Ngày thứ hai, Võ Hậu hỏi ý thái phó, công khóa của vài vị hoàng tử mấy ngày nay như thế nào? Hoàng tử thật ra bình thường, Thái Bình lại tựa như không thích hợp.
Ngày thường nàng nghe “nữ tắc” có lệ liền thôi, lần này thế mà chủ động nhắc tới muốn học “đế phạm”, theo thái phó tường trình, công chúa học tập rất là nghiêm túc, so với vài vị hoàng tử còn hỏi nhiều hơn.
Không thích hợp.
Sau một giấc mộng, tưởng như hai người.
Thái Bình trong trí nhớ của nàng làm sao có thể an an tĩnh tĩnh mà nghe học nửa ngày? Phục sức ngày thường xuyên lên diễm lệ như thế nào, làm sao lại xuyên váy áo tố nhã như vậy?
Võ Hậu cảnh giác Thái Bình biến hóa, nàng cần thiết phải tìm hiểu rõ ràng.
Buổi chiều hôm đó, là thời điểm Thái Bình nghe giảng, Võ Hậu đơn giản lên đường, chỉ dẫn theo hai gã nội thị lặng lẽ đi tới ngoài điện Thiên Thu.
Nàng ý bảo các cung nhân không cần lộ liễu, nhẹ nhàng mà đi đến bên ngoài thư phòng của Thái Bình.
Xích lại gần cửa, thanh âm của Thái Bình cùng thái phó rõ ràng không ít.
“Thương Thang bất dĩ đỉnh trở vi tu, Cơ Xương bất dĩ đồ điếu vi sỉ……” Thái Bình cân nhắc lặp lại hai câu này, hình như có thu được gì.
Thương Thang không vì người phụ bếp mà xấu hổ, Cơ Xương cũng không vì người đánh cá mà xấu hổ.
Thái phó cười hỏi: “Điện hạ khó hiểu?”
“Cũng không phải là khó hiểu, chỉ là cảm thấy phụ hoàng cùng mẫu hậu thật không dễ.” Thái Bình nghiêm túc trả lời.
Thái phó bối rối, “Ồ?”
Thái Bình nghiêm mặt nói: “Con cháu thế gia và hàn môn đều có lương tài, thế gia làm quan thì dễ, hàn môn lại khó tiến thân.
Đề bạt hàn môn, xác thật có thể lưu lại càng nhiều người có tài, vì Đại Đường dốc sức.”
Thái phó cảm thán: “Thế gia gia phong nghiêm chỉnh, dễ thành lương tài, học sinh hàn môn tuy có tài học, phần lớn tầm mắt lại không theo kịp con cháu thế gia.
Một khi đắc chí, tiểu nhân đắc ý lại chiếm đa số.”
Thái Bình lại cười cười, “Vật hay do cách dùng, người phải vẽ đường, đem người thích hợp đặt ở chức quan thích hợp, tăng cường giám sát, trong vòng một năm, bỏ đi kẻ ngồi không ăn bám, phạt kẻ tầm thường phá hoại, tru diệt kẻ vơ vét kết đảng, chỉ cần theo nếp trị lại, mười năm tất có chút thành tựu.”
“Điện hạ……” Thái phó kinh hoảng trừng hai mắt, vạn vạn lần không nghĩ tới công chúa còn nhỏ tuổi thế mà sẽ nói ra những lời có kiến giải như vậy.
Thái Bình cười khẽ, “Bổn cung nói sai rồi sao?”
Thái phó cung kính bái một cái, nghiêm mặt nói: “Điện hạ những câu này đều đánh trúng yếu hại, cũng không có nói sai.”
Thái Bình than nhỏ, “Đàm luận trên giấy thì dễ, muốn làm được lại quá khó khăn.” Giám sát như thế nào, đánh giá như thế nào, lại đưa ai tới đảm nhận cái chức quan viên giám sát này, lại bảo đảm quan viên này sẽ không thu nhận hối lộ như thế nào, tránh sao cho quan lại bao che cho nhau? Những chuyện này một cọc một kiện, đều là thứ khiến phụ hoàng cùng mẫu hậu đau đầu.
Phụ hoàng thường phát phong tật, sau khi dọn về cung Đại Minh, bệnh tình chuyển biến tốt đẹp không ít, nhưng xử lý chính sự lại hao tâm tốn sức, phụ hoàng thường xuyên lực bất tòng tâm.
Cho nên những chuyện lớn về quân sự hay chính trị, hiện nay hầu hết do mẫu hậu quyết định.
Mẫu hậu tuy rằng nắm quyền, quan viên lại có nhiều phê bình kín đáo, chính lệnh ban xuống, có nhiều cản trở.
Về nguyên nhân, chẳng qua do mẫu hậu là nữ nhân mà thôi.
Tuy nói Thái Bình biết rằng mẫu hậu cuối cùng sẽ trở thành thiên cổ nữ đế không thể xóa bỏ khỏi sử sách, nhưng hiện giờ nghĩ đến quá trình thật không dễ, chỉ cảm thấy lại đau lòng lại khâm phục.
Nàng nếu muốn trở thành vị nữ đế thứ hai, chuyện nàng phải học chỉ sợ lại càng nhiều.
Bước đầu tiên khó nhất đó là, từ điện Thiên Thu đi đến triều đình.
Không có danh vọng, liền không người tin phục, không cấu kết quan viên, liền không có người để dùng.
Thái Bình tính toán những việc này, muốn tham gia triều chính, muốn kết giao quan viên, nhất định phải có lý do chính đáng rời đi cung Thái Cực, chỉ có ở ngoài cung, mới có thể hành động.
Trong lúc Thái Bình trầm mặc suy nghĩ, dư quang thái phó nhìn thấy Võ Hậu đứng ở cửa đã lâu, vội vàng đối với Võ Hậu hành lễ, “Vi thần bái kiến Thiên Hậu.”
“A nương?” Thái Bình giật mình, đứng dậy đối với mẫu thân hành lễ.
Võ Hậu mỉm cười, “Hôm nay thái phó dạy học liền đến đây thôi.”
“Vâng.” Thái phó thu thập xong thư từ, liền rời khỏi thư phòng.
Thái Bình cất giọng nói: “Xuân Hạ, chuẩn bị trà.”
Võ Hậu đi vào thư phòng, tiện tay chạm vào thư tịch Thái Bình đặt trên kệ sách, du ký thư tịch ban đầu đặt ở chỗ dễ thấy đều đã thu thập vào góc, dư lại đều là trị thế thư tịch mà hoàng tử phải học.
Thái Bình đứng ở một bên, nhẹ giọng hỏi: “A nương sao lại……!đến đây?”
Võ Hậu cũng không có lập tức trả lời Thái Bình nói, từ từ hỏi lại: “Con muốn cái gì?”
Thái Bình kinh ngạc một chút, “Con……”
Võ Hậu nhìn vào mắt Thái Bình, cười như không cười, “A nương hỏi con, con muốn cái gì?”
Thái Bình cũng không dám cùng mẫu hậu đối diện lâu, theo bản năng mà cúi thấp đầu xuống, suy nghĩ những lời này của Võ Hậu rốt cuộc có ý gì.
“Ngẩng đầu.” Ngữ khí Võ Hậu nghiêm túc, những lời này rõ ràng là mệnh lệnh.
Thái Bình hít sâu một hơi, ngẩng mặt.
Võ Hậu đến gần, thanh âm cao ngạo, “Trả lời a nương, con muốn cái gì?”
“Muốn……!Giúp mẫu hậu.” Thái Bình trả lời không đủ dứt khoát.
“Nhìn a nương.” Thần sắc Võ Hậu hiện tại lạnh lùng, ánh mắt như đao, làm người khác không lý do mà sợ hãi, “Ta hỏi chính là, con muốn cái gì?”
Thái Bình bình tĩnh mà nhìn hai mắt Võ Hậu, câu nói kia nghẹn ở trong cổ họng, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Võ Hậu cười nhạt một tiếng, “Con ngay cả a nương cũng sợ, làm sao có thể đi tranh thứ mà mình muốn?” Khi nói chuyện, Võ Hậu cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của Thái Bình, ngữ khí nhu hòa rất nhiều, “Con đường này một khi bước lên, bất luận kẻ nào nói đến đều là không chết không ngừng, con nếu không nghĩ kỹ……”
“Con muốn!” Thái Bình nắm lại tay Võ Hậu, hai cái chữ nóng hổi mãnh liệt va chạm trái tim nàng, đó chính là “Thiên hạ”.
Võ Hậu chưa bao giờ gặp qua Thái Bình có đáy mắt kích động phun trào ánh sáng mãnh liệt như vậy, giống như ngày trước khi nàng hầu hạ ở bên người Thái Tông, nhìn thịnh cảnh Thái Tông tiếp kiến sứ thần các nước.
Khi đó nàng liền nghĩ tới, nếu người ngồi trên long ỷ này chính là nàng, phải làm như thế nào?
Võ Hậu đã quen không lộ hỉ nộ, cho nên hiện tại trên mặt nàng nhìn không ra bất kỳ cảm xúc chập trùng gì, “Thái Bình, như thế nào lại đột nhiên có ý niệm như vậy?”
Thái Bình nhịn lại lời nói, nàng không thể nói chính mình là sống lại một đời người.
Nàng nghĩ nghĩ, Võ Hậu hôm nay tới đây, hơn phân nửa là vì nàng gần đây khác thường nên nổi lên nghi ngờ, cho nên, nàng cần thiết cho mẫu thân chút giải thích.
“Con có một giấc mộng……”
“Ừ.”
“Trong mộng không có a nương, cũng không có phụ hoàng, con mất đi bảo hộ, liền bị người khác tùy ý bài bố, ôm hận mà chết.”
Võ Hậu cố ý nói: “Ngươi còn có huynh trưởng……”
“A nương……” Thái Bình tự biết mạo phạm, lặng im một lát sau, vẫn là mở miệng, “Người ra khỏi chùa Cảm Nghiệp, là dựa vào là huynh trưởng, hay vẫn là chính mình?”
Nàng cho rằng mẫu thân nghe thế sẽ giận dữ, nào biết Võ Hậu thế nhưng lại cất tiếng cười to, xoa xoa mặt Thái Bình, “Cái mộng kia hay lắm, Thái Bình của ta đã thật sự trưởng thành!”
Thái Bình giật mình, “A nương……”
Võ Hậu khẽ cười, “Thái Bình, con hiện nay chỉ là hổ nhỏ, răng nhọn trước hết phải cất giấu, chớ có biểu lộ quá mức.” Khi nói chuyện, nàng nhìn lướt qua thư tịch trên kệ sách, ý vị thâm trường mà nói, “Nằm mộng hai ngày, tiểu công chúa Thái Bình kiêu căng của ta cũng nên trở lại.”
Ngực Thái Bình hơi lạnh, cúi đầu nói: “Đa tạ a nương nhắc nhở.”
Võ Hậu nắm lấy cằm nàng, làm nàng ngẩng đầu lên, “Thái Bình, nhớ kỹ, con là công chúa kiêu ngạo nhất Đại Đường, không nên tùy tiện cúi đầu.” Hơi hơi xích lại gần, ngữ khí Võ Hậu lạnh lẽo, “Ai cúi đầu trước, người đó là kẻ yếu, những kẻ không có lòng tốt vây quanh, liền sẽ nhân cơ hội xuống tay.”
“Vâng!” Thái Bình gật đầu.
Võ Hậu thuận thế sờ sờ gáy Thái Bình, “Thư muốn thì tự mình đọc, mới là chính mình.” Hơi dừng lại, nàng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, “Qua hai ngày, a nương tìm cho con một thư đồng.”
Tâm Thái Bình có chút xiết lại, biết rõ còn cố hỏi, “Là ai?”
Võ Hậu không có nói rõ, chỉ vỗ ba cái vào vai Thái Bình, “Xem thư thật kỹ đi.” Dứt lời, Võ Hậu xoay người liền ra khỏi thư phòng, bên ngoài thư phòng, Xuân Hạ cùng các cung nga khác quỳ gối ở mười bước bên ngoài, trong tay Xuân Hạ còn tách trà mới nấu, nóng hôi hổi mà bừng lên nhiệt khí.
Võ Hậu vừa lòng mà quay đầu lại nhìn thoáng qua Thái Bình, “Nơi này của con có cái cung tì hiểu chuyện.”
Thái Bình vốn đang nghĩ vì sao Xuân Hạ chậm chạp không tiến vào dâng trà, qua lời Võ Hậu nhắc nhở, nàng cuối cùng đã minh bạch Xuân Hạ không phải tay chân chậm chạp, nàng ấy chỉ là hiểu chuyện, có đôi khi tình nguyện chịu phạt, đều hơn là gấp gáp làm sai mà mất đi tính mạng.
Dục tốc bất đạt.
Hôm nay Thái Bình xem như đã lĩnh hội sâu sắc.
“Cung tiễn a nương.” Thái Bình mỉm cười cung kính mà bái một cái.
Võ Hậu ngẩng đầu, mang theo hạ nhân ra khỏi điện Thiên Thu.
Từ hôm nay về sau, ban ngày Thái Bình vẫn là Đại Đường tiểu công chúa tùy tiện mà đi, thái phó nói cái gì, nàng liền nghe cái đó, đêm đêm liền lẳng lặng một mình đọc sách, nếu có khó hiểu liền ghi nhớ, khi thỉnh an lại lén hỏi ý mẫu hậu.
Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi.
Cây cao vượt rừng, gió sẽ dập (Câu tiếp: Chim bay vượt đàn, chịu đả thương).
Lúc cánh chim chưa thể đón gió, nàng cần phải tàng chuyết.
Rốt cuộc cũng tới ngày Uyển Nhi ước định trả lại con diều, Thái Bình thay đổi một thân thường phục tươi đẹp, liền mang theo Xuân Hạ đi Dịch Đình.
Nào biết mới đến Dịch Đình, quản sự cung nữ liền đúng sự thật hồi bẩm, Uyển Nhi cùng Trịnh thị đã bị Thiên Hậu mang đi, đến nay chưa có trở về.
Thái Bình khiếp sợ, ba ngày này nàng chỉ là nhất thời không quan sát, mẫu hậu liền đem người mang đi.
Nàng nhớ rõ, mỗi ngày khi nàng đi vấn an mẫu hậu, bên người mẫu hậu cũng không có thân ảnh Uyển Nhi.
Uyển Nhi rốt cuộc đi đâu rồi?
Thái Bình nôn nóng, nhưng cũng biết rõ nếu tùy tiện đi hỏi mẫu hậu, chỉ làm cho mẫu hậu hoài nghi, tình cảnh của Uyển Nhi sẽ càng thêm nguy hiểm.
Nhưng nếu cái gì cũng không làm, nàng chỉ như kiến bò trên chảo nóng, làm sao có thể ổn định tâm trí?
Trong lúc nàng đang suy nghĩ nên tìm Uyển Nhi như thế nào, cung nhân ở điện Cam Lộ từ bên kia tới.
“Tham kiến điện hạ.”
“Chuyện gì?” Thái Bình vội vàng hỏi.
Cung nhân lại bái, “Thiên Hậu khẩu dụ, hôm nay sứ thần dâng lên rượu nho thượng hạng, thỉnh điện hạ qua đi cộng ẩm.”
“Đã biết.” Thái Bình nỗi lòng rối ren, phất tay ý bảo cung nhân lui ra.
Xuân Hạ nhìn thấy sắc mặt công chúa không tốt, thấp giọng nói: “Điện hạ nếu thấy thân mình không khoẻ, nô tỳ đi mời thái y tới đây, xem mạch cho điện hạ.”
“Không sao.” Thái Bình sửa sang lại xiêm y, lấy lại tinh thần, “Đi thôi.”
“Vâng.” Xuân Hạ đi theo phía sau Thái Bình, cùng nhau đi tới điện Cam Lộ.
Thái Bình đi vào trong điện, mới vừa giương mắt, liền nhìn thấy bên cạnh mẫu thân nhiều thêm một hình bóng quen thuộc —— Uyển Nhi không còn là bộ dáng chật vật ngày ấy, hiện giờ búi tóc vấn cao, trên búi tóc cài một cái trâm ngọc, tuy chỉ nhàn nhạt mà thoa chút son phấn, đã có thể làm con tim Thái Bình thình thịch rung động.
_____
Chú giải
Tàng chuyết: dấu cái vụng về, kém cỏi của mình đi, ở chương này còn có thể hiểu là dùng sự vụng về để che dấu bản thân
Thương Thang bất dĩ đỉnh trở vi tu, Cơ Xương bất dĩ đồ điếu vi sỉ: Thương Thang không vì người phụ bếp mà xấu hổ, Cơ Xương cũng không vì người đánh cá mà xấu hổ.
Đại ý câu này muốn nói việc trọng người tài bất kể xuất thân.
Thương Thang bất dĩ đỉnh trở vi tu: Thương Thang hay Thành Thang, là vị vua sáng lập triều đại nhà Thương.
Ban đầu, Y Doãn muốn vì Thương Thang bày mưu tính kế, nhưng không may không tìm được cơ hội.
Vì vậy ông cam tâm làm một người phụ giúp sau bếp, thừa dịp bưng thức ăn phục vụ Thương Thang, ông đã nói sang chuyện vương đạo.
Thương Thang không thấy xấu hổ vì Y Doãn chỉ là người phụ bếp, kết quả Y Doãn không chỉ phò tá Thương Thang mà phò tá cho cả con trai ông.
Y Doãn trở thành công thần trong việc kéo dài vận mệnh nhà Thương.
Cơ Xương bất dĩ đồ điếu vi sỉ: Cơ Xương hay Chu Văn Vương, là thủ lĩnh bộ tộc Chu cuối thời nhà Thương, là người đã xây nền móng triều đại nhà Chu.
Vào thời Thương Chu, Khương Thái Công (Khương Tử Nha) đã ẩn thân làm nghề đánh cá và bán rượu bảy năm.
Sau đó ông đi đánh cá ở bờ Vị Thủy thì gặp Chu Văn Vương.
Chu Văn Vương không thấy quá khứ của Khương Thái Công là hổ thẹn, bái làm đế sư (thầy của vua).
Kết quả Thái Công phò tá nhà Chu, khiến Chu trở thành chư hầu đứng đầu trong thiên hạ, từng bước hưng thịnh.
Mọi người có thể tìm thêm về điển tích Thái Công điếu ngư, Lữ Vọng câu cá.
Thế gia: con ông cháu cha
Hàn môn: nhà nghèo, không có quyền lực
Dục tốc bất đạt: nóng vội thì không thành công.