Cho nổ trường học không thành khiến mọi người vốn tưởng rằng đã tìm được bản thể của Điệp không khỏi cảm thấy nặng nề lần nữa.
Khi mới lên phi thuyền, trong hội nghị còn có Chung Yến và Adrian là có tâm trạng nói đùa làm dịu không khí với các chuyên gia, bây giờ lại chẳng còn ai cười nổi nữa.
“Nghĩ theo hướng tích cực thì phát hiện bom bẩn dưới mặt đất chứng tỏ rằng có người — hoặc là trí tuệ nhân tạo không muốn chúng ta làm nổ tinh cầu này, bên trong ít ra chắc chắn có thứ gì đó, hiện giờ gần như có thể khẳng định là đầu não của Điệp. Chuyến này ta đi không phải tay không.” Một chuyên gia về trí tuệ nhân tạo nói, mặc dù đang nói lời an ủi nhưng từ hàng lông mày vẫn luôn nhíu chặt của ông cũng có thể thấy được sự sầu lo.
Không đến tay không, nhưng chỉ cần hành động thiếu suy nghĩ thôi thì không ai chịu đựng nổi hậu quả của việc phóng xạ bị phát tán ra bên ngoài được cả.
Chung Yến hỏi: “Kế hoạch thứ hai đã triển khai tới đâu rồi?”
Trực tiếp tìm ra và huỷ đi đầu não của Điệp là kế hoạch thứ nhất của họ, kế hoạch thứ hai chính là tìm ra ‘người’ duy nhất có quyền hạn dừng hoạt động Điệp vĩnh viễn – Kiển.
Nghiên cứu viên phụ trách liên lạc với thủ đô tinh lắc đầu với Chung Yến.
Không hề có tiến triển. Tư liệu thiếu thốn, những người tham gia trăm năm trước đều đã qua đời, tất cả dấu vết để lại đều đã bị Điệp xoá đi, bọn họ căn bản không thể tìm thấy Kiển đã bị bỏ hoang gần một thế kỷ trước đang ở đâu. Hiện giờ chỉ còn một con đường duy nhất, chính là huỷ đi bộ não của Điệp trong tình cảnh có bom bẩn vây xung quanh.
Các chuyên gia về tinh cầu nhân tạo bắt đầu dựa và các tư liệu hình ảnh từ hiện trường Học viện tinh để thảo luận những phương án có thể thực hiện. Adrian thực ra cũng đã từng được đào tạo về phá bom mìn ở Học viện Tối cao, thành tích lúc đó cũng không tệ lắm, chỉ là nhiều năm không dùng đến nên đã sớm xa lạ; cũng may trong số các vệ binh hắn đưa cho Chung Yến cũng có một người là nhân viên rà phá bom mìn, bèn điều người này tới thảo luận cùng các chuyên gia.
Cuộc họp kéo dài mãi cho đến khi phi thuyền của họ tiến vào khu vực tín hiệu của Học viện tinh. Vài giờ trước, nhóm thành viên được cử tới thăm dò đã nhắn lại: Đã xác nhận bên trong tinh cầu tồn tại bộ não của trí tuệ nhân tạo.
Con người cho tới nay đã sáng tạo ra hai trí tuệ nhân tạo siêu cấp, hơn trăm năm về trước Học viện tinh mới xây dựng hoàn thành, cho nên đây tuyệt đối không phải Kiển được tạo ra từ hai trăm năm trước mà chỉ có thể là Điệp.
Tuy nói tin này nằm trong dự kiến của bọn họ, nhưng vào giây phút xác nhận này vẫn không ít người cảm thấy lạ lẫm trong lòng. Nhất là trong số một nửa người ngồi ở đây đều có xuất thân từ Học viện Tối cao, nghĩ tới mình đã từng sinh sống trên một tinh cầu có chứa một lượng bom bẩn khổng lồ, hạch tâm còn có trí não của Điệp những tận ba năm, họ đều không khỏi thấy lạnh cả người.
Vào ngày thứ sáu kể từ khi Điệp rơi vào trạng thái ngủ say, Tổng thống, thống soái và nhóm chuyên gia gồm những nhà khoa học top đầu đến được Học viện tinh.
Trong ấn tượng của Adrian và Chung Yến, bọn họ chưa từng thấy khung cảnh học viện quạnh quẽ đến như vậy. Từ khi bọn họ khai giảng đến đây cho đến khi kết thúc học kỳ, mỗi ngày sống trong trường học, sân trường này vẫn luôn náo nhiệt đầy sức sống. Tuy vậy, đã không còn thời gian để cảm thán cảnh tượng thê lương này nữa, lần nữa trở về sân trường này, bọn họ từ lâu đã không còn là học sinh nữa, mà là những người cầm quyền gánh vác hy vọng của nhân loại.
“Ngài hiệu trưởng.” Adrian nhíu mày bắt tay người đàn ông trung niên đang đi tới đón tiếp, “Sao ngài vẫn chưa đi sơ tán?”
Vị hiệu trưởng này cũng không phải hiệu trưởng khi Adrian và Chung Yến còn theo học ở trường mà mới nhậm chức chưa đến ba năm. Ông xuất thân từ giáo sư học viện xã hội, Chung Yến còn từng học lớp ông dạy. Hoạt động liên kết các trường học biểu tình chính là do vị hiệu trưởng này góp công lớn dẫn dắt.
“Thưa giáo sư, nơi này vô cùng nguy hiểm, chúng tôi sẽ sắp xếp phi thuyền đưa thầy rời đi ngay.” Chung Yến cũng nói.
“Hai vị đây,” hiệu trưởng cười nói, giữa lông mày tự nhiên mà hiển hiện khí chất độ lượng nho nhã, “Tôi là hiệu trưởng của trường học này, nào có chuyện học sinh xông pha tiền tuyến còn tôi rút lui một mình kia chứ? Tôi sẽ không làm vướng tay mọi người đâu, xin hãy cho tôi ở lại trường học.”
Chung Yến hạ thấp giọng: “Ý của chúng tôi không phải vậy…”
“Ngài Tổng thống, thầy của ngài trước khi rút lui cũng đã nói với tôi rồi, về phần cửa hàng tiêu bản do ngài đầu tư.” Hiệu trưởng chớp chớp mắt nhìn Chung Yến, “Ngài yên tâm, tất cả nhưng tư liệu tiêu bản quý giá ở bên trong đều đã được di dời cùng với nhóm học sinh rồi.”
Chung Yến không ngờ rằng thầy mình trước khi rời đi đã nói thân phận của bản thân cho hiệu trưởng biết, y nhất thời hơi xấu hổ, gật đầu nói: “Vất vả cho thầy rồi.”
“Nào có nào có, tôi còn nợ ngài Tổng thống một lời cảm ơn mới đúng.”
Đổi thành người khác có lẽ sẽ không hiểu bọn họ bí hiểm điều gì, nhưng Adrian là người biết chuyện lại hiểu rõ: hoá ra hiệu trưởng lên chức được là nhờ có Chung Yến ủng hộ sau lưng. Hắn không khỏi ngạc nhiên liếc nhìn Chung Yến, bỗng phát giác rằng những chuyện Chung Yến đã làm trong những năm này còn nhiều hơn so với hắn tưởng tượng.
Bây giờ không phải lúc bàn lại chuyện cũ, mấy người họ trao đổi với nhau vài câu rồi cùng đi về hướng toà nhà thực nghiệm của Học viện kỹ thuật. Vì đa số dụng cụ chuyên nghiệp cần dùng đến đều để ở toà thực nghiệm nên để để tiện sử dụng, tòa nhà này dứt khoát được trưng dụng trở thành tổng bộ lâm thời. Khi đoàn người Thủ đô tinh vừa đặt chân đến đây, chỉ thấy bên trong sảnh của tòa nhà là một cảnh tượng bận rộn. Đủ thứ dụng cụ không biết tên được chất đầy đại sảnh, bên trên mấy chục chiếc màn hình ảo to lớn là những số liệu và sơ đồ phức tạp. Xuyên qua đám người có rất nhiều gương mặt giáo sư mà Adrian và Chung Yến quen thuộc, thậm chí còn có mấy thiếu niên thiếu nữ nhìn trông chưa tới hai mươi, đó đều là các học sinh có thành tích xuất sắc đồng thời tự nguyện ở lại làm trợ lý.
Chẳng bao lâu sau đã có binh sĩ của quân khu Navi đón nhóm chuyên gia tới từ Thủ đô tinh đi gia nhập dự án. Ba quân đoàn trưởng của ba quân đoàn hội hợp cùng với Adrian và Chung Yến, lần lượt báo cáo với hai người về tình hình tiến triển trước mắt.
“Những máy thăm dò được phái xuống đều bị hỏng giữa chừng.” Quân đoàn trưởng quân đoàn một nói, “Cũng may không hẳn là không có thu hoạch, sau khi sử dụng một lượng lớn máy thăm dò không người lái tiến hành kiểm tra về các hướng, chúng tôi phát hiện một lối đi đặc biệt, rất có thể là lối đi dành cho các nhà khoa học phục vụ cho việc xây dựng Điệp sử dụng, có thể nối thẳng tới trí não của Điệp hay không cũng khó nói. Hiện giờ đã cử một nhóm đào bới đất ở khu vực cửa vào.
Adrian gật đầu nói: “Rất tốt, vậy vị trí cụ thể tương ứng trên mặt đất là ở đâu?”
“Dưới mặt đất của Học viện kỹ thuật, là một nhà kho bị bỏ hoang, số bao nhiêu nhỉ…”
Chung Yến và Adrian trăm miệng một lời mà cùng bật thốt lên: “Số 178?”
Ba quân đoàn trưởng khiếp sợ mà nhìn họ, quân đoàn trưởng quân đoàn một trả lời: “Đúng, chính là số 178, hai người biết chuyện này sao?”
Adrian và Chung Yến liếc nhau một cái, nhất thời không biết phải giải thích từ đâu. Nhà kho số 178 bên dưới học viện kỹ thuật chính làm ‘bên dưới’ trong bộ ám hiệu của họ năm đó.
“Hoá ra là như vậy, chẳng trách nơi đó không có giám sát.” Adrian trong lòng chưa hết sợ hãi nói, “Năm đó chúng ta luôn lén lút chạy tới nơi ấy, mỗi lần ở lại cũng phải một buổi tối, không bị Điệp diệt khẩu cũng thật là may mắn.”
Chung Yến bất đắc dĩ nói: “Chuyện này cho thấy chúng ta không nên tùy tiện làm trái nội quy trường.”
Quân đoàn trưởng quân đoàn ba mở to mắt nhìn họ, hỏi: “Hai người khi đi học thường xuyên qua đêm trong nhà kho bỏ hoang sao? Ở trong đó… hợ, làm gì vậy?”
“Nói chuyện phiếm thôi.” Adrian thành thật nói.
Quân đoàn trưởng quân đoàn ba là người trẻ tuổi, khinh bỉ nhìn hắn, trên mặt thiếu điều viết “Anh lừa ai đó”.
Adrian đập lên đầu anh ta một cái, tức giận nói: “Cậu nghĩ linh tinh cái gì vậy hả, chỉ là nói chuyện đơn thuần thôi.”
Thực ra hai quân đoàn trưởng còn lại cũng không tin tưởng cho lắm, họ liếc nhau một cái, trong đầu đều thầm nhận định nhất định là khi còn đi học tổng thống và thống soái đã chơi gì đó đặc biệt tình thú. Chẳng qua đám anh ta dù sao cũng lớn tuổi hơn, không lớn miệng được giống quân đoàn trưởng số ba mà chỉ lặng lẽ ngạc nhiên trong lòng: hoá ra hai người này nhìn thì chín chắn mà lúc đi học lại điên như vậy, vẫn chơi mấy trò mà đám thanh niên chơi.
Mắt thấy càng tô càng đen, Chung Yến ho khan một tiếng nói: “Như vậy chừng nào mới có thể mở được lối vào ở Học viện kỹ thuật kia?”
“Cần phải phá đất ở bên trên, có lẽ cần tới vài giờ nữa.” Quân đoàn trưởng quân đoàn hai nói, “Thưa ngài tổng thống, toà ký túc xá đã cho an bài phòng trống, chi bằng ngài và Thống soái hãy cùng qua đó nghỉ ngơi trước đã?”
Lúc này hai người nào có lòng nghỉ ngơi, Chung Yến nói: “Không được, chúng tôi đi xem xem nhóm chuyên gia có thảo luận ra được phương án nào có thể thực hiện hay không vậy.”
Nghe y nói vậy, sắc mặt ba quân đoàn trưởng khẽ đổi, như thể muốn nói lại thôi. Adrian mẫn cảm hỏi: “Sao vậy? Ba người có gì chưa nói sao?”
Ba người nhìn nhau thêm mấy lần, cuối cùng quân đoàn trưởng quân đoàn một nói: “Chỉ huy, ngày hôm qua phó chỉ huy Suster đã lên đường tới đây rồi, có lẽ trong hôm nay sẽ tới Học viện tinh.”
Adrian sững sờ, lập tức giận tím mặt nói: “Cậu ta tới làm gì?! Tôi đã lệnh cho cậu ta phải trấn thủ tinh khu Navi kia mà! Vì sao hôm qua các anh không nói gì với tôi? Phó chỉ huy và các quân đoàn trưởng thế mà lại cùng nhau giấu diếm không báo quân tình! Các anh có biết tính chất nghiêm trọng đến…”
“Ad.” Chung Yến nhẹ kéo lấy góc áo hắn, ngăn hắn tiếp tục quở mắng, sau đó mới tỉnh táo hỏi: “Ngày hôm qua các anh đã thương lượng được phương án có thể thực hiện, hẳn là có kết luận gì rồi đúng không?”
Ba người lúng túng gật đầu, Adrian lại không mấy ngạc nhiên, chính là vì đã đoán được ra nên hắn mới tức giận đến như vậy. Hắn lạnh lùng nói: “Phạm vi thăm dò của máy móc là có hạn, chế tạo người máy có thể sử dụng vào lúc này cũng đã không kịp, biện pháp tốt nhất là phái một người xuống phá huỷ trí não của Điệp. Việc này quá nguy hiểm, các anh không nói với tôi mà lại chỉ thương lượng với phó chỉ huy, vậy nên cậu ta mới giấu diếm tôi nhanh chóng tới đây để trở thành người đi xuống dưới.”
Quân đoàn trưởng quân đoàn hai mạnh miệng nói: “Năng lực tác chiến cá nhân của phó chỉ huy đã rõ như ban ngày, cậu ấy là sự lựa chọn cực kỳ phù hợp!
“Cậu ta đúng là rất mạnh.” Adrian nói, “Thế nhưng đơn binh mạnh nhất trên đời lúc này cũng đang có mặt.”
Quân đoàn trưởng quân đoàn ba sốt ruột nói: “Chỉ huy ngài không thể xuống dưới đó được! Ngộ nhỡ ngài xảy ra chuyện gì thì chúng tôi phải làm sao đây? Ngài Tổng thống chắc chắn cũng sẽ không đồng ý!”
Adrian bỗng chợt nhận ra đoạn đối thoại này tàn nhẫn với Chung Yến cỡ nào, đang định mở miếng bảo Chung Yến rời đi trước, lại chỉ nghe Chung Yến nói: “Tôi không phản đối.”
Giọng điệu y vẫn bình ổn như thường, nhưng khi Adrian nghiêng đầu nhìn qua, lại trông thấy viền mắt y đỏ bừng.
– Hết chương 92-