Giản Ninh không ngu, cô biết cái tên đàn ông này định làm gì.
Thế nhưng bản thân cô cũng chính là người hiểu rõ nhất bây giờ mình thân cô thế cô thế nào, căn bản không thể chạy ra khỏi nơi này. Cái tên đàn ông này đã quang minh chính đại mà bước vào đây như thế này, cũng rất có thể, bên ngoài đã có sắp xếp người của hắn.
Giản Ninh len lén liếc đồng hồ bên cạnh, bây giờ là 5:13, còn đến 27 phút nữa thì khóa huấn luyện của Đồng Phó Ngôn mới kết thúc, thời gian dài đằng đẵng, 27 phút này sao mà dài đến đáng sợ.
Giản Ninh ép buộc bản thân trấn định lại, cô hiểu rõ lúc này không thể hoảng loạn được, liền dùng tiếng Anh trả lời hắn: “Thật xin lỗi, tôi không phải loại phụ nữ đó.”
Nụ cười trên môi của hắn bỗng ngoác ra, phát ra một thanh âm thô lỗ, trả lời cô: “Anh sẽ khiến em sướng như tiên, sướng đến chết đi sống lại, anh thừa biết, phụ nữ các em là những con chó cái, nội tâm thì dơ bẩn nhưng lúc nào cũng tỏ vẻ ta đây thanh cao, nên được đàn ông thao…”
Những cái từ buồn nôn kia vừa phun ra, trên mặt Giản Ninh liền đỏ ửng, lộ ra sự lúng túng.
Ngay sau đó cô thấy cái tên Georgia kia vội vã rút dây lưng trên cái quần lính cargo, vứt qua một bên phối hợp đi về phía Giản Ninh.
“Tôi không thể.” Giản Ninh vội vàng hét lên, thân thể không ngừng hướng về sau thối lui.
“Vì sao vậy, anh sẽ làm cho em vui sướng.”
Giản Ninh sợ hãi đến toàn thân run rẩy, cô không thể tưởng tượng cùng một tên đàn ông vạm vỡ người đầy mùi mồ hôi, cùng làm những chuyện buồn nôn thế này. Ngoài ra, mình còn nhỏ như vậy, sao có thể bị tên đàn ông này thao được!
“Kinh nguyệt của tôi tới rồi, nếu như ông làm cùng tôi, không thể được đâu!” Ngữ khí của cô cực kỳ kiên định, nhưng trong lòng lại bối rối đến tê dại.
Georgia cười nói: “Không sao, như vậy càng kích thích hơn.”
Hắn không phải nhà ngôn ngữ học, cho nên hắn chỉ thực hiện bằng hành động. Giống như con sói trên thảo nguyên đang háu đói nhanh chân vồ về phía Giản Ninh, ném Giản Ninh trên mặt đất, rồi dùng sức trói chặt trên người Giản Ninh, khiến Giản Ninh đau điếng mặt mũi nhăn nhó hết lại.
Mà tên đàn ông kia vừa phun ra những câu ô uế, vừa xé toang áo sơmi trên người Giản Ninh không còn ra hình thù gì, đến khi chỉ còn lộ ra chiếc áo ngực màu trắng.
Giản Ninh bị trọng lượng cơ thể của hắn ép xuống thở không nổi, vừa nghĩ đến khả năng tí hồi mình cùng cái tên đàn ông buồn nôn này sẽ quan hệ da thịt, trong nội tâm cô liền dâng lên một nỗi buồn hoang vu khiến cô bi thương khóc không thành tiếng, nhưng ngay lúc đấy cô chỉ nhận được một cái tát chấn động từ tên Georgia, khiến mắt cô nổi đom đóm.
“Mẹ ơi, bố ơi… Đồng Phó Ngôn ơi, Đồng Phó Ngôn…”
Cô mù quáng gọi tất cả mọi người, cô hi vọng mẹ cô có thể kịp thời xuất hiện, cô hi vọng có thể có người nào đó tò mò đi ngang qua, giúp mình thoát khỏi cái trận làm tình kinh tởm này.
Ngay khi cái tên đàn ông lỗ mãng kia đang thở dốc, Giản Ninh cố gắng mở miệng thật lớn, khàn giọng hét duy nhất một từ duy nhất: “HIV!”
Georgia có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt căm phẫn của Giản Ninh khóa chặt trên người hắn, uy hiếp nói: “Tao mắc bệnh AIDS, mày nếu dám cùng tao làm, liền thử coi có dính không.”
Georgia vội vã lùi bước, bệnh AIDS không phải là chút cảm mạo ho sốt, hắn hiển nhiên sợ hãi. Nhưng trong quân doanh hắn rất ít có cơ hội được đụng vào phụ nữ, đây là một cơ hội hiếm hoi giúp hắn có thể giải tỏa, hắn tuyệt đối không muốn tay không mà về. Lúc này hắn tức thì nảy ra suy nghĩ trong doanh trướng có thể có mấy thứ biện pháp an toàn nào đó.
Thế là hắn vừa hung ác giáng một bợp tai xuống mặt Giản Ninh, khiến trước mắt Giản Ninh biến thành màu đen, thuận thế lại ngang tàng xoay cô vòng ra sau, trói tay cô lại, Giản Ninh bây giờ trông như con cá nằm trên thớt, không cách nào tẩu thoát.
Cái tên Georgia kia vậy mà quang minh chính đại ra ngoài tìm mấy biện pháp an toàn. Bên ngoài trại loáng thoáng truyền vào tiếng hắn đang nói chuyện cùng mấy người đàn ông khác, kể lại hết những chuyện vừa xảy ra, thậm chí còn giải thích tỉ mỉ.
Nhưng bây giờ không phải là thời điểm quan tâm những thứ này, Giản Ninh cố hết sức trườn bò trên đất, cánh tay bị xiềng xích càng khiến cô trông quẫn bách hơn, cô đang định dùng cằm để nhấn gọi điện thoại trên bàn, nhưng ngay lúc đấy cô cũng phát hiện tên Georgia kia đã nhanh chóng quay trở về.
Georgia thấy được hành động của cô, tức giận nhanh chân đi đến, hung hăng túm cô ném xuống đất, Giản Ninh cảm thấy một cơn đau long trời lở đất ập đến, phát hiện mình cũng đã ngã trên mặt đất, đầu đập trên mặt đất, hai bên tai cũng bị xâm lấn bởi tiếng ùng ục.
Hắn nói: “Khốn nạn!”
Giản Ninh lại một mực hô: “Tao mắc bệnh AIDS, tao bị HIV!”
Hắn lại phối hợp cởi quần xuống. Hắn biết, Đồng Phó Ngôn sẽ không xuất hiện, cho nên mới không kiêng nể như vậy.
Giản Ninh vùi đầu vào trong ngực, cô cảm giác sống không còn gì luyến tiếc, trong lòng cũng chẳng có bất cứ thứ gì khiến cô nhớ nhung, ngược lại bắt đầu oán hận tất cả mọi người.
Cô đóng chặt mắt lại, cảm giác được Georgia lật người cô lại, vừa thở vừa đè chặt xuống thân thể mình. Giản Ninh đột nhiên phẫn nộ nhấc chân cố gắng đạp tứ phía, cố tình ngăn Georgia động thủ.
Tên Georgia cũng bị hành động của cô chọc tức, vừa định cho Giản Ninh ăn thêm một bợp tai nữa, bàn tay đang nâng lên bỗng bị một lực cực lớn cản lại, hắn cũng không kịp quay đầu, liền bị một người dùng lực thật mạnh đá văng chỉ bằng một cước, hắn mất thăng bằng lăn qua một bên.
Người tới là ai?
Quay lưng ngược hướng với ánh sáng lóa mắt hắt từ bên ngoài, Đồng Phó Ngôn mặc một thân quân trang gọn gàng, biểu cảm trầm ngâm đến đến hắc ám, quanh thân hừng hừng nộ khí.
Lúc anh còn đang trong trại huấn luyện, liền phát hiện những người chung quanh có gì đó không đúng, bỗng nhiên nhớ đến Giản Ninh còn đang trong quân doanh, trong nháy mắt anh bỗng cảm thấy có điềm xui sắp xảy ra, liền kết thúc huấn luyện, vội vàng trở về.
Ánh mắt của anh rơi xuống Giản Ninh đang nằm trên đất, cô trông chật vật đến đáng thương, khóe mắt cô còn đang chảy ra một hàng nước mắt, đầu tóc rối bời quần áo rách rưới, hết thảy đều đã chứng thực tất cả những chuyện này là do những hành vi cầm thú của cái tên đàn ông súc sinh kia!
Giản Ninh chật vật từ dưới đất bò dậy, vội vàng túm lấy cái áo sơmi rách rưới ép ở trước ngực, nhưng mấy mảnh vải ấy làm sao mà đủ che đậy thân thể cô lúc này.
Georgia tức giận nhổ ngụm nước bọt, mắng to: “Chó chết!” Rồi hắn thình lình đứng lên, trừng mắt nhìn Đồng Phó Ngôn như dã thú.
Đồng Phó Ngôn chưa bao giờ kể về bản thân cho những người trong quân doanh nghe, anh không phải thể loại thích khoe khoang hoặc nguyện ý tâm sự buôn dưa lê cùng ai đó, cho nên chẳng ai ở đây biết, tuyệt đối đừng bao giờ gây chuyện với Đồng Phó Ngôn, kỳ thật cũng có King Kong trừng mắt (1), chỉ có điều chưa đến thời điểm thích hợp để ra tay.
(1) King Kong trừng mắt – 金刚怒目: Một thành ngữ mô tả đôi mắt giận dữ, trợn trừng nhìn một người nào đó.
Georgia bị anh đấm cho một quyền mất thăng bằng choáng váng ngã xuống đất, Đồng Phó Ngôn nhanh trước một bước ép hắn trên mặt đất, nắm thật chặt lòng bàn tay lại, từng nắm đấm từng nắm đấm như chùy nện xuống người hắn.
Georgia phản kháng, hai tay vung vẩy đá đạp hai cước, nhưng bởi vì đang yếu thế nên chỉ biết ra sức chửi bới trong thảm thương, trên đầu hắn cũng lỗ chỗ từng mảng máu…
Mộng cảnh phảng phất giống hiện thực, mà hiện thực cũng đã mê ly đến khó hiểu. Giản Ninh vừa tỉnh giấc thì bất giác xoa đầu, cô không biết mình làm sao xuất hiện tại cái nơi xa lạ này, cũng không nhớ kỹ vì sao mình lại ngất đi.
Bên trong gian phòng rộng rãi, bên cạnh bệ cửa sổ có đặt một cái ghế sô pha màu xám, một người đàn ông đang nằm lún sâu trên cái ghế sô pha kia, anh hút thuốc yên tĩnh không nói năng gì, lẳng lặng nhìn ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ.
Giản Ninh từ trên giường vén mái tóc dài bồng bềnh xuống, dưới ánh đèn hơi mờ ảo, đôi môi của cô toát lên một sắc đỏ quyến rũ, bên trong ánh mắt ẩn dấu một vẻ lười biếng cùng một loại cảm xúc nào đó không thể nói thành lời.
Cô đã thay đổi so với trước đây, lúc này cô trông giống một người phụ nữ đang đắm chìm trong đam mê và dục vọng của nam nữ, chậm rãi ngồi bên cạnh Đồng Phó Ngôn.
Từ trên khớp xương mạnh mẽ của anh, cô rút điếu thuốc còn đang kẹp giữa ngón tay, sau đó đưa lên miệng mình hít một hơi, phun ra từng làn khói xám.
Đồng Phó Ngôn nhìn cô xuyên qua mấy tầng khói sương sâu thẳm, thấy cô hơi híp mắt lười biếng giống một con mèo.
“Anh về sau thế nào?” Giản Ninh chậm rãi hít một hơi thuốc lá, đột nhiên hỏi anh.
Kể từ lần từ biệt 5 năm trước, cô đã từng gửi thư cho anh, lúc mới bắt đầu tháng nào cũng có hồi âm nhưng về sau này không còn nhận được bất kỳ hồi đáp nào từ anh nữa. Giản Ninh luôn muốn biết, về sau vì sao anh không hồi âm.
Đồng Phó Ngôn nhìn chằm chằm cô, biết cô muốn hỏi gì, lại ngoan ngoãn vấn đáp cô: “Tám tháng trước vừa về nước, sau đó đến Vân Nam xin làm cảnh sát.”
“Vân Nam, cảnh sát phòng chống ma túy?”
Đồng Phó Ngôn im ắng gật đầu, trầm mặc một lát rồi ừ một tiếng.
“Công việc đó rất nguy hiểm, bạn của tôi trước kia cũng làm công việc kia, về sau… Không còn nữa.”
Anh nói như mây trôi nước chảy: “Quen rồi thì cũng bình thường thôi.”
“Cũng thật đáng tiếc cho cậu ta, thời điểm ra đi mới 25 tuổi. Tôi có đến lễ tưởng niệm cậu ấy, ít ra lúc cậu ấy đi cũng xem như thanh thản. Chỉ có điều người đầu bạc tiễn người đầu xanh, lại thêm đứa con trai duy nhất đột nhiên biến mất, cha mẹ của cậu ấy không tiếp nhận được…”
Đồng Phó Ngôn đột nhiên cười, Giản Ninh chẳng biết tại sao nghe được tiếng cười của anh hết sức nặng nề, có một cảm giác áp bách đắng chát.
“Ai cũng sẽ không tiếp nhận được thôi.”
Đồng Phó Ngôn lại từ trong túi rút ra một gói thuốc lá, chọn lấy một cây rồi châm lửa đốt. Đứng dậy mở he hé cửa sổ, đột nhiên lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, Đồng Phó Ngôn không mở miệng nói chuyện một lúc lâu, anh dùng ngón tay búng một cái khiến tàn thuốc xám run rẩy rơi xuống, một lúc sau mới nói: “Tôi không ngờ, cô sẽ hút thuốc.”
“Ừm.”
“Trông không giống.” Đồng Phó Ngôn kết luận.
Xác thực không giống, bất luận là cách ăn mặc hay ngôn từ và cử chỉ, Giản Ninh đều trông giống như một cô gái đoan trang trong sáng, không hề giống một người sẽ chạm đến mùi thuốc lá. Còn nếu nói về Giản Ninh của 5 năm trước, càng hoàn toàn không giống.
Giản Ninh nhìn theo ánh mắt của anh về phía ngoài cửa sổ, chậm rãi đáp lời anh: “Chẳng phải Trương Ái Linh cũng có câu nói rất nổi tiếng, về hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ đấy sao.” (2)
(2) Trương Ái Linh là một nhà văn nữ của Trung Quốc. Bà được chú ý vì những tác phẩm nói về những tương phản giữa nam giới và phụ nữ trong tình yêu. “Hoa hồng trắng, hoa hồng đỏ” là một tác phẩm của bà. Trong tác phẩm đó có một câu khá nổi tiếng: (Bản dịch của bạn )
“Có lẽ mỗi người đàn ông đều từng có hai người phụ nữ như vậy, ít nhất là hai. Cưới hoa hồng đỏ, lâu dần, hoa đỏ trở thành vệt máu của con muỗi dính trên tường, còn hoa trắng vẫn là “trăng sáng treo đầu giường”. Nhưng đến khi cưới hoa hồng trắng, hoa trắng chỉ còn là hạt gạo vương trên quần áo, còn hoa đỏ lại trở thành nốt chu sa trong lòng.”
Đồng Phó Ngôn nặng nề cười một tiếng, anh rít một hơi thuốc thật sâu, chỉ chốc lát sau tàn lửa liền cháy đến gần đầu lọc, anh không nhanh không chậm dập tàn thuốc rồi bỏ vào thùng rác. Cuối cùng mới quay đầu nhìn thẳng về phía Giản Ninh, ánh mắt rực lửa: “Vậy cô là hoa hồng trắng hay là hoa hồng đỏ?”
“Vậy phải xem Đồng tiên sinh cảm thấy tôi thế nào.” Giản Ninh cười một tiếng.
Đôi mắt đen nhánh của Đồng Phó Ngôn đánh giá Giản Ninh, nở một nụ cười nói: “Trong mắt của tôi, cô là cánh hoa trắng nhưng nhị hoa đỏ.”
Cụ thể thì bên ngoài là một người phụ nữ thanh thuần tinh khiết, còn bên trong là một cô tình nhân nhiệt tình phóng đãng.
Giản Ninh lại hít một hơi thuốc lá, mở miệng: “Vì vậy tôi sẽ vô cùng tuyệt vời khi làm tình nhân, là một cô tình nhân mà vô số đàn ông trên đời này không ngừng ao ước chiếm hữu nhưng không thể có được, đúng không.”
Đồng Phó Ngôn trầm thấp cười cười, thế nhưng Giản Ninh biết nụ cười kia tuyệt đối không phải dành cho cô, từ lúc mới gặp đến giờ, tất cả những nụ cười của anh đều mang một khoảng cách thật xa lạ.
“Cô sẽ là một người tình tuyệt vời.” Đồng Phó Ngôn chậm rãi nói với cô.
Thanh âm của anh vang vọng trong căn phòng yên tĩnh khiến vẻ từ tính gợi cảm kia càng được khuếch đại, đặc biệt là còn toát lên một vẻ dụ hoặc tán tỉnh. Giản Ninh đỏ mặt tằng hắng một cái, càng che càng lộ.
Giản Ninh cười nhìn anh, không nói gì.
Anh nói em sẽ là một người tình tuyệt vời, nhưng anh không hề nói là em sẽ là tình nhân chỉ thuộc về anh, điều đó có nghĩa là em chưa lọt vào mắt xanh của anh rồi.
Sau đó Giản Ninh lẳng lặng nhìn dáng vẻ hút thuốc của anh, liền nhớ đến mục đích lúc trước khiến mình hút thuốc, không hiểu làm sao lại thấy hơi ngột ngạt.
Ngay giây sau cô trở về với thực tại, nói cho anh biết nguyên nhân: “Trước kia có một khoảng thời gian tôi rất hay chán nản, nghe người khác nói hút thuốc rất thoải mái, nên muốn thử một lần xem mùi vị nó thế nào, và thế là hút.
Đồng Phó Ngôn nói: “Ngay từ đầu đã nghiện rồi?”
Giản Ninh lắc đầu, đột nhiên ngữ trọng tâm trường (nghiêm túc) nói: “Lúc đầu mới hút thuốc tôi dùng loại thuốc lá cho phụ nữ, mùi vị không quá nặng. Về sau thử hút mấy loại thuốc khác, ngay từ đầu đã sặc vị nồng đậm, càng hút càng phát hiện mùi vị của chúng khá đậm đà, giống như bên trong làn khói mềm đấy mang theo một loại cảm giác cứng cỏi đến khó tả. Còn mấy cái loại thuốc mà cứ nhàn nhạt không có bất kỳ kích thích nào, tôi lại không thích.”
Đồng Phó Ngôn biểu thị sự tán đồng gật đầu, móc ra gói thuốc lá lại châm thêm một điếu, hai ngón tay kẹp thuốc lá dâng lên một làn khói xám.
“Vừa rồi tôi nằm mơ.”
“…”
Giản Ninh híp mắt nhìn Đồng Phó Ngôn, thấy anh không có động tĩnh gì, cô liền phối hợp ngồi bên cạnh anh, cầm điếu thuốc còn đang cháy dở trong tay, thản nhiên nói: “Tôi mơ thấy mình vào 5 năm trước, có cái tên người ngoại quốc muốn cưỡng hiếp tôi, anh đánh hắn, sau đó liền bị xử phạt theo quân kỷ.”
Lúc nói chuyện, cô hơi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ đầy sao dung hợp cùng ánh đèn neon màu xanh lam, lộ ra hình ảnh của người đàn ông cửu biệt trùng phùng đang ngồi bên cạnh mình, khiến cô cảm thấy tối nay thật thích hợp để nói chuyện tâm tình, cô muốn nói hết tâm sự trong lòng cho cố nhân Đồng Phó Ngôn đã lâu không gặp nghe.
“Tôi lúc đấy chỉ là một đứa bất lực, tên khốn nạn kia đánh tôi, xé quần áo tôi, thậm chí còn muốn cưỡng hiếp tôi, thế mà tôi chỉ biết âm thầm mong ngóng có người tới cứu. Tôi nhớ đến cha mẹ tôi, một người thì ở Trung Quốc một người thì ở Syria xa xôi, thế nhưng thực tâm tôi cũng biết bọn họ sẽ không tới. Đứa con gái này, còn không quan trọng bằng công việc của bọn họ.” Giản Ninh cười khổ, mang theo vài phần tự giễu: “Sau đó tôi liền nhớ đến anh.”
Đồng Phó Ngôn sững sờ, anh không ngờ, bản thân mình lại chiếm một vị trí quan trọng như thế trong lòng Giản Ninh.
“Đồng Phó Ngôn anh nhớ kỹ em cũng tốt, không nhớ rõ em cũng tốt, em chỉ muốn nói với anh một câu, anh là ánh dương ấm áp nhất, tốt đẹp nhất trong lòng em suốt 25 năm qua.”
Giản Ninh dường như lấy toàn bộ dũng khí để thổ lộ hết tâm sự trong lòng mình, thời gian đã trôi qua 5 năm nhưng khi hồi tưởng những chuyện trước kia, rốt cuộc cô vẫn không thể tâm bình khí hòa mà đối mặt.
Mình xem anh như ánh dương ấm áp, thậm chí còn muốn đồng hành cùng anh đến hết quãng đời còn lại, thế nhưng anh chỉ xem mình như người dưng nước lã.
Điều này còn bất hạnh hơn nhiều so với tuyệt vọng.
Kiềm chế những cảm xúc đang trào dâng chuẩn bị túa thành nước mắt kia, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào Đồng Phó Ngôn, khuôn mặt của anh lúc này như toát lên một đường nét khác dưới ánh đèn mờ ảo, Giản Ninh hơi nhắm mắt lại, nhón mũi chân cố gắng đưa môi mình lên môi của Đồng Phó Ngôn.
Ngay giây phút ấy, một bàn tay lại đặt ở trên vai cô, xé toạc mọi nhu tình sắp phát sinh.
Giản Ninh kinh ngạc trợn mắt, bắt gặp ánh mắt bình tĩnh không dao động của Đồng Phó Ngôn, anh nói: “Giản Ninh, chính bản thân cô cũng biết nếu lúc đó người bị hại không phải cô, tôi cũng sẽ ra tay.”
Giản Ninh cười khổ, cô làm sao mà không biết.
Lần đó Đồng Phó Ngôn đánh nhau với tên Georgia kia, khiến một binh lính trọng thương gãy xương nhiều chỗ. Quân đoàn của Georgia khăng khăng phải có một lời giải thích xác đáng, phía Trung Quốc tuyên bố nhất định sẽ điều tra rõ việc này rồi lại công bình phán xét, kỳ thật trong lòng của mỗi người đều biết rõ chân tướng sự thật, nhưng cuối cùng cũng chỉ lén giải quyết mà thôi. Quân đoàn của Georgia nghiêm khắc xử phạt hắn, mà bên Trung Quốc cũng phải giao đãi, theo quân kỷ xử phạt Đồng Phó Ngôn.
Kể từ vụ cưỡng hiếp đó kết thúc, hai ngày sau Giản Ninh mới được gặp Đồng Phó Ngôn. Ở phía sau quân doanh có một khu rừng, Đồng Phó Ngôn ngồi ở bờ sông rửa sạch mùi mồ hôi và bùn đất dơ bẩn hãm trên người. Giản Ninh ngượng ngùng vụng trộm đứng nhìn ở đằng sau.
Đồng Phó Ngôn khoác áo sơ mi quân phục màu xanh trên người, chậm rãi đi đến trước mặt cô, nở một nụ cười ấm áp hỏi Giản Ninh: “Làm sao lại đột nhiên đến khu rừng này, anh đã nói với em, nơi này có rất nhiều nguy hiểm bất ngờ, ví dụ như đàn ông hoặc dã thú.”
Giản Ninh sợ tới mức rụt đầu lại, nhẹ giọng nói: “Anh ơi, em thật lòng xin lỗi anh, là em đã hại anh khiến anh phải bị xử phạt. Nếu em lúc ấy……..”
“Lúc ấy em sẽ thế nào? Bị tên khốn nạn kia khi dễ nhưng không thể nói ra, rồi luẩn quẩn trong lòng phí hoài bản thân mình, và cuối cùng là tự sát sao?” Đồng Phó Ngôn đánh gãy lời nói của cô, giơ tay vuốt ve mái tóc của Giản Ninh, anh nhìn vào cặp mắt xinh đẹp giống như biển sao lộng lẫy kia, nhẹ giọng nói với cô, “Anh đã nói với em, sinh mệnh có thể bị chà đạp, nhưng nhân tính sẽ không thể bị vùi dập, không chỉ ở Afghanistan này, mà đó là quy luật ở khắp mọi nơi trên thế gian này.”
“Nhưng chắc hẳn cũng có người đã vùi dập nhân tính mình, thế gian này rộng lớn có biết bao nhiêu là người, tuyệt đối không thể nào bảo toàn một sự bình đẳng chung cho tất cả mọi người được.” Giản Ninh ngửa đầu nhìn thẳng vào anh, cũng muốn nhắc nhở anh.
“Không, em sai rồi.” Giọng nói dịu dàng giống như ánh mặt trời, anh tươi cười xán lạn như cũ, “Nguyên nhân chính là vì thế giới quá lớn và có người quá nhiều, cho nên mới có nhiều tổ chức bảo vệ nhân quyền xuất hiện. Nói chung sẽ có một ngày nhân tính sẽ vĩnh viễn không bao giờ bị vùi dập.”
“Ca ca.”
“Anh cứu em không chỉ vì em và anh đều là người Trung Quốc, không chỉ vì em là em gái của anh, nhưng đó là bởi vì chúng ta đều là con người, là những con người sống sờ sờ máu chảy về tim!”
Lúc trước anh rõ ràng đã nói cho mình tâm tư của anh, huống hồ chia cách 5 năm, thời gian đủ dài để mạt sát hết thảy, con người dù gì cũng sẽ đổi thay.
Đồng Phó Ngôn bình đạm nhìn Giản Ninh, người sau hối hận duỗi tay vuốt nhẹ cuộn tóc dài ra phía sau tai, không dám nhìn Đồng Phó Ngôn nữa.
Đồng Phó Ngôn nhìn đồng hồ, nói: “Thời gian cũng không còn sớm, tôi đưa cô trở về nghỉ ngơi.”
Giản Ninh gật đầu, Đồng Phó Ngôn đi đến sô pha cầm lấy một cái áo khoác dày cộm, khoác lên trên người Giản Ninh.
Hai người cùng nhau ra cửa, Giản Ninh đi trên đường lại nhẹ giọng thử hỏi anh: “Đồng Phó Ngôn, công việc hiện tại của anh là gì?”
“Vệ sĩ cho chính khách (3).”
(3) Chính khách là những người làm trong lĩnh vực chính trị, có sức ảnh hưởng đến những chính sách công của nhà nước.
Giản Ninh gật đầu, lặng im một lát lại hỏi: “Anh cam tâm sao? Trước kia anh đã nói với em, anh thích cuộc sống trong quân đội, đột nhiên trở thành vệ sĩ, anh có cam tâm không?”
Đồng Phó Ngôn nhìn hành lang thật dài phía trước: “Đây cũng là một hình thức trong quân đội.”
Giản Ninh nghẹn lời, Đồng Phó Ngôn rõ ràng biết mình đang muốn dụ dỗ anh tâm sự chuyện cũ, nhưng anh quả nhiên vẫn không cho người khác được toại nguyện mà.
Khi đã đến căn hộ của mình, Giản Ninh mỉm cười cáo biệt Đồng Phó Ngôn, đồng thời trước khi vào còn vươn tay ra trước mặt Đồng Phó Ngôn.
Đồng Phó Ngôn lười nhác cũng vươn tay phải, mở lòng bàn tay ra. Giản Ninh liền nhanh chóng nhét một hộp kẹo hoa quả vào trong lòng bàn tay anh.
Đồng Phó Ngôn nhướng mày, rõ ràng là ngoài dự đoán.
Giản Ninh cười tủm tỉm mà nói với anh: “Đồng Phó Ngôn, ngày nào cũng phải ngọt ngào nhé.”