Nợ Tình Của Ảnh Đế

Chương 79



Sau sự kiện 4p kia, vẫn luôn có phóng viên chầu chực theo sau Tiêu Đằng, hắn cho rằng những việc mình làm rất bí mật, lại không biết nhất cử nhất động của mình đều đã bị máy quay của các phóng viên ghi lại hết rồi.

Hắn lái chiếc siêu xe mình mới mua gần đây, từ một cánh cửa nhỏ khá ẩn mật phía sau đi vào đoàn làm phim “Thâm cung kỷ trọng”, đây là lần đầu tiên kể từ khi “Thâm cung kỷ trọng” bắt đầu bấm máy, có nhân vật lớn như thế ghé thăm, chẳng qua các nhân viên làm việc trong đoàn làm phim cơ bản đều là người bình thường, không mấy ai quen biết Tiêu Đằng. Thế nên lúc Tiêu Đằng muốn đi vào trong đoàn làm phim, lập tức có người ngăn hắn lại, “Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài tìm ai?”

Tiêu Đằng không dám nói thẳng là tới tìm Diệp An, liền hỏi đối phương, “Đạo diễn Lâm của mấy người có đây không?”

“Có, xin hỏi ngài là…?”

Nhân viên công tác vừa hỏi dứt câu, còn chưa đợi Tiêu Đằng trả lời, một vị phó đạo diễn bụng phệ trong đoàn đã thở hồng hộc chạy tới, miệng cười ha hả nói, “Ôi chao, đây không phải là Tiêu tổng à? Sao hôm nay ngài lại tới đây?” Phó đạo diễn nói xong lại trừng cậu nhân viên bên cạnh một cái, “Lâm đ*o bảo cậu đi lấy đồ mà sao rề rà thế hả, còn không nhanh lên.”

Cậu nhân viên kia liên tục vâng dạ, vội vàng chạy về phía kho hàng phía tây.

Ngay sau đó, phó đạo diễn quay lại nhìn về phía Tiêu Đằng, đầy mặt nịnh nọt hỏi, “Tiêu tổng tới đây là muốn tìm ai à?”

Phần lớn người trong giới đều đã nghe nói Tiêu Đằng rất si mê Diệp An, thậm chí còn vì cô ta mà yên tĩnh suốt một thời gian, tuy sau đó hắn lại bị truyền ra chuyện chơi 4p, nhưng đối với mấy công tử nhà giàu này, thứ không chiếm được bao giờ cũng là thứ tốt nhất, thế nên bây giờ sợ là hứng thú của Tiêu tổng với Diệp An vẫn chưa thuyên giảm, vị phó đạo diễn kia xem như biết rõ còn cố hỏi.

Chẳng qua phó đạo diễn cũng thực bội phục Diệp An, chỉ là một minh tinh nhỏ thôi, thế mà cũng dám từ chối vị tổng giám đốc Đình Vũ này, cũng không sợ đắc tội đối phương, sau này đừng mong lăn lộn được trong giới nữa hay sao.

Tiêu Đằng nghe phó đạo diễn hỏi, chỉ lạnh nhạt đáp một câu, “Tùy tiện ghé qua xem thôi.”

“Để tôi dẫn ngài vào trong nhé.” Phó đạo diễn không phải đồ ngốc, đương nhiên có thể nhận ra Tiêu Đằng đối với mình khinh thường, nhưng ai bảo người ta là ông chủ lớn cơ, phó đạo diễn cũng chỉ đành nén giận tiếp tục bày ra dáng điệu tôn kính thôi, vừa dẫn Tiêu Đằng vào trong đoàn phim, ông ta vừa nói với hắn, “Bây giờ cô Diệp đang quay phim, thiên phú của cô ấy rất tốt, lại chịu cố gắng, người trong đoàn phim đều rất thích cô ấy.”

Tiêu Đằng tuy vẫn không nói gì, nhưng vẻ mặt rõ ràng đã nhu hòa hơn nhiều, phó đạo diễn vừa thấy, liền biết hôm nay Tiêu Đằng đến đây quả nhiên là vì Diệp An, vì thế ông ta lại càng không keo kiệt lời khen ngợi, nịnh cho Tiêu Đằng sung sướng cả người.

Tiêu Đằng xem như là nhà đầu tư lớn nhất của “Thâm cung kỷ trọng”, Lâm đ*o thấy hắn tới, vội vàng quay xong cảnh dang dở, sau đó đứng dậy nói mấy câu với Tiêu Đằng, thuận tiện hỏi xem hôm nay hắn tới đây có chuyện gì, có phải là có chỗ nào không hài lòng không.

“Không có việc gì, tôi chỉ tiện đường ghé qua xem thử thôi.” Lúc Tiêu Đằng nói câu này, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Diệp An, biểu hiện của hắn rõ ràng như vậy, ở đây còn có ai là không hiểu nữa chứ.

Vai diễn của Diệp An trong “Thâm cung kỷ trọng” là một tú nữ bình thường, sau đó dựa vào thủ đoạn của mình, từng bước trèo lên vị trí cao nhất trong hậu cung, đây xem như là một bộ phim đại nữ chủ, nếu ratings lý tưởng thì Diệp An tuyệt đối có thể dựa vào bộ phim này mà leo lên mấy bậc.

Diệp An thấy Tiêu Đằng đến, có chút không dám đi qua, tuy cô ta đã chấp nhận lời tỏ tình của Tiêu Đằng, nhưng không muốn công khai chuyện này cho tất cả mọi người biết, dẫu sao Tiêu Đằng vừa mới bị phanh phui chuyện chơi 4p xong, cô ta lại vội vàng muốn cùng một chỗ với hắn, nước miếng của dân mạng sợ rằng sẽ dìm chết cô ta mất.

Lâm đ*o có thể lên được tới vị trí ngày hôm nay thì không thể chỉ một chút này cũng nhìn không ra được, dù sao tiến độ quay “Thâm cung kỷ trọng” cũng không quá gấp gáp, chi bằng bây giờ bán một cái nhân tình, nếu làm tốt nói không chừng còn có thể đổi lấy thêm một khoản đầu tư ấy chứ, vì thế ông ta liền vung tay, tuyên bố phần quay hôm nay kết thúc tại đây.

Lâm đ*o vừa nói dứt câu, Tiêu Đằng đã đi đến trước mặt Diệp An, người trong đoàn phim cũng lần lượt rời đi, vờ như cái gì cũng chưa thấy. Tiêu Đằng tới gần Diệp An, nhỏ giọng hỏi cô ta, “Tối nay cùng ăn một bữa cơm nhé?”

Diệp An cúi đầu nghĩ nghĩ, cuối cùng từ chối, “Không được đâu, em sợ bị phóng viên chụp được, rồi lại đồn đại lung tung ấy.”

“Sợ gì chứ?” Tiêu Đằng nắm tay Diệp An, Diệp An muốn rút tay ra, tay Tiêu Đằng lại càng thêm dùng sức, hắn an ủi, nói, “Bọn họ không chụp được đâu.”

– —

Diệp Minh Xuyên dẫn Đường Dật trở về Nhân giới, lúc bọn họ trở về là chạng vạng, bận bịu cả ngày, Đường Dật có hơi mệt, ăn qua loa một chút liền đi ngủ.

Bây giờ hai người họ vẫn ngủ chung một phòng, Diệp Minh Xuyên thừa dịp Đường Dật ngủ, chuyển hết quần áo đồ dùng vệ sinh cá nhân của y qua bên này, sau đó mới lên giường, nằm xuống kế bên Đường Dật.

“Tôi yêu em.” Hắn tắt đèn, vươn tay ôm Đường Dật vào lòng, “Rất rất yêu em.”

Những lời này lúc Đường Dật còn thức hắn không nói nên lời, chỉ có thể vào trong đêm khuya thanh tĩnh, trộm nói cho y nghe.

Cùng tối hôm ấy, ảnh chụp Tiêu Đằng dẫn Diệp An tới nhà hàng dành cho các cặp đôi ăn tối bị phát lên mạng, lại dẫn tới một trận tranh cãi của netizen.

Róc rách: “Ha ha, bạn học Diệp An mới mấy hôm trước còn muốn tẩy trắng có ổn không thế? Bị vả mặt có đau không vậy!”

Mưa rơi tí tách: “Không đau không đau, còn rất sướng đó, kỹ nữ phối với cẩu hợp quá rồi còn gì ~”

Nghé con: “Ăn bữa cơm thôi mà mấy người cũng có thể liên tưởng thành như vậy được à? Đúng là đầu óc đen tối nhìn cái gì cũng thấy đen tối mà, rác rưởi!”

Cải: “Đội ơn Diệp An đã buông tha nam thần nhà tui, cô cứ tương thân tương ái với Tiêu 4p đi nhé.”

Babylon xanh lam: “Mấy người đừng giảng đạo lý nữa có được không vậy! Bạn bè bình thường cùng ăn một bữa cơm thôi mà, đến Tần Cối* còn có ba người bạn cơ mà!”

*Tần Cối(秦桧): là tể tướng dưới thời Nam Tống trong lịch sử Trung Quốc, bị hậu thế đánh giá là gian thần, từng hãm hại vô số trung lương để thay bằng bè lũ tay chân, lại lạm dụng công quỹ, nhận hối lộ.

Không muốn tiếp tục ngao du: “Ồ ~ bạn bè bình thường ấy hả ~ bạn bè bình thường mà lại đi ăn ở nhà hàng dành cho các cặp đôi à? Hay là cũng chơi 4p đấy?”

Ô hình thỏ: “@ Babylon xanh lam, cậu xác định mình không phải anti hở?”

……

Chẳng qua tin tức bùng nổ # Hư hư thực thực chuyện tổng giám đốc Đình Vũ cùng tiểu hoa đang hot rơi vào lưới tình # này lại không lên nổi top hot, dân mạng mắng vài câu không đến nơi đến chốn, sau đó đều bị thủy quân áp xuống, Diệp An vẫn là đóa hoa sen trắng thuần khiết, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Về phần bình luận các fan để lại bên dưới weibo của mình, Diệp An ngược lại không quá để ý, lúc đồng ý hẹn hò với Tiêu Đằng, cô ta đã lường trước chuyện này rồi, chỉ có điều không ngờ quan hệ của bọn họ lại bị truyền thông khui ra nhanh như vậy, chẳng qua cũng không sao, chỉ cần hai người họ không ai thừa nhận, qua vài ngày sự việc sẽ lắng xuống thôi. Chỉ là Chu Sâm Vũ bên kia có hơi khó giải quyết, ngày mai cô ta phải nghĩ cách nào đó trấn an hắn ta một chút mới được.

Thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, Diệp Minh Xuyên cũng nên bắt đầu xử lý chuyện Tiêu Đằng, hắn gửi đoạn ghi âm kia tới cục cảnh sát, thuận tiện còn để trợ lý Tiểu Vương đăng lên mạng nữa, nhưng kết quả lại khiến người ta cực kỳ thất vọng, bên phía cục cảnh sát căn bản không có người tiếp nhận vụ án này, lần nào hỏi bọn họ cũng trả lời còn phải cẩn thận tìm hiểu tình huống, mà gửi file ghi âm lên các diễn đàn lớn trên mạng cũng như weibo thì chỉ vài phút sau đã bị người gỡ bỏ. Trừ mấy netizen nhanh tay nhanh mắt, căn bản không ai để ý tới.

Cá sóc: “Đây là tạo nhiệt đúng không? Nếu không phải tạo nhiệt thì chỉ có thể chứng minh Tiêu Đằng chột dạ thôi, rác rưởi!”

Cà tím chiên giòn: “Vừa rồi hình như tôi nghe được một đoạn ghi âm, nhưng còn chưa kịp tải xuống liền biến mất, kinh khủng thật!”

Ngô xào đậu: “Đây là…… chuyện không thể nói của tổng tài à?”

Thịt ba chỉ: “Âu đệch lợi hại thật! Miểu sát à! Vừa rồi tui dùng nick clone đăng thử một cái, con mợ nó nick clone của tui liền bị khóa luôn, tui con mợ nó còn nói được cái gì nữa chứ?”

Tui đói bụng: “Ai có thể nói cho tui biết nội dung đoạn ghi âm kia là gì được không, tò mò chết bổn meo meo rồi!”

Thịt ba chỉ: “Không nói được, không nói được đâu, nick này tui dùng vài năm rồi, không muốn bị khóa nốt đâu.”

……

Thú vị thật đấy, chẳng lẽ Tiêu Đằng thật có thể một tay che trời hay sao? Hắn ta chỉ là tổng giám đốc một công ty giải trí thôi mà, còn thật tưởng rằng mình là người được ông trời lựa chọn đấy à? Nhưng Diệp Minh Xuyên cũng không sốt ruột, nếu như Tiêu Đằng đã tự tin với tài lực, với bối cảnh phía sau như vậy, thì Diệp Minh Xuyên không ngại ở chính phương diện này đả kích hắn ta một chút, dạy hắn ta biết đạo lý làm người.

Diệp Minh Xuyên buông máy tính trong tay xuống, quay đầu nhìn Đường Dật ngồi trên sô pha, trong tay cầm một quyển “Luồng gió ấm”, hắn lặng lẽ nhích qua, thò tay kéo Đường Dật vào lòng, ghé đầu bên tai y, cười hì hì hỏi, “Có thích trang bìa này không? Tôi tự vẽ đấy.”

Giọng điệu hắn giống y như đứa nhỏ thi được điểm tối đa, mang theo chút chút kiêu ngạo chờ nhận được khen ngợi của cha mẹ.

Đường Dật khép sách lại, cẩn thận nhìn trang bìa quyển sách, cười một tiếng, thỏa mãn nguyện vọng của Diệp Minh Xuyên mà khen ngợi, “Vẽ không tồi.”

Trên mặt Diệp Minh Xuyên lập tức lộ ra vẻ đắc ý, hắn cười tủm tỉm nhìn Diệp An, hồi lâu sau, lại đột nhiên nói, “Tôi muốn chuyển thể “Luồng gió ấm” thành phim điện ảnh.”

Đường Dật gật gật đầu, “Được nha.”

Đường Dật đồng ý rất dứt khoát, đến nỗi Diệp Minh Xuyên có chút không biết phải nói tiếp thế nào, hắn phải nói với Đường Dật thế nào đây, hắn hy vọng Đường Dật có thể đảm nhận vai Dương Cẩn trong truyện. Nhưng bộ dạng Đường Dật lại giống như không hề để ý “Luồng gió ấm” mình dùng tâm huyết viết nên sẽ bị chuyển thể thành như thế nào, càng không để ý kết quả liệu có khiến mình thất vọng hay không.

“Em không tò mò tôi sẽ tìm ai tới diễn vai chính trong phim à?” Diệp Minh Xuyên hỏi.

Đường Dật nghĩ nghĩ, trả lời, “Em tin tưởng anh.”

“Nhưng mà……” Diệp Minh Xuyên mím môi, nửa ngày mới nói tiếp, “Nếu tôi muốn để Tiểu An diễn chính trong bộ phim này thì sao?”

“Hở?” Đường Dật gần như lắp bắp kinh hãi, y dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn Diệp Minh Xuyên.

“Tiểu An tới diễn Dương Cẩn có được không em?” Diệp Minh Xuyên nắm lấy tay trái của Đường Dật, áp lên má mình, hai mắt gắt gao nhìn thẳng vào Đường Dật, trong mắt như ẩn ẩn dẫn theo ý khẩn cầu.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.