Khi đó, Giang Cẩn Châu còn đang trên xe.
Xe dừng lại ở một góc phố cách đó khoảng trăm mét, cây long não hai bên đường nghiêng mình theo cơn gió.
Không gian chật chội, anh đẩy ghế ra sau, lười biếng ngả người xuống, để hơi gió phả vào mặt.
Lúc này nhàn rỗi, mới cỏ thời gian nghĩ lại những gì đã xảy ra đêm nay.
Anh cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ nhớ tới gương mặt xinh đẹp cùng làn da mịn màng với bộ váy đỏ rực bó sát mà thôi.
Cổ họng hơi nghèn nghẹn, anh chửi thầm một tiếng, duỗi tay tìm thuốc lá và bật lửa.
Còn chưa kịp châm thuốc, điện thoại đã sáng lên thông báo tin nhắn wechat từ Tần Mật.
Điều thứ ba.
……
Có ý gì?
Giang Cẩn Châu châm thuốc xong thì nhắn dấu ? qua, đợi nửa ngày, không thấy bên kia trả lời.
Tối trời, người này phát bệnh sao?
AAB: Cần giải thích về chuyện ở quán bar?
AAB:?
Giang Cẩn Châu nhìn chằm chằm điện thoại chờ Tần Mật đáp lại, nhưng màn hình không hề hiện lên thông báo nào.
Chờ đến khi cần gạt nước qua lại được 13 lần, anh hết kiên nhẫn.
Ném điện thoại sang ghế phụ, đột nhiên nhớ ra một chuyện, anh cầm lên lại, gọi cho Trần Kỳ.
Cái gì? Sau khi tìm lại chó cho bạn gái, Trần Kỳ trở lại quán bar, đầu kia có tiếng nhạc ồn ã, còn có tiếng người hét hò.
Giang Cẩn Châu không mở miệng.
Trần Kỳ ngầm hiểu, đưa mắt ra hiệu cho những người xung quanh rồi đi ra hành lang.
Nghe thấy bên kia đã yên ắng hơn, Giang Cẩn Châu mới nói: Cậu bỏ thời gian lên kiểm tra camera một chút.
Trần Kỳ chẳng hiểu gì: Hả? Kiểm tra gì?
Trong miệng Trần Kỳ ngậm thuốc lá, nói năng không rõ, Giang Cẩn Châu nghe không kỹ lắm nhưng cũng không để bụng, anh vừa mở bật lửa, vừa nói: Mấy người quấn lấy cô ấy đêm nay, CAT không chấp chứa.
CAT do Giang Cẩn Châu và Trần Kỳ cùng thành lập, trước khi bước vào phải nhập thông tin cá nhân, cho nên không khó để tìm người.
Nhưng chuyện này không phải trọng điểm, trọng điểm là anh nhắc tới cô ấy.
Trần Kỳ đơ vài giây rồi mới phản ứng lại.
Sau đó anh bật cười: Tôi thấy cậu thật sự có bệnh, mẹ nó, những người đó đều là khách hàng, khách hàng là thượng đế, chẳng lẽ cậu còn muốn tôi dạy lại cậu đạo lý này? Vì chút chuyện vặt mà đuổi thượng đế ra ngoài, hơn nữa, Thẩm Tô Khê cũng đâu có đi theo mấy người đó, cậu phản ứng không phải hơi thái quá sao?
Cậu thì biết gì. Giang Cẩn Châu hơi cáu gắt, bật lửa mở mấy lần vẫn chưa lên.
Thấy áo sơ-mi gần khô ráo, anh mặc thêm áo khoác, lấy dù dự phòng trong cốp xe ra, đi đến cửa hàng tiện lợi ở bên kia đường.
Gió lạnh thổi từng cơn, gắt gỏng trong người tan đi không ít, giọng nói cũng khôi phục lại trạng thái lười nhác: Đừng nói đạo lý khách hàng là thượng đế với tôi.
Quán bar của tôi không phải chuồng heo, có là heo lông xoăn Hungary(*) tái thế cũng không được.
Loại thịt heo ngon nhất thế giới.
Trần Kỳ: ……
Nếu không, tôi gặp một lần, hầm một lần.
Giọng điệu của anh vẫn lười biếng như cũ, nhưng Trần Kỳ quen Giang Cẩn Châu nhiều năm, cho nên biết được, anh càng thế này thì càng nghiêm túc.
Nếu Giang Cẩn Châu muốn làm tới cùng, Trần Kỳ cũng không dám cản, chỉ đành thỏa hiệp.
Lúc trở về phòng, Trần Kỳ như mầm cây bị giẫm bẹp.
Cao Duệ đẩy ly rượu qua, hỏi anh đã có chuyện gì.
Trần Kỳ kể lại đại khái.
Cao Duệ kinh ngạc: Bạn gái cậu ta rốt cuộc có địa vị gì vậy? Có thể khiến cậu ta khăng khăng thủy chung như vậy, giấm này mà cũng ăn?
Cũng không phải Cao Duệ hứng thú với bạn gái Giang Cẩn Châu, chỉ là gương mặt kia, anh cảm thấy đã gặp qua ở đâu rồi.
Nhưng gặp ở đâu, bộ não với trí nhớ cá vàng 7 giây này thật sự không nghĩ ra.
Điều kiện bạn gái Giang Cẩn Châu thế nào Trần Kỳ cũng không rõ lắm, chỉ biết là một cô chủ hiệu sách.
Chẳng qua, Trần Kỳ không biết khi yêu đương, Giang Cẩn Châu sẽ biến thành con trai, nơm nớp bảo vệ viên ngọc trong vỏ, còn phòng anh em bạn bè như phòng trộm.
Nếu không phải lần đó ngẫu nhiên gặp được, Trần Kỳ cũng sẽ không phát hiện Giang Cẩn Châu có bạn gái.
Là cô gái nhỏ thích văn chương sao, hóa ra Giang thiếu thích mẫu người như vậy. Cao Duệ nâng giọng, lộ vẻ không tin: Cậu có ảnh chụp không, cho tôi xem một chút.
Trần Kỳ cho dù có cũng nói không, ai biết cậu ta dùng thứ này làm chuyện gì xấu, không thể trêu vào Giang Cẩn Châu.
Thế nhưng có người cố tình đi tìm đường chết, gửi ảnh mới chụp tối nay vào trong nhóm chat.
Trần Kỳ cản không kịp.
Cao Duệ quan sát kỹ, đột nhiên một hình ảnh lóe lên trong đầu, không nhịn được mà nói: Cô ấy nhìn giống một người mẫu tự do mà tôi nhìn thấy trong buổi triễn lãm trước kia.
Trần Kỳ cho rằng mình nghe nhầm, ngoáy ngoáy lỗ tai, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Cao Duệ.
Cũng không phải bọn họ kỳ thị nghề người mẫu tự do, chẳng qua, đối với những người có gia thế như bọn họ, quan niệm về lợi ích đã ăn sâu bám rễ.
Môn không đăng hộ không đối, chơi qua đường thì được, yêu cũng được, nhưng tuyệt đối không thể kết hôn.
Ánh đèn mờ áo trên bức ảnh, nhìn không rõ, để kiểm chứng lại suy đoán, Cao Duệ chỉnh sáng lên, xem xét lại vài lần, sau đó lắc đầu phủ nhận: Hình như cũng không giống lắm, cảm giác khang khác.
Trái tim Trần Kỳ giống như chơi tàu lượn siêu tốc, lên lên xuống xuống.
Hai mắt anh trợn to: Lảm nhảm cái gì, để Giang Cẩn Châu nghe được, coi chừng cậu ta hầm cậu chung với heo Hungary.
Lúc nhận được tin nhắn trong nhóm chat, Giang Cẩn Châu đang mua sữa chua.
Ngồi xuống bàn sát cửa sổ, anh ăn hai muỗng sữa chua, sau đó mới thong thả mở điện thoại lên.
Chị dâu thật xinh đẹp.
Hai người còn đẹp đôi hơn cả Lý Lôi và Hàn Mai Mai(*).
Lý Lôi và Hàn Mai Mai là hai nhân vật trong đoạn đối thoại của sách giáo khoa Tiếng Anh bên Trung (giống với Peter và Mary bên mình:)) Hai nhân vật này có chuyển thể thành phim tình cảm học đường cùng tên.
Ánh mắt Anh Giang thật tốt.
Giang Cẩn Châu:?
Đột nhiên nịnh bợ cái gì?
Kéo lên trên, một hình ảnh không quá rõ ràng đập vào mắt anh.
Có lẽ do quá đột ngột, vẻ kinh ngạc của cô còn chưa thu lại, ánh mắt hơi mở to, thân hình mảnh mai gầy yếu, vạt váy hơi nhăn, cả người toát lên vẻ sững sờ.
Cổ váy thấp, để lộ bờ vai cùng phần cổ trắng nõn.
Chụp từ lầu hai xuống, khe rãnh quyến rũ cũng bị camera bắt trọn.
Đỏ trắng tương phản.
Giống như đóa hồng kiêu ngạo trong tuyết trắng.
Ánh mắt Giang Cẩn Châu cứng lại.
Anh thấy khó chịu.
Anh biết đức hạnh của nhóm người này, khó mà đảm bảo bọn họ không nhìn chằm chằm vào bức ảnh quyến rũ như vậy.
Nhưng ảnh đã gửi được hai phút, đã quá muộn để thu hồi.
Giang Cẩn Châu nhìn thêm mấy lần, sau đó lưu ảnh vào máy, đặt làm màn hình nền, sau đó nhắn vào nhóm chat: Trong vòng năm giây, xóa bức ảnh ngay.
Giây tiếp theo, anh trực tiếp nhắn số 0 qua.
Nhóm chat: ?
Sau đó, ylg666- người đã gửi ảnh vào nhóm- nhận được một thông báo.
Bạn đã bị AAB xóa khỏi nhóm.
ylg666:?
cq666 bị AAB xóa khỏi nhóm.
gr666 bị AAB xóa khỏi nhóm.
……
– – Cho tới khi cả bảy người đều bị đá ra ngoài.
……?
Chúng tôi đã làm gì sai?
Đầu năm nay, nịnh hót một chút cũng không được sao?
Lúc mưa gần như tạnh, Giang Cẩn Châu đứng dậy rời đi, sau khi lên xe, anh mở cửa sổ, mùi thuốc lá thoảng ra ngoài, hòa quyện với hương cam chanh nhàn nhạt trong gió, vấn vương một lúc thật lâu.
Khi anh hoàn hồn, nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt thấy một bóng dáng màu trắng khẽ lướt qua, gầy ốm, nhưng sống lưng thẳng tắp.
Cực kỳ giống một người.
Gần 4 giờ sáng, Thẩm Tô Khê mới ngủ.
Giấc ngủ này cũng không yên ổn, mơ màng có tiếng mở khóa cửa.
Trong cơn mơ ngủ, cô tỉnh dậy.
Nheo mắt nhìn đồng hồ trên tường, đã 9 giờ sáng.
Cô tròng đại một cái áo vào, bước ra phòng khách.
Người phụ nữ chỗ huyền quan nghe được động tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn cô, cười cười xin lỗi: Ngại quá, đánh thức cháu rồi.
Là người dọn dẹp, dì Chính.
Thẩm Tô Khê dựa vào cạnh cửa, cười đáp lại: Không sao, cháu tỉnh trước khi dì đến rồi.
Tùy tiện buộc tóc lại, vừa nhấc chân định bước vào nhà vệ sinh, ánh mắt cô chợt dừng lại ở túi nilon trong tay dì Chính.
Nhãn hiệu chình ình.
Cô từng ghé đó vài lần, hương vị không tồi, giá cả hơi cao.
Ngây người không đi, dì Chính đã nhanh tay đặt túi nilon lên bàn, lấy mấy hộp đóng gói bên trong đó ra.
Thẩm Tô Khê rụt chân lại, ngó bàn thức ăn từ xa, một chén cháo tôm hải sản, một quả trứng luộc, còn có một đĩa món phụ.
Làm phiền dì quá, về sau không cần mang đồ ăn cho cháu đâu.
Đang định chuyển tiền qua, dì Chính vội vàng giải thích: Không phải, vừa nãy lúc dì đi lên gặp được người giao cơm.
Dì nhìn thấy địa chỉ là nhà cháu nên mang lên luôn.
Thẩm Tô Khê bước tới, nhìn tờ đơn giao hàng, quả nhiên cả tên người nhận, địa chỉ, số điện thoại đều là của cô.
Phía dưới còn có một hàng ghi chú: Xin hãy thay bằng tôm bóc vỏ.
Thẩm Tô Khê dùng muỗng khuấy một cái, thịt tôm đỏ cam hiện lên.
Cháo tôm hải sản ở nhà hàng này khác với những chỗ khác, chỉ khi khách yêu cầu mới thay tôm sú bằng tôm bóc vỏ.
Trùng hợp là, cô cũng không bóc vỏ tôm.
Rửa mặt xong, Thẩm Tô Khê về phòng lấy điện thoại, phát hiện có mấy tin nhắn chưa đọc, còn có cả của Trần Kỳ.
Cô không quan tâm, tìm avatar Tần Mật, chụp ảnh gửi qua.
suxi: Mày gọi thức ăn cho tao hả?
Tần Mật không trả lời.
suxi: Bận tuyên dâm ban ngày?
Ăn mấy muỗng cháo, Tần Mật vẫn chưa nhắn trở lại.
Thẩm Tô Khê bĩu môi, vừa thoát khỏi khung chat, người phụ trách nhóm gửi tin nhắn tới: Chụp họa báo lần trước đã có ảnh rồi, để tôi gửi qua cho cô.
Ngay sau đó, đối phương gửi vài bức ảnh tới.
Cô hài lòng gật đầu.
Gương mặt này–
Sao lại ngầu như vậy!
Sau khi lưu từng tấm một, Thẩm Tô Khê chọn tấm đẹp nhất đăng lên vòng bạn bè.
Sau đó cô mới sực nhớ, ấn vào khung chat của Trần Kỳ.
Là một bức ảnh chụp, chính là bức ảnh đã làm điên đảo nhóm chat ngày hôm qua.
Dĩ nhiên Trần Kỳ đã cắt hình của Thẩm Tô Khê ra.
Dưới ánh đèn đỏ lập lòe, bức ảnh mang phong cách Hong Kong retro, vừa trong trẻo vừa lạnh lùng, mang theo nét tự nhiên phảng phất.
Thẩm Tô Khê nhìn đến thất thần.
Phụ nữ, quả nhiên không nên ra quyết định lúc nửa đêm.
Chỉ bằng gương mặt này, cô cảm thấy mình có thể chịu đựng thêm chút nữa.
Thẩm Tô Khê tạm thời gác lại ý định chia tay, thuận tiện gửi mấy lời chúc nồng nàn qua cho Giang Cẩn Châu.
Còn chưa kịp mở wechat, chấm đỏ thông báo đã thu hút sự chú ý của cô.
Để cô nhìn xem, ai nịnh hót hay nhất!
Ấn vào vòng bạn bè, Thẩm Tô Khê lập tức sửng sốt.
Ngây người mấy giây, cô mới nhận ra, ban nãy, cô quên thiết lập quyền, riêng, tư!
Vốn dĩ cũng không có gì to tát, nhưng trong vòng bạn bè của cô có cả Giang Cẩn Châu và Trần Kỳ.
Có điều, hai người họ cũng chỉ nhấn thích một cái.
……
Tốt thôi.
Lớp ngụy trang sắp rớt tới nơi rồi.
Ngay lúc cô cố gắng nghĩ cách cứu vãn tình thế, tiếng chuông cuộc gọi vang lên, dọa cô nhảy dựng.
Màn hình hiển thị: Đồ ngốc.
……
Thôi.
Cô vẫn nên tự sát thì hơn.
.