Chu Dao vẫn luôn biết Đường Dật người này bộ dạng không tồi, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, diện mạo này, dù ở trong giới nghệ sĩ mỹ nhân nhiều như mưa cũng có thể xếp vào tốp đầu, chỉ là tính tình có chút quái dị, thường xuyên trưng ra bộ mặt âm trầm, rất khó được các fan yêu thích.
Cô không chỉ một lần khuyên Đường Dật cười nhiều hơn, nhưng một chút cũng không có tác dụng, có khi Đường Dật cũng sẽ vì bị cô bức bách mà cười lên một chút, nhưng so với khóc còn khó coi hơn, y tựa hồ chỉ có những khi gặp Diệp Minh Xuyên mới có thể lộ ra nụ cười chân thật.
Chu Dao trước kia cũng từng hỏi Đường Dật, “Cậu nói thử xem rõ ràng lúc trước cậu rất tốt mà, sao vừa trông thấy Diệp Minh Xuyên đã yêu đến chết đi sống lại như vậy? Không phải là bị người hạ cổ đấy chứ?”
Lúc đó Đường Dật đang cúi đầu nghịch di động, nghe cô nhắc đến Diệp Minh Xuyên thì hơi nâng đầu lên một chút, sau đó lập tức cúi xuống, nhỏ giọng nói, “Em cũng không biết, chính là khống chế không được.”
Có lẽ là bản năng làm mẹ trỗi dậy, một khắc ấy Chu Dao cảm thấy Đường Dật thực đáng thương, thế nên sau này dù Đường Dật làm ra bao nhiêu chuyện, nhưng cô vẫn tình nguyện đi theo sau mông, thu dọn tàn cuộc cho y.
Chỉ là lần này…. Đường Dật quả thực gây chuyện không nhỏ, cô sợ rằng mình không còn thu dọn nổi cho y nữa.
Nếu như sau lưng Diệp An chỉ có một chỗ dựa là Diệp Minh Xuyên thôi thì cô còn có thể chống đỡ một chút, nhưng mà không ít người trong giới đều biết tổng tài Đình Vũ tựa hồ cũng có tâm tư khác với tiểu minh tinh Diệp An này.
Thế nên lúc Chu Dao tan tầm về nhà nghe được Đường Dật lừa Diệp An tới Thịnh Phong, suýt chút nữa đã tông thẳng xe vào cột đèn trước mặt.
Cô từ lúc mới bước chân vào Đình Vũ đã phụ trách Đường Dật, tính đến giờ đã được bảy năm, luôn thật tâm xem y như em trai mà đối đãi, nhưng người em trai này kể từ khi gặp Diệp Minh Xuyên, lại giống như biến thành thiêu thân không ngừng lao đầu vào chỗ chết, mặc cô ở phía sau lôi kéo mắng mỏ thế nào cũng vô dụng.
Đến cuối cùng cô chỉ có thể cảm thán một câu, tự làm bậy không thể sống a!
– —–
Lúc Đường Dật từ trên lầu đi xuống, đập vào mắt là Chu Dao đang tựa người vào chiếc Ford Mustang đỏ của mình, cúi đầu nghịch di động. Cô mặc một bộ đồ công sở gồm áo vest ngắn màu đen cùng chân váy chữ A, vóc người Chu Dao không cao, còn hơi gầy, khoác lên người bộ đồ này khiến cô có vẻ khôn khéo lão luyện hơn nhiều.
Đường Dật bước qua, kêu một tiếng, “Chị Chu.”
Nghe tiếng Đường Dật gọi, Chu Dao đóng di động, ngẩng đầu nhìn về phía y. Hôm nay Đường Dật mặc một bộ đồ hưu nhàn màu trắng, so với ngày thường trẻ ra không ít.
Kỳ thực Đường Dật rất ít khi mặc đồ trắng, Chu Dao tuy cảm thấy có chút quái dị, nhưng không hỏi, chỉ nói một câu, “Đến rồi à?” Sau đó xoay người mở cửa xe, “Lên xe đi.”
Sau khi lên xe, hai người cũng không nói chuyện, không khí ít nhiều có chút xấu hổ, Đường Dật thắt dây an toàn xong quay đầu nhìn về phía Chu Dao, nhưng không nói gì.
Lúc này đang giờ đi làm, nhưng bởi vì nơi Đường Dật ở nằm ngoài ngoại thành, nên xe cộ qua lại trên đường không quá nhiều, Chu Dao một bên lái xe, một bên cùng Đường Dật nói chuyện, cô nói, “Tác phẩm “Luồng gió ấm” vừa kết thúc, không ít minh tinh đều ở trên weibo chuyển phát*, lát nữa em cũng lên weibo đăng một bài đi.”
*chuyển phát: tương tự chức năng share của Facebook
“Luồng gió ấm?” Đường Dật có chút giật mình, dẫu sao cái tên này cũng quá quen thuộc với y mà.
“Uhm, hôm qua vừa mới đăng chương cuối.” Chu Dao ngồi cạnh gật gật đầu, thấy đèn giao thông phía trước chuyển màu đỏ, liền đạp chân phanh, sau đó nói tiếp, “Nếu không phải “Luồng gió ấm” kéo tới tận mười ba năm, mà kết thúc sớm một chút, thì có khi lúc này Diệp ảnh đế đã chẳng quay “Từ kính” rồi.”
Không quay “Từ kính”, mà quay “Luồng gió ấm” sao?
Đường Dật quả thực không ngờ cuốn “Luồng gió ấm” này của mình lại có mị lực lớn đến vậy, có thể được Diệp Minh Xuyên yêu thích đến thế.
“Bất quá bây giờ “Luồng gió ấm” đã hoàn, Diệp ảnh đế chắc sẽ không bỏ qua cuốn tiểu thuyết này đâu. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì có khi lúc này Diệp ảnh đế đã bắt đầu liên hệ với vị tác giả kia rồi ấy.
Em xem những minh tinh chuyển phát chương cuối “Luồng gió ấm” này mà xem, có được mấy người thật tâm thích, đã đọc qua cuốn tiểu thuyết này chứ. Còn không phải bởi vì Diệp Minh Xuyên sớm đã tuyên bố muốn quay bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết này, nên mới không bỏ qua cơ hội, muốn ăn theo Diệp Minh Xuyên nổi tiếng sao. Thực ra weibo này em phát cũng được, không phát cũng không sao, chỉ là sợ đến cuối cùng hơn nửa giới giải trí đều chuyển phát, em mà không phát thì lại chọc đến một đám anti fan thôi.”
“Em biết rồi, chị Chu.” Đường Dật ngồi một bên cúi đầu, nghịch di động trong tay, nghĩ nghĩ liền lên weibo. Thấy trang đầu tràn ngập tin tức về kết thúc của “Luồng gió ấm”, y nhịn không được bật cười, cũng không biết Diệp Minh Xuyên có tìm được tác giả của “Luồng gió ấm” không, động tác nếu chậm một chút thì người sẽ bị đưa vào lò hỏa thiêu rồi.
Thấy đèn sắp chuyển qua màu xanh, Chu Dao quay đầu liếc Đường Dật một cái, thấy cậu đang lên weibo chuyển phát tin tức mà mình nói thì mở miệng bổ sung một câu, “”Luồng gió ấm” kia em nghĩ cũng đừng nghĩ, Diệp Minh Xuyên chắc chắn sẽ không chọn em.”
“Vâng, em biết rồi.” Đường Dật đóng di động, nhìn thoáng qua khung cảnh ngoài cửa kính, sau đó chầm chậm nhắm mắt, tựa người lên lưng ghế mềm mại.
– ——
Địa điểm thử vai sắp xếp tại Công ty giải trí Đằng Xung ngay trung tâm thành phố, trên đường hai người kẹt xe gần một tiếng, đợi đến Đằng Xung thì đã chín giờ.
Nhưng cũng không tính muộn, thậm chí còn có thể nói là khá sớm, bởi vì Đằng Xung thông báo thời gian bắt đầu thử vai là chín rưỡi. Lúc này mọi người đều chưa đến, Chu Dao liền dẫn theo Đường Dật đến ngồi ở đại sảnh tầng một.
Nếu dựa theo lẽ thường mà nói, người đại diện dẫn nghệ sĩ dưới trướng đi thử vai thì trước khi bắt đầu đều sẽ yêu cầu nghệ sĩ cẩn thận nghiên cứu nhân vật, tình tiết một chút.
Nhưng Chu Dao thì không, ít nhất hôm nay sẽ không. Cô còn đang ước gì Đường Dật cách Diệp Minh Xuyên xa một chút, tốt nhất vĩnh viễn không gặp lại nữa ấy chứ, như vậy Đường Dật mới có thể bảo trì đầu óc để mà tập trung làm việc được.
Bất quá cho dù Chu Dao không nhắc, thì Đường Dật vẫn ôn lại một lượt nội dung của “Từ kính” trong đầu.
Bộ điện ảnh này là do Diệp Minh Xuyên tự mình đầu tư quay chụp, cũng chuyển thể từ một cuốn tiểu thuyết cùng tên, tên này lấy từ câu thơ trong bài “Điệp luyến hoa” của Vương Quốc Duy: Tối thị nhân gian lưu bất trụ, chu nhan từ kính hoa từ thụ*.
*Dịch nghĩa: Dung nhan trong gương cũng giống như hoa héo tàn theo thời gian, là thứ khó lưu giữ nhất trên đời
Câu chuyện là hồi ức của một diễn viên hí kịch đã lớn tuổi, nhớ lại ngày còn trẻ tại hí viện gặp tiểu thư nhà giàu thì nhất kiến chung tình, tìm đủ mọi cách dụ dỗ tiểu thư cùng mình bỏ trốn, nhưng sau đó lại vì hai trăm đồng mà vứt bỏ nàng.
Tiểu thư kia cuối cùng gả cho một công tử môn đăng hộ đối, vào ngày nàng thành thân, diễn viên hí kịch xướng khúc “Quý phi say rượu” suốt một đêm. Sau này, Nhật Bản xâm lược Trung Quốc, diễn viên hí kịch vì bảo mệnh mà mỗi ngày lên sân khấu biểu diễn cho một đám quan quân xâm lược xem, bị chúng nhân khinh thường, thóa mạ, người hắn từng yêu nhìn hắn cũng tràn đầy khinh thường, thất vọng.
Sau đó, tiểu thư kia bị một đám quân xâm lược vũ nhục, nhảy sông tự sát, chồng nàng vì báo thù cho nàng mà gia nhập cộng sản, lại trong một lần làm nhiệm vụ bại lộ thân phận. Diễn viên hí kịch vì cứu chồng của người mình yêu mà mất đi hai chân.
Kết thúc câu chuyện, diễn viên lớn tuổi ngồi trước gương, xướng lên khúc “Quý phi say rượu”, thanh âm khàn khàn, không lấy gì làm dễ nghe, lại khiến tâm người ta chua xót.