Tung Quan cũng là một quan ải trọng, may mà cuối cùng đã ngăn chặn được bước chân của quân địch đến chân thành, chỉ là mất đi quan ải đó, sớm muộn gì thành này cũng không giữ được.
Cảnh Huy Đế cảm thấy buổi thiết triều sắp tới lại đau đầu rồi, bởi vì đồng bào bị Thẩm Vô Cữu tàn sát trên chiến báo chính là Anh Quốc Công thế tử.
Ông ta nên thiên vị con rể hay thiên vị con rể đây?
Lúc này Lục thái y trở về báo cáo vết thương của Thẩm Vô Cữu, biết được Thẩm Vô Cữu sau này không thể ra chiến trường nữa, Cảnh Huy Đế xua thái y lui xuống, vừa tiếc nuối sắp mất đi một mãnh tướng, vừa lo lắng.
“Du Ninh lần này sẽ trách trẫm mất, bây giờ hủy hôn còn kịp không?”
Lưu Chính:!
“Nếu Thẩm Vô Cữu thật sự không được, trẫm có nên cho phép Du Ninh nuôi nam sủng không nhỉ?” Cảnh Huy Đế đi đi lại lại.
Lưu Chính:! Bệ hạ, quan tài của mấy đời tướng quân Thẩm gia sắp đè không được rồi.
Cảnh Huy Đế cũng không cần ai đáp lại, ông ta khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn mặt trời đang lắp ló bay lên, trong lòng thở dài.
Hồi đó tiên đế còn lo Trấn Quốc tướng quân truyền thừa năm đời, đủ để có một đội quân Thẩm gia hùng mạnh trung dũng, sợ Thẩm gia mưu phản, giờ thì khí số của Thẩm gia đã sắp hết, chỉ xem thứ đệ của Thẩm Vô Cữu có trấn được quân Thẩm gia hay không.
!
Mặt trời mọc đằng đông.
Sở Du Ninh mặc cho Phong Nhi và Băng Nhi trang điểm chỉnh tề cho mình, sau đó ngồi ở ngoài thưởng thức bữa sáng thịnh soạn.
Trương ma ma dẫn người dọn dẹp đồ đạc trong phòng tân hôn, thấy trong phòng không còn một thứ “sớm sinh quý tử” nào, đầu bà ta đập thình thịch.
Bà ta đi ra ngoài: “Công chúa, mấy quả nhãn, táo đỏ và lạc trên bàn đâu rồi?”
“Không biết, có lẽ bị chuột ăn rồi.
“
Sở Du Ninh bóp dẹt chiếc bánh bao mềm mại thành một miếng, nhét vào miệng, má động đậy, tiếp tục tấn công chiếc tiếp theo.
Trương ma ma nhìn mà hoa cả mắt, trước kia công chúa không phải như vậy mà, đây là sai ở đâu?
“Công chúa có biết hang của con chuột đó ở đâu không?”
Trương ma ma thực sự cảm thấy nhãn, táo đỏ và lạc không xứng với cái miệng của công chúa nhà mình, nhưng sau khi công chúa treo cổ tỉnh lại, bất cứ thứ gì có thể ăn được đều không kén chọn.
“Không biết.
“
Sở Du Ninh múc một thìa cháo mềm dẻo đưa vào miệng, chiếc bánh bao trong miệng thấm cháo nóng hổi, mềm ra, có một hương vị khác lạ.
Trương ma ma từ bỏ việc hỏi, bà ta coi như đã biết, công chúa là người bảo vệ thức ăn, những thứ rơi vào tay nàng đừng hòng nàng ngoan ngoãn giao ra, giống như mấy quả táo mà công chúa ăn, không ai để ý nàng đã gói mang ra khỏi cung lúc nào.
Ăn xong bữa sáng ngon lành, Sở Du Ninh là tân nương, ngày thứ hai sau khi kết hôn cần phải đến tiền đường nhận họ hàng, Thẩm Vô Cữu vẫn nằm trên giường hôn mê nên chỉ có một mình nàng đi.
Sở Du Ninh dẫn theo hai nha hoàn thân cận là Phong Nhi và Băng Nhi, cùng Trương ma ma đến chính đường, hai vị trí chủ tọa trên sảnh đều trống, hai bên lần lượt ngồi các phu nhân của phủ tướng quân.
Sở Du Ninh vừa đến, các phu nhân đều đứng dậy nghênh đón.
“Công chúa đến rồi, lão tứ có làm công chúa sợ không?” Đại phu nhân quan tâm hỏi.
“Hắn trông cũng được, không làm ta sợ.
” Sở Du Ninh trả lời ngay thẳng.
Mấy phu nhân nghe xong đều cười.