Anh nói: “Thành thật xin lỗi em, Triều Ca.”
Anh nói bản thân đã mang đến phiền phức cho cô.
Tròng mắt thiếu niên nhàn nhạt, có cảm giác ẩm ướt.
Chúc Triều Ca cảm thấy anh lúc này không hung dữ chút nào.
Cô giống như hiểu được tâm tư của anh, lại giống như có chút không hiểu.
“Nếu… Nếu em không xảy ra chuyện anh có đến tìm em không?”
Nếu Phó Duyệt không đột nhiên đến kiếm chuyện.
Nếu Chúc Triều Ca vẫn bình an mà học hành.
Thì anh có đến tìm cô không?
Chúc Triều Ca nhìn thẳng vào ánh mắt Cố Ngôi.
Cô nhìn thấy anh chầm chậm lắc đầu.
Vách ngăn trong đầu cô cũng nhanh chóng biến mất. Chúc Triều Ca hoàn toàn hiểu ra mọi thứ, những điều cô còn đang mông lung thì nay đều đã sáng tỏ.
Cố Ngôi không muốn làm phiền cuộc sống của cô.
Cố Ngôi không muốn làm ảnh hưởng đến danh dự của cô.
Anh quan tâm cô, chăm sóc cô, lo lắng cho cô. Nhưng lại muốn rời xa cô, từ bỏ cô, mặc kệ cô.
Từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy.
“Vì sao chứ…”
Chúc Triều Ca nhẹ nhõm thờ phào một hơi, giả bộ hỏi bâng quơ: “Anh thích em sao?”
Gió đêm cuồn cuộn cuốn theo những chiếc lá tạo ra âm thanh xào xạc.
Cô nghe thấy anh trầm giọng khó khăn mà ừ một tiếng.
“Anh thích em.”
Là thừa nhận hay là đang tự hỏi.
Sự im lặng của cô gái nhỏ không khác gì dao giải phẫu lạnh lẽo, đem Cố Ngôi ra băm vằm thành trăm ngàn mảnh.
Thời gian trôi qua rất lâu, rất lâu.
Chúc Triều Ca bất ngờ hỏi anh: “Anh muốn nắm tay em không? Lạnh quá đi.”
Cơ thể giống như cái xác không hồn vì câu nói này mà lập tức ấm áp trở lại.
Ngón tay Cố Ngôi khẽ động đậy chạm nhẹ vào tay phải của cô. Rồi nhanh chóng siết chặt lại.
Anh dùng sức rất mạnh, cho đến khi Chúc Triều Ca kêu đau mới chịu đổi thành mười ngón tay đan xen vào nhau.
“Như thế này mới đúng nè.”
Chúc Triều Ca híp mắt cười, trên gò má hơi hơi phiếm hồng: “Người yêu đều nắm tay nhau thế này.”
Cố Ngôi âm thầm nói đi nói lại hai chữ “người yêu ” này không biết bao nhiêu lần.
Bây giờ anh mới có cảm giác mình đang sống, nhưng cuộc sống này lại không chân thật lắm.
Cố Ngôi đưa Chúc Triều Ca về nhà.
Con ngõ nhỏ Táo Hoa thật tối. Trước khi Chúc Triều Ca đi vào bên trong còn cố ý vẫn tay tạm biệt anh.
Cố Ngôi giữ chặt tay cô, anh hơi dùng sức kéo cô vào góc tối.
Chúc Triều Ca đụng phải cơ ngực rắn chắc của anh. Vừa mới ngẩng đầu đã có một luồng gió ấm nóng ập đến. Cố Ngôi dựa xuống rất gần, trán hai người tựa sát vào nhau. Dường như anh muốn hôn cô, nhưng rồi lại không hôn.
Cho đến khi Chúc Triều Ca chủ động nhón chân, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi lạnh lẽo của anh.
***
Chúc Triều Ca hẹn hò với Cố Ngôi.
Là chuyện bí mật không có ai biết.
Cuộc sống của cô cũng không có thay đổi gì lớn, vẫn rất chăm chỉ học hành, thi tháng thành tích vẫn rất tốt. Phó Duyệt cũng không tìm cô kiếm chuyện nữa, nhưng Trần Tri Nhiên lâu lâu vẫn lởn vởn trước cửa lớp học.
“Tớ thay cô ấy xin lỗi cậu.” Trần Tri Nhiên nói: “Có lẽ cô ấy hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta, nhưng tớ với cô ấy chỉ là bạn học bình thường mà thôi.”
Chúc Triều Ca không thèm để ý cậu ta.
Mỗi tối Cố Ngôi đều đợi cô làm xong bài tập rồi mới dám gọi điện đến.
Anh sẽ hỏi ngày hôm nay của cô thế nào, có chuyện vui hay chuyện buồn gì không. Cuộc trò chuyện của họ xoay quanh những việc rất đơn giản, chỉ có điều khi nghe thấy giọng nói và hô hấp bên kia đầu dây làm Chúc Triều Ca không nhịn được mà đỏ ửng hai tai.
Ban đêm cô lại nằm mơ.
Nội dung giấc mơ như thỏa mãn hiện thực, hóa thành tò mò cùng khao khát.
Chúc Triều Ca khao khát Cố Ngôi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Chúc Triều Ca cảm thấy mong chờ.
Vất vả lắm mới đến cuối tuần. Sau khi hai người gặp nhau Chúc Triều Ca lại nhõng nhẽo không chịu về.
Trời bắt đầu tối đi, cô khều khều lòng bàn tay Cố Ngôi làm nũng: “Anh có muốn đi xem sao băng tiếp không?”
Chòm sao Sư Tử đã sớm đi qua.
Lần tiếp theo có sao băng cũng không biết là ngày, tháng, năm nào.
Cố Ngôi chiều theo tính cách trẻ con của Chúc Triều Ca, hai người cùng nhau đi đến khách sạn nhỏ lần trước. Vẫn là chiếc phòng đơn đó, vẫn là chiếc chăn bông đó.
Hai người quấn chăn ngồi bên cạnh nhau, Chúc Triều Ca cầm tay Cố Ngôi đùa nghịch. Không biết dũng khí ở đâu ra, cô bất ngờ kéo tay anh đặt lên ngực mình.
Giọng nói của cô gái nhỏ có chút run rẩy.
“Cố Ngôi.”
“Chạm vào em đi.”