Đường Dật tự gọi xe về nhà, về đến nơi thì đã gần bốn giờ chiều. Buổi sáng trước lúc đi, y quên không kéo rèm ra, thế nên bây giờ không khí trong phòng vừa u ám vừa bức bối, nhưng y lại cảm thấy như vậy rất tốt. Thả người nằm sấp xuống giường, mi mắt nặng nề khép lại, trong đầu là một mảnh hỗn độn, linh hồn lại nhẹ bẫng như tùy thời tùy lúc đều có thể bay ra khỏi cơ thể, nhưng Đường Dật đã không còn sức mà quan tâm đến nữa, y chỉ cảm thấy cả người mỏi mệt, nhắm mắt không bao lâu đã ngủ thiếp đi, một giấc này ngủ đến tận bảy tám giờ tối mới tỉnh.
Lúc tỉnh lại xung quanh đã là một mảnh tối đen, Đường Dật cũng không vội bật đèn, y trở mình, ngửa đầu nhìn trần nhà tối như mực, đầu óc vốn trống rỗng, không biết ngày sau nên làm thế nào, lại bỗng nhiên hiện ra cái tên Diệp Minh Xuyên. Y có thể nhìn ra được thái độ của Diệp Minh Xuyên với mình gần đây có thay đổi, nhưng rốt cuộc là vì sao chứ?
Đường Dật nghĩ không ra, mà y cũng lười không muốn suy nghĩ, chuyện giữa y cùng Diệp Minh Xuyên, sớm đã trôi vào quên lãng. Người đã từng là chấp niệm khắc sâu trong lòng y, từng khiến y phải nhiều năm đeo đuổi không thể buông bỏ, giờ đã chẳng còn đáng để y phải làm như vậy nữa rồi.
Nhưng có đôi khi, y vẫn nhịn không được mà nhớ đến những năm tháng ấy. Con người vào lúc cô đơn thường sẽ nhớ lại quãng thời gian ngọt ngào trong quá khứ, nhưng với Đường Dật mà nói, ký ức có thể xem như ngọt ngào quả thực ít đến đáng thương.
Với Đường Dật, nửa đời trước của y là một mảnh nhạt nhòa, chỉ đến khi gặp Diệp Minh Xuyên mới được tô điểm thêm chút sắc thái, đáng tiếc những sắc thái này đều thực bi ai, thâm trầm, còn bị bao phủ bởi một tầng dày tuyệt vọng. Còn với Diệp An… phần lớn thời gian trong cuộc đời y đều dành để tìm kiếm, trong quãng thời gian cô độc, dài lâu ấy, y tựa như một con quay không ngừng xoay tròn, vĩnh viễn không có điểm cuối, một khắc cũng không dám ngừng lại, y sợ một khi ngừng, sẽ không còn dũng khí để tiếp tục nữa.
Thế nhưng rốt cuộc, y vẫn đi tới điểm cuối của con đường, sợi dây kéo con quay xoay tròn bởi vì qua thời gian quá dài đã cũ nát đến đứt thành hai nửa, con quay nghiêng ngả, quay một vòng cuối cùng tại chỗ, rồi đổ ập xuống, không còn đứng lên được nữa.
Đường Dật nâng cánh tay lên che mắt, cả căn phòng chỉ còn lại tiếng hít thở ngắn ngủi, suy yếu của y. Con quay già cỗi kia dường như có trong nháy mắt thoáng lay động, như chưa từ bỏ ý định muốn đứng lên khỏi mặt đất, trước mặt Đường Dật nhoáng lên từng trận pháo hoa rực rỡ sắc màu.
Đường Dật lại một lần kéo những ký ức đã phủ bụi kia ra, vươn đầu lưỡi, cẩn thận từng chút nhấm nháp tư vị của chứng.
Khi còn nhỏ, y cùng Diệp Minh Xuyên sống trong một sơn thôn nghèo nàn, lạc hậu. Vốn hai đứa còn định sẽ trải qua một đời ở đó, nhưng sau này, thân phận yêu quái của Diệp Minh Xuyên lại vô tình bị mọi người trong thôn phát hiện, họ quyết định đem nó đi thiêu sống, là Đường Dật dẫn Diệp Minh Xuyên chạy suốt đêm, tới một thành phố hoàn toàn xa lạ mới trốn thoát được.
Trong “Luồng gió ấm”, rất nhiều sự kiện u ám, tuyệt vọng đều đã từng xảy ra trong hiện thực, nhưng chỉ cần nghĩ đến bên cạnh vẫn luôn có một người ở bên, cùng mình chống lại thế giới, là y lại có thể tiếp tục tràn ngập hy vọng mà tiến về phía trước.
Những hồi ức ấy cũng là những thứ quý giá nhất trong cuộc đời Diệp An.
Thế nhưng đến một ngày nào đó, chúng cũng sẽ trở nên nhạt nhòa, vô vị, sẽ bị lớp bụi thời gian phủ kín, trôi vào quên lãng.
…..
Gần đây Diệp Minh Xuyên thường mơ thấy Diệp An, Diệp An ở trong mộng mới đầu còn là một đứa trẻ, sẽ gọi mình Tiểu Xuyên, sẽ đưa mình đến trường, tan học sẽ đưa mình lên núi nhặt đá, đêm đông sẽ ôm lấy mình, sưởi ấm lẫn nhau.
Sau đó đứa trẻ ấy lớn lên, thành một thiếu niên, hai người họ chen chúc trong căn nhà chỉ rộng hơn hai mươi mét vuông cũ nát, sống nương tựa vào nhau, thiếu niên mỗi ngày đều ra ngoài làm công, mỗi sáng lúc rời giường, thiếu niên đều sẽ hôn lên trán mình, mình sẽ ngay lập tức bật dậy, chuẩn bị bữa sáng cho y.
Diệp Minh Xuyên nhìn bộ dạng luống cuống tay chân, làm gì cũng hỏng của mình, chỉ biết rước thêm phiền toái cho thiếu niên, bữa sáng mình làm nhất định thực khó ăn, thế nhưng thiếu niên lại vẫn mỉm cười ăn hết.
Diệp Minh Xuyên khát vọng biết bao có thể để mình của hiện tại đến bên cạnh thiếu niên, ôm y một cái, hôn hôn y, làm cho y một phần bữa sáng thật ngon miệng, sau đó nói với y, mình nguyện ý vĩnh viễn ở bên cạnh bảo hộ y.
Thế nhưng đây rốt cuộc cũng chỉ là ước muốn xa vời mà thôi.
Sáng hôm sau.
Diệp Minh Xuyên tỉnh dậy từ trong giấc mộng, thời điểm mở mắt, trên khóe miệng còn vương ý cười, nhưng rất nhanh đã lại cụp xuống.
Hắn từ trên giường ngồi dậy, quay đầu nhìn quyển bút ký đặt ở đầu giường, ngẩn người, vừa nghĩ đến trong sinh mệnh dài dằng dặc này của mình, không còn có thể gặp lại người kia nữa, hắn liền cảm thấy một đời này chẳng còn gì đáng để trông đợi.
Có đôi khi Diệp Minh Xuyên cũng sẽ nhịn không được nghĩ, vì sao nhất định phải tìm được người kia? Dù sao y đã không còn nữa, mình cũng chẳng còn nhớ gì, vậy vì sao nhất định phải tìm y cơ chứ?
Diệp Minh Xuyên một lần lại một lần tự hỏi mình, nhưng không lần nào có được đáp án, chỉ biết một nơi nào đó dưới đáy lòng vẫn không ngừng nói với mình, nhất định phải tìm được y, tìm được Diệp An.
Thế nhưng nếu như cả đời cũng không tìm được thì sao?
Diệp Minh Xuyên đánh răng, rửa mặt, rồi lái xe đến đoàn phim “Ngàn dặm tuyết trắng”. Phùng Chính Luân dường như cũng đã nhìn ra Đường Dật gần đây không được khỏe, nên tận lực kéo giãn các cảnh diễn của y, mỗi ngày chỉ sắp xếp cho y quay một hai cảnh là cùng. Trong đoàn có vài diễn viên mới đối với sắp xếp như vậy có chút oán giận, nhưng sợ đắc tội Phùng Chính Luân, nên không dám nói gì.
Về phần Diệp Minh Xuyên, hắn chỉ cười ha hả đáp ứng, không thể hiện ra một chút khó chịu nào, có vẻ không hề cảm thấy thời gian của mình bị lãng phí. Phùng Chính Luân dù có lúc rất chán ghét bộ dạng giả dối này của Diệp Minh Xuyên, nhưng bây giờ không cần biết thái độ này là thật hay giả, đều khiến anh thực vừa lòng.
Nếu thật sự không để ý thì là tốt nhất, còn nếu như giả vờ, thì cũng là Diệp Minh Xuyên xứng đáng.
Phùng Chính Luân đứng trước máy quay phim, chỉ huy nhân viên trong đoàn sắp xếp lại bối cảnh, sau đó mới ngồi xuống, bắt đầu cảnh quay đầu tiên của ngày hôm nay.
Cảnh này là cảnh kế tiếp của ngày hôm qua, trong Ngự thư phòng, hai lão hồ ly Tần Trường Giới, Tần Trường Nghiêu ngươi tới ta đi một trận, cuối cùng lại diễn một màn huynh đệ tình thâm, lúc này Tần Trường Giới mới lưu luyến không rời thả cho Lận Vương rời đi.
Lận Vương từ Ngự thư phòng đi ra liền trông thấy Phất Phi quỳ trên thềm đá, hắn đứng trước mặt Phất Phi, cúi xuống nhìn đỉnh đầu y, giật giật môi, lại cái gì cũng không nói.
Phùng Chính Luân bỗng nhiên chú ý thấy trên màn hình, ngón tay bên trong ống tay áo của Diệp Minh Xuyên khẽ động đậy, nhìn như muốn kéo người trước mắt dậy, nhưng cuối cùng, hắn lại chỉ phất tay áo, bước nhanh rời đi, một lần cũng không quay đầu lại.
Trong “Ngàn dặm tuyết trắng”, sở dĩ Lận Vương không giành được đế vị, một phần nguyên nhân rất lớn là vì tâm địa y so với Phất Phi, so với Tần Trường Giới, đều không cứng rắn bằng. Hắn muốn thiên hạ thái bình, muốn bách tính an cư lạc nghiệp, nhưng lại không hy vọng thái bình này là dùng máu thịt của một số người để đổi lấy, thế nên sau này hắn mới phát sinh mâu thuẫn với Phất Phi, cũng đối với rất nhiều quyết định của Phất Phi không cách nào chấp nhận.
Phùng Chính Luân nhìn Diệp Minh Xuyên trong màn hình, không thể không thừa nhận, chức ảnh đế này của hắn không phải tự dưng mà có.
Đợi cho đến khi tiếng bước chân của Tần Trường Nghiêu hoàn toàn tiêu thất, Phất Phi sau lưng hắn bỗng nhiên nhếch miệng, lộ ra một nụ cười châm chọc, nhưng trong châm chọc lại dẫn theo mấy phần đồng tình.
Phùng Chính Luân thực hận không thể lập tức đứng dậy, khen Đường Dật một tiếng “giỏi”, nụ cười của y vừa rồi quả thực quá tuyệt vời, chỉ một nụ cười thôi mà gần như có thể bộc lộ ra toàn bộ tính cách của nhân vật Phất Phi, ở trong hắc ám nhưng luôn hướng tới quang minh, rõ ràng, rõ ràng khinh thường tính cách yếu đuối của Tần Trường Nghiêu, nhưng thi thoảng lại vẫn nhịn không được muốn giúp hắn một phen.
Phần diễn của Đường Dật sáng nay xem như kết thúc, y im lặng ngồi một bên, nhìn mấy diễn viên mới dưới chỉ đạo của Phùng Chính Luân và Diệp Minh Xuyên tiến bộ từng chút, nhịn không được cong khóe miệng, một bộ thực thỏa mãn.
– —
Đúng mười hai giờ trưa hôm đó, Trùm bóc phốt hưởng ứng lời kêu gọi của đông đảo netizen rốt cuộc cũng xuất hiện, lần này y chỉ đăng một đoạn video ngắn, hơn nữa góc dưới bên phải video còn đề ngày tháng.
Mà ngày này chính trong khoảng thời gian quay “Từ kính”.
Video không dài, chỉ một phút rưỡi thời gian, trong đoạn video ngắn ngủi này, Diệp Minh Xuyên nhận ô từ tay Đường Dật, sau đó đẩy cả ô sang che cho Đường Dật, về phần hắn, hơn nửa thân mình đều bị mưa xối ướt, nhưng tán ô kia lại vẫn vững vàng che trên đầu Đường Dật.
Netizen vừa click vào video lập tức đều bùng nổ, trước đó họ còn đoán đến cả Siêu nhân cùng Ultraman, nhưng không một ai nghĩ tới hai người này sẽ là Diệp Minh Xuyên và Đường Dật, hành động còn thân mật như vậy nữa.
Tên điên số 1: “Chắc tui còn nằm mơ chưa tỉnh, sao tui lại thấy nam thần ở chung với tiểu yêu tinh, còn con mẹ nó phát bánh chó nữa vậy?”
Đmm: “Rốt cuộc tui lại cùng một chỗ với người tui ghét nhất /mỉm cười/”
Gần đây không nhận quảng cáo: “Ông xã tui quả nhiên come out, gần đây thật sự không nhận quảng cáo nha.”
Gậy như ý ở đâu: ” @ Gần đây không nhận quảng cáo, không phải chứ, come out, là come out đó! Thật không ngờ, lúc trước quan hệ giữa ảnh với Đường Dật căng thẳng như vậy chắc đều là giả vờ rồi.”
Nhất diệp tri thu: “Giấu kỹ ghê ha! Như vậy câu hỏi là….lúc trước Diệp An gặp chuyện ở Thịnh Phong, Diệp Minh Xuyên vì sao lại chạy tới cứu, chẳng lẽ xuất phát từ áy náy à?”
Manh manh: “Chẳng phải “Từ kính” chuẩn bị phát hành à? Không phải lại là chiêu để tăng độ hot đấy chứ? Thật con mẹ nó ghê tởm!”
Ông xã Diệp: “Chỉ một bức ảnh như vậy thì chứng minh được cái gì chứ? Nhiều nhất cũng chỉ thể hiện bạn zai tui tốt bụng thôi có được không vậy.”
Cửa sổ phía tây mát mẻ: “Quả thực không ngờ, CP tui theo vậy mà cũng có ngày phát đường! Tui xuống lầu chạy hai vòng cái đã.”
Thuyền Song Diệp vĩnh viễn không chìm: “@ Cửa sổ phía tây mát mẻ, khẩu vị của cô cũng dữ thật.”
Muốn cười vào mặt mi: “Quả nhiên giấu sâu thật!”
Giác đấu sĩ: “Rốt cuộc tôi cũng hiểu vì sao Diệp Minh Xuyên nhận đóng “Ngàn dặm tuyết trắng” rồi, hahah.”
…..
Netizen vì đoạn video này mà bàn luận đến khí thế ngất trời, trước đó, không một ai ngờ Diệp Minh Xuyên lại có ngày thân thiết với Đường Dật như vậy, sẽ đưa y về nhà, che ô cho y, thậm chí không tiếc để mình bị nước mưa xối ướt.