Edit: Ryal
Diệp Thanh Thanh choáng váng.
Một lúc lâu sau, cô nàng mới nhảy thẳng từ giường bệnh xuống đất, vọt tới trước mặt bác sĩ mà kích động hỏi: “Là thầy ư, thầy Trì?”.
Vị bác sĩ tự xưng là Trì Tịch và giống Trì Tịch như đúc khẽ đẩy gọng kính tròn, liếc nhìn sổ bệnh án trong tay, nhìn Diệp Thanh Thanh với vẻ nghi hoặc: “Bệnh nhân giường số 65? Em biết tôi à?”.
“Biết hay không biết gì chứ…”. Diệp Thanh Thanh sửng sốt, giọng đột ngột nhỏ đi. “Em đã tận mắt thấy thầy…”.
Cô nàng bừng tỉnh, sắc mặt chợt sầm xuống.
Bác sĩ Trì nhẹ giọng: “Thôi được, em mau về giường nằm đi… Một trong những biểu hiện của hội chứng Trúc Xanh chính là dễ kích động, tâm trạng em càng nhiều trăn trở thì phát tác càng nặng”.
Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu liếc nhìn nhau.
Cảnh bệnh viện quen thuộc, người bạn quen thuộc.
Kẻ tạo giấc mơ là ai đã rõ như ban ngày.
Bác sĩ Trì xác nhận thân phận của Ân Lưu Minh và Diệp Thanh Thanh trong sổ bệnh án, dịu giọng hỏi mấy câu về tình trạng cơ thể, cuối cùng nói với họ: “Tuy hội chứng Trúc Xanh rất hiếm gặp nhưng không nguy hiểm tới tính mạng, mọi người chỉ cần làm theo lời dặn của bác sĩ điều trị là nhất định sẽ khỏi hẳn”.
Từ đầu đến cuối cậu hoàn toàn không nhìn Thẩm Lâu đang bay trên trời, dường như chẳng hề nhận ra sự tồn tại của hắn.
Ân Lưu Minh liếc nhìn Diệp Thanh Thanh, cất lời: “Bác sĩ Trì này, tại sao chúng tôi chưa bao giờ nghe nói tới hội chứng Trúc Xanh?”.
“Gần đây giới y học mới phát hiện chứng bệnh liên quan tới đại não và thần kinh này, vẫn còn đang thử nghiệm”. Bác sĩ Trì mỉm cười an ủi. “Yên tâm đi, bệnh viện chúng tôi đã chữa khỏi cho rất nhiều bệnh nhân mắc hội chứng Trúc Xanh, danh tiếng rất tốt, chắc chắn không có sơ suất gì đâu”.
… Nếu không phải bệnh viện này hoàn toàn không có bóng người nào, may ra Ân Lưu Minh còn tin tưởng đôi chút.
Y lại hỏi: “Bác sĩ Trì này, tôi muốn hỏi, hai cái giường ở đối diện có bệnh nhân không?”.
Bác sĩ Trì đáp: “Có, sao vậy?”.
Ân Lưu Minh cố ý chỉ vào Diệp Thanh Thanh: “Em gái tôi không thích ở chung với người lạ, cậu sắp xếp cho chúng tôi một phòng bệnh riêng được chứ?”.
Bác sĩ Trì khó xử: “Chuyện này thì tôi không quyết được, nhưng tôi có thể giúp anh hỏi chủ nhiệm”.
“Chủ nhiệm là ai vậy?”.
“Chủ nhiệm Tạ là người đứng đầu khoa này”. Bác sĩ Trì nhìn đồng hồ trên tay. “Tôi phải tới phòng bệnh khác kiểm tra đây, có thắc mắc gì thì bấm chuông gọi y tá nhé”.
Ân Lưu Minh gật đầu, không cố giữ cậu lại.
Trì Tịch đi rồi, y mới nhìn sang Diệp Thanh Thanh đang chôn đầu vào gối: “Vẫn chưa tiếp nhận được sự thật à?”.
Diệp Thanh Thanh ngẩng đầu lên, vò mái tóc rối tung, thở dài: “Không sao ạ, chỉ là em hơi sợ thôi… Dù sao đây cũng là trò chơi Ác Mộng, thầy Trì này không phải thầy Trì em biết, mà cũng là tác phẩm phục chế trong mơ của người khác hệt như em”.
Cô nàng chính là Diệp Thanh Thanh trong giấc mơ của Sở Đông và Tề Tiểu Bắc, căn bản không tồn tại trong hiện thực.
Nghĩ vậy, Diệp Thanh Thanh bỗng thấy đôi chút cảm thông cho Trì Tịch.
Cô nàng phấn chấn, rồi lại băn khoăn: “Chắc thầy Trì không phải quái vật đâu nhỉ?”.
Ân Lưu Minh nhíu mày: “Giờ thì chưa biết chắc được”.
“Thầy Ân thử dùng sách minh họa xem?”. Diệp Thanh Thanh ngẫm nghĩ rồi đề nghị. “Để em đi nói chuyện với thầy Trì, rồi thầy Ân đánh lén từ đằng sau!”.
Ân Lưu Minh bật cười: “Ý tôi là, chưa biết chắc được liệu Trì Tịch là NPC trong giấc mơ này hay là Trì Tịch mà chúng ta quen biết”.
Diệp Thanh Thanh ngớ ra.
“Trong “Thị trấn nhỏ hiến tế cho biển sâu”, Ralph từng nói gã không ăn được linh hồn của Lôi Anh Triết và Trì Tịch”. Ân Lưu Minh giải thích. “Có thể lúc ấy gã nói vậy vì muốn ăn thêm người chơi, cũng có thể gã không hề dối trá – mà thực sự không ăn được linh hồn của Trì Tịch”.
Nếu thế, linh hồn của Trì Tịch đã đi đâu?
Diệp Thanh Thanh không quá ngốc, cô nàng giật mình: “Ý thầy Ân là thầy Trì cũng giống Tề Tiểu Bắc, chết đi mà không cam lòng nên mới xây nên giấc mơ ạ?”.
“Chúng ta đã gặp được người bạn gái hôn mê trong hiện thực của Trì Tịch, nên phản ứng đầu tiên là nghĩ giấc mơ quen thuộc này do cô ấy dựng nên… nhưng chưa chắc”. Ân Lưu Minh nói. “Không thể xác nhận kẻ tạo giấc mơ là ai ngay được, mà phải căn cứ vào tình huống thực tế trong mơ để phán đoán”.
Diệp Thanh Thanh gật đầu như đang ngẫm nghĩ.
Nhưng cô nàng vẫn thấy hơi khó hiểu: “Nếu đây là giấc mơ của thầy Trì, thì sao thầy ấy lại không quen biết chúng ta?”.
Cô nàng và thầy Trì thì không thân lắm, nhưng chẳng phải mối quan hệ giữa Trì Tịch và Ân Lưu Minh rất tốt hay sao?
Ân Lưu Minh đứng bên cửa sổ nhìn rừng trúc bên ngoài bệnh viện, khẽ cụp mắt: “Đừng quên mục đích của chúng ta là gì”.
Tim Diệp Thanh Thanh đập thịch một cái, vẻ kích động trên khuôn mặt dần dịu lại.
Họ là người chơi của trò chơi Ác Mộng.
Họ tới để phá hủy giấc mơ này.
Nếu Trì Tịch là kẻ tạo giấc mơ, nhất định cậu cực kì không muốn để họ thành công.
Vậy nên họ không còn là bạn bè – đồng đội như xưa, mà đã trở thành kẻ địch ở hai phía đối lập.
Sau khi bác sĩ đã kiểm tra phòng, bệnh nhân có thể hành động tự do.
Ân Lưu Minh tới phòng bệnh của Triệu Tú Tú và Thạch Khải Viễn, những người mới khác cũng đi theo.
Triệu Tú Tú nhìn thấy y mà như gặp được vị cứu tinh: “Anh, anh Ân ơi, bác sĩ nói phải hỏi ý chủ nhiệm khoa rồi mới được đổi phòng bệnh”.
Ân Lưu Minh gật đầu: “Nhiệm vụ chính yêu cầu chúng ta điều tra tung tích của những bệnh nhân mất tích, chắc chắn là có liên quan tới hai chiếc giường còn lại trong mỗi phòng, dù có được đổi phòng hay không thì vẫn phải chú ý”.
Triệu Tú Tú cắn môi dưới: “Thế, thế chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu đây?”.
Ân Lưu Minh đáp: “Bác sĩ, y tá, nếu tìm thấy những bệnh nhân khác thì hỏi họ luôn, rồi sắp xếp lại các manh mối thu thập được”.
Một cô gái khác là Nhiếp Quân hỏi: “Liệu có nguy hiểm gì không?”.
“Có thể trong giấc mơ sẽ có những loại quái vật không tồn tại trong hiện thực, nên mong mọi người cố gắng cẩn thận hết mức”. Ân Lưu Minh đáp. “Việc tuân thủ những quy tắc mà giấc mơ đặt ra lúc đầu có thể giúp mọi người tránh được phần lớn nguy hiểm; đương nhiên, tuân thủ mọi quy tắc thì về cơ bản cũng chẳng khác gì không tìm được chút thông tin giá trị nào”.
Triệu Tú Tú nhỏ giọng: “Nếu chỉ muốn qua cửa thì chắc vậy là được thôi nhỉ?”.
Ân Lưu Minh nhìn cô: “Muốn qua cửa thì cũng phải hoàn thành nhiệm vụ… Mà phần lớn nhiệm vụ không thể hoàn thành nếu cô chỉ làm theo chỉ dẫn từng bước một được”.
Triệu Tú Tú u ám cúi đầu thật thấp: “Em ngốc thế này, chắc không làm nổi đâu”.
Cô rất xinh, mái tóc dài đen nhánh buông xuống che đi gò má, lại thêm biểu cảm rưng rưng muốn khóc có thể khiến ham muốn bảo vệ của cánh đàn ông tăng cao.
Ít nhất là Ân Lưu Minh thấy Phùng Phong và Kha Học Gia cứ lén nhìn Triệu Tú Tú mãi.
Nhiếp Quân thì lại cau mày cúi đầu suy tư, hoàn toàn không hề để ý tới họ.
Ân Lưu Minh liếc cô một cái.
Nhiếp Quân ngẩng đầu: “Ban nãy tôi có hỏi y tá xem bệnh nhân ở hai giường còn lại đã đi đâu, cô ta đáp có thể họ đang tản bộ trong khu dưỡng sinh, khu dưỡng sinh ở ngay chỗ rừng trúc. Ban ngày bệnh nhân có thể tự do đi lại để tận hưởng bầu không khí trong lành, nhưng đến tối thì nhất định phải về”.
Mễ An Bồi ở chung phòng với cô lặng lẽ giơ ngón cái với Ân Lưu Minh, ý bảo cô này khá lắm.
Ân Lưu Minh tán thưởng gật đầu: “Rất tốt”.
Y nhìn một vòng xung quanh: “Theo như những gì chúng ta đã biết, ban ngày là thời gian có thể tự do thăm dò, đến tối phải tránh khỏi rừng trúc và cần có mặt lúc bác sĩ kiểm tra phòng, mọi người cố lên”.
Kha Học Gia hiểu ẩn ý của Ân Lưu Minh, giật mình: “Anh Ân không hành động cùng bọn tôi ư?”.
Ân Lưu Minh nghiêm mặt: “Nhớ kĩ này, chuyện vượt ải là chuyện riêng của mọi người, đừng ỷ lại bất cứ ai… Nếu ỷ lại quen thói, mọi người sẽ mất năng lực tự giải quyết. Đó là điều cực kì đáng sợ trong trò chơi Ác Mộng này”.
Những người mới biến sắc, đều gật đầu với vẻ bất an.
Ân Lưu Minh đã nói hết những gì có thể nói rồi, bèn quay người chuẩn bị rời đi.
Mễ An Bồi định đuổi theo thì bị Triệu Tú Tú kéo lại.
Triệu Tú Tú nhút nhát nhìn cậu chàng, chỉ vào Thạch Khải Viễn vẫn đang bị trói trên giường: “Anh Mễ à, thế còn ông ta thì sao đây ạ…”.
“Ôi chà! Lần đầu có người gọi tôi là anh đấy!”. Mễ An Bồi siêu cảm động, dùng tay huých huých Tư Thành bên cạnh. “Tiểu Thành, người ta nhìn cậu kìa!”.
Tư Thành lạnh lùng liếc cậu chàng một cái, lạnh lùng nối gót Ân Lưu Minh.
“Thế em muốn sao? Hay em lấy dao giải phẫu của y tá mà giết ổng đi?”.
Triệu Tú Tú sợ hết hồn, lại bắt đầu rưng rưng chực khóc: “Anh đừng làm em sợ… Em nhát gan lắm…”.
Mễ An Bồi xua tay: “Thế thì anh chỉ có thể cho em một lời khuyên thế này… Đổi giày đi”.
Triệu Tú Tú ngẩn ra.
“Mang giày cao gót khó chạy lắm”. Mễ An Bồi tốt bụng giải thích. “Chạy càng nhanh thì càng tốt ấy mà”.
Triệu Tú Tú: “…”.
Mễ An Bồi bỏ rơi cô, vọt tới cạnh Tư Thành mà nhỏ giọng: “Này Tiểu Thành, sao cô ấy lại hỏi tôi mà không phải cậu, cậu có thử nghĩ chưa?”.
Tư Thành hình như không hiểu.
“Từ hồi anh cậu mất là mặt cậu cứ khó đăm đăm, Hàn Triệt với Liên Vũ còn đang ve vãn nhau kia kìa”. Mễ An Bồi nói. “Cái mặt lạnh tanh thế này, cậu chỉ sợ Tư Hòa không nhớ ra rằng anh ta không còn là người nữa chứ gì?”.
Bước chân Tư Thành thoáng dừng lại.
Hắn mím chặt môi, bỗng quay lại nhìn Mễ An Bồi chằm chằm: “Đừng có xía mũi vào chuyện của tôi với anh tôi”.
“Tuy cái loại trẻ trâu như cậu thì đúng là cần chịu khổ một tí, nhưng cậu khổ thì Tư Hòa cũng khó chịu”. Mễ An Bồi xòe tay. “Dù bây giờ cậu không biết chắc Tư Hòa có phải là Tư Hòa hay không, nhưng đừng làm anh ta khó chịu thêm nữa”.
Tư Thành ngớ người.
Hắn siết chặt hai tay rồi lại buông ra, chậm rãi thở dài một hơi, rồi vỗ mặt mình.
Sau đó, hắn thử nở một nụ cười cứng ngắc.
Khi ấy Mễ An Bồi mới hài lòng: “Thế có phải hơn không! Đi, đi tìm Tư Hòa buôn chuyện nào”.
Mễ An Bồi và hai anh em họ Tư nói chuyện rôm rả, Ân Lưu Minh thì dẫn Diệp Thanh Thanh tìm tới phòng điều chế, dò hỏi tung tích của bác sĩ Trì.
Y tá đáp: “Mỗi ngày sau khi kiểm tra phòng, bác sĩ Trì sẽ ngồi chẩn bệnh ở khoa thần kinh”.
Vậy là họ lại sang khoa thần kinh, tìm được bác sĩ Trì đang khám bệnh.
Nói là khám bệnh chứ Ân Lưu Minh và Diệp Thanh Thanh chẳng nhìn thấy một bệnh nhân nào cả, tòa bệnh viện mới toanh vì thế mà lại càng lạnh lẽo và đáng sợ.
Xác nhận Trì Tịch có mặt tại đây, Ân Lưu Minh liếc nhìn Diệp Thanh Thanh.
Diệp Thanh Thanh im lặng nhẩm lại một lượt nữa, gật đầu: “Em chuẩn bị xong rồi”.
Ân Lưu Minh gật đầu, đẩy cửa bước vào.
Bác sĩ Trì đang cau mày nhìn máy tính, thấy họ thì ngẩng đầu lên mỉm cười: “Có ai thấy không thoải mái à?”.
Ân Lưu Minh liếc nhìn Diệp Thanh Thanh.
Diệp Thanh Thanh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Quen nhau rồi mà làm thế này hơi nhục nhục… Mà thôi kệ đi!”.
Cô nàng vọt tới trước mặt Trì Tịch, tha thiết hỏi: “Bác sĩ Trì ơi, anh trẻ với có triển vọng quá ha, anh bao nhiêu tuổi rồi? Anh đẹp trai quá à, anh có bạn gái chưa? Hay bạn trai cũng được?”.
Trì Tịch vô thức đỏ mặt: “A? Gì cơ? Tôi có bạn gái rồi”.
Diệp Thanh Thanh nở nụ cười si mê: “Dễ đỏ mặt mà ngoại hình lại ổn, BG em cũng gặm… Được! Quá được luôn!”.
Trì Tịch: “…”.
Ân Lưu Minh thờ ơ nhìn sắc mặt cậu.
Những câu vừa rồi gần như y hệt lời Diệp Thanh Thanh nói với Trì Tịch trong lần đầu gặp mặt.
Ân Lưu Minh thấy rõ khuôn mặt cậu thoáng vẻ hoảng hốt, vẻ mặt ấy nhanh chóng biến mất, trở thành nụ cười nhút nhát hệt như mọi lần.
Biểu cảm ấy chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, khiến y suýt nghĩ mình đã nhìn nhầm.
Nhưng Ân Lưu Minh không vạch trần sự thật ấy, chỉ tiến lên nở nụ cười hối lỗi: “Ngại quá, em gái tôi còn nhỏ nên không hiểu chuyện”.
Y dắt Diệp Thanh Thanh ra ngoài, thấp giọng mắng: “Đừng quấy rầy bác sĩ Trì chứ”.
Diệp Thanh Thanh dẩu miệng: “Nhưng trong bệnh viện này cũng có bao nhiêu bệnh nhân đâu”.
Bác sĩ Trì đẩy gọng kính, mỉm cười: “Sao lại thế được, chẳng qua bệnh nhân ban ngày sẽ thư giãn trong khu dưỡng sinh của bệnh viện, đến tối là mọi người sẽ gặp thôi”.
Ân Lưu Minh gật đầu, cũng mỉm cười: “Buổi tối à, tôi hiểu rồi”.
Nụ cười của bác sĩ Trì chợt trở nên hơi gượng gạo.
Rời khỏi căn phòng ấy, Diệp Thanh Thanh vội vàng hỏi: “Thầy Ân ơi, kĩ năng diễn xuất của em có đạt tiêu chuẩn không?”.
Ân Lưu Minh đáp: “Tốt lắm”.
“Thế thầy Trì…”.
“Rất có thể là Trì Tịch mà chúng ta biết”. Ân Lưu Minh nói. “Nhưng vẫn phải xác nhận lại”.
Diệp Thanh Thanh băn khoăn: “Nếu đó là thầy Trì thật thì chúng ta phải phá hủy giấc mơ của anh ấy ạ?”.
Ân Lưu Minh liếc cô nàng một cái.
“Thì, ý em là… Nếu phá hủy giấc mơ của thầy Trì thì chẳng phải thầy ấy sẽ chết thật hay sao ạ?”. Diệp Thanh Thanh nhỏ giọng. “Giấc mơ của thầy Trì chưa từng giết ai đúng không? Nghĩa là thầy Trì cũng không muốn giết người, người chơi mới trăm phần trăm qua ải, không phải thế thì tốt sao ạ…”.
“Dĩ nhiên là không tốt rồi!”.
Mễ An Bồi nhảy ra, tự đấm vào lòng bàn tay mình: “Thanh Thanh à, em có biết nếu cứ thế này thì Tiểu Trì sẽ không có cơ hội đầu thai chuyển kiếp nữa hay không?”.
Diệp Thanh Thanh ngớ ra: “Em là học sinh ngoan lớn lên trong nền giáo dục thuộc chủ nghĩa duy vật, em nghĩ không có chuyện chuyển kiếp đâu…”.
“Em đã tham gia trò chơi Ác Mộng rồi!”. Mễ An Bồi kích động nói, rồi lắc đầu. “Hôm nay anh phổ cập kiến thức khoa học cho em ha: Linh hồn mới chết thì tốt nhất là xuống địa phủ trong vòng bảy ngày mới đảm bảo giữ cho linh hồn được hoàn chỉnh, chần chừ càng lâu thì linh hồn tan đi càng nhiều, trừ phi có chấp niệm nghiêm trọng tới mức biến thành ác quỷ, nếu không sẽ hồn phi phách tán thật đấy!”.
Diệp Thanh Thanh nghe giọng điệu nghiêm trọng của cậu chàng thì sững cả người: “Ơ, sao tự dưng lại đổi sang tiểu thuyết thần quái thế này… Địa phủ tồn tại thật ấy ạ?”.
“Đương nhiên rồi!”.
Ân Lưu Minh nhạt giọng hỏi một câu: “Sao cậu biết?”.
“Ờm…”. Mễ An Bồi hơi khựng lại, ho khan. “Chắc anh Ân cũng biết tôi có vài năng lực đặc biệt mà nhỉ? Đại khái có thể coi là kết nối với các linh hồn? Nên tôi biết chun chút về chuyện cõi âm…”.
Diệp Thanh Thanh lẩm bẩm: “Thực sự có những chuyện kiếp này kiếp sau à…”.
Ân Lưu Minh yên lặng một lúc mới cất lời: “Thứ không thể có được kiếp này thì kiếp sau lại càng mong muốn. Thay vì cầu cho kiếp sau suôn sẻ, chẳng bằng kiếp này không hối hận”.
Mễ An Bồi nhìn Diệp Thanh Thanh rồi lại nhìn Ân Lưu Minh, gãi đầu: “Sao đề tài tự dưng nặng nề quá vậy? Phải mau đưa Tiểu Trì đi chuyển kiếp thôi”.
Diệp Thanh Thanh nghe mà bực, mím môi, vẫn nói thành lời: “Chẳng phải anh và thầy Trì là bạn hay sao? Ít nhất cũng phảii có chút lưu luyến chứ?”.
Mễ An Bồi ngơ ngác: “Hả? Lưu luyến gì?”.
Diệp Thanh Thanh tức đến nỗi mặt đỏ bừng nhưng không nói lại được, bèn nín giận hất tóc một cái, bỏ đi.
Mễ An Bồi mù mờ nhìn Ân Lưu Minh: “Anh Ân à, Thanh Thanh giận gì thế?”.
Ân Lưu Minh nhìn chằm chằm cậu chàng một lúc lâu.
Tuy trước đây y cùng từng có cảm giác tương tự, nhưng mãi tới tận vừa rồi, cái cảm giác xa lạ trên người Mễ An Bồi lộ ra rất rõ. Dù đã cố giấu nhưng thi thoảng cậu chàng vẫn để lộ cảm giác “không phải người”.
Dù là cái tính nhiều lời một cách bất thường hay thái độ không chút che giấu với người đã khuất đều tiết lộ rằng Mễ An Bồi đang cố ngụy trang thành người, nhưng ngụy trang không tốt.
Ân Lưu Minh dời mắt, cuối cùng đáp: “Có lẽ là do quan điểm khác biệt”.
Bác sĩ Trì nói không sai, tới chạng vạng, vài bệnh nhân tập tễnh xuất hiện từ trong rừng trúc.
Người ở chung phòng với Ân Lưu Minh cùng Diệp Thanh Thanh là một cụ ông và một người phụ nữ mang thai.
Cụ ông nhìn thấy họ thì khuôn mặt già nua chợt thoáng vẻ kiêng kị, không bắt chuyện mà im lặng quay về giường.
Diệp Thanh Thanh thấy người phụ nữ có thai kia có vẻ chật vật thì tốt bụng bước tới, giúp chị ta mở thanh chắn và đệm chăn trên giường bệnh.
Chị ta cười cười vẻ cảm kích: “Cảm ơn bé nhé”.
Diệp Thanh Thanh dẻo miệng đáp: “Không có gì ạ, chị phải cẩn thận nha”.
Cùng là phụ nữ thì đề tài nói chuyện cũng khá nhiều, cô nàng nhanh chóng trò chuyện rôm rả với thai phụ kia.
Một lúc sau, Diệp Thanh Thanh quay lại cạnh Ân Lưu Minh, nhỏ giọng: “Thầy Ân ơi, chị thai phụ kia tên là Vương Đạm, ông cụ giường bên tên là Lưu Định Quốc, đều đã ở lại bệnh viện này hơn một tháng”.
Ân Lưu Minh khen ngợi: “Giỏi lắm”.
“Em hỏi chị Vương xem trong bệnh viện có quy định gì không, chị ấy chỉ đáp buổi tối không nên ra ngoài”. Diệp Thanh Thanh gãi đầu. “Thực ra em có cảm giác chị ấy định nói thêm gì nữa, nhưng bị ông Lưu cản lại”.
Ân Lưu Minh gật đầu như có điều suy nghĩ.
Thẩm Lâu bỗng hiện ra từ trong sách minh họa: “Đúng là người bình dị gần gũi thì tương đối dễ lấy thông tin”.
Ân Lưu Minh liếc nhìn hắn.
Thẩm Lâu nhìn đồng hồ treo tường, có vẻ hơi thất vọng: “À, chưa tới chín giờ nhỉ…”.
Ân Lưu Minh: “… Không đấu võ mồm với tôi thì anh chết à?”.
Thẩm Lâu nheo mắt cười: “Nhưng ta chán mà”.
Diệp Thanh Thanh bỗng kéo tay áo Ân Lưu Minh.
Y nhìn sang hướng cô nàng đang chỉ.
Lưu Định Quốc và Vương Đạm phía đối diện đều hoảng hồn nhìn Thẩm Lâu trôi giữa không trung.
Vương Đạm làm rơi cốc nước xuống đất, run giọng: “Có, có ma ư?”.
Lưu Định Quốc nhảy xuống giường: “Cậu có oan khuất thì đi tìm chủ nhiệm Tạ ấy, bọn tôi chỉ là người bị hại, đừng tìm bọn tôi…”.
Thẩm Lâu nhíu mày.
Khung cảnh rất quen.
Ân Lưu Minh cũng ăn ý nhớ tới lúc y bảo Thẩm Lâu giả quỷ dọa Nghiêm Hàng.
Trước đó bác sĩ Trì làm ngơ Thẩm Lâu, y còn tưởng NPC trong giấc mơ này sẽ không nảy sinh phản ứng với hắn… Giờ xem ra Trì Tịch chỉ giả vờ thôi.
Theo lí thuyết thì bây giờ ép hỏi tin tức của hai bệnh nhân là rất dễ, nhưng thấy Vương Đạm đang mang thai, sắc mặt trắng bệch, ôm bụng như sắp ngất, Thẩm Lâu lại bĩu môi mà quay về sách minh họa.
Thậm chí Ân Lưu Minh còn nghe được câu nói cuối cùng của hắn: “Đồ thiếu kiến thức, có ma nào trông giống ta không?”.
Diệp Thanh Thanh phản ứng rất nhanh, cô nàng vờ ngạc nhiên mà đỡ lấy Vương Đạm: “Chị ơi, chị sao thế?”.
Vương Đạm níu chặt tay Diệp Thanh Thanh: “Em, em không thấy ư? Ban nãy trên đầu các em có…”.
“Ban nãy trên đầu hơi lạnh, chắc là gió thổi nhỉ?”. Diệp Thanh Thanh xé giấy ăn giúp Vương Đạm lau vết nước, rồi lại cầm chổi quét sạch những mảnh thủy tinh, khéo miệng nói tiếp: “Chị ơi, chị cẩn thận nhé, có phải nước nóng quá không?”.
Vương Đạm dần tỉnh táo lại, ánh mắt hơi ngẩn ra, im lặng một hồi mới đáp: “A, chắc vậy…”.
Diệp Thanh Thanh tìm một cốc khác rót nước ấm cho chị ta.
Ân Lưu Minh cũng bước sang đỡ Lưu Quốc Định lên giường, ôn hòa hỏi: “Ông không sao chứ ạ?”.
Vì chuẩn bị đi ngủ nên y đã thay bộ quần áo mới làm – chính là bộ đồ ngủ tham khảo tạo hình heo bông màu hồng phấn của Liên Vũ trong “Công viên dây cót giải trí”.
Màu hồng nhạt làm dịu cảm giác xa cách trên người Ân Lưu Minh, khiến y trông bình dị gần gũi hơ.
Lưu Định Quốc bình tĩnh lại, che ngực mà sợ sệt nói: “Không, không sao…”.
Ân Lưu Minh hỏi: “Ban nãy ông nói chủ nhiệm Tạ…”.
Y còn chưa dứt lời mà Lưu Định Quốc đã biến sắc, nỗi sợ bò lên gương mặt đầy nếp nhăn, ông ta kiên quyết quát lên: “Không được nhắc tới!”.
Ân Lưu Minh ngậm miệng.
Dường như Lưu Định Quốc cũng biết mình hơi quá kích động, ông ta thở phào, nhìn Ân Lưu Minh đang “ngơ ngác”, những nếp nhăn run run, vẫn thấp giọng: “Nhóc con, tốt nhất cậu đừng qua lại với kẻ mất nhân tính đó… Với lại, hai đứa chạy được thì nghĩ cách chạy đi! Tòa bệnh viện này chính là nơi ăn thịt người!”.
Lông mày Ân Lưu Minh hơi giần giật, y nắm chặt cổ tay Lưu Định Quốc, cố ý ra vẻ do dự: “Nhưng cháu tới đây chữa bệnh mà…”.
“Chữa bệnh cái gì! Chữa theo cách của họ thì không bệnh cũng thành có bệnh!”. Lưu Định Quốc lắc tay Ân Lưu Minh thật mạnh. “Bọn ta…”.
Ông ta nhìn Vương Đạm phía bên kia. “Không chạy nổi đâu, hai đứa còn trẻ, tốt nhất là chạy ngay trong đêm đi, tuyệt đối đừng ở lại! Khi lên bàn phẫu thuật thì không quay về được nữa đâu!”.
Diệp Thanh Thanh và Ân Lưu Minh nhìn nhau, cố tỏ vẻ sợ hãi: “Chị Vương ơi…”.
Vương Đạm xoa đầu Diệp Thanh Thanh, gương mặt vốn trắng lại càng tái nhợt: “Chú Lưu nói đúng… Chạy được thì mau chạy đi… Người ta chỉ có thể vào chứ không thể ra khỏi bệnh viện này, người trên giường bệnh thì cứ lũ lượt thay đổi, nhưng chị chưa từng thấy ai bước ra khỏi cửa bệnh viện”.
“Bệnh viện này rất quái đản”. Lưu Định Quốc rụt cổ lại. “Nghe nói đó là oán niệm của những bệnh nhân chết oan để lại… Ví dụ như đi thang máy, ấn tầng ba, nhưng lên tầng ba mới thấy các bệnh nhân đều là thi thể – thậm chí cả thi thể của chính mình cũng có!”.
Ân Lưu Minh nhíu mày.
Tuy lời kể có hơi đáng sợ, nhưng nếu bệnh nhân là người chơi qua ải… Thì không ra ngoài bằng cửa chính cũng là chuyện bình thường. Câu chuyện này dùng để dọa người mới thì không tệ, với các lão làng thì hơi thiếu lực uy hiếp.
Còn tiệc đứng thi thể thì thử xem cũng được…
Ngay lúc ấy, tiếng gào đầy sợ hãi của Triệu Tú Tú vang lên bên ngoài.
“Á á á!”.