Edit: Chang Phi
Beta: Huệ Hoàng hậu
Lời này vừa nói ra, Hoàng đế ngơ ngẩn, người ngự tiền cũng choáng váng. Tính đến mười đời trước của Ngạc Kỳ thị cũng là xuất thân từ Ô Lương Hải Kỳ, vậy thì sửa thành dân tộc Hồi từ lúc nào rồi?
Lúc bọn họ đang cân nhắc định nói thì Anh Minh nhún eo thỉnh an, nói: “Nếu Vạn tuế gia không có gì phân phó nữa thì nô tỳ xin cáo lui.” Sau đó không đợi Hoàng đế đồng ý đã tự mình ung dung thong dong rời khỏi lều trướng.
Đằng sau cuối cùng cũng truyền đến tiếng đồ vật bị đập vỡ, một khắc đó đầu óc Anh Minh trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì. Lúc này nàng chỉ muốn nhanh chóng biến mất khỏi ngự tiền, kế tiếp thế nào thì mặc kệ nó!
Đời này của Hoàng đế chưa từng bị ai mắng như vậy bao giờ. Ban đầu hắn cũng không hiểu sao nàng lại bỗng nhiên biến mình thành dân tộc Hồi, đến cùng là nàng có ý tứ gì. Thậm chí hắn còn cảm thấy có khi là nàng hồ đồ rồi, cháo không uống được nên ngay cả tổ tông của chính mình là ai cũng quên mất. Nhưng sau đó hắn lại đột nhiên nghĩ ra vì sao lại phải là dân tộc Hồi, bởi vì dân tộc Hồi không ăn thịt heo, nàng dám chửi vua của một nước là heo!
Hoàng đế tức đến sắc mặt trắng bệch, đứng ở nơi đó, cắn răng dậm chân cả người run rẩy, nắm chặt hai tay lại chống ở trên án thư mới giữ cho hắn không bị tức đến mức ngã ngồi xuống long ỷ.
“Đồ của nợ xấc láo này!” Đây chính là câu mắng thô tục nhất của Hoàng đế, hắn chưa từng nghĩ tới chính mình lại có một ngày bị một nữ nhân chèn ép thành như vậy. Nàng mắng chửi người không có một chữ thô tục nào, nhưng cong co vòng vèo chế nhạo ngươi như vậy quả thực khó chịu hơn là chỉ thẳng vào mặt ngươi mà mắng.
Hoàng đế tức giận không có chỗ phát tác, hắn vung tay áo hất hết đồ trên án thư xuống, giấy và bút mực rơi vãi tứ tung, ba người Đức Lộc, Tam Khánh, còn có Tiểu Phú đang hầu hạ trước ngự tiền đều run rẩy cả người, dường như muốn co thành một cụm.
“Vạn tuế gia, Vạn tuế gia ngài bớt giận…” Đức Lộc tiến lên phía trước hai bước, run run rẩy rẩy nói: “Ngài phải bảo trọng long thể, đừng vì cái này mà tức giận làm tổn hại đến thân thể.”
Hoàng đế không nói nữa, lửa giận giấu ở dưới sắc mặt tối tăm, như mưa to buông xuống, làm người sợ hãi kinh hồn táng đảm.
Nếu có thể, sợ là Vạn tuế gia còn muốn giết người ấy chứ? Đầu tiên là giết Tề Anh Minh mắng chửi người kia, sau đó giết Nạp Tân cùng Tiết Thượng và Chương. Bọn họ một người là cha ruột, một người là cha nuôi dạy dỗ ra một đứa con thích tìm đường chết như thế. Lúc canh bốn mưu toan mưu hại thánh cung, bây giờ thì lại nói năng lỗ mãng, Tiết Thượng Chương kiên quyết tiến cử nàng vào cung hoá ra chính là vì mưu phản. Có phải nàng cảm thấy có Thái hoàng Thái hậu che chở nên nàng không sợ hãi hay không? Nếu như chọc Vạn tuế gia tức giận đến mức xảy ra việc gì thì không cần đến người khác xử lý nàng, Thái hoàng Thái hậu chính là người đầu tiên không tha cho nàng.
Tiểu Phú chưa thấy qua dáng vẻ tức giận của Vạn tuế gia bao giờ, ở trong trí nhớ của hắn, Vạn tuế gia luôn luôn vui buồn không thể hiện ra mặt. Có đôi khi nhóm công thần gián ngôn rõ ràng đã làm hắn nổi trận lôi đình, nhưng hắn vẫn có thể cười như gió nhẹ trăng sáng, vì đây là sự độ lượng quân giả.
Kết quả lúc này độ lượng đã dùng tới rồi cực hạn, chỉ cần Vạn tuế gia ra lệnh một tiếng, Tề Anh Minh cũng có thể rơi đầu.
Tiểu Phú liếc liếc về phía trước: “Vạn tuế gia, Anh cô nương cứ chạy như vậy, để nô tài đi bắt nàng trở về cho Vạn tuế gia xử trí.”
Hoàng đế mặt mày thâm trầm, chậm rãi lắc đầu. Con ấn “Vạn Quốc Uy Ninh” của Thái hoàng Thái hậu vẫn còn ở trên người nàng, ban đầu hắn cũng không lo nàng sẽ lấy nó ra vì nàng không cái lá gan đó. Nhưng bây giờ thì khó mà nói trước, bởi một người dám có gan đại nghịch bất đạo như thế thì còn có chuyện gì là nàng không dám nữa?
Anh Minh vừa đi vừa chuếnh choáng, mắng xong lúc đầu thì thấy thoải mái, nhưng sau đó nghĩ lại lại thấy sợ. Chỗ dừng xe ngựa xe đã được thay thế bằng lều trại nhỏ, Tùng Cách đứng ở trước cửa chờ nàng, thấy nàng liền nói: “Đức quản sự đúng là người bên cạnh Vạn tuế gia có khác, làm việc rất chu toàn. Hắn nói ban đêm chúng ta không thể ngủ ở trên xe ngựa được, chỗ đó quá nhỏ, không nằm thẳng được mà phải co người lại. Nên cho người tới dựng lều trại, còn tặng hai cái chăn nỉ dày, sau đó lại lót đệm trên giường rồi trải chiếu trúc lên, như vậy sẽ không sợ bụng bị lạnh nữa.”
Anh Minh đi tới, không nói gì mà đi thẳng vào lều trại.
Tùng Cách thấy nàng ủ rũ, đoán là lại chịu ấm ức, nên thấy người khó chịu. Vạn tuế gia xem nàng như cái đinh trong mắt, nhưng tương lai còn phải phong hậu cho nàng, sau khi phong hậu rồi thì phải làm sao bây giờ, chả lẽ hai phu thê lại đánh nhau mỗi ngày hay sao? Nếu là như vậy thì còn không bằng cả Đại Hành Hoàng hậu đâu, nhìn không thoải mái không nhìn là được, cứ mặc kệ đi thì chẳng phải hai bên đều bớt lo à?
Tùng Cách đi lên trước hai bước, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, chúng ta không thể hẹp hòi được. Ngài nghĩ lại xem, lúc trước chúng ta ở trong phủ không phải cũng phải lưu ý mà sinh hoạt sao, lúc này cũng chỉ là đổi một người khó hầu hạ thôi, chúng ta binh tới thì chặn, cứ giả vờ che giấu đi là được mà.”
Anh Minh lắc đầu, đầu óc hỗn độn, cảm thấy tương lai quá xa vời. Trước đây lúc ở với Phúc tấn có mệt như với Hoàng đế đâu, trong phủ có ba nữ hài nhi, đại tỷ tỷ gả đi rồi, phía dưới chính là nàng. Nhuận Cách là người tai mềm, tương lai một lòng muốn làm ni cô, mà phúc tấn sau lại thương nàng nhất nên cũng xem như là khổ tận cam lai. Nhưng Hoàng đế thì sao, ngươi không hiểu được tính tình của hắn, hắn cũng không có trò tiêu khiển gì, lúc nhàn hạ thì làm khó dễ ngươi, thấy ngươi vào cung không có chỗ nương tựa nên muốn giày vò người thế nào thì làm như thế đấy.
Nhưng mà lúc này nghĩ lại, Anh Minh thấy thoải mái không lo lắng, là cảm giác nàng chưa từng có! Nàng vừa mừng nhưng cũng vừa nơm nớp lo sợ một lúc nữa người ngự tiền tới bắt nàng nên nàng túm lấy tay Tùng Cách nói lời di ngôn: “Lỡ như ta chết không rõ ràng thì ngươi cũng đừng hoảng hốt, trên đường cố nghĩ cách chạy trốn đi, nếu không vào cung rồi thì không ra được nữa đâu.”
Tùng Cách bị nàng nói đến sửng sốt, “Chủ tử, sao lại nói đến chết với sống như thế chứ?”
“Ta mắng Hoàng Thượng, nhưng hắn tạm thời chưa phục hồi tinh thần lại, cũng không biết lúc nào hắn tới chém đầu ta nữa. Nhưng ta không hối hận, hối hận duy nhất của ta chính là mắng quá uyển chuyển, không giải hận được. Dù sao cứ như vậy, không có gì, chết thì chết thôi.” Nàng cười cười, nhớ tới vẻ mặt Hoàng đế lúc bị mắng, càng thêm vui vẻ: “Cũng thật thoải mái!”
Tùng Cách lập tức tối sầm hai mắt “Ngài mắng hắn? Sao ngài có thể mắng hắn chứ, đó là Hoàng Thượng đấy!”
Nàng làm ra vẻ vô tội, vò vò góc áo nói: “Lúc đấy ta đang tức giận nên không nghĩ nhiều như vậy. Sau đó ta cũng nghĩ lại, ta thấy bản thân ta chết cũng chả sao, chỉ sợ liên lụy trong nhà thôi. Nhưng mà nhà của chúng ta có công huân mấy đời nối tiếp nhau, chắc là sẽ không bởi vì ta nhất thời lỡ mồm mà xử lý cả nhà đâu nhỉ?”
Ai đó nói rất đúng, thống khoái qua đi chính là thống khổ, Anh Minh ôm đầu lại bắt đầu phát sầu. Tùng Cách giống như lộc hạc đồng xuân ở trước Từ Ninh Cung, đứng trước trướng nghển cổ lên chờ đợi giống như lâm đại địch, chờ Hoàng đế tỉnh táo lại rồi cho người tới lấy đầu chủ tử nàng.
Nhưng đợi thật lâu, lâu đến hai mí mắt cũng đánh nhau rồi mà vẫn không có người tới. Bỏ đi, có chết hay không tính sau, cứ nằm xuống đi ngủ trước cái đã. Vì thế nàng cởi xiêm y ra để ở dưới gối đầu, ngủ một giấc đến lúc bên ngoài xe ngựa có động tĩnh mới vội ngồi dậy sờ sờ cổ, thấy không có chuyện gì, đúng là ông trời có mắt, lại sống lâu thêm một đêm nữa rồi.
“Thật ra Hoàng Thượng cũng không xấu như vậy.” Tùng Cách nói: “Ngài xem ngài mắng hắn như vậy mà hắn cũng không chỉnh ngài, đây là trí tuệ kiểu gì chứ.”
Nhưng Anh Minh lại không cho là như vậy, quân tử báo thù sao phải gấp, còn có rất nhiều thời gian mà. Bây giờ đang là lúc đưa tang Hoàng hậu, không nên thấy máu, chờ chuyện qua đi, kế tiếp cũng khó mà nói.
Mặc kệ như thế nào, sống một ngày tính một ngày, nàng cũng không có nhiều gánh nặng tâm lý, vẫn vén mành xem phong cảnh bên ngoài. Lúc mới ra khỏi thành còn có một vài nhà dân, rồi dần dần dân cư ngày càng ít đi, ngày hôm sau toàn bộ hành trình gần như là không gặp thôn xóm, mà chỉ có vùng quê cùng dãy núi trải dài. Trên đường gặp Bắc Sa hà liền đi dọc theo con sông lên thượng nguồn tiến về bắc.
Đoàn xe mênh mông, thấy ngự liễn của Hoàng đế đi nghênh ngang ở phía trước, chiếm hơn phân nửa đường. Hoàng hôn lại đến, mặt trời lặn treo ở chân trời trên đỉnh núi, ráng đỏ tràn ngập vòm trời trên đầu. Phía trước mơ hồ có tiếng vỗ tay truyền đến, Hoàng đế hạ lệnh đóng quân ngay tại chỗ, chỉ chốc lát sau liền thấy bọn thị vệ giăng màn che màu vàng lên, lấy ngự liễn làm trung tâm vẽ một vòng tròn thật lớn.
Đa số thời gian lúc đang dựng lều trại, Hoàng đế sẽ ở trong ngự liền tuyên triệu mấy đại thần tùy hỗ quân cơ. Những quan viên đội mũ có lông công ở sau đầu đều hơi khom người đứng ở trước ngự liễn. Anh Minh nhớ tới a mã nàng, Nạp công gia ở nhà uy nghiêm như vậy nhưng thấy Hoàng đế vẫn phải cúi đầu nghe theo, đây chính là số mệnh rồi.
Còn bên Tùng Cách thì vẫn nhớ tới chuyện có một thanh đao treo ở trên đầu chưa rơi xuống. Nàng đi tìm Tiểu Phú, không trông cậy có thể moi ra được thông tin gì mà chỉ là đi tìm hiểu một chút xem phản ứng của mọi người ở ngự tiền như thế nào là được. Thái giám đều là đám người thành tinh, bọn họ có cái mũi còn thính hơn cả cẩu, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay gì là bọn họ có thể lập biểu hiện ra mặt ngay.
“Ấy, am đạt…” Tùng Cách đứng cạnh một cái lều trại thấy Tiểu Phú đi qua liền nhỏ giọng chào hỏi.
Tiểu Phú vừa thấy là nàng liền đưa cái khay trong tay cho tiểu thái giám bên cạnh, còn mình thì cho hai tay vào tay áo đi lại đây: “Tùng Cách cô nương, chủ tử ngươi bảo ngươi đến có việc gì sao?”
Tùng Cách nói không phải: “Hôm qua từ lúc trở về là chủ tử chúng ta đã hoảng hốt rồi, cũng không chịu mở miệng nói chuyện gì cả. Ta đoán có lẽ là xảy ra chuyện gì rồi nên mới đặc biết tới hỏi am đạt một chút, để ta còn biết.”
Tiểu Phú nói không có gì, trên mặt còn hơi tươi cười: “Tám phần là đi đường mệt nhọc nên mới lười mở miệng thôi.”
“Vậy… Không xảy ra chuyện gì đâu đúng không?”
Tiểu Phú vẫn lắc đầu: “Không có, mọi chuyện vẫn tốt.”
Thế này Tùng Cách càng không rõ, hoá ra việc mắng Hoàng đế như vậy nhưng không thấy ai nhắc tới có nghĩa là bỏ qua à? Nếu như thật sự rộng lượng như vậy, vậy cũng không đến mức lâu lâu chủ tử nàng lại đi mách lẻo đâu nhỉ.
“Vậy…” Tùng Cách mơ hồ nói: “Vậy ta cảm ơn am đạt.”
Tiểu Phú gật gật đầu, lúc định đi còn rất có lòng mà dặn dò một câu: “Vùng dã ngoại hoang vu, người nhiều lại hỗn loạn, không giống lúc ở trong cung. Ngươi nhớ cẩn thận hầu hạ, ban đêm cảnh giác một chút để ý xem có rắn hay côn trùng đấy.”
Tùng Cách đồng ý rồi xoay người trở về lều của các nàng.
“Chủ tử.” Nàng nói với Anh Minh: “Nô tỳ cảm thấy có khi Vạn tuế gia cũng không rõ ngài mắng hắn cái gì đâu. Nếu không Tiểu Phú cũng không cười ha ha đâu mà là há mồm cắn người rồi đấy!”
Đầu óc Tùng Cách vẫn hơi đơn giản, nếu nàng nghĩ như vậy thật thì chính là xem Hoàng đế như đồ ngốc. Anh Minh cũng không cố ý đi giải thích với nàng làm gì. Giờ nàng chỉ nhớ thương cái nổi hầm đã nói là trả lại cho nàng thôi, vậy mà bây giờ nó ở đâu nàng cũng không rõ nữa. Nàng muốn ăn canh nóng, từ hôm qua đến hôm nay, nàng cảm thấy chính mình sắp không ổn rồi, cứ tiếp tục như vậy thì không đợi Hoàng đế giết nàng, mà chính nàng cũng chết khô mất thôi.
Còn may, sau lại có người đưa thịt hầm cùng tổ yến tới, lúc này nàng cũng thèm để ý gì nữa, tổ yến với bánh ngô, hương vị thấy cũng không tệ lắm.
Một đêm này ngủ rất sâu, quả thực chưa bao giờ được thoải mái như thế. Chờ đến ngày hôm sau lúc các lều trại đều đã thu thập sạch sẽ rồi chỉ còn mỗi lều của các nàng là vẫn lẳng lặng giữ nguyên như cũ thôi.
Cuối cùng vẫn là Tam Khánh đến, cách rèm cửa nói: “Cô nương, nên tỉnh dậy thôi, chúng ta đến giờ xuất phát rồi, ngự giá đang chờ ngài đấy.”
Không bao lâu sau người liền đi ra khỏi lều trại, chắc là tự giác thấy ngủ quên nên không có mặt mũi gặp người khác nên mặc đồ tang xong liền nhanh chóng chui vào trong xe ngựa.
Lúc dựa vào vách xe Anh Minh vẫn thấy choáng váng, xe ngựa đong đưa, đầu nàng cũng đong đưa theo. Nàng vỗ vỗ trán: “Hôm nay làm sao vậy?”
Tùng Cách cũng mơ hồ: “Nô tỳ cảm thấy có thể là chúng ta bị hạ dược rồi.”
Suy đoán thực chính xác, Anh Minh cũng rất đồng ý. Tổ yến với bánh ngô, thiên hạ lấy đâu ra chuyện tốt như vậy chứ! Nàng giơ tay vân vê góc áo, con dấu Vạn Quốc Uy Ninh quả nhiên không còn, nàng thở dài: “Tùng Cách, nữ công thêu thùa của ngươi sao không tiến bộ chút nào thế, làm người ta dễ dàng lấy mất con dấu đi như vậy.”
Con dấu là vật bảo mệnh Thái hoàng Thái hậu cho nàng mượn tạm, đồ vật trân quý như vậy là vật tưởng niệm duy nhất Anh Tông Hoàng đế lưu lại trước lúc lâm chung, nó có ý nghĩa đặc biệt với Thái hoàng Thái hậu. Bây giờ đánh mất rồi, sau khi hồi cung không thể trả lại cho Thái hoàng Thái hậu, như vậy cái mạng nhỏ này của nàng không cần Hoàng đế phải tính kế, cũng sẽ có người xé nàng thành tám khối.
Bánh xe cuồn cuộn, nghiền áp con đường, gặp phải đá liền phát ra tiếng vang sàn sạt. Hoàng đế nửa dựa vào gối, một tay cầm sách, một tay mân mê con dấu ở đầu ngón tay. Vạn Quốc Uy Ninh… Con dấu này nhiều năm trước hắn đã gặp qua một lần, thời gian xa xăm, ký ức đã trở nên mơ hồ, chỉ biết này con dấu tên tuổi tuy lớn, nhưng lại là con dấu Anh Tông Hoàng đế tự mình khắc ra không có giá trị pháp lý gì. Trên mai rùa ngọc thạch quy có một vết đao khắc hơi sâu một chút, lúc đó mắt Anh Tông Hoàng đế đã kém nên mới làm hỏng phẩm tướng của nó.
Hoàng đế khẽ vuốt con ấn, trong lòng hơi đắc ý, cái loại đắc ý này lại còn làm hắn cao hứng hơn cả lúc áp chế gợn sóng trong triều. Sao lại thế? Có lẽ là bởi vì trên triều đình đều là đối thủ cũ nên đã mất đi cảm giác mới mẻ. Mà đối thủ mới này lại có thể dùng cách thức hãm hại, đùa dai của trẻ con để xử lý, hắn phải thật cẩn thận trêu cợt, bởi vì nếu dùng lực quá lớn có khả năng nàng sẽ bị tan thành tro bụi. Vì thế Hoàng đế hưởng thụ sự kinh ngạc, sợ hãi, thậm chí là nước mắt của nàng. Thấy nàng khóc, hắn sẽ sinh ra cảm giác vừa chột dạ vừa sung sướng lại vừa tự hào. Chính hắn cũng không nói lên được vì sao, dù sao chính là muốn bắt nạt nàng, nghĩ mọi cách, để thủ hạ vô tình mà cố ý làm khó dễ nàng.
Lúc này chắc là nàng đang gấp phát khóc, trên mặt Hoàng đế có một chút ý cười, nếu không phải bởi vì pháp giá đang ở phía trước, hắn hận không thể gọi nàng đến trước ngự tiền để nhìn xem dáng vẻ thất hồn lạc phách nhưng phải cố giả bộ trấn định của nàng. Nhưng hắn phải vững vàng, ai lòi đuôi trước thì người đấy thua, mà trong chuyện này thì Hoàng đế chính là người thạo nghề, chưa bao giờ thua bất luận kẻ nào.
Thật ra có một thú vui nho nhỏ như vậy để điều hòa kiếp sống đế vương buồn tẻ cũng rất thú vị. Hoàng đế luôn luôn tràn ngập kiên nhẫn với đối thủ thú vị, cho dù là tối hôm trước nàng nói lời độc ác, hắn cũng không lợi dụng quyền hành để làm gì nàng, đấy cũng là sự tôn trọng lớn nhất hắn dành cho đối thủ. Kế tiếp, hắn chờ nàng tới quỳ xuống đất xin tha, chỉ cần nàng khóc lóc thảm thiết thì muốn hắn trả con dấu lại cho nàng cũng được, dù sao cũng không thể thật sự chọc giận Thái hoàng Thái hậu làm bà lấy cái mạng nhỏ của nàng được.
Chỉ là Hoàng đế chờ nàng tìm tới cửa, chờ từ sáng sớm xuất phát đến lúc tiến vào Củng Hoa thành cũng không chờ được.
Củng Hoa thành bắt đầu từ tiền triều là hành cung của đế vương, sau lại vì tiện yết lăng hơn nên đổi nơi này thành tử cung tạm an của Đế hậu. Tòa thành trì này rất lớn, triều đình phái binh phòng thủ, đóng quân có Củng Hoa thành doanh, Hoàng đế ngự giá tiến vào từ cửa thành, hai bên ngự đạo quỳ đầy người, trong đó có quan viên nội đại thần cùng Quân Cơ xử đi tới trước.
Bộp bộp, ống tay áo hình móng ngựa đập vào nhau, Nạp Tân lễ bái nghênh giá xong liền tiến lên, cong eo nói: “Hoàng Thượng đi đường vất vả, nô tài đã sắp xếp tốt chỗ dừng chân rồi, linh giá Đại Hành Hoàng hậu phụng an cần lỗ bộ, sách bảo, tiền giấy, cũng đều chuẩn bị sẵn sàng, xin Hoàng Thượng yên tâm.”
Hoàng đế gật đầu, tiến vào cửa thành trong sự vây quanh của các thần tử, trên đường quay đầu nhìn lại nhưng không thấy bóng dáng Anh Minh đâu.
Anh Minh ấy à, biết đại thần quản sự chuẩn bị ở đây là a mã nên trong lòng đã có tính toán rồi. Miễn là có người một nhà ở gần đây, dù có thể chống lưng hay không, lá gan nàng cũng sẽ to ra. Củng Hoa thành là hành cung, nói đến quy củ nghiêm ngặt thì đương nhiên không bằng Tử Cấm Thành, nàng sắp xếp chỗ ở xong còn có thể nhàn nhã mà đi ra ngoài lượn một vòng, cảm khái một chút thành trì cổ xưa, cùng núi non bao la hùng vĩ ở phía xa.
Gần đến hoàng hôn, ánh tà dương từ vọng lâu khó khăn lắm mới xuyên qua lỗ châu mai chiếu đến đây, phân cách bức tường đối diện ra thành hai thế giới một sáng một tối. Anh Minh đi trên con đường mơ hồ kia, lơ đãng ngẩng đầu, thấy có người đứng ở dưới vầng sáng kim sắc. Hắn cũng nhìn thấy nàng, khóe môi hơi cong lên, nụ cười kia giống một đóa lục bình làm bằng vàng.