Khi hiệp yêu cuối cùng kết thúc thì đã hơn tám giờ. Chu Trầm bế Triệu Đường Diên vào phòng tắm rửa mặt, đến lúc người ngợm sạch sẽ thì thức ăn trên bàn cũng nguội hết rồi. Anh sợ tối qua không ăn gì thì cô sẽ đói nên nhắn bếp mang thêm một phần ăn nữa.
Trong lúc chờ đồ ăn khuya tớ, anh vẫn còn phải đi xử lý một số việc ở công ty nên quay về phòng làm việc.
Cô ngồi làm tổ trên sofa ngoài phòng khách học chính trị, nghe tiếng chuông vang lên thì đặt sách xuống ra mở cửa.
Cô tưởng người ta giao đồ ăn khuya đến. Ai ngờ khi cánh cửa gồ dạy dạn nặng trịch được mở ra, ngay trong khắc tiếp theo, cô đã đứng đực ở cửa.
“Giáo sư Trương…”
Trương Dung Cảnh cũng không ngờ muộn thế này mà còn được thấy một người phụ nữ xuất hiện trong nhà con trai. Tuy bác không thích xen vào cuộc sống riêng của con trai nhưng bác biết cô bé đứng trước mặt mình là học sinh của bạn cũ.
Thoáng chốc, bác cũng chưa tỉnh lại được.
Đây là lần thứ hai họ gặp mặt mà ai cũng ngơ ngác nhìn nhau.
“Tiểu Triệu?”
Bác không nhớ được tên cô mà chỉ nhớ được họ.
“… Chào giáo sư ạ.” Cảm xúc trong cô rối bời, giọng trầm hẳn đi, khác xa cái vẻ nhanh nhẹn trong lần gặp đầu tiên.
Cô không biết mình phải giải thích vì sao mình lại xuất hiện ở đây như thế nào, nhưng vẫn vô thức tránh người đi cho Trương Dung Cảnh vào nhà. Khi cô thấy tay bác đang cầm bánh kem thì hiểu ra bác đến để ăn sinh nhật với anh.
Chỉ là giáo sư không ngờ lại gặp phải học trò của bạn mình ở đây. May mà khi nãy chờ bữa khuya nên cô đã thay một bộ quần áo bình thường chứ không thì giờ phải sượng sùng lắm.
Chu Trầm nghe thấy tiếng vang bên ngoài nên mới bước ra phòng làm việc, nhưng khi anh thấy Trương Dung Cảnh thì cũng bất ngờ chẳng kém gì.
Triệu Đường Diên vô thức đánh mắt về phía anh, không sao giấu được vẻ luống cuống trên mặt.
Anh hơi cau mày, bước đến bên cô, bóng người cao lớn tới che chở cho cô nhưng mắt thì vẫn đang nhìn Trương Dung Cảnh: “Mẹ.”
Anh vẫn còn đang mặc áo choàng tắm, người thông minh liếc cái đã đoán được ngay quan hệ bọn họ là như thế nào.
Đây là lần đầu tiên bác thấy con trai mình che chở một người với tư thế bảo vệ như thế này, trăm ngàn cảm xúc bỗng sộc đến đan xen trong lòng. Đáng lẽ bác phải mừng rỡ mới phải, nhưng nhớ ra tuổi tác với thân phận của Triệu Đường Diên có hơi phức tạp nên nhất thời vẫn chưa đáp lời anh được.
Sự im lặng của bác khiến cô hiểu lầm rằng bác đang khó chịu nên sắc mặt cô càng cứng đờ cả ra.
Ai ngờ, lóng chốc, Chu Trầm đã nắm tay cô, anh cúi đầu thì thầm: “Em về phòng trước nhé.”
Cô nhìn anh, dù lòng vẫn cheo leo lắm nhưng cũng gật đầu nhìn Trương Dung Cảnh: “Giáo sư, vậy em đi trước ạ.”
Trương Dung Cảnh bình tĩnh nhìn cô về phòng, mãi đến cánh cửa khép lại thì bác mới quay sang con trai: “Chuyện gì đây?”
*
Triệu Đường Diên về phòng nhưng lòng vẫn rối ren như cũ, phòng cách âm tốt quá nên cô không nghe được tiếng gì bên ngoài, không khí tĩnh lặng khiến người ta sốt ruột hết đỗi.
Trương Dung Cảnh là nhà nghiên cứu mà cô vô cùng kính trọng, không chỉ vậy bác còn là tiền bối mà cô ngưỡng mộ suốt lâu nay. Dưới góc độ nào đó thì cô cũng muốn được trở thành học giả của ngành Văn học ngôn ngữ Trung Quốc (*) như bác vậy, cô đã coi bác thành mục tiêu của mình.
(*) Ngành Văn học Ngôn ngữ Trung Quốc là ngành học được chia ra làm 2 lĩnh vực lớn là nghiên cứu về ngôn ngữ và nghiên cứu về văn học, nghiên cứu và áp dụng ngôn ngữ Trung Quốc vào lĩnh vực văn học. Ngành học được học các nội dung chủ yếu bao gồm Ngôn ngữ học và Ngôn ngữ học ứng dụng, Ngôn ngữ và Văn học Trung Quốc, Văn học và Nghệ thuật, Ngữ văn cổ điển Trung Quốc, Văn học Trung Quốc cổ đại, Văn học Trung Quốc hiện đại và đương đại, Ngôn ngữ và Văn học thiểu số Trung Quốc, Văn học so sánh và Văn học trên thế giới, văn học dân gian và tập tục dân gian và văn học di sản văn hóa phi vật thể.
Mọi người ai cũng muốn được gần gũi với thần tượng của mình, và Triệu Đường Diên cũng thế, tuy nhiên sau khi cô biết mối quan hệ của Chu Trầm và Trương Dung Cảnh thì đã vứt luôn đi cái ước mơ này, nhưng lòng ngưỡng mộ thì chưa bao giờ phai phôi.
Ai biết được hôm nay lại phát sinh chuyện bất ngờ như thế này.
Cô vẫn để ý cái nhìn của bác dành cho mình, chỉ là chuyện xảy ra hôm nay khiến cô bó tay bất lực rồi.
Tâm trạng cô tụt dốc không phanh, cái ý nghĩa chạy trốn trong cô lại trỗi dậy: Chạy trốn khỏi mối quan hệ phức tạp, trốn chạy khỏi cái tình cảm rối ren này, tống khứ hết thảy mọi chuyện vào miền dĩ vãng rồi bắt đầu lại từ đầu.
Trong lúc suy nghĩ cứ ngày một bề bộn khó gỡ thì cô nhận được wechat của Tề Nhạc Nhạc.
Tề Nhạc Nhạc: Đơn đăng ký chính thức mở rồi đấy, cậu điền chưa?
Cô trả lời: Tớ chưa, để hai hôm nữa.
Tề Nhạc Nhạc: Ừ, cuối tháng hết hạn rồi đấy, đừng quên nha.
Cô cũng nhắn lại một tin cuối cùng: Ừ.
Cô vẫn nhớ đơn đăng ký đã mở rồi, chỉ là cô không muốn điền đơn sớm như vậy, nhỡ có xảy ra cơ sự gì.
Kế hoạch của cô chưa bao giờ thay đổi.
*
Bầu không khí ngoài kia chẳng thể gian nan như Triệu Đường Diên tưởng.
Chu Trầm nhìn cửa phòng đóng lại thì cũng an lòng, dù mẹ anh có thái độ như thế nào thì cứ để anh giải quyết là được rồi, anh không muốn cô phải chịu thêm áp lực nữa.
Anh cầm hộp bánh trong tay mẹ rồi đặt lên bàn, sau ấy choàng vai mẹ, dẫn mẹ ngồi xuống sofa, vừa đi vừa hỏi: “Sao tự dưng mẹ lại đến đây thế?”
Trương Dung Cảnh giả vờ trừng anh: “Hiếm lắm mới được đi Thượng Hải một lần, đây không định ăn sinh nhật với anh đâu, định cho anh bất ngờ thôi, ai ngờ người được bất ngờ lại thành mẹ anh rồi.”
Anh cười nhẹ: “Bao năm rồi con cũng có tổ chức sinh nhật đâu.”
Bác nhìn thái độ con trai thì cũng biết anh đang bảo vệ cho con gái nhà người ta rồi. Thật ra bác cũng chẳng lo gì cả, con trai lớn rồi nên làm việc có chừng ó mực, đến giờ cũng không cần bác phải bận lòng, nhưng cái thái độ có người yêu cái đã không thèm nhớ mẹ là ai khiến bác không vui cho lắm.
Song, nếu suy nghĩ dưới một góc nhìn khác thì sẽ thấy, mình tự dưng đến không báo một lời thì đương nhiên cô bé con sẽ hốt hoảng rồi.
Hơn nữa, Chu Trầm để cô về phòng thế này thì chắc hẳn là muốn nói gì với mình rồi.
Trương Dung Cảnh nhẹ nhàng ngồi thẳng người, nhìn về phía anh: “Nào nói đi, bao lâu rồi?”
“Từ hai năm trước rồi.” Anh cứ nói cái kiểu lấp lửng nước đôi.
Bác lại bực mình: “Chuyện từ hai năm trước mà không thèm nói cho mẹ? Khổ cái thân tôi lo nghĩ đủ đường, còn dẫn cả Tiểu Lục bay từ Bắc Kinh về đây!”
Mặt anh vẫn như bình thường: “Trước con vẫn đang theo đuổi, không xác định được nên không nói cho mẹ.”
Bác nghe mà sững người, bác quá hiểu tính anh rồi, chưa bao giờ nghĩ đến một ngày anh sẽ chủ động đi cua con gái nhà người ta, cái giọng như này thì hình như phải trồng cây si lâu lắm rồi?
“Hai năm trước…” Bác đột nhiên bảo: “Hai năm trước Tiểu Triệu vẫn đang học năm hai mà? Sao hai đứa lại…”
Anh thấy mặt mẹ mình biến sắc, sợ mẹ lại nghĩ nhiều rồi nên đáp ngay: “Vâng, trước bọn con gặp ở lễ kỷ niệm của Sư phạm Thượng Hải, sau đó cũng có duyên gặp lại, nhưng cô ấy sợ dư luận nên vẫn chưa đồng ý.”
Thân phận khác biệt của hai người sẽ dẫn đến việc bị ném đá một cách dễ dàng.
Trương Dung Cảnh tin tưởng nên cũng xuôi theo lời anh: “Con thì lớn tuổi mà con bé vẫn còn trẻ, là mẹ thì mẹ cũng phải suy nghĩ cẩn thận.”
Dường như bác đã hiểu được lòng Triệu Đường Diên, còn Chu Trầm đang định nói tiếp thì bị mẹ làm cho cứng họng rồi.
Hơn kém có 10 tuổi thôi mà? Khoảng cách xa xôi thế cơ à?
Anh cau mày.
“Mà nói như vậy thì lần trước ăn cơm với nhau, hai đứa tỏ tường thế rồi mà vẫn còn diễn trò lừa mẹ và chú Từ à?” Bác tự dưng nhớ đến chuyện này.
“Hôm đó hoàn cảnh không thích hợp, sợ thông báo đột ngột quá thì mẹ giật mình chứ sao.” Mặc dù anh vẫn khó ở vì vấn đề tuổi tác nhưng anh vẫn nói rõ vấn đề của bản thân.
Giờ thì Trương Dung Cảnh không tin anh nữa: “Sợ mẹ giật mình? Anh sợ dọa con gái nhà người ta ý chứ?”
Anh chỉ cười chứ không nói gì.
“Rồi rồi, mẹ cũng có phải mẹ chồng ăn thịt người đâu, không cần bảo con bé về phòng, để con bé ra đi, có mặt đông đủ ở đây rồi thì tổ chức sinh nhật cho anh luôn.”
Bác bẻ lái rất nhanh, con cháu tự có phúc của mình, bác cũng tin tưởng ánh mắt của con trai, đàn ông hơn 30 tuổi rồi không cần bác phải lo nghĩ vớ vẩn.
Mà cũng phải nói thêm, bác có ấn tượng rất tốt về Triệu Đường Diên, đây còn là sinh viên mà Từ Tòng Khanh cực kì hài lòng, đã ấy cô còn học cùng chuyên ngành với bác, nếu mà hai đứa thành đôi thì bác sẽ có con dâu chung sở thích với mình. Sơ thế thôi đã đủ thấy tốt lắm rồi, trừ cái việc hai đứa hơn kém nhau nhiều tuổi, nhưng này cũng chẳng phải vấn đề to tát, thời đại này chả đầy rẫy ra đấy còn gì, chuyện quá bình thường.
Chưa chi đã giúp mẹ được khai sáng nên Chu Trầm nói một cách vô cùng nghiêm túc: “Mẹ, cảm ơn mẹ.”
Trương Dung Cảnh sững sờ vì sự nghiêm túc bất chợt của con trai. Bác vỗ vai anh, cười đẹp: “Khách sáo với mẹ thế làm gì? Với lại, mẹ thấy Tiểu Triệu rất ngoan, anh đừng có mà bắt nạt con bé.”
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa hai mẹ con đã làm dịu bầu không khí. Anh quay về phòng thấy Triệu Đường Diên đang ngồi trên sa lông mềm mại bên bậu cửa sổ, không biết đang nghĩ gì mà anh vào rồi cũng không nghe thấy.
Anh đi ra cửa sổ ngồi xuống cạnh cô, ôm cô từ phía sau: “Em đang nghĩ gì thế?”
Hình như cô bị giật mình, ngoảnh mặt nhìn anh: “Xong rồi ạ? Giáo sư…”
Anh hôn tai cô hệt như đang vỗ vễ xúc cảm trong cô, anh nói: “Mẹ đang đợi em ra ăn bánh sinh nhật đấy.”
Cô ngạc nhiên, vẫn chưa kịp phản ứng.
“Trước khi ra chúng ta phải duyệt thoại đã, anh bảo anh tán em đấy, tí nữa đừng để bị lộ.” Anh nói.
Nhưng đây không phải vấn đề mà cô quan tâm.
Dù cô chẳng ngờ giáo sư sẽ chấp nhận mình nhưng cô cũng tự biết thân biết phận, ngay từ khi bắt đầu mối quan hệ bao nuôi sai trái, nó đã định sẵn thân phận khác biệt của hai người rồi.
Vốn dĩ cô không có ý định lâu dài, hôm nay để giáo sư biết được nên thành thử, suy nghĩ hiện ra trong tâm trí cô ấy là sau này mà rời đi thì sẽ rắc rối lắm đây.
Dẫu sao chuyện cũng đã lỡ rồi, lo lắng cũng chẳng được ích gì, đành vừa đi vừa soi lối vậy.
Cô đi theo anh ra phòng khách, Trương Dung Cảnh còn đang ngồi sofa, một chiếc bánh gato đã bày ra trước mặt, thấy bọn họ đến thì bác còn định đốt nến.
Cô hẵng còn thận trọng, nhẹ nhàng gọi “Giáo sư Trương.”
Bác mỉm cười với cô: “Hai đứa cũng ra rồi, mau đốt nến đi.”
Nhìn những cây nến rực sáng mà Triệu Đường Diên lại nhớ đến chuyện hoang đàng trong phòng ngủ ban nãy khiến mặt cô bỗng đỏ hây hây.
Đúng lúc ấy đồ ăn khuya cũng đã được ship tới, cô ra nhận rồi đặt lên bàn trà.
Trương Dung Cảnh nhìn đủ các món bổ dưỡng được đặt trên bàn mà bật thốt lên câu: “Trầm Trầm à.”
Bác vừa dứt lời thì tay cô cũng đơ lại.
Trầm Trầm?
Cô vô thức nhìn sang anh, đây là biệt danh của anh à?
Một tiếng trước anh còn thì thầm hai chữ “Viên Viên” bên tai cô khiến cô nóng cả mặt. Giờ biết được biệt danh của anh rồi thì cô lại buồn cười, cứ thấy cái tên này chắc khớp với hình tượng của anh gì cả.
Thậm chí còn đáng yêu phết đấy.
Cô cụp mắt, cơ thể cứng đờ nãy giờ cũng đã được thả lỏng.
Trương Dung Cảnh nhìn cô, đôi mắt ánh lên nụ cười, tiếp lời: “Ra đây nào, ngồi đây ngồi đây, Tiểu Triệu ngồi cạnh bác, không hát chúc mừng sinh nhật đâu nhé, Trầm Trầm tự ước rồi thổi nến đi.”
“Thế thì chỉ ước giáo sư sẽ luôn khỏe mạnh, vạn sự như ý thôi.” Anh vui vẻ đáp.
Bác nghe mà khuôn mặt cũng rạng rỡ hẳn lên.
Cô lẳng lặng nhìn anh, chưa bao giờ nghĩ trước mặt giáo sư anh sẽ là người như thế này.
Cách mẹ con anh hòa hợp với nhau còn khiến người ngoài như cô đây cảm nhận được ấm áp đong đầy.
Vì có Trương Dung Cảnh đến nên mặc dù tối nay xảy ra bất ngờ khiến hai người chạm mặt sớm quá nhưng bầu không khí còn nhẹ nhàng thoải mái hơn cô tưởng rất nhiều.
Huống hồ, bác cũng biết mình làm phiền đến cuộc sống tình cảm của hai đứa nên ăn sinh nhật với Chu Trầm xong là về luôn.
Trước khi đi, bác vỗ vai cô rồi bảo: “Bao giờ để Trầm Trầm dẫn con về thủ đô chơi, tới Đại học Bắc Kinh dự lớp của bác, nghe xem bác dạy hay hơn hay giáo sư Từ của bọn con dạy hay hơn.”
Người cô đơ lại, nụ cười vẫn nở rộ trên môi, trả lời bác: “Vâng ạ.”
Suýt nữa thì cô quên mất Chu Trầm là người thủ đô.