“Nếu vậy, anh Diệp, có cần em tìm người tới quét dọn một chút không?”
“Không cần.” Diệp Minh Xuyên hơi khựng lại giây lát, sau đó dùng giọng khàn khàn nói, “Tôi chỉ định qua nhìn xem một lát thôi.”
“Anh Diệp, anh bị cảm à?” Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói nghi hoặc của trợ lý.
“Có hơi sốt.” Diệp Minh Xuyên dù miệng nói như vậy, nhưng trên mặt lại chẳng có chút biểu hiện đau ốm nào.
“Vậy anh nghỉ ngơi cẩn thận, em nhắn địa chỉ của ngài Diệp An qua cho anh liền đây.”
“Uhm.”
Sau khi cúp máy, Diệp Minh Xuyên chôn thân người cao lớn của mình vào nệm ghế sô pha, trong lòng hắn lúc này vô cùng khó chịu, muốn tìm người tâm sự, lại không biết phải tìm ai, cũng không biết phải nói những gì.
Sô pha rất mềm, cả người hắn đều chôn trong sô pha, hai mắt nhắm nghiền, vẫn không thể lý giải tình cảm sâu đậm của mình với người tên Diệp An kia là từ đâu mà có, chỉ mơ hồ cảm thấy người kia chết, linh hồn mình dường như cũng rời đi theo vậy.
Không bao lâu sau, di động trên bàn trà lại đổ chuông. Diệp Minh Xuyên chậm chạp mở mắt, trên đỉnh đầu là đèn chùm pha lê hoa lệ chói mắt, khiến tâm trí hắn dường như chậm một nhịp, chớp chớp mắt thêm mấy lần mới phản ứng được là điện thoại mình đổ chuông.
Hắn lật người trên sô pha, vươn tay với lấy di động trên bàn trà.
Mở màn hình ra xem, thấy bên trên hiển hiện hai chữ “Diệp An”.
Trong không khí tràn ngập mùi vị chua xót, Diệp Minh Xuyên ngẩn ra, lại hoảng hốt phát hiện Diệp An này với người kia chẳng có lấy một chút quan hệ nào.
Hắn nhấn nút nhận cuộc gọi, từ đầu kia truyền tới giọng nữ thanh thúy.
“Diệp ảnh đế, tôi là Diệp An. Hôm nay tôi nghe Tiết đạo nói anh bị bệnh, muốn gọi hỏi xem anh thế nào rồi? Đã đỡ hơn chút nào chưa?”
“Uống thuốc xong đã đỡ nhiều rồi.” Giọng Diệp Minh Xuyên thanh thanh lãnh lãnh, tựa như cơn gió thu hiu quạnh thoảng qua.
“Vậy thì tôi yên tâm rồi.” Đầu kia điện thoại Diệp An hình như thở phào một tiếng, sau đó lại cẩn thận dặn dò, “Diệp ảnh đế phải nghỉ ngơi cẩn thận nha, đừng để mình mệt mỏi quá, nếu để fan của anh biết được, sợ rằng sẽ khiến các cô ấy khóc mất.”
Diệp Minh Xuyên không đáp, chỉ cười khẽ một tiếng, thế nhưng trên mặt chẳng có lấy nửa phần tiếu ý.
“Vậy tôi không quấy rầy Diệp ảnh đế nữa, anh nghỉ ngơi sớm đi.”
“Cô cũng vậy.”
“Ngủ ngon.” Giong Diệp An dẫn theo vài phần hoạt bát.
“Uhm.”
Diệp Minh Xuyên cũng không chúc lại Diệp An, chỉ cúp điện thoại. Hành động này thực không giống hắn chút nào, nhập thế nhiều năm như vậy rồi, trước giờ ở trước mặt người khác, hắn vẫn luôn giữ dáng vẻ ôn nhu tri kỷ, thế nhưng lúc này, hắn đã không còn duy nổi trì biểu tình ấy nữa.
Một lát sau, di động trong tay lại kêu vang, hắn mở ra nhìn lướt qua, là tin nhắn trợ lý gửi đến, báo địa chỉ của Diệp An. Diệp Minh Xuyên đóng di động nhắm mắt lại, tiếp tục nằm trên sô pha, nhưng bỗng nhiên lại ngồi bật dậy, ném di động lên bàn trà.
Hắn ngồi đó, ánh mắt không có tiêu cự, chỉ cúi nhìn sàn nhà, lẳng lặng ngẩn người. Qua rất lâu sau, Diệp Minh Xuyên mới đứng lên khỏi sô pha, đi về phòng ngủ, thay lên người một bộ tây trang đẹp đẽ, chọn một chiếc caravat phù hợp, lại lôi đôi giày da mới mua tháng trước ra lau sáng bóng. Đứng trước gương xoay một vòng, xác định không còn chỗ nào có vấn đề, Diệp Minh Xuyên mới ra khỏi cửa.
Tối nay trời không trăng không sao, bên ngoài một mảnh tối đen, Diệp Minh Xuyên lái xe về phía H thị, hắn biết đó là quê hương của Diệp An, cũng biết bây giờ lái xe qua đó phải mất ít nhất ba tiếng đồng hồ.
Nhưng hắn nhịn không được, thật sự muốn trông thấy người kia.
Radio trong xe vẫn phát bài “Chợ Scarborough” lúc trước.
Nhà số 28, Cát gia thôn.
Diệp Minh Xuyên dừng xe trước cổng thôn, một mình đi vào trong. Lúc này đã gần rạng sáng, thành thị phía xa vẫn một mảnh đèn đuốc sáng trưng, nhưng thôn trang nhỏ này lại đang chìm trong giấc ngủ say.
Chỉ thi thoảng truyền đến một vài tiếng chó sủa, bước chân Diệp Minh Xuyên không ngừng tiến về phía trước. Cuối cùng, khi trông thấy tấm biển ghi số 28 gắn trên tường đá, phát ra ánh huỳnh quang xanh lục, Diệp Minh Xuyên mới dừng bước.
Diệp Minh Xuyên giương mắt nhìn, căn nhà trước mặt đã lụn bại tới không còn thấy rõ hình dáng, nóc nhà lợp bằng cỏ tranh phía tây đã bị gió cuốn mất một mảng lớn, tường nhà bị nước mưa thấm ướt đến lung lay sắp đổ, trong sân cỏ mục um tùm, tràn đầy sức sống.
Cổng không khóa, chỉ khép hờ, bên trên tích đầy bụi, Diệp Minh Xuyên vươn tay đẩy nhẹ một cái, lập tức phát ra một tiếng “két” chói tai, trong đêm đen tĩnh lặng càng có vẻ đáng sợ.
Sau khi cổng được đẩy ra, Diệp Minh Xuyên bước vào trong, cửa nhà làm từ gỗ xiêu xiêu vẹo vẹo dán trên tường, tựa hồ chỉ cần một chút lực tác động thôi cũng có thể khiến chúng rơi xuống đất.
Diệp Minh Xuyên đi vào nhà, trong không khí thoảng thoảng mùi thuốc diệt trùng gay mũi. Hắn đi một chút lại dừng, sờ soạng mãi mới thấy một sợi dây công tắc đèn, nhẹ nhàng kéo xuống, đèn lập tức sáng lên.
Thế nhưng cả căn nhà cũng chỉ có một cái bóng đèn nhỏ mờ mờ ảo ảo như vậy, dưới ánh đèn hôn ám, Diệp Minh Xuyên đánh giá bốn phía xung quanh.
Căn nhà nhỏ chưa đến ba mươi mét vuông này được chia làm hai phòng, một phòng dùng để nhóm lửa nấu cơm, phòng còn lại là phòng ngủ. Diệp Minh Xuyên đi vào trong phòng ngủ, bài trí trong này thật quá mức đơn giản, chỉ một chiếc giường đơn, một bộ bàn ghế, trên bàn để một cái máy tính có vẻ đã dùng rất nhiều năm, Diệp Minh Xuyên thử nhấn nút khởi động máy, mới phát hiện đã không còn hoạt động được nữa.
Hắn đang định đứng dậy rời đi, lại phát hiện một quyển bút ký bìa màu xanh lam đặt bên dưới chuột máy tính.
Hắn vươn tay rút quyển bút ký ra, cẩn thận phủi đi tro bụi bám trên bề mặt, có thể nhìn ra quyển bút ký này đã được dùng nhiều năm, nhưng được chủ nhân bảo quản rất tốt.
Hắn mở trang đầu tiên, bên trên chỉ có duy nhất một câu: Cậu là luồng gió ấm tôi tưởng niệm suốt mùa đông.
Đây là câu kết của “Luồng gió ấm”, Diệp Minh Xuyên còn nhớ rất rõ ràng.
Hắn lật giở từng tờ từng tờ quyển bút ký, trong này viết rất nhiều câu trích dẫn từ lời nói của danh nhân, hoặc một vài câu chuyện ngụ ngôn hắn chưa từng thấy qua bao giờ, về tình yêu, về nhân sinh, và về hồi ức.
Thẳng đến khi lật tới trang cuối cùng quyển bút ký, hắn nhìn thấy trên trang giấy mỏng manh tràn đầy tên của một người.
Diệp Minh Xuyên, Diệp Minh Xuyên, Diệp Minh Xuyên…..
Lúc này, một ngụm máu vẫn luôn ngậm trong cổ họng rốt cuộc phun ra, như bị ai vỗ mạnh vào lưng.
Diệp Minh Xuyên nhịn không được quỳ rạp xuống đất, những trấn định cố tạo ra nãy giờ để lừa gạt bản thân, cùng lớp mặt nạ bình tĩnh vô ba trên mặt đều bị trang giấy cuối cùng này nghiền nát vụn.
Những mảnh vụn ấy rơi xuống đất, sau đó bị gió nhẹ nhàng thổi qua, tiêu tán.
Diệp Minh Xuyên quỳ trên đất, tay siết chặt quyển bút ký, hắn vẫn không thể nhớ ra Diệp An là ai, cũng không biết vì sao trong bút ký của Diệp An ghi đầy tên của mình, hắn chỉ biết, trái tim trong lồng ngực hắn lúc này, sợ rằng khó có thể nóng lên vì bất kỳ người nào khác nữa.
Hắn ở lại trong căn nhà này một đêm. Giờ đã là cuối xuân, nhưng hắn vẫn cảm thấy cả người rét lạnh, như rơi xuống hầm băng vậy.
Ánh nắng mặt trời buổi sớm chiếu vào nhà, Diệp Minh Xuyên ngẩng đầu nhìn những hạt bụi xoay tròn, bay múa bên trong chùm sáng.
Hắn muốn đứng dậy, nhưng lại cảm thấy hai chân tê mỏi vô cùng.
Không lâu sau, hắn bỗng nhiên nghe được bên ngoài có một nhóm người cãi vã. Hắn đỡ lấy cạnh giường, đứng dậy, đi ra ngoài.
Bên ngoài có ba, bốn người đàn ông trung niên đang lớn tiếng cãi nhau, Diệp Minh Xuyên nghe một lát mới hiểu họ là đang muốn tranh đoạt căn nhà này.
Hắn bước lên trước, cắt ngang cuộc cãi vã của bọn họ, nói, “Căn nhà này bao nhiêu tiền? Tôi mua.”
“Mày là thằng nào? Tưởng muốn mua là mua….”
Diệp Minh Xuyên ngắt lời, “Ông không cần quan tâm tôi là ai, chỉ cần biết tôi muốn mua căn nhà này là được.”
Thấy thái độ Diệp Minh Xuyên, người cao lớn nhất trong đám có chút tức giận, bĩu môi nói, “Muốn mua à? Được thôi! Hai mươi vạn.”
Hai người còn lại ở phía sau vụng trộm huých huých gã.
Căn nhà này tổng diện tích chưa đến ba mươi mét vuông, còn cũ nát đến nhìn không ra hình dạng rồi, làm sao giá trị đến hai mươi vạn được, hét giá năm vạn còn là nhiều ấy chứ.
Có điều Diệp Minh Xuyên bây giờ không rảnh dây dưa với mấy người này, hai mươi vạn với hắn mà nói quả thực cũng không đáng là gì.
Huống hồ hắn cũng không muốn để người ngoài làm ầm ĩ trước căn nhà này, quầy rầy an bình của người nọ.