Để mà nói chính xác thì lần đầu tiên anh gặp cô còn sớm hơn cả quãng thời gian cô quen biết anh rồi.
Ấy là vào ngày kỷ niệm thành lập trường của Đại học Sư phạm Thượng Hải.
Chu Trầm không phải là cựu sinh viên của trường nhưng lại được ngồi tham dự ở vị trí trung tâm với tư cách là giám đốc của Đại học Sư phạm Thượng Hải.
Năm ấy Triệu Đường Diên mới vào trường, còn đang cộng tác trong hội sinh viên, là tân sinh viên nhưng lại bị đẩy lên làm MC.
Cô mặc đồ đi thuê giá rẻ, chiếc váy màu đỏ tươi hợp với làn da trắng ngần của cô quá đỗi, khiến anh thấy vừa mắt lạ thường.
Cô nhóc đứng trên khán đài nhát thấy rõ, nhưng vẫn cố nở nụ cười bình tĩnh để đọc kịch bản, câu nào cũng pha lẫn giọng Phúc Kiến.
Lúc giới thiệu khách mời, khi đọc tới tên Chu Trầm cô còn đọc bằng giọng mũi nghe không rõ lắm, âm cuối mềm mại đong đầy khoang mũi, nghe thật êm dịu yếu mềm làm sao.
Đến khi kết thúc, anh còn lấy cớ hỏi đường để ngăn cô lại nhưng cô bé chẳng hề nhận ra anh, chắc lúc làm MC trên sân khấu không để ý đến người ngồi bên dưới mà chỉ lo đọc một cách máy móc.
Tự dưng bị một người đàn ông xa lạ cản đường nên mắt Triệu Đường Diên bừng lên vẻ cảnh giác, ánh mắt nhìn anh cũng lạnh lùng hẳn đi.
Cô nghĩ trong lễ kỉ niệm hôm nay chỉ toàn cựu sinh viên của trường mà sao lại có người không biết đường, thành ra cô bắt đầu nghi ngờ thân phận của anh, dù người trước mặt mặc đồ lịch sự, nom mặt mũi thì cũng đẹp trai.
Cô còn đang diện chiếc váy với kiểu dáng chữ V khoét sâu trước ngực, khoe ra khuôn ngực trắng ngần nhấp nhô.
Cô che ngực trong vô thức, nhưng cô không biết rằng hành động của mình đã cuốn hút ánh mắt anh lia đến nơi đó.
Mặt cô đanh lại, nói đúng một câu “Đi thẳng xong rẽ trái ra ngoài cửa đông” rồi sải bước đi ngay.
Giọng nói vẫn dịu êm như thế, nhưng người nói lại sắc sảo như một chú nhím.
Hai vẻ đối lập càng làm cô đáng yêu một cách lạ kì.
Hiếm khi nào Chu Trầm vui đến tê người như thế, vậy nên anh đã khắc sâu hình ảnh người con gái này.
Lần thứ hai gặp lại là khi đã qua mùa hè, ấy là lúc Triệu Đường Diên bước vào năm hai đại học.
Hội sinh viên đại học là chốn bòn tiền, những ai mới được lên chức trưởng ban tụ tập lại với nhau rồi bắt đầu khua môi múa mép, dễ dàng đi tới quyết định phải tổ chức lễ chào tân sinh viên hoành tráng hơn năm trước, không thể bị tụt dốc được..
Tổ chức gala cần cái gì? Nói đi nói lại thì vẫn cần tiền thôi.
Nếu tiền dự trù khủng thì sân khấu cũng sẽ đẹp hơn, hiệu ứng cũng đẹp và đẳng cấp hơn.
Đương nhiên các trưởng ban sẽ không tự đi tìm tài trợ rồi, bọn họ lập ra danh sách rồi tống cổ các thành viên thấp cổ bé họng đi làm.
Không biết trưởng ban nào lớn mật mà lại đánh ý đến Chu thị.
Lúc trước chỉ có mấy cửa hàng nhỏ cạnh trường tài trợ để tiện thể quảng cáo cho họ, thế mà lần này hội sinh viên dám lia mắt tới Chu thị.
Suy nghĩ của bọn họ rất đơn giản – Chủ tịch của Chu thị là giám đốc tài trợ của trường, người ta giàu thế thì vung tiền tài trợ cho họ cũng chỉ như con bò rụng lông, cây me rụng lá thôi mà? Có mỗi tân sinh viên không hiểu ba cái việc lòng vòng này, ngu ngơ cầm thẻ sinh viên đến Chu thị, trong số đó có cả Triệu Đường Diên.
Cô vào hội học sinh chả có mục đích gì khác ngoài để kiếm thêm điểm rèn luyện, thêm điểm rèn luyện thì sẽ lấy được học bổng.
Học bổng một năm là học phí cho kỳ sau của cô nên cô phải vừa học vừa làm để kiếm sống.
Lần đầu tiên lễ tân ở Chu thị gặp được tình huống có người cầm thẻ sinh viên đến bảo muốn gặp sếp Chu, cố mà nhịn cười ngăn lại, bấy giờ cả đám mới thấy sai sai.
Có người nói hay đi về thôi, sếp Chu là ai mà mấy kẻ nghèo như họ muốn gặp là gặp được?
Thế nhưng bạn nam đi đầu lại nghe theo lời của chủ tịch hội sinh viên nên cậu ta không đồng ý.
“Sao chúng ta lại lùi bước vì một khó khăn cỏn con thế này được? Tài trợ dễ lấy như vậy à? Đây cũng là thử thách của chúng ta đấy!” Cậu ta bắt đầu bơm máu cho mọi người.
Triệu Đường Diên đã trải qua biết bao thời khắc độn thổ nên việc này chẳng là cái sá gì với cô cả, cô chỉ thấy cả đám ngốc quá, ngay cả hội sinh viên cũng thế.
Cô không nói gì, ngồi ở khu nghỉ dưới tầng một rồi giả vờ ngủ.
Cô chỉ cần tham gia để được cộng điểm mà thôi, lấy được tài trợ hay không cũng chả ảnh hưởng gì đến cô.
Sau khi chờ đợi mòn mỏi, năm; sinh viên ngồi tụm lại ở khu nghỉ, trở thành cảnh tượng hiếm thấy ở Chu thị.
Chu thị đúng giàu, đến cả điều hòa cũng mát hơn bình thường, cô co mình trong góc, chắc do ngày thường cô đi làm vất vả quá nên cứ thế mà thiếp đi, còn chẳng biết mọi người về từ lúc nào vì không ai gọi cô cả.
Tối nay Chu Trầm còn phải dự tiệc nên anh tan làm sớm, ai ngờ vừa mới xuống tầng thì thấy cô bé đang cuộn mình một góc trên ghế sô pha.
Bước chân anh ngừng lại.
Lễ tân có mặt nhìn vội vã chạy đến ngay xin lỗi, bảo sẽ đuổi cô đi ngay.
Không ngờ sếp Chu lạnh lùng của mọi ngày lại nâng tay lên – tiến bước về phía cô bé ấy.
Triệu Đường Diên thức giấc dưới ánh mắt sáng rực.
Vừa mở mắt ra thì thấy có đàn ông ở bên cạnh, nom cũng quen quen nhưng cô không nhớ mình từng gặp ở đâu.
Anh mặc bộ com lê thẳng thớm với một vẻ ngoài điển trai, gương mặt còn ánh nét cười.
Cô tỉnh bơ chẳng nói chẳng rằng, xong cũng không rời đi mà chỉ cau mày nhìn anh.
Lúc ấy Chu Trầm đã cảm thấy tâm lý cô bé này vững vàng phết.
Anh mở lời trước: “Chào em.”
Triệu Đường Diên hỏi anh: “Anh là?”
Bấy giờ anh mới phát giác cô bé không hề nhận ra mình, tự dưng anh cảm thấy mình hơi thất bại.
“Chu Trầm.” Anh giới thiệu bản thân.
Chu Trầm…!Cô cứng người, nhớ đến người mà cô đã từng giới thiệu trong lễ kỷ niệm, ra là chủ của toà nhà này.
“Anh Chu.” Cô hoàn hồn, vội vàng đứng dậy cúi người chào.
Anh ngước mắt nhìn cô, sao giờ ngoan ngoãn thế này, không làm nhím nữa à?
“Mọi người đến để xin tài trợ à?” Anh ngồi xuống hỏi cô, lúc nãy anh đã được báo cáo lại.
“Vâng.” Cô đáp.
“Thế các bạn em đâu?”
Cô lia mắt nhìn xung quanh, chẳng biết mấy người đi cùng cô đã đi đâu rồi.
Cô rời mắt, lòng chẳng gợn lên xúc cảm gì.
Anh không muốn nhìn thấy vẻ mất mát khi bị bỏ rơi của cô nhưng anh có hơi thất vọng.
“Nếu muốn xin tài trợ thì phải thuyết phục anh đi, anh cần phải biết lí do vì sao anh phải tài trợ cho các em.” Anh bỗng nói.
Cô nhìn anh với vẻ ngạc nhiên hết đỗi: “Giờ luôn ạ?” Cô nhìn xung quanh, vì có sự xuất hiện của Chu Trầm nên nhân viên qua lại cứ lén lén lút lút nhìn sang đây.
Anh cũng thấy được điều đó nên lại nhìn cô: “Thế này đi, anh chở em về trường, rồi chúng ta nói chuyện trên đường đi.”
Trợ lí đứng cạnh xen vào: “Sếp, tối nay…” Anh ta còn chưa dứt lời thì đã bị Chu Trầm cắt ngang.
Anh nhìn Triệu Đường Diên, cô suy nghĩ trong thoáng chốc rồi trả lời: “Được.”
Không e thẹn hay rụt rè chút nào.
Có lẽ cô tự biết bản thân mình phải làm gì để đạt được kết quả.
Suốt quãng đường ngắn ngủi từ Chu thị về trường, cô đã liệt kê ra tất cả những lợi ích cho anh thấy, tiện thể khen luôn cả anh lẫn Chu thị vài câu.
Thật ra thì anh tài trợ cho buổi chào tân cũng chả được lợi gì, cái cô làm lúc này đây chỉ đang giúp nó thăng hoa bằng tình cảm và đạo lý của mình thôi.
Chu Trầm đắm mình trong thương trường biết bao năm trời nên anh đã nhận ra kịch bản của cô từ lâu rồi nhưng vẫn hào hứng nghe cô trình bày.
Lòng can đảm của cô khiến anh phải mở mang tầm mắt, tiếng cô êm dịu hệt như thuở nào khiến cổ họng anh ngứa ngáy.
Mãi đến khi tới cổng Sư phạm Thượng Hải, vì lo sẽ ảnh hưởng đến cô nên anh bảo tài xế đỗ xe ở chỗ nào kín đáo.
Triệu Đường Diên ghi nhận sự chu toàn của anh.
Tuy nhiên anh vẫn chưa nhắc đến chuyện có đồng ý tài trợ hay không cơ mà cô chẳng sốt ruột mấy bởi cô hiểu rằng anh không phải người dễ bị thuyết phục đến như vậy, thành ra cô cũng không ôm quá nhiều hi vọng, lịch sự chào anh rồi xuống xe rời đi.
Mặc dù không thành công nhưng anh đã tạo cho cô một ấn tượng tốt đẹp, anh lịch sự ga lăng, không mang đến cảm giác chỉ tay năm ngón, khác hẳn mấy gã đàn ông ở quê nhà.
Mà điều làm cô bất ngờ ấy là mấy hôm sau lại nhận được tài trợ của Chu Trầm, đây là điều có một không hai, lần đầu tiên xảy ra ở Sư phạm Thượng Hải.
Đã vậy anh còn nói rõ Triệu Đường Diên nhất định phải kí tên, để cho mọi người biết rằng cô là người đã lấy được nguồn tài trợ này.
Tuy rằng Triệu Đường Diên không biết lời khen nào của mình đã chạm đến trái tim anh nhưng cô cũng rất thoải mái nhận công lao về mình.
Bởi vậy mà bạn nam có ý định cạnh tranh chức trưởng ban vào năm sau đã mặt nặng mày nhẹ với cô không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cô cũng coi khinh.
Hết chương 15..