*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Lăng
Lâm Thương Từ làm rất nhanh, ngay khi Cố Trọng tắt bếp là cô cũng làm xong khung leo cho mèo, hoàn chỉnh đặt nó vào một góc. Sếp Tổng lập tức leo lên nhảy tới nhảy lui.
Dưới sự mời mọc của Cố Trọng, Lâm Thương Từ không để ý đến Sếp Tổng nữa, đến bàn ăn dùng bữa với Cố Trọng.
“Trù nghệ của tôi không tồi, cô thử xem sao.” Cố Trọng cầm đũa nhưng chưa gắp món, để Lâm Thương Từ nếm trước.
Lâm Thương Từ động đũa gắp một ít sợi khoai tây bỏ vào miệng, nhai mấy cái rồi nói: “Ngon thật.”
Lúc này Cố Trọng mới hài lòng bắt đầu ăn cơm, nhưng đúng là ăn cơm có khác, hai người chỉ biết cúi đầu ăn cơm.
Lâm Thương Từ lúng túng dùng bữa, cô không biết nên nói gì với đối phương cả. Nghiêm túc mà nói, trong vòng lặp này hai cô chỉ mới gặp nhau một lần, hôm nay nói chuyện cũng không nhiều, tổng cộng chưa đầy 5 phút, mối quan hệ nói thân quen cũng không thân, nói xa lạ thì dù gì cũng đã gặp nhau một lần rồi còn ngồi ăn chung.
Ngay khi Lâm Thương Từ đang rối rắm muốn nói gì đó, Cố Trọng đã nhìn ra sự thiếu tự nhiên của cô, bèn hỏi: “Tôi gọi cô bằng tên được không? Cứ gọi cô Lâm cảm giác như đang đi học vậy.”
“Được thôi, tôi thấy bình thường.” Xưng hô gì cũng như nhau, miễn đừng gọi một cách khiếm nhã là được.
“Thế, Thương Từ?” Cố Trọng gọi thử.
“Ơi?” Lâm Thương Từ ngẩng đầu, cho rằng đối phương thật sự có chuyện muốn nói với mình.
“Không, tôi chỉ gọi thử xem cô có đáp lại hay không thôi?” Cố Trọng xấu hổ, ngón chân cô ấy dưới gầm bàn bắt đầu ngọ nguậy.
Mắt thấy bầu không khí sắp chuyển hướng sang im lặng, Lâm Thương Từ bèn hỏi: “Gần đây cô Cố không bận gì sao?”
“Cũng không bận lắm, có mấy tạp chí cần chụp nhưng đều tập trung vào ban ngày, cơ bản buổi tối cũng không có việc gì. Lịch trình phía sau cũng đã được xác định, chỉ còn chờ vào đoàn phim. Nên trong khoảng thời gian này, trừ bỏ đi quảng bá [Phong hoa] tổng quan cũng không có việc gì khác.”
Diễn viên là thế đấy, bận rộn một thời gian rồi lại nghỉ ngơi một thời gian dài.
“Nói đến [Phong hoa], cô Cố có muốn cá cược với tôi về tổng số lượt xem của tập cuối không?” Lâm Thương Từ bỗng nảy ra một ý nghĩ.
Cô chợt muốn nói cho người khác thật ra cô biết trước tương lai.
“Tôi không chơi đâu, chắc chắn là thua cô rồi.” Trực giác của Cố Trọng cho biết nhất định là Lâm Thương Từ đã biết gì đó nên mới hỏi như vậy.
“Kết quả vẫn chưa có, sao lại cảm thấy mình sẽ thua?” Lâm Thương Từ cong môi, nụ cười nhìn qua trông có vẻ ác thú.
“Bởi vì trực giác nói cho tôi biết chắc chắn cô sẽ thắng.” Cố Trọng chuyển đôi đũa từ ngón tay sang lòng bàn tay, cô ấy chống cằm, trong ánh mắt tràn đầy sự chắc chắn.
Chắc chắn về trực giác của mình, cũng chắc chắn về từng câu từng chữ của Lâm Thương Từ.
“Hay là cô nói cho tôi nghe đi?” Mái tóc đen nhánh của Cố Trọng phản chiếu dưới ánh đèn huỳnh quang, thoạt nhìn trong như vòng sáng trên đầu thiên thần.
“5,473.” Lâm Thương Từ lẩm bẩm con số sắp xảy ra, cô không nhìn Cố Trọng nữa, cúi đầu tự mình gắp đồ ăn.
Bỏ qua khuyết điểm thiếu đề tài, bữa cơm này thật ra khá thú vị.
*****
“Tây Nhã, chị đoán tổng lượt xem cuối cùng của [Phong hoa] cao bao nhiêu?’
“Sao? Em lại âm mưu gì?” Diệp Tây Nhã khoanh tay, cô vẫn cảm thấy mấy ngày nay Cố Trọng khi nói chuyện với mình luôn có mưu đồ xấu xa.
“Chỉ muốn cá cược với chị thôi mà, chơi không?” Cố Trọng thấy Diệp Tây Nhã không sa vào lưới, chỉ đành phải nói: “Một cây kem sữa thôi.”
“So xem ai đoán gần đúng nhất à?’ Thấy đối phương gật đầu, Diệp Tây Nhã suy nghĩ, nói: “4 tỷ 8.”
“Em đoán là 5,473 tỷ.”
Ngay lúc Cố Trọng nói ra những số lẻ sau dấu phẩy là Diệp Tây Nhã đã biết mình bị gài bẫy.
Cô vừa mất một cây kem sữa, lại còn phải cho không thêm một cây.
*****
Phòng Giai Nhuế dùng đầu bút gõ mặt bàn, quan sát Lâm Thương Từ đang gà gật, Đường Nhứ ở đối diện phải dùng chân đá cô, lúc này đối phương mới lấy lại tinh thần.
“Hả?”
“Tối hôm qua em đi trộm gà à?” Phòng Giai Nhuế cau mày, bà rất ghét khi mình đang mở họp mà có người không tập trung.
“Lầu trên sửa chữa làm ồn em mấy ngày rồi.”
Không phải là mấy ngày mà là vài tháng rồi.
“Đó là việc của em, khi đang họp làm ơn tập trung cho cô, bộ phim này em có nhận hay không, cho một câu trả lời chắc chắn đi.” Phòng Giai Nhuế chỉ vào bài powerpoint phía sau, ý bảo cô quan sát.
“Hơi khó xử, nếu sửa không tốt là bị nói đó.” Lâm Thương Từ chăm chú nhìn ba chữ [Liễu Vô Ương ] trên màn hình, thấy rối rắm.
“IP lớn nên thấy áp lực cũng là bình thường.”
* IP lớn: xuất phát từ thuật ngữ Intellectual Property (sở hữu trí tuệ), chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng, có độ thảo luận lớn ngay cả trước khi quay và chiếu.
Phòng Giai Nhuế đã xác nhận studio của họ sẽ nhận bộ này, hơn nữa cần phải quyết định nhanh chóng. Bên phía đầu tư không chỉ tiếp xúc với với phòng làm việc của họ, nếu chậm chân hơn, miếng bánh này sẽ bị chia nhỏ.
“Nhưng em mới nhận bộ [Sóng ngầm] của Đường Nhứ, có lẽ không rảnh……”
“Chị chỉ là phó biên kịch cho em, lượng công việc không nhiều, có thể nhận được.” Đường Nhứ thờ ơ trần thuật.
Trong phòng làm việc của các cô, bản thân cô ấy am hiểu thể loại huyền nghi trinh thám, Phòng Giai Nhuế phát triển toàn diện, nhưng thiên về thể loại gia đình và chốn công sở. [Liễu Vô Ương] thuộc đề tài đại nữ chủ, vừa lúc thuộc lĩnh vực mà Lâm Thương Từ am hiểu. Trừ hai người bọn cô ra, còn những người khác đều đã ra ngoài làm việc, trong phòng làm việc cũng chỉ còn mỗi Lâm Thương Từ có thể nhận.
“Nghe nói bên đầu tư cố ý tìm Cố Trọng diễn Liễu Vô Ương, nam chính vẫn chưa xác định, nhưng có khả năng sẽ tìm Nhậm Lễ.” Phòng Giai Nhuế thuận miệng nói, bà cũng chỉ hóng tin bên lề từ người khác, “Nhưng độ chính xác của vai nam chính không cao, với địa vị của Nhậm Lễ, anh ta sẽ không tình nguyện làm nền cho Cố Trọng đâu. Nếu đi tìm anh ta thật, cô còn sợ bên tư bản sẽ bắt em đổi từ kịch bản đại nữ chủ sang kịch bản đại nam chủ.”
*Đại nữ chủ, đại nam chủ: Tác phẩm có chủ đề xoay quanh nhân vật nữ/nam chính, vai trò của các nhân vật còn lại không cao. Một số tác phẩm đại nữ chủ tiêu biểu: Hậu cung Như Ý truyện, hậu cung Chân Hoàn truyện, Hạnh phúc đến vạn gia,…… Một số tác phẩm đại nam chủ tiêu biểu: Khánh Dư Niên, Tướng Dạ, Ở Rể, Tuyết Trung Hãn Đao Hành,….
Phòng Giai Nhuế cũng rất chú trọng chất lượng khi nhận tác phẩm, nếu vì bên thứ ba dẫn đến kịch bản thay đổi hoàn toàn, vậy bà tình nguyện không nhận còn hơn.
Lâm Thương Từ tựa vào bàn suy nghĩ ba giây đồng hồ, nói: “Em nhận.”
Phòng Giai Nhuế lấy điện thoại ra, nhanh chóng gửi tin nhắn đã soạn từ sớm, còn cảnh cáo Lâm Thương Từ: “Cô đã xác nhận với người ta rồi, em không được phép nuốt lời đâu đó.”
Lâm Thương Từ ngẩng đầu, tựa cằm vào bàn, cô không để tâm, hai lần trước cô cũng như thế, cũng từng thử nhận phim lẫn từ chối. Cô cảm thấy sẽ không ảnh hưởng nhiều, vì chuyện chuyển thể vẫn chưa lên lịch là cô đã bị bắt quay lại ngày 24 tháng 7 rồi.
Lần này có lẽ cũng sẽ như vậy.
Buổi tối, Lâm Thương Từ xem TV ở phòng khách, hiện giờ cô đã bắt đầu chú ý một số tin tức xã hội, xem thử có sự kiện lớn nào xảy ra không, nói không chừng là do nguyên nhân nào đó nên mới dẫn đến vòng tuần hoàn xảy ra.
Có lẽ muốn cô ngăn chặn điều gì đó sẽ phát sinh.
Nếu đây là kịch bản do cô viết, cô sẽ viết như thế, rất hợp lý.
Sau khi bản tin kết thúc cũng là lúc phát sóng tập mới nhất của [Phong hoa], Lâm Thương Từ cầm remote dừng ở không trung, cuối cùng vẫn đặt xuống.
Cô có tham gia bộ phim này, cho nên dù không xem những tập trước đó vẫn có thể biết diễn biến hiện tại ra sao.
Nhan Như Ngọc trong [Phong hoa] có một mái tóc đen dài như thác nước đổ, khi bị gió thổi qua lại tung bay phiêu dật như lông vũ màu đen. Cố Trọng ở trong phim trang điểm rất nhẹ, giống hệt khi gặp cô ấy ở buổi ra mắt ngày hôm đó. Tuy nhiên, vì là phim võ hiệp nên phần lông mày được nhấn mạnh, tôn lên đường nét vốn đã rất sắc sảo trên khuôn mặt cô ấy, hệt như nữ hiệp trong sách bước ra.
Lâm Thương Từ quan sát, hiểu ngay vì sao Nhan Như Ngọc lại được người khác yêu thích. Trong giới giang hồ ngươi lừa ta gạt này, nàng ấy tựa như cơn gió, chỉ cần lướt ngang qua đã tạo nên từng gợn sóng trùng điệp, hệt như hoa nở.
Trước đây, Nhan Như Ngọc trong mắt cô cần phải dùng từng nét bút mới có thể hình dung ra trong đầu, mà hiện giờ Nhan Như Ngọc đã có dáng vẻ cụ thể.
Cô chợt hiểu ra, vì sao những người hâm mộ sẽ gào thét “Sau XX không còn YY nữa”. Trước đó cô rất phản cảm, cảm thấy những người hâm mộ đó gán tất cả thành tích lên một người, xem nhẹ những người đằng sau màn ảnh. Thế nhưng bây giờ cô dần hiểu ra, nếu không có diễn viên đóng vai, vậy Nhan Như Ngọc cũng chỉ là hàng tá con chữ mà thôi.
Nhưng cô cũng chỉ hiểu như thế, cô vẫn không tán thành quan điểm “Sau XX không có YY nữa”. Mỗi người có một cách diễn giải khác nhau, có xuất sắc cũng có vụng về, làm dâu trăm họ mà. Chúng ta có thể chọn điều mà mình nghĩ là tốt nhất, nhưng không thể khiến người khác cũng cho rằng đó là tốt nhất, càng không có tư cách bình phẩm điều người khác cảm thấy là tốt nhất.
Trong lúc giải lao, bộ phim có chèn quảng cáo, là một nhãn hiệu nước hoa do Cố Trọng làm người phát ngôn.
Điện thoại vang lên, cô cầm lên xem, là tin nhắn của Cố Trọng.
“Cô nhận [Liễu Vô Ương] à?” Rất thẳng thắn, không chút khách sáo.
Cô nhắn lại hai chữ: “Đúng vậy.”
“Tôi cũng thế.”
Lâm Thương Từ nhìn ba chữ này, cảm thấy bản thân không thể nói tiếp được, chẳng ngờ đối phương lại gửi đến một câu khác: “Lúc này có thể trực tiếp nghe Cô Lâm giảng phim rồi nhỉ?”
Lâm Thương Từ ngẫm nghĩ, nếu thành công phá vỡ vòng lặp vậy bản thân mình cũng nên thay đổi tính nết.
“Có thể.”
Chỉ thấy Cố Trọng gửi một emoji qua, là một con mèo nhả một hình trái tim từ trong miệng ra.
*****
Cố Trọng hơi giật mình, thật ra cô định chọn emoji sát bên, ai ngờ lại vô tình nhấn sai. Hẳn đối phương đã thấy rồi, bây giờ mà thu hồi cũng kỳ cục quá, nên cô trực tiếp gửi thêm một cái emoji chúc ngủ ngon, kết thúc đoạn hội thoại này.
Cô rời khỏi khung chat với Lâm Thương Từ, nhấp vào avatar Diệp Tây Nhã, gửi voice chat qua: “Chị cố gắng tranh thủ lấy [Liễu Vô Ương] giúp em, em muốn diễn bộ phim này.”
Nhờ phúc của Nhan Như Ngọc, hiện tại cô cũng có nhiều quyền lựa chọn hơn. Bây giờ nếu cô muốn nhân vật Liễu Vô Ương này, trừ phi người có địa vị cao hơn cô giành lấy, còn không sẽ không một ai giành được với cô.
Huống chi, xét tới hình tượng nhân vật được đắp nặn trong nguyên tác, thì cô lại càng phù hợp.
*****
Lâm Thương Từ đọc lướt qua cốt truyện, tập tiếp theo Nhan Như Ngọc sẽ không xuất hiện, thế là cô cắm đầu nghịch điện thoại. Cô vào Weibo Cố Trọng, cô ấy vừa mới đăng một bài viết mới.
“Vui vẻ.” Kèm theo là ảnh đang dùng một tay ghẹo Sếp Tổng.
Fans liên tục khen ngợi trong phần bình luận: “Hôm nay cũng muốn nhập vào Sếp Tổng”, “Sếp Tổng soái quá, mama yêu con”, “Cố tiểu thư mau tha cho con mèo đó đi, để em thay nó cho”, “Hôm nay là một ngày hạnh phúc của kẻ mê tay đẹp này”.
Lâm Thương Từ bấm thích toàn bộ những bình luận khen Sếp Tổng, chỉ riêng câu “Để em thay nó” là không nhấn thích.
Rời khỏi Weibo của Cố Trọng, cô lướt qua bảng hot search. Không thể không nói, dù cho không xuất hiện vòng lặp thì thế giới này cũng đủ chuyện kỳ quái.
Bởi vì trên bảng hot search đủ loại hashtag kỳ lạ, tỷ như……
Một người đàn ông bị chó cướp trà sữa, cosplayer đi đường được một bác gái xin chụp ảnh chung, ăn bánh bao lòi ra chân gián, Cố Trọng ăn dưa hấu, Trương Hạnh, Lý Bất Minh không biết lướt web, Nhậm Lễ lướt sóng 5G,……
Thấy hashtag Cố Trọng ăn dưa, Lâm Thương Từ tò mò bấm vào xem, phát hiện hóa ra là cô ấy thi ăn dưa hấu trong một gameshow khi mới ra mắt. Cô ấy cố gắng ăn đến nỗi lớp trang điểm trôi sạch, xuất hiện trên màn hình chỉ được vài giây, gần như chỉ lướt qua. Nếu không phải những người hâm mộ đào lên, có lẽ sẽ không ai nhớ rõ cô ấy từng tham gia chương trình này.
Dưới phần bình luận đều rộn rã tiếng cười vì chuyện ăn dưa hấu đến mức trôi lớp trang điểm, nhưng riêng Lâm Thương Từ cảm thấy chẳng buồn cười mấy.
Chỉ cảm thấy chua xót.
– —-
Fans: Cố bảo bảo tha cho Sếp Tổng đi, để em thay cho
A Từ: Tránh ra, để tôi, không đến lượt mấy người
Cố Trọng: Từ từ rồi trẫm ân sủng hết