Edit: Bàn
288.
Sáng cuối tuần, khi bố tôi và mẹ kế còn đang ngủ, anh tôi đã ra ngoài dạy gia sư rồi.
Tìm trong nhà không còn sữa ăn sáng, tôi ở nhà đọc sách giáo khoa một hồi, định xuống siêu thị dưới nhà mua chút đồ ăn về.
Anh tôi đã trả lại điện thoại cho tôi, nhưng hắn bảo tôi trước khi ra khỏi nhà phải báo cho hắn, sau khi đi tốt nhất là cho hắn biết thời gian, người, và địa điểm bất cứ lúc nào.
Tôi nói với hắn hay thôi mua thẳng cái đồng hồ điện thoại Tiểu Thiên Tài [1] cho tôi là xong, có luôn chức năng xác định vị trí.
[1]: Tên một hãng điện tử ở bển, còn đồng hồ điện thoại thì là một dòng smart-watch dành riêng cho trẻ con của hãng, nghe gọi nhắn tin định vị các thứ các kiểu được.
Bách Liên hình như muốn lắp một cái máy định vị lên người tôi thật.
Tôi nghĩ thầm không có đâu, tôi dù sao cũng là học sinh cấp 3, hắn quản chặt thế làm gì?
Nhưng trước khi đi siêu thị, tôi nhắn hắn một tin.
Bách Liên trả lời tôi:【Mua thêm một hộp trứng gà về】
Tôi trả lời:【Anh không đang đi gia sư à?】
Bách Liên trả lời:【Đứa nhỏ đang làm bài kiểm tra.
Em mua xong về nhà ngay, rồi gửi tin nhắn cho anh】
Tôi trả lời:【Anh, siêu thị cách nhà ta chưa đến 500m, thế này cũng cần thiết sao?】
289.
Về nhà vừa làm đề được một lúc thì nhận được tin nhắn của công tử bột.
Trước khi cậu ta đến đều không báo, lúc gửi tin nhắn thì đã đến dưới tầng nhà tôi rồi.
Tôi thay giày trượt ván chạy xuống, thấy cậu ta đang trượt ván dưới khu đất trống của tiểu khu, kỹ thuật tệ vô cùng.
Tôi xem cậu ta chơi 5 phút, cậu ta chỉ có 1/4 thời gian là ở trên ván trượt, còn lại đều là đuổi theo cái ván trượt.
Tôi nói: “Người anh em, cậu đến đây biểu diễn nghệ thuật trình diễn à?”
Lâm Tú Chương không hề thấy mất mặt, còn tràn đầy phấn khởi ôm ván trượt chạy đến bên tôi, nói: “Đi nha đi nha! Đi trượt băng với tôi!”
Tôi vỗ vỗ ván trượt trong ngực cậu ta, nói: “Chỉ bằng mức độ phát triển tiểu não này của cậu, thì là cậu trượt băng hay băng trượt cậu?”
“Cậu dạy tôi là được mà.
” Lâm Tú Chương nghiêng mặt qua cười với tôi, nói, “Thầy Lý Vọng, dạy xong em mời thầy ăn đồ nướng.
“
Tôi nói: “Chỉ có hai ta sao?”
Lâm Tú Chương duỗi ngón tay mảnh nhỏ, nói: “Tôi hỏi hai người họ rồi, anh Bách phải đi gia sư, anh Từ hôm nay có lớp học thêm.
“
Cậu ta như có chút tiếc nuối thở dài, sau một hồi, lại nói: “Thế nên chỉ đành có hai ta đi thôi à, thầy Lý Vọng.
“
290.
Lâm Tú Chương thực sự không có tế bào vận động, trượt băng y như nhảy robot, mãi không xê dịch được một bước.
Tôi dạy kỹ thuật cho cậu ta nhiều lần, nhưng cậu ta không hiểu được, còn kéo tôi ngã xuống đất theo.
Tôi hận rèn sắt không thành thép, nắm tay đấm cánh tay cậu ta, nói: “Người anh em, tài nghệ của cậu đúng là rau cần.
“
Lâm Tú Chương mờ mịt nhìn tôi: “Rau cần?”
Tôi nói: “Rau chia làm rất nhiều loại, đối với tôi, rau cần là loại rau có cấp bậc thấp hơn rau chân vịt rất nhiều.
“
Ý là tôi thấy cậu ta cực kỳ cùi.
Tôi đỡ cậu ta trượt một vòng trong sân như đỡ bà cụ già đi qua đường xong, quyết định nhận lỗi từ chức, đm tôi không làm thầy nữa!
Tại sao lại có người như vậy! Rõ ràng tay chân khoẻ mạnh mà biểu hiện lại như người khuyết tật!
Lúc Lâm Tú Chương dựa bên lan can cạnh sân, trên khuôn mặt trắng nõn lộ vẻ chán nản vô cùng.
“Có cách nói thế này,” Tôi nói, “Có lẽ khi thượng đế tạo ra cậu, vốn muốn đổ cho cậu chút năng khiếu vận động, nhưng khi đến lượt cậu, cái chai đã cạn rồi.
“
Lâm Tú Chương gật gật đầu.
“Nhưng ổng phát hiện ra bên cạnh còn cái chai nữa, để chứng tỏ điểm tài năng thượng đế cho mỗi người là công bằng, ổng liền muốn lấy cái kia thêm cho cậu thay cho năng khiếu vận động.
” Tôi nói tiếp, “Lúc đổ thêm, tay hơi run, đổ sạch cả chai cho cậu.
Thượng đế nghĩ thầm thôi xong rồi, đổ cái gì thế, giơ cái chai lên nhìn một cái — ôi, trên đó viết ‘Biến thái’.
“
Lâm Tú Chương phụt một tiếng, lập tức vịn lan can cười ha ha ha, suýt nữa cười đến nỗi ngã thêm lần nữa.
Cậu ta nói với tôi: “Hết cách, tôi tìm được niềm vui từ những chuyện này mà.
“
Tôi nói: “Cứ tưởng cậu sẽ nói tôi công kích cá nhân cậu.
“
Lâm Tú Chương nói: “Ừm, thầy Lý Vọng, lời thầy nói là sự thật.
“
Cậu ta nói xong, người nghiêng về phía trước, mắt to cong cong nhìn tôi, nói: “Vậy nếu chiều nay em học được, thầy có thể thưởng cho em một cái hôn không?”.