Ghi Chép Về Sách Minh Họa Sưu Tầm Ác Mộng

Chương 34: 34: Thị Trấn Nhỏ Hiến Tế Cho Biển Sâu - 13



Edit: Ryal
Những người chơi giật mình nhìn Ân Lưu Minh và phu nhân Solari đứng chung một chỗ, ngẩn ngơ.
Trước đó không lâu phu nhân Solari vẫn là một đối tượng ở trạng thái chẳng biết địch hay ta giống nhóm dân trấn, người chơi nào muốn tìm hiểu về bà cũng bị quăng vào địa lao.
Tại sao phu nhân Solari lại đột nhiên trở thành quân chi viện rồi?
Lôi Anh Triết nhìn phu nhân Solari hai lượt, con ngươi chợt lóe vẻ nghi ngờ.
Ân Lưu Minh nói: “Lúc trước phu nhân Solari bị quản gia thôi miên, vừa lấy lại được kí ức chưa lâu, người đồng ý giúp chúng ta bắt Ralph đưa lên tế đàn”.
Phu nhân Solari gật đầu.
Trên mặt những người chơi khác đều lộ vẻ khiếp sợ và khó tin.
Tuy cách vượt qua từng giấc mơ là khác nhau, nhưng tiềm thức của đa số kẻ tạo giấc mơ sẽ không hoan nghênh người ngoài, nên các NPC mới ngáng đường người chơi.
Không ngờ lại có người thuyết phục được NPC giúp họ đánh quái?
Những người chơi xung quanh Lôi Anh Triết liếc nhìn hắn ta theo bản năng, trên mặt lộ vẻ bất mãn, vừa định mở miệng thì bị Lôi Anh Triết ngăn lại.
Nụ cười của hắn ta vẫn rất ôn hòa: “Phu nhân có thể giúp chúng tôi thì tốt quá.

Cũng cảm ơn Ân Lưu Minh nữa, nhờ cậu mà chúng ta mới có cơ hội xoay chuyển thế cục”.
Ân Lưu Minh nhìn hắn ta, mỉm cười: “Đúng là như thế”.
Lôi Anh Triết nghẹn họng, tằng hắng một cái rồi quay sang phía phu nhân Solari: “Không biết phu nhân chuẩn bị giúp chúng tôi thế nào đây?”.
“Ta có quyền khống chế tuyệt đối với trang viên này.

Ralph chỉ thôi miên ta cũng không giết, bởi chính gã cũng bị hạn chế và do đám trẻ này khống chế gã”.

Phu nhân Solari khẽ ngoắc tay, một nhóm người cá bảo thạch lấp lánh bay ra từ sau lưng bà, những đôi mắt to sáng rực nhìn đám đông trước mắt với vẻ tò mò mà nhút nhát.
“Chúng có thể tấu vang những khúc nhạc đẹp, khiến Ralph đau đầu hay thậm chí là mất đi năng lực hoạt động.

Vì thế nên gã chẳng bao giờ bén mảng tới tầng hai và ban ngày thì trốn khỏi trang viên mỗi khi đám trẻ này chơi nhạc”.
Phu nhân Solari chỉ tay, vài người cá trôi tới cạnh những người chơi.
Người chơi cẩn thận nhìn những đứa bé xinh đẹp, ánh mắt vừa mừng vừa sợ, có người muốn sờ vào chúng…!người cá bảo thạch sợ đến mức lùi về phía sau, kẻ kia lập tức chẳng dám động đậy gì nữa.
Ân Lưu Minh cất lời: “Tôi muốn chúng ta làm mồi dụ Ralph.

Đầu tiên dẫn Ralph tới cổng trang viên, để những người cá bảo thạch làm gã bị thương và ép gã đi vào trang viên, sau đó mời phu nhân nhốt gã vào địa lao”.
Quái vật xúc tu chắc chắn sẽ phạm vào quy luật sạch sẽ của phu nhân Solari.
Về phần nhốt vào địa lao rồi làm gì thì cũng chẳng cần nói nữa, mọi người sẽ hợp sức tấn công nó.
Những người chơi nghe vậy lại càng hưng phấn, ai cũng nóng lòng muốn thử.
Chỉ còn một vấn đề…
Ai sẽ làm mồi đây?
Thân phận của Ralph đã bại lộ, trừ phi gã thấy thực lực của mình đã đủ mạnh, bằng không chắc chắn sẽ không chủ động tới gần trang viên.

Người chơi ra ngoài làm mồi nhử phải vừa thông minh vừa linh hoạt mới dẫn gã đến đây được.
Ai có khả năng ấy?
Ân Lưu Minh chủ động nói: “Đây là kế hoạch do tôi đề nghị, tôi sẽ làm”.
Mễ An Bồi giật mình: “Anh Ân?”.
Tư Thành yên lặng đứng dậy, tỏ vẻ cũng muốn đi cùng.
Lôi Anh Triết hơi ngẫm nghĩ, rồi tiến lên một bước: “Để tôi đi cùng Ân Lưu Minh, thế thì sẽ đảm bảo hơn chút ít”.
Tư Thành nhíu mày: “Vậy thì tôi…”.
“Cậu ở lại đi.

Ba người có thể sẽ khiến Ralph sinh lòng kiêng kị”.

Ân Lưu Minh cản hắn lại.

“Cậu cứ chuẩn bị kĩ càng dưới địa lao là được”.
Tư Thành nhìn Ân Lưu Minh một chốc, rồi mới miễn cưỡng gật đầu: “Được”.
Lôi Anh Triết tiếp tục phát huy chức trách của một lãnh đạo, phân chia nhiệm vụ khác nhau cho những người chơi có sở trường khác nhau.

Có người phụ trách đưa nhóm người cá bảo thạch mai phục sẵn ở cửa trang viên, có người phụ trách ở lại địa lao làm Ralph yếu đi, có người phụ trách việc thăm dò tình báo để giúp đỡ những mồi nhử.
Khi tất cả đã được sắp xếp thỏa đáng, Lôi Anh Triết mới bước tới trước mặt Ân Lưu Minh, thân thiện nói: “Đi thôi, đây chính là kết thúc”.
Ân Lưu Minh đặt tách trà xuống, đứng lên, mỉm cười: “Đúng là kết thúc”.
Sau khi bàn bạc qua loa, Lôi Anh Triết và Ân Lưu Minh quyết định đi vào rừng cây trước.
Nơi đây chính là khu vực nguy hiểm nhất giấc mơ, có vô số quái vật côn trùng rình rập và rất nhiều quái vật xúc tu đợi đục nước béo cò.
Lôi Anh Triết thân thiện nhắc Ân Lưu Minh cẩn thận vài lần, tránh khỏi khu đất có khả năng có địch, nhiệt tình vô tư truyền lại kinh nghiệm của chính mình.
Ân Lưu Minh chẳng thèm để ý tới hắn ta mà chỉ vừa đi vừa nghĩ ngợi, dường như cũng không thèm để ý mọi vật xung quanh.
“Cậu đang nghĩ gì thế?”.
“Cách tháo gỡ khúc mắc của kẻ tạo giấc mơ”.

Y vẫn không ngẩng đầu.

“Sau khi hoàn thành lễ tế, giấc mơ này sẽ kết thúc”.
“Cậu biết kẻ tạo giấc mơ là ai đúng không?”.

Lôi Anh Triết giơ tay.

“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ tò mò thôi”.
Ân Lưu Minh liếc nhìn hắn ta: “Anh cũng biết rồi mà”.
Lôi Anh Triết nhíu mày, nở nụ cười: “Có vẻ tiến độ của hai ta không khác nhau quá nhiều…!nhưng trạng thái của cậu nguy hiểm quá đấy, đúng là chỉ muốn viết mấy chữ tấn công tôi này trên mặt”.
“Chẳng phải làm mồi nhử thì nên thế hay sao?”.
“Nhưng cậu cũng đâu thể thực sự không có chút đề phòng nào?”.
Ân Lưu Minh gật gật đầu, vẫn chẳng thèm để tâm mà cúi đầu suy nghĩ.
Lôi Anh Triết chẳng thể làm gì hơn là bước lên phía trước: “Thôi thế này đi, lát nữa cậu nhớ để ý đến tôi, tôi phất tay thì cậu chạy về phía sau ngay lập tức”.
Ân Lưu Minh gật gật đầu.
Hai người cứ thế yên lặng tiếp tục bước trong rừng cây.
Trời đã tối hẳn, chỉ có thể thấy những đường nét rất mờ của người phía trước, lòng bàn chân đạp xuống lớp bùn ẩm mềm không hề phát ra tiếng động, chỉ có tiếng gió thổi qua lá cây xào xạc.
Ân Lưu Minh nâng mắt, đôi ngươi sáng ngời trong đêm tối nhìn bóng lưng Lôi Anh Triết thật sâu.
Đột nhiên y nghe thấy tiếng sột soạt nhỏ bé, và Lôi Anh Triết đằng trước bỗng vung tay!
Ân Lưu Minh xoay người chạy.
Chưa được mấy bước, y đã cảm giác dưới chân mình hẫng lại…
“Rầm!”.
Dưới chân Ân Lưu Minh chợt hiện ra một cái hố to đùng, và một sợi dây thừng thít chặt lấy mắt cá chân, treo ngược cả người y lên.
Ân Lưu Minh cố với tay đến chỗ sợi thừng kia, nhưng không được.
Não y ứ máu, từng nhịp thở bắt đầu khó khăn hơn bao giờ hết.
Vì y bị treo ngược, nên nụ cười nhã nhặn trước sau như một của Lôi Anh Triết trong màn đêm có vẻ hơi đáng sợ.
Ân Lưu Minh nhìn thẳng vào mắt hắn ta, trong tiếng nói nghèn nghẹn toát lên chút lạnh lùng nghiêm nghị: “Là mày”.
Nụ cười của Lôi Anh Triết vẫn ôn hòa thân thiện như những lần trước, giọng nói đầy vẻ tán dương: “Đến lúc này rồi mà vẫn có thể bình tĩnh suy nghĩ, không hổ là kẻ đã được tôi chọn lựa”.
Ân Lưu Minh không cố với sợi dây thừng ở mắt cá chân nữa: “Mày muốn làm gì?”.
“Cũng không có gì”.

Giọng điệu Lôi Anh Triết vô cùng thoải mái.

“Chỉ muốn cậu chết ở đây thôi”.

“Kẻ dám tấn công người chơi khác sẽ bị đưa vào giấc mơ trừng phạt”.
Lôi Anh Triết mỉm cười: “Chưa nói tới việc vào giấc mơ trừng phạt chưa hẳn đã phải chết, chỉ riêng việc cậu tự đạp trúng bẫy thì có liên quan gì tới tôi? Cái bẫy này không phải do tôi làm, mà là do những người chơi khác tạo ra để nhằm vào đám quái vật; còn cái chết của cậu…!là do quái vật gây ra, lại càng chẳng liên quan tới tôi chút nào”.
Hắn ta nhìn Ân Lưu Minh, vẫy tay, tốt bụng nhắc nhở: “Cậu đừng giãy giụa nữa.

Cái bẫy này có vẻ giống dây thừng bình thường nhưng thực ra đã được thêm vào tác dụng đặc biệt, chỉ cần bị trói thì sẽ không dùng được bất cứ năng lực hay đạo cụ nào”.
Cứ để Ân Lưu Minh treo ở đây, dù chưa kể tới Ralph là quái vật xúc tu chỉ chực nuốt chửng người chơi thì đám côn trùng lang thang trong rừng cũng không phải loại ăn chay gì.
Ân Lưu Minh nhìn hắn ta thật sâu, bỗng lạnh giọng: “Trì Tịch cũng chết thế này đúng không?”.
Lôi Anh Triết hơi ngạc nhiên, chỉ híp mắt cười: “Sao cậu lại nghĩ thế? Tôi với Trì Tịch không thù không oán mà”.
Ân Lưu Minh nhìn thẳng vào mắt hắn ta: “Tao cũng muốn hỏi đấy.

Mày với bọn tao không thù không oán, tại sao phải tốn trăm phương ngàn kế mưu hại bọn tao?”.
Lôi Anh Triết nhún vai, ý cười bên khóe môi thoáng nhạt đi đôi chút: “Muốn trách…!thì trách vận may của các cậu quá tốt, nhận được bùa ước nguyện đi”.
Ánh mắt Ân Lưu Minh hơi khựng lại, khuôn miệng cong lên thành nụ cười đầy mỉa mai: “Chỉ vì nó thôi à?”.
Lôi Anh Triết bỗng nghiêng đầu lắng nghe một chốc: “A, hình như Ralph sắp tới…!Tôi không quấy rầy cậu nữa”.
Hắn ta tao nhã cúi chào, quay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng Lôi Anh Triết chợt khựng lại.
Sau lưng hắn ta, là một Ân Lưu Minh với khuôn mặt không chút xúc cảm và đôi mắt rất lạnh lùng.
Con ngươi Lôi Anh Triết co lại, bỗng quay đầu – Ân Lưu Minh đang bị dây thừng treo ngược vẫn ở nơi đó, nhìn hắn ta với biểu cảm lạnh lẽo tương tự.
Lôi Anh Triết lấy vũ khí ra theo bản năng, cảnh giác giơ lên, khẽ nheo mắt: “Thế thân ư?”.
Ân Lưu Minh trước mặt hắn ta hơi nghiêng đầu, nhẹ lùi về sau một bước.
“Ân Lưu Minh” bị trói bằng dây thừng đột nhiên tan ra và chảy xuống như kem mềm, hóa thành một vật đặc sệt màu đen, im lặng bò về phía Lôi Anh Triết.
Hắn ta vung tay, một dòng điện mạnh lóe lên rồi tàn nhẫn nhào vào thứ đen kịt kia.
Đương lúc ngàn cân treo sợi tóc, nó chợt biến mất.
Một ngọn lửa đột nhiên sáng rực, biến thành đám cháy nóng rừng rực ngay bên cạnh Lôi Anh Triết.
Hắn ta lùi về sau một bước theo bản năng – và ngay lúc ấy, mắt cá chân hắn ta căng chặt, cả bị một sợi dây thừng treo ngược lên giống hệt “Ân Lưu Minh” ban nãy.
Lôi Anh Triết trừng mắt nhìn, hơi ngẩn ra.
…!Tại sao?
Hắn ta đã thuộc hết vị trí của tất cả những cái bẫy trong khu vực này, không thể đạp trúng được!
Ân Lưu Minh dời ngón tay khỏi sách minh họa, đôi ngươi buốt rét như băng.
Y vẫn còn lại chút nọc độc gây ảo giác từ khi tra hỏi dân trấn lúc trước, thêm vào hiệu ứng đe dọa của ngọn lửa giận dữ và hối hận, lại cả sự kì dị của hai Ân Lưu Minh xuất hiện cùng một lúc, mới có thể thành công đẩy Lôi Anh Triết vào cái bẫy do chính hắn ta tạo thành.
Hơn nữa, y còn thu được năng lực đặc thù mới của sách minh họa.
[Động vật thân mềm biển sâu].
[Xuất xứ từ giấc mơ: Thị trấn nhỏ hiến tế cho biển sâu].
[Độ hiếm: ★★].
[Sức mạnh: 20].
[Tính chất công kích: 5].
[Lí tính: 20].
“Động vật thân mềm biển sâu” chính là tên thật của lũ quái vật xúc tu.
Nó cho Ân Lưu Minh ba kĩ năng.
[Kĩ năng thứ nhất: Thế thân (tốn 5 điểm, dùng máu thịt để mô phỏng hình dáng của chủ nhân, mang biểu cảm và hành động giống hệt chủ nhân)].
[Kĩ năng thứ hai: Cải trang (tốn 1 điểm, có thể bám vào người chủ nhân để thay đổi khuôn mặt, chiều cao và hình dáng, không bao gồm giọng nói)].
[Kĩ năng thứ ba: Chuyển dời vết thương (chuyển những thương tổn mục tiêu này phải chịu sang một mục tiêu khác, mỗi giấc mơ chỉ được dùng một lần)].
“Ân Lưu Minh” vừa bị treo ngược khi nãy chính là thế thân do động vật thân mềm biến thành.
Ban nãy nó ngọ nguậy bò qua, thực ra chẳng có chút uy hiếp gì với Lôi Anh Triết cả; nhưng vì hắn ta chịu ảnh hưởng từ nọc độc thôi miên và bầu không khí kì dị do Ân Lưu Minh một tay dựng lên nên mới mất bình tĩnh.
Lôi Anh Triết giãy giụa mấy lần vẫn chẳng thoát nổi sợi thừng trên chân, nụ cười trên mặt dần biến mất.

Hắn ta chăm chú nhìn Ân Lưu Minh trước mặt, giọng khàn khàn: “Từ bao giờ?”.
Ân Lưu Minh yên lặng nhìn lại hắn ta, nói thẳng: “Từ khi mới bắt đầu”.
“Không thể nào!”.

Lôi Anh Triết nghiến răng.

“Tôi chưa bao giờ để lộ sơ hở”.
“Đúng là mày không để lộ sơ hở”.

Ân Lưu Minh chống tay lên cây, khẽ nói.

“Chỉ là vận may mày quá kém thôi”.
Một nhánh dây leo bò xuống từ trên cây, nhẹ nhàng móc vào tay y.
Ân Lưu Minh quay sang nhìn Lôi Anh Triết, ánh mắt lạnh như băng: “Có người tận mắt thấy mày hãm hại Trì Tịch thế nào, đẩy cậu ấy vào vực sâu ra sao, và cả cái cách mày không hề buông tha dù cậu ấy đã cố gắng cầu xin nữa”.
Lôi Anh Triết trợn to hai mắt như không tin nổi, hoàn toàn chẳng hiểu Ân Lưu Minh đang nói gì.
Đúng lúc ấy mặt đất ngày càng rung lắc rõ ràng, dường như có một con quái vật khổng lồ đang bước tới.
Mồ hôi lạnh dần nhỏ xuống trên trán Lôi Anh Triết, tất thảy bình tĩnh và kiềm chế đã biến mất sạch, hắn ta thấp giọng mà nghe vẫn run run: “Cậu thả tôi ra, tôi sẽ cho cậu biết tác dụng thực sự của bùa ước nguyện”.
Ân Lưu Minh chẳng thèm nhích lông mày, chỉ lẳng lặng nhìn hắn ta.
“Cậu muốn gì thì cứ nói, có lẽ công đoàn Neo Chìm chúng tôi đang nắm giữ toàn bộ bí mật của trò chơi Ác Mộng, nó tuyệt đối không chỉ dừng lại ở mấy điều ước đơn giản đâu”.
Ân Lưu Minh vẫn không động đậy.
“Ân Lưu Minh! Nếu tao chết ở đây, chắc chắn mày sẽ phải hối hận! Neo Chìm sẽ điều tra nguyên nhân tao chết, mày không chạy thoát được đâu!”.
Giọng Lôi Anh Triết đã khản đặc.
Ngay dưới hắn ta, lớp bùn đen kịt đã bắt đầu xáo động không ngừng.

Một cái xúc tu khổng lồ dính những chất dịch tanh tưởi đen ngòm lặng lẽ chui lên, lạnh như băng, tham lam hướng về phía Lôi Anh Triết.
Trong nỗi sợ cái chết, Lôi Anh Triết níu lấy chân mình mà nhoài cả người lên trên!
Hắn ta bám vào sợi dây, miễn cưỡng giữ nửa người trên quay về góc độ bình thường, khuôn mặt tím đỏ.
Không gian bên cạnh hắn ta hơi vặn vẹo, dường như có thứ gì chuẩn bị xuất hiện…!Nhưng cái dây thừng trên cổ chân lại phát sáng, cố ép những vặn vẹo ấy tĩnh lặng lại như cũ.
Lôi Anh Triết ho một cái, khuôn mặt biến dạng vì sợ, hét với Ân Lưu Minh bằng giọng the thé: “Cứu tôi! Cứu tôi với! Tôi không muốn chết…!”.
Ân Lưu Minh chỉ yên lặng lùi về sau một bước.
Cái xúc tu đen kịt leo lên hai chân Lôi Anh Triết.
Hắn ta rít lên, hai tay tốn công giãy giụa, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cái xúc tu kia bò lên chân mình mà từng chút bò lên cắn nuốt cả cơ thể.
Bỗng nhiên Lôi Anh Triết hét to một tiếng, bổ nhào về phía trước, sử dụng sức bật người bình thường không thể có được mà vọt tới trước mặt Ân Lưu Minh, túm chân y!
Ân Lưu Minh vốn đã nhanh chóng lùi về sau, nhưng vẫn bị Lôi Anh Triết bắt lấy.
Y không ngờ hắn ta vừa phải chịu trọng thương vừa bị dây thừng trói buộc không cho dùng năng lực và đạo cụ mà vẫn có cách chạy thoát đám quái vật xúc tu này.
Nhưng rõ ràng cách ấy cũng khiến hắn ta bị tổn thương không hề nhẹ:
Chân Lôi Anh Triết đã bị xúc tu ăn mòn hơn nửa, máu tươi tí tách nhỏ xuống nền đất; mái tóc khô vàng trong nháy mắt, trên mặt còn có nếp nhăn, dường như cả người đã mất đi sức sống.
Con quái vật xúc tu chẳng hề buông tha, mà vẫn cứ chồm tới.
Lôi Anh Triết túm chặt mắt cá nhân Ân Lưu Minh, khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn thoáng tia mừng như điên: “Tao bắt được mày rồi! Mày phải cứu tao!”.
Ân Lưu Minh lạnh lùng nhìn hắn ta, nhấc chân muốn đạp một cái.
“Giờ mà hất tao ra thì mày sẽ bị hệ thống nhận định là mưu sát! Nhất định mày sẽ chết trong cửa ải trừng phạt!”.

Lôi Anh Triết gào lên với Ân Lưu Minh, rồi lại đột nhiên mềm giọng van nài: “Cậu cứu tôi đi, tôi sẽ tích điểm giúp cậu hồi sinh Trì Tịch, một mình cậu tích góp thì không đủ đâu, được không?”.
Ân Lưu Minh lắc đầu, giọng thanh mà lạnh như ánh trăng: “Tao không tin mày”.
Y giơ chân, ánh mắt trong trẻo, định đạp Lôi Anh Triết về chẳng chút do dự.
Một cánh tay bán trong suốt bỗng xuất hiện, nhẹ nhàng đè chân y xuống.
“Để ta”.
Thẩm Lâu gỡ tay Lôi Anh Triết, quăng hắn ta về chỗ quái vật xúc tu với vẻ mặt ghét bỏ.
Lần này Lôi Anh Triết thực sự bị nuốt chửng.
Khi nỗi đau đớn kịch liệt vì bị ăn mòn ập tới, hắn ta hoảng hốt nhớ lại mấy ngày trước – thanh niên tên Trì Tịch kia cũng đã bị quái vật quấn quanh thế này, rồi lại bị nuốt chửng từng chút một.
Hai mắt hắn ta đau đớn như thiêu như đốt, rồi tối sầm lại, hoàn toàn mất đi ánh sáng.
Tai, mũi, môi và lưỡi…!Đau đớn tận xương.
Lôi Anh Triết gào một tiếng “Không”, và chẳng còn phát ra được bất cứ âm thanh nào nữa.
Ân Lưu Minh đứng cạnh đó lẳng lặng nhìn Lôi Anh Triết bị nuốt chửng, khuôn mặt lạnh lùng, gò má thanh tú như trăng.
Thẩm Lâu im lặng trôi đến, ngắm nghía khuôn mặt y, bỗng hỏi: “Em không thấy buồn nôn à?”.
“Tại sao?”.

“Có người chết”.
Ân Lưu Minh cụp mắt: “Đâu phải tôi chưa thấy bao giờ”.
Thẩm Lâu nhíu mày: “Nhưng cũng đâu giống nhau”.
Nhìn một người chơi bất ngờ thiệt mạng và tự tay kết liễu một kẻ khác có sự cách biệt rất lớn.
Khi nhìn một sinh mệnh tàn lụi trong tay mình, người ta sẽ phải định nghĩa lại sức nặng của sự sống.
Có kẻ sẽ vì thế mà đêm đêm rơi vào ác mộng, cũng có kẻ dần trở nên coi thường sinh mệnh và biến thành thứ gì đó “không phải người”.
Ân Lưu Minh nâng mắt, khẽ nói: “Không có cảm giác gì”.
Thẩm Lâu hỏi: “Giờ em đang là ban ngày hay ban đêm?”.
“Có gì khác nhau đâu?”.

Ân Lưu Minh đáp vậy, rồi sắc mặt bỗng ấm dần.

“Cảm ơn anh”.
Thẩm Lâu nhìn y không chớp mắt, bỗng bật cười: “Không cần đâu, ta chỉ không muốn đối tượng khế ước của mình bị quăng vào giấc mơ trừng phạt cửu tử nhất sinh mà thôi”.
Bản chất hắn thực ra là một phần của trò chơi Ác Mộng, hệ thống sẽ không gộp hành động hất Lôi Anh Triết ra thành trách nhiệm của Ân Lưu Minh.
Y gật đầu, không khách sáo nữa, chỉ nhìn về phía trước: “Giờ chúng ta chỉ còn một phiền phức cuối cùng”.
Đám xúc tu đen ngòm lúc nhúc, nhưng không vọt thẳng tới.
Một lúc lâu sau, chúng đột nhiên co lại, biến thành một bóng dáng cao gầy.
Ân Lưu Minh híp mắt, ngón tay vẫn đặt trên sách minh họa.
Quản gia Ralph nhẹ nhàng liếm ngón tay, thở dài: “Linh hồn bị nỗi tuyệt vọng, hối hận và căm thù nuốt chửng hóa ra lại ngon đến thế…!Còn hơn xa nỗi sợ khi con người biết mình sắp chết”.
Gã đột ngột nhìn Ân Lưu Minh, đôi mắt lộ vẻ tham lam: “Và giờ đến lượt mi”.
Một người chơi toàn thân mặc đồ đen ngồi quỳ bên cửa hông trang viên Solari.
Anh ta lo lắng nhìn về nơi xa, rồi đột nhiên đứng dậy ra hiệu cho phía dưới mình.
Ân Lưu Minh chạy tới cửa trang viên thì dừng lại, lảo đảo một cái như mất sức, giãy giụa mà không thể đứng lên được.
Sau lưng y, những xúc tu đen ngòm đang sắp nuốt chửng bóng người nhỏ bé…
Những người chơi núp bên trong sốt sắng siết chặt vũ khí, chỉ đợi những xúc tu ấy tiến thêm một bước…
Nhưng khi gần chạm vào cánh cửa, chúng lại dừng chân.
Tất cả bị thu về, Ralph lại xuất hiện dưới dạng con người.
Gã nhìn Ân Lưu Minh, chợt cười: “Mi có giấu người cá bảo thạch, tưởng ta không phát hiện được à?”.
Ân Lưu Minh đứng dậy, khuôn mặt không hề đổi sắc.
Một người cá xinh đẹp chui ra từ mũ áo y, sưng mặt trừng Ralph.
“Muốn dụ ta vào trang viên ư?”.

Ralph chẳng hề lùi lại, mà còn nở nụ cười không chút kiêng dè.

“Bọn mi đã nghĩ kĩ chưa, thực sự muốn giết ta à? Những dân trấn khác đã bị ta nuốt sạch rồi, giờ ta chính là người dân duy nhất…!Nhiệm vụ của bọn mi là giúp người dân nhìn thấy ánh mặt trời đúng không? Không có dân trấn thì ai xem mặt trời? Chẳng bằng cứ để ta giết đủ số người ta cần, rồi ta sẽ thả bọn mi đi”.
Có người chơi tức giận hét lên sau cánh cửa: “Ngươi giết nhiều người như thế mà vẫn chưa đủ ư?”.
Từ đầu đến giờ đã có mười người chơi bỏ mạng, mà trụ đá nơi tế đàn cũng đã được lấp đầy chỉ trừ vị trí của Ralph.
Nếu con quái vật buồn nôn này chỉ dùng người chơi để thay thế chính mình thì chắc chắn tế đàn đã phải đầy từ lâu rồi.
Ralph nở nụ cười: “Sao ta phải để bọn mi dễ dàng thoát được? Ta phải kí sinh ở cái nơi quỷ quái vừa chật hẹp vừa u ám này, niềm vui duy nhất trong cuộc sống chính là nhìn bọn mi xếp hàng chịu chết! Không giết sạch bọn mi sao được?”.
Nói đến câu cuối, biểu cảm gã đã lạnh đến mức dữ tợn, trông cực kì âm u đáng sơ.
Nếu không phải bên cạnh Ân Lưu Minh còn có người cá bảo thạch thì chắc gã đã nhào tới ngay.
Ân Lưu Minh hoàn toàn hiểu Ralph nghĩ gì.
Tên hải tặc đội lốt thủy thủ này chết dưới biển, oan hồn không cam lòng mà bám vào giấc mơ của phu nhân Solari, suy nghĩ vặn vẹo, kiếm tìm niềm vui bằng cách hành hạ người chơi đến chết.
Khác với Sở Đông chẳng nỡ lòng tỉnh lại, phu nhân Solari bị Ralph giam cầm trong giấc mộng.
Chấp niệm của gã chính là sự không cam lòng và đố kị.
Đố kị với những người còn sống, không cam lòng vì mình chỉ có thể tồn tại ở trạng thái ghê tởm này.
Chấp niệm đó chỉ sợ không thể dùng lời nói giải quyết như với Sở Đông.
Ân Lưu Minh nhìn Ralph chằm chằm, bỗng nở nụ cười: “Thực ra tao có một đề nghị, là mày nên tự buộc mình vào tế đàn ngay bây giờ”.
Ralph nhìn y với đôi mắt lạnh lẽo: “Đừng tưởng có con khốn kia che chở là mi có thể khiêu khích ta”.
Gã nói, và dưới chân tuôn ra những thứ đen kịt sền sệt, ngưng tụ lại thành hình xúc tu, dữ tợn vung vẩy như đang uy hiếp Ân Lưu Minh.
Y nhẹ nhàng đá một cái xuống đất, hỏi một câu chẳng hề liên quan: “Tao vẫn rất tò mò, mày có thể trực tiếp khống chế phu nhân Solari thì sao lại không giết bà ấy luôn?”.
Ralph híp mắt: “Giữ lại dằn vặt không hơn à?”.
Ân Lưu Minh lắc đầu: “E rằng mục đích thực sự…!là bởi không có phu nhân Solari, thì thị trấn Solari này sẽ bị hủy diệt, đúng không?”.
Y ngước đầu nhìn khoảng trời tối mịt không một ánh sao, chầm chậm nói một câu khiến Ralph phải biến sắc: “Dù sao thị trấn này cũng chìm trong biển sâu vô tận mà”..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.