Tan tầm về đến nhà, đồ đạc trong nhà vẫn y nguyên khi đi ra ngoài, nhưng lại giống như mọi thứ đã thay đổi.
Vân Li ném túi lên ghế sofa, mấy ngày hôm trước chiếc máy bay không người lái bằng bìa cứng còn đặt trên bàn trà.
Phỏng chừng cũng không đưa.
Thứ làm bằng bìa cứng tương đối yếu ớt, không thể đặt trong hộp, đặt lên bàn thì bị chiếm vị trí, Vân Li cầm trên tay ước lượng hồi lâu.
Vẫn là không ném bỏ được.
Cô tìm một cái kệ cao hơn, đặt nó lên vị trí.
Cũng tốt, nhắm mắt làm ngơ.
Ngồi trước máy tính với đôi mắt sưng húp vì khóc, Vân Li lướt qua các bình luận trên video tuyên truyền EAW, phần lớn đều muốn đến hội trường trải nghiệm EAW.
Mục đích của video động thái tuyên truyền được thực hiện, tâm tình Vân Li vẫn không tốt.
Trước những bình luận yêu thương từ fans, phần lớn kêu “Bà xã quá xuất sắc” hay một loại là “Bã xã cao nhân khoa học kỹ thuật”.
Vân Li lướt qua một hình đại diện để trống, tên là một vài chữ cái, chỉ viết hai chữ “xinh đẹp”, bình luận nháy mắt bị bao phủ làn sóng mới.
Trong ba ngày liên tiếp, Vân Li buồn bực không vui, đi vào giấc ngủ cũng trở nên khó khăn.
Từng bước lên lớp, Vân Li vẫn thường nhấc điện thoại lên, chẳng qua ngày xưa còn lướt giao diện WeChat, hiện tại đã không còn nữa.
Phó Chính Sơ còn thử mời cô chơi đánh vương giả, định giúp cô kêu Phó Chí Tắc chơi ba hàng.
Phó Chính Sơ nhiệt tình giúp đỡ như vậy, nhưng Vân Li lại không có dũng khí nói cho cậu ta biết mình đã thua, chỉ tìm cái lấy cớ uyển chuyển từ chối.
Sau khi gặp mặt ở dưới lầu lần đó, đến nay cô còn chưa gặp qua Phó Chí Tắc.
Hai người giống như hai đường thẳng song song không còn cắt nhau, cho đến bây giờ, cho dù cô đơn phương từ bỏ, có lẽ Phó Chí Tắc bên kia vẫn không hề hay biết.
Giống như cô không có cảm giác tồn tại.
Thứ ba buổi sáng, Vân Li ăn vạ trên giường không chịu dậy.
Cô luôn cảm thấy việc đến EAW lần nữa là một việc phải vượt qua rất nhiều chướng ngại.
Một trong những lý do ban đầu đến thực tập đã không còn, nếu gặp lại Phó Chí Tắc ở EAW, Vân Li không thể tưởng tượng mình sẽ phản ứng như nào.
Giãy giụa một hồi lâu, Vân Li kéo một đôi mắt thâm quầng đứng dậy đánh răng.
Cô đã tiến hành ba ngày xây dựng tâm lý rồi —— không cần thiết bởi vì chuyện yêu đương thất bại, liền kỳ thực tập đầu tiên trên đường của mình.
Khi đến công ty, Vân Li vẫn cầm theo bánh mì với sữa bò đến phòng nghỉ ăn sáng.
Mới vừa ngồi xuống không bao lâu, liền nghe thấy phía sau sô pha truyền đến một tiếng động.
Vân Li có chút cứng đờ, ngẩng đầu, thấy Phó Chí Tắc bước bước chân đến gần, mới mấy ngày không gặp? Sáu, bảy, tám?
Vân Li không nhớ rõ.
Phó Chí Tắc cũng có vẻ buồn ngủ, thoạt nhìn không có tinh thần lắm.
Anh dừng lại trước máy pha cà phê, tiếng hạt cà phê bị nghiền nát khắp không gian, theo đó, Vân Li nghe thấy anh hỏi.
“Uống cà phê không?”
Xác nhận bốn phía không có người, Phó Chí Tắc chỉ có thể đang hỏi mình.
Vân Li cúi đầu: “Không.”
Cái cảnh tượng này cô ảo tưởng rất nhiều lần, lúc này bị hỏi, cô chỉ cảm thấy không biết làm sao.
Vân Li cầm lấy sữa bò đang uống dở, vội vàng đứng dậy rời đi.
Giờ phút này, Vân Li cư xử như Phó Chí Tắc là mãnh thú hồng thủy, anh quay đầu, biểu tình có chút hoang mang.
Phó Chí Tắc nhớ tới chuyện mấy ngày trước.
Sau khi đưa Vân Li về Thất Lí Hương Đô vào đêm hôm đó, 3 giờ sáng anh mới từ ven đường về Giang Nam Uyển.
Trước khi đi ngủ, Phó Chí Tắc để nhạc chuông điện thoại ở mức cao nhất, tránh cho Vân Li tìm anh vào buổi sáng, khi anh tỉnh dậy đã là trưa thứ bảy.
Qua loa ăn hai miếng sandwich rã đông, anh ngồi ở ban công, đọc lại bình luận của Vân Li dưới mỗi video.
Khi hoàng hôn buông xuống, Phó Chí Tắc ý thức được, cả ngày hôm đó, Vân Li cũng chưa tìm anh.
Từ tủ lạnh lấy một chai nước đá, anh nhìn thời gian, 5 giờ rưỡi, đổ bình nước đá rót một nửa, lạnh lẽo câu về một tia lý trí, lại không vuốt phẳng sự xao động trong lòng.
Muốn đến gặp cô.
Trước khi cầm áo khoác đi ra ngoài, Phó Chí Tắc thoáng nhìn thấy khăn quàng cổ trên sô pha, duỗi tay lấy đi, soi gương, nghiêm túc quấn hai vòng.
Lái xe đến Hải Thiên Thương Đô, mua một ít bánh kem.
Thời điểm đến dưới lầu, Phó Chí Tắc gọi hai cuộc, Vân Li không tiếp.
Anh coi chuyện này không có gì, liền chờ chỗ cũ.
Ở nơi tối tăm, Phó Chí Tắc thấy Vân Li xuống xe, cô trang điểm nhẹ, một chiếc váy xanh biếc, làn váy còn đang đong đưa.
Người đưa cô trở về chính là Doãn Dục Trình.
Hai người mỗi người là nhân vật phong vân trong trường học, hoặc ít hoặc nhiều từng có giao thoa.
Doãn Dục Trình đặc biệt xuống xe đến ghế phụ mở cửa cho Vân Li.
Sau khi quay lại xe, trên ghế sau có một bóng người khác, Doãn Dục Trình hạ cửa sổ xe ghế phụ, ánh mắt sáng quắc nhìn Vân Li vài giây.
Đều là đàn ông.
Điểm này thì không cần nhiều lời với hành vi tâm tư sau lưng này.
Trong nháy mắt Phó Chí Tắc rơi vào mê mang.
Anh cúi đầu nhìn làn khói giữa các ngón tay, vết thương lòng bàn tay đã đóng vảy, nhớ lại bản thân một năm rưỡi trong quá khứ đã không có mấy ngày tỉnh táo, nháy mắt khôi phục lý trí.
—— sự xuất hiện của anh có thể là một sự lãng phí đối với cô.
Chỉ là có người không có lý trí so với anh.
Một ngày sau, thanh thông báo của điện thoại nhắc nhở đổi mới Nhàn Vân Đích Tháp Tương, nội dung là chế tạo máy bay không người lái bằng bìa cứng, cuối video, cô nói —— đưa cho một người quan trọng.
Không hiểu sao anh thở phào nhẹ nhõm.
Anh tự mình từ bỏ, lại có người không buông tha cho anh.
Mà anh cũng nhận ra anh cũng không hy vọng cô từ bỏ.
Vốn dĩ định ở EAW từ sáng đến tối, người trong nhà sinh bệnh, mấy ngày nay Phó Chí Tắc ở bên giường, khi Từ Thanh Tống đến thăm, hai người nói chuyện phiếm trên hành lang một lúc.
Cùng Từ Thanh Tống tìm hiểu một số nơi để ăn, trước khi rời đi, Phó Chí Tắc hỏi anh ta: “Trên bàn tôi có gì không?”
Từ Thanh Tống: “Trước khi đi có xem qua, chỉ có mấy quyển sách với máy tính.”
Phó Chí Tắc rơi vào trầm mặc.
……
Trở lại thực tại, cử chỉ của Vân Li mang theo kháng cự, đã muốn chạy tới cửa.
Phó Chí Tắc cúi đầu, liên tục mà dùng ngón trỏ nhẹ gõ tay cầm của chiếc cốc.
“Cái máy bay không người lái kia, không phải cho tôi sao?”
Vân Li dừng chỗ cũ, không quay đầu lại: “Không phải.”
Thấy Phó Chí Tắc không nói nữa, cô trực tiếp đóng cửa.
Sau khi trở lại chỗ ngồi, Vân Li đặt sữa bò lên bàn, xuất thần nhìn chằm chằm dòng chữ trên đó.
Vừa rồi chỉ muốn thoát khỏi phòng nghỉ đó, cô hậu tri hậu giác phát hiện, ngực buồn bực giống như đổ một tảng đá lớn.
Cô khép lại mắt.
Có lẽ vì cô là người theo đuổi từ đầu đến cuối sau đó lại từ bỏ, Vân Li rất có loại cảm giác trình diễn một vai kịch hài vừa ra.
Có vẻ như Phó Chí Tắc đã xem video của cô, lại còn cho rằng cô muốn đưa anh máy bay không người lái này, giống như Vân Li tưởng tượng ——
Phó Chí Tắc hoàn toàn không phát hiện cô xóa WeChat của anh.
Vân Li bỗng nhiên cảm thấy nghẹn khuất, toàn bộ quá trình thổ lộ không thuận lợi, theo đuổi người ta không suôn sẻ, thậm chí từ bỏ theo đuổi cũng là một bên tình nguyện.
Vân Li muốn gửi WeChat để nói cho Phó Chí Tắc, cô đã từ bỏ theo đuổi, chúc anh hạnh phúc.
……
Nhưng cô đã xóa Phó Thức Tắc.
Vào buổi trưa, Vân Li ngoài ý muốn nhận được cuộc gọi từ Doãn Dục Trình.
Thanh âm đối phương trong điện thoại trầm thấp lại ôn hòa: “Xin chào, tôi là Doãn Dục Trình anh trai của Doãn Vân Y.”
Vân Li lần mò trong trí nhớ một hồi, rồi mới nhớ ra đây là bạn học của Vân Dã.
“Bởi vì Vân Y sống ở ký túc xá, các bức thư gửi về đến nhà đều là tôi đi lấy.
Tôi phát hiện lớp trước kia gửi bưu thiếp cho em ấy, khoảng hai lần một tuần, trong ba tháng.”
Vân Li không hiểu lắm: “Vân Y khá được hoan nghênh.”
Doãn Dục Trình khẽ cười một tiếng: “Đúng vậy.
Tuy rằng các chữ ký đều là lớp 11 ban 15, nhưng tôi đã so sánh nét chữ, phát hiện đều là giống nhau.”
Vân Li: “Ồ……”
Doãn Dục Trình: “Ừm, lúc đó dòng chữ trên hộp quà cũng giống như vậy.”
Vân Li: “……”
Doãn Dục Trình: “Người trong nhà tôi có chút lo lắng Vân Y sẽ yêu trong giai đoạn này, tôi ở gần Hải Thiên Thương Đô, có tiện ra ngoài nói chuyện không?”
Sau khi hẹn gặp Doãn Dục Trình, Vân Li gửi một tin nhắn cho Vân Dã: 【 Vân Dã, em gửi chị một vạn để chị chịu phục coi!!! 】
Có lẽ Vân Dã ở trường học, phỏng chừng cũng không có thời gian xem điện thoại.
Vân Li không thể không hoài nghi trước đó mỗi lần trong điện thoại Vân Dã đều thúc giục cô trở về, chính là để cô đưa quà cho Doãn Vân Y.
Vẫn là ở quán cà phê lần trước, khi Vân Li đến Doãn Dục Trình đã đợi sẵn rồi.
Nhìn thấy Vân Li, anh duỗi tay đưa thực đơn cho cô.
Vân Li: “Không cần, lát nữa tôi phải đi làm.”
Doãn Dục Trình đóng thực đơn,: “Cô thực tập ở công ty nào gần đây?”
Vân Li: “EAW, chính là hội trường trải nghiệm VR.”
Doãn Dục Trình chống cằm nghĩ nghĩ, còn định hỏi tới, Vân Li chủ động lên tiếng: “Ý của anh lần trước là em trai tôi và em gái anh yêu sớm sao?”
Phỏng chừng không nghĩ tới Vân Li khẩn trương như vậy, anh ta cười từ túi công văn bao lấy ra một chồng bưu thiếp, về cơ bản là giấy kraft đơn giản, trong đó trộn lẫn một vài tấm bưu ảnh kỷ niệm từ trung học thực nghiệm Tây Phục.
“Nhà chúng tôi quản Vân Y tương đối nghiêm khắc, ngày thường chỉ cho em ấy dùng vòng tay, có lẽ đây là lý do tại sao em trai cô mới có thể gửi bưu thiếp.” Ngữ khí Doãn Dục Trình nói lời này như là đang xem diễn, như thể là đang đợi bước tiếp theo chuyện gì sẽ phát sinh.
“Có thể không phải như những gì anh tưởng tượng……” Vân Li còn chưa dứt lời, vừa thấy dòng chữ dằng sau tấm bưu thiếp, liền rơi vào trầm mặc.
Một xấp bưu thiếp này, thoạt nhìn có hai mươi cái, tất cả đều là nét chữ quen thuộc trong mắt Vân Li,nhưng khác với những nét vẽ nguệch ngoạc thông thường, mỗi một chữ bưu thiếp đều ngay ngắn.
Vân Li trả lại tấm bưu thiếp: “Các anh nghĩ thế nào?”
Cô chỉ đơn giản mà nhìn lướt qua, Doãn Dục Trình có chút ngoài ý muốn: “Cô không nhìn nội dung sao?”
Vân Li: “Quên đi, xem ra là em tôi viết, không dám nhìn lén bức thư của nó.”
Nghe được lời cô nói Doãn Dục Trình cười: “Không dám sao?”
Vân Li ngốc ngốc, không biết bản thân nói có vấn đề gì à.
Doãn Dục Trình nhìn chằm chằm cô gái trước mắt có vẻ ngây ngô, không khó xử: “Tôi chỉ đến đây để xác nhận với cô xem đó có phải là chữ viết em trai cô không, trong lòng có con số.”
Vân Li nhìn bưu thiếp trước mặt, tâm tình phức tạp hỏi: “Mấy bức thư này, Vân Y đồng ý anh mang đến sao?”
“Vân Y vẫn khá đơn thuần, nên chỉ cho rằng đây là cả lớp gửi tới.”
Vân Li hiểu những gì anh ta nói, là Vân Dã tương tư đơn phương, hiện tại đối phương lo lắng sẽ ảnh hưởng đến việc học của Doãn Vân Y.
Đây là lần đầu tiên Vân Li xử lý loại chuyện này cho Vân Dã, giọng nói của cô mang theo chút xin lỗi: “Vậy tôi sẽ về nói chuyện với Vân Dã.”
Doãn Dục Trình suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng tôi cũng chưa nghĩ tới, nếu không ảnh hưởng đến việc học, thực ra chúng tôi không định nhúng tay vào.
Nếu bên cô có tin tức gì, thì cứ gọi cho tôi.”
Doãn Dục Trình ở lại ăn cơm với Vân Li một lần nữa, nhưng Vân Li cự tuyệt, cân nhắc nhiều lần, cô nhịn không được hỏi: “Cái kia, tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?”
Doãn Dục Trình: “Cô nói đi.”
Vân Li: “Vân Y sẽ hồi âm cho Vân Dã sao?”
Doãn Dục Trình trầm ngâm một lát: “Hẳn là không, theo tôi biết, em ấy không có tiền tiêu vặt đề mua.”
Vân Li: “À……”
Nhớ tới Vân Dã mỗi ngày hấp tấp bộp chộp, không phải làm bài tập hay chơi game, giống bộ dáng thiếu niên chưa khai hóa
Cư nhiên kiên trì ba tháng, gửi bức thư không có phản hồi.
Vân Li không tự chủ được mà thay bản thân mình vào, nảy sinh một sự đồng tình mạnh mẽ với Vân Dã.
Doãn Dục Trình mặc áo khoác, đuổi kịp cô, khách khí nói: “Ta đưa ngươi đến cửa công ty vậy, vừa vặn tôi cũng có thể tìm hiểu về nơi chị gái Vân Dã tỷ tỷ làm việc.”
Vân Li vừa định cự tuyệt, Doãn Dục Trình thanh âm giơ lên, nửa nói giỡn nói: “Sau này nói không chừng sẽ là người một nhà.”
Vân Li: “……”
Cả hai không hề giao tiếp trong suốt quãng đường đi, Doãn Dục Trình cúi đầu nhìn cô gái bên cạnh, cô có vẻ không giỏi giao tiếp với người lạ lắm, anh ta có thể cảm nhận được rõ ràng cô không được tự nhiên.
Sau khi đến cửa EAW, Doãn Dục Trình không đi vào, cười với cô nói: “Chuyện này thì, cô không cần quá khẩn trương đâu.
Có tin tức gì thì chúng ta lại liên lạc đi.”
Vân Li gật gật đầu, xoay người quẹt thẻ, bóng dáng của Doãn Dục Trình phản chiếu trên cửa kính, anh ta vẫn chưa rời đi.
Cô làm như không thấy, cúi đầu trực tiếp đi về phòng nghỉ.
Bây giờ là 12h45, hộp cơm trưa còn ở kia.
Phòng nghỉ không có ai, hộp cơm đặt trong túi giữ nhiệt trên bàn, còn dư hai hộp, nước canh chảy đến trong túi.
Cửa phòng còn chưa khép lại liền bị người phía sau ngăn lại, Phó Chí Tắc đẩy cửa ra, đứng ở bên người cô, trong tầm nhìn Vân Li có thể thoáng nhìn mũi giày cùng ống quần của anh.
Vân Li chỉ muốn lấy cơm hộp lập tức rời đi, người bên cạnh động đậy, nhẹ đẩy cánh tay vừa mới duỗi ra của cô.
“Đừng làm dơ tay.”
Phó Chí Tắc dùng khăn giấy lau sạch nước nước canh mép hộp cơm, sau đó lấy hai hộp đặt vào lò vi sóng hâm nóng.
Bật điều hòa lên 30 độ, trong phòng khô nóng bực mình, anh mở một nửa cửa sổ, sau khi gió lạnh lùa vào, Vân Li mới cảm thấy hô hấp hơi chút thoải mái.
Hình bóng quen thuộc đi lại trước mắt, hai chân cô như bị mắc kẹt tại chỗ không thể di chuyển được.
Đinh một tiếng.
Phó Chí Tắc mở ra lò vi sóng, lót hai tờ giấy, đặt hai hộp cơm cạnh nhau, mở từng hộp một rồi lấy đũa ra.
Anh kéo ghế ra, giương mắt nhìn người đứng phía kia vẫn không nhúc nhích.
“Ngồi đây đi?”
===================================
CN21420022022.