Nợ Tình Của Ảnh Đế

Chương 35



Hậu kỳ của “Từ kính” đã được làm không sai biệt lắm, dự kiến sẽ phát hành vào giữa tháng tám, cuối tháng bảy sẽ tổ chức họp báo ra mắt phim ở thành phố S.

Diệp Minh Xuyên buổi sáng thức dậy cũng không dùng bữa sáng, chỉ vệ sinh cá nhân, sau đó đứng trước gương vuốt phẳng nếp gấp trên quần áo, chỉnh chỉnh mấy lọn tóc rớt lòa xòa trên trán.

Hôm nay hắn mặc một bộ tây trang màu xanh sẫm, giày da trên chân được lau đến bóng loáng, thoạt nhìn đẹp trai lại rất có tinh thần.

Lúc xoay người muốn ra khỏi nhà, bỗng trông thấy cuốn “Luồng gió ấm” lẳng lặng nằm trên bàn, ánh mặt trời buổi sớm tràn vào từ cửa sổ, dát lên bìa cuốn sách một tầng ánh vàng ấm áp, tràn đầy hy vọng. Diệp Minh Xuyên không hiểu sao bỗng nhiên nở nụ cười, nhưng đồng thời khóe mắt lại ẩm ướt.

Hắn cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch, vẽ lên một nụ cười có chút khó coi, bước lại gần, cầm quyển sách trên bàn lên, ôm vào lòng, mang theo nó ra xe.

Trên xe vẫn bật khúc ca xưa cũ nọ.

Remember me to one who lives there

Làm ơn nhắc về tôi với người ở nơi đó

She once was a true love of mine

Người đã từng là tình yêu duy nhất của tôi

…..

Họp báo ra mắt phim “Từ kính” bắt đầu lúc chín giờ sáng, địa điểm là trong một khách sạn năm sao có tiếng ở trung tâm thành phố. Lúc Diệp Minh Xuyên tới nơi thì mới là tám rưỡi, hắn cầm theo sách xuống xe, nhưng chưa đi được mấy bước đã cảm thấy bộ dạng mình như vậy thực không thích hợp, vì thế mím môi, quay lại, để “Luồng gió ấm” lại trên xe.

Diệp An từ xa đã trông thấy Diệp Minh Xuyên đang đi đến, cô đứng nguyên tại chỗ, muốn chờ Diệp Minh Xuyên đi tới chỗ mình, kết quả lại trông thấy Diệp Minh Xuyên quay trở vào xe. Ngón tay Diệp An siết chặt vạt áo, cắn cắn môi, đang do dự không biết có nên đi qua bắt chuyện với hắn không, thì đã thấy hắn ra khỏi xe, đi về phía mình.

“Diệp ảnh đế.” Nhìn Diệp Minh Xuyên dần tới gần, Diệp An mở miệng gọi một tiếng, trên mặt còn dẫn theo vài mạt ửng hồng.

Diệp Minh Xuyên ngẩng đầu, thấy Diệp An đứng ở cửa khách sạn, nếu như là lúc trước, có lẽ hắn sẽ như một vị tiền bối khuyên nhủ mấy câu, tỷ như không nên để lộ mình ở nơi tề tựu đông đảo phóng viên như vậy, thế nhưng lúc này đây, đối mặt Diệp An, hắn quả thực không còn có thể tự nhiên như thế được nữa.

Rốt cuộc hắn chỉ gật đầu, không nói gì, lướt qua người Diệp An đi vào trong khách sạn.

Để lại một mình Diệp An ở phía sau, nhìn theo bóng lưng hắn, cau mày không biết đang nghĩ gì.

Bước đi của Diệp Minh Xuyên vội vã, thoạt nhìn có chút chật vật.

Bây giờ chỉ cần trông thấy Diệp An, Diệp Minh Xuyên sẽ lại nhớ đến cái người đã bị mình bỏ lại ở đại sảnh tòa nhà Thế Kỷ ấy, hắn biết chuyện này không thể trách Diệp An, dẫu sao những việc ngày hôm đó hắn làm đều do chính hắn quyết định.

Hắn cũng không phải không biết ngày hôm đó Diệp An gọi điện tìm mình có chút không thích hợp, thế nhưng để một cô gái ở một cái nơi như Thịnh Phong nói sao cũng không an toàn, lại thêm cô nàng khóc lóc kể lể trong điện thoại, nói không còn tìm được ai khác để nhờ cậy, mình lại chẳng có chuyện gì quá quan trọng, nên mới tới đó.

Dù sao với hắn mà nói, thế giới này bất quá cũng chỉ là một chỗ cho hắn tạm dừng chân, đến một lúc nào đó, hắn sẽ rời đi. Hắn tới đây một thân một mình, đương nhiên cũng không định mang theo thứ gì rời đi.

Bất kể là fan, hay là danh lợi, với hắn mà nói đều có cũng được, không có cũng không sao. Hắn đã tình nguyện bày ra bộ dạng ôn nhu, tốt bụng trước mặt người khác, thì cũng chẳng ngại giả ngốc tin Diệp An, bỏ lại một sảnh đầy fan để mà trở về thành phố S, đi tới Thịnh Phong.

Thế nhưng hóa ra, hắn vốn không phải một thân một mình.

Diệp Minh Xuyên cười khổ một tiếng, quyết định tới Thịnh Phong tìm Diệp An là mình, bỏ lại người kia ở đó cũng là mình.

Trách ai được đây?

Có lẽ đây chính là trò đùa của ông trời.

Đáng tiếc, hắn không phải thánh nhân, lúc trông thấy Diệp An vẫn sẽ nhịn không được mà giận chó đánh mèo, mà nghĩ, nếu như ngày hôm đó không có cuộc điện thoại của Diệp An, có phải tất cả mọi chuyện đều sẽ khác đi không.

Hắn là Yêu vương, chắc chắn sẽ có biện pháp để người kia lưu lại bên cạnh mình, mà không phải như bây giờ, cái gì cũng không còn, chỉ còn lại một mảnh hư không.

Diệp Minh Xuyên đặt tay lên ngực, nơi đó không quá đau, chỉ cảm thấy trống rỗng, như thể bị ai móc đi một khối lớn vậy.

Thế nhưng nơi đó vốn dĩ trống không mà, là do hắn dùng bùn đất lấp đầy thôi, bất quá. Trải qua năm rộng tháng dài, bùn đất đã bắt đầu có dấu hiệu rệu rã, lại bị người nặng nề huých một cú, rốt cuộc sụp đổ, để lộ ra một mảnh khô cằn hoang vắng bên trong.

Không ngờ, đến tận bây giờ hắn mới biết, thì ra rất lâu trước kia, nơi này cũng đã từng nở rộ hoa tươi.

Nhưng mà, là từ lúc nào?

Tiết Phong đến sớm hơn một chút so với Diệp Minh Xuyên, thấy Diệp Minh Xuyên vào rồi lại đứng nguyên tại chỗ, tay phải ôm ngực động cũng không động lấy một chút, liền mở miệng gọi, “Cậu tới rồi à?”

Diệp Minh Xuyên như là vừa mới hồi thần, có chút hoảng hốt buông tay xuống, ngẩng đầu, hướng Tiết Phong gật đầu cười.

Tiết đạo lại nói, “Vừa nãy tôi thấy Diệp An ra ngoài đón cậu, cậu có gặp cô ấy không?”

“Ở phía sau ấy.” Diệp Minh Xuyên thản nhiên đáp.

Tiết đạo nhìn ra được Diệp Minh Xuyên không muốn nói đến Diệp An, liền không nhắc lại nữa.

Nghĩ đến chuyện phát sinh trên weibo gần đây, Tiết Phong loáng thoáng cảm thấy dường như hiểu được gì đó, chuyện của đám người trẻ tuổi ông vẫn đừng nên xen vào thì hơn.

Một lát sau, Tiết Phong trông thấy Diệp An đi đến, sắc mặt cô nàng hơi tái nhợt, hốc mắt còn có chút phiếm hồng, thoạt nhìn như là vừa mới khóc xong vậy.

Tiết Phong thở dài một tiếng, cái gì cũng không hỏi, chỉ nói với Diệp An, “Lớp trang điểm nhòe rồi kìa, mau đi dặm lại đi.”

“Vâng.” Diệp An cầm theo túi đồ trang điểm, đi vào nhà vệ sinh.

Tiết Phong lại quay đầu nhìn lướt qua Diệp Minh Xuyên, thấy vẻ mặt hắn không chút thay đổi đứng nguyên tại chỗ, như không hề chú ý tới Diệp An.

Ánh đèn hắt lên mặt hắn, đây là lần đầu tiên Tiết Phong phát hiện vị ảnh đế trước mặt hóa ra không phải lúc nào cũng bình dị gần gũi.

Cách thời điểm bắt đầu họp báo ra mắt phim còn hơn mười phút, đạo diễn cùng mấy diễn viên chính đều đã có mặt đông đủ, Diệp An cùng Diệp Minh Xuyên ngồi hai bên trái phải Tiết đạo, những diễn viên chính còn lại, cùng phó đạo diễn chia nhau ngồi hai bên.

Bên dưới là một vài phóng viên, cầm trong tay sổ ghi chép, thành thật ngồi ở chỗ đã được sắp xếp, nhu thuận đến giống như học sinh tiểu học vậy. Ngọn đèn treo trên trần nhà chiếu sáng cả hội trường, trên mặt mỗi một diễn viên đều dẫn theo nụ cười ấm áp, khéo léo.

Họp báo ra mắt phim kỳ thực chẳng có gì thú vị, sau khi chiếu xong trailer “Từ kính”, đạo diễn cùng mấy diễn viên chính lần lượt nói vào micro cảm tưởng của mình đối với bộ phim này, phần phát biểu của mọi người đều rất chung chung, thế nhưng các phóng viên vẫn rất thành thực, nghiêm túc ghi chép vào cuốn sổ cầm trên tay.

Kế tiếp là phần đặt câu hỏi, các phóng viên cầm micro bên dưới hai mắt nhất thời sáng rỡ, một hồi nhìn nhìn Diệp Minh Xuyên, một hồi lại nhìn nhìn Diệp An, như thể đang nghĩ xem nên hỏi ai đầu tiên vậy.

Bất quá mới đầu, các phóng viên còn hơi mất tự nhiên, câu hỏi đưa ra cũng tương đối bình thường, như là trong thời gian quay phim có kỷ niệm thú vị nào không, có lòng tin đối với bộ phim này không, có kỳ vọng gì về doanh thu phòng vé, sau bộ phim này có kế hoạch gì không vân vân và mây mây.

Mắt thấy họp báo chỉ còn nửa tiếng nữa là kết thúc, phóng viên nếu không xuất toàn lực thì hôm nay xem như đến đây công cốc, dù sao bây giờ làm gì còn ai hứng thú xem một bài giới thiệu phim nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh nữa chứ.

Vì thế, một người trong đám phóng viên đột ngột đứng lên, đặt câu hỏi với Diệp Minh Xuyên, “Diệp ảnh đế, có người nói quan hệ của anh với Đường Dật không tốt lắm, xin hỏi có phải là thật không?”

Diệp Minh Xuyên nhìn lướt qua đối phương, là phóng viên của đài Hoa Dương. Hắn thu hồi tầm mắt, dường như không quá tình nguyện trả lời câu hỏi này, chỉ thản nhiên nói hai chữ, “Không phải.”

Diệp Minh Xuyên tuy nói “không phải”, nhưng thái độ của hắn lại khiến các phóng viên không khỏi nghĩ nhiều, trước kia, lúc nhắc tới người mới, trên mặt hắn luôn treo nụ cười, nhưng bây giờ nhắc đến Đường Dật lại một bộ biểu tình lãnh đạm. Đầu óc các phóng viên vừa động đã cảm thấy trong này khẳng định có gì đó, lập tức vung tay viết vào sổ ghi chép, Diệp Minh Xuyên không muốn nhắc nhiều đến Đường Dật, quan hệ giữa hai người có vẻ cứng ngắc.

Phóng viên đài Hoa Dương lại hỏi, “Nhân vật này vì sao lại chọn Đường Dật?”

Diệp Minh Xuyên nhíu mày, nhẹ đến không thể nhận ra, nhớ lại buổi thử vài hôm ấy, thế nhưng lại phát hiện những chuyện phát sinh ngày hôm ấy hắn đều đã quên gần hết, chỉ duy phần ký ức về Đường Dật là còn nhớ rõ như vừa mới xảy ra hôm qua. Rõ ràng lúc đó hắn không hề chú tâm xem phần biểu diễn của Đường Dật, thế nhưng không hiểu sao lại vẫn nhớ như in bóng lưng thẳng tắp của người nọ, nhớ như in thanh âm vang dội cùng khóe mắt mơ hồ dẫn theo vài phần huyết tinh của y. Diệp Minh Xuyên nghĩ, có lẽ là do diễn xuất của đối phương quá tốt, nên mới khiến mình nhớ rõ đến như vậy đi.

Hắn nghiêng đầu nhìn Tiết Phong bên cạnh, trả lời phóng viên, “Nhân vật này là do Tiết đạo lựa chọn.”

Vì thế, vị phóng viên kia lại quay sang Tiết Phong, hỏi, “Như vậy Tiết đạo, xin hỏi lúc tuyển diễn viên, ngài vì sao lại lựa chọn Đường Dật?”

Tiết Phong ngược lại thực thản nhiên đáp, “Bởi vì tôi tin tưởng vào diễn xuất của Đường Dật, cậu ấy nhất định có thể diễn thật tốt nhân vật này.”

“Như vậy nghĩa là ngài khẳng định kỹ thuật diễn của Đường Dật?” Phóng viên truy hỏi.

Tiết Phong gật đầu, trên mặt dẫn theo ý cười, “Kỹ thuật diễn của Đường Dật đáng để tôi khẳng định.”

“Vậy ngài có biết chuyện Đường Dật lừa Diệp An đến Thịnh Phong không?”

Chuyện này ở trên mạng náo nhiệt như vậy, Tiết Phong không thể không biết, thế nhưng lúc này, ông lại lập tức bày ra vẻ mặt giật mình, giả ngu hỏi, “Ah? Còn có việc này?”

Các phóng viên đương nhiên đều biết Tiết Phong là đang giả ngu, nhưng cũng không định bám riết không tha, dù sao cái nhìn của Tiết Phong về chuyện này cũng không phải là thứ mà cư dân mạng quan tâm, cái bọn họ muốn biết là quan hệ thực sự giữa ba người Diệp Minh Xuyên, Diệp An và Đường Dật kìa.

Vì thế, phóng viên lại chuyển micro về phía Diệp Minh Xuyên, hỏi, “Vậy Diệp ảnh đế có biết chuyện này không?”

Diệp Minh Xuyên không đáp mà hỏi ngược lại, “Anh đang nói tới chuyện gì?”

Phóng viên sửng sốt, “Chính là chuyện Diệp An đăng weibo nói trước đây mình bị Đường Dật lừa đến Thịnh Phong ấy.”

Diệp Minh Xuyên rũ mi mắt, nói, “Tôi cũng không rõ.”

Diệp An bên kia nghe Diệp Minh Xuyên nói như vậy, sắc mặt nhất thời trắng bệch, cô nàng mấp máy môi, như có lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại chỉ thất vọng cúi đầu.

Bên dưới có phóng viên mắt sắc phát hiện phản ứng của cô nàng, lập tức nhấn nút chụp liên hồi, vẻ mặt này của Diệp An có thể viết ra được cả một bài văn ngàn chữ ấy chứ, viết cảm động một chút thì có khi còn được lên đầu đề ngày mai ấy.

Bên kia lại có một phóngviên đứng dậy, hỏi Diệp Minh Xuyên, “Vậy chuyện Diệp An nói trên weibo, rằngngài đi từ thành phố H về tìm cô ấy có phải là thật không?”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.