Thính Thần

Chương 32: Một ngày chụp ảnh của Cố Trọng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Lăng

Người hâm mộ ở Tô Luân có vẻ còn điên cuồng hơn những người ở Nam Minh, lần này Lâm Thương Từ đi ở phía trước rất khó khăn, các fans phụ trách duy trì trật tự cũng lo lắng, hét lớn: “Lùi lại, đừng chen lấn cô ấy.” Sau đó lại bị những người phía sau đẩy về phía trước.

Cố Trọng biết là có fans mới đến đón mình, không có khái niệm như những fans cũ, nhìn thấy cô sẽ hưng phấn muốn lại gần nên mới dẫn đến tình huống này.

Cố Trọng kéo áo Lâm Thương Từ từ phía sau, để cô ấy tạm thời dừng lại, sau đó mở miệng nói:

“Các Tay Nải ơi, các bạn có thể lùi lại một chút được không? Mọi người làm chị bé trợ lý mới của tôi hoảng sợ rồi này, các bạn mà dọa cô ấy nữa có khi lát lên xe cô ấy lập tức từ chức đó.” Cố Trọng nói chuyện với các fans rất mềm mỏng, không nóng giận, fans nghe xong cũng nghe lời lùi ra sau.

“Đi thôi!” Cố Trọng vỗ nhẹ vai Lâm Thương Từ, giọng điệu còn nhẹ nhàng hơn vừa rồi.

Lòng Lâm Thương Tư khẽ rung động, sau đó lại kéo hành lý bắt đầu đi về phía trước, lần này bước đi rất thuận lợi. Cố Trọng ở sau cũng không ngừng giao lưu với người hâm mộ, còn tranh thủ thời gian ký tên lên vài bức ảnh.

Xe đã đợi ở cửa, một tay Lâm Thương Từ nhấc hành lý bỏ vào cốp xe, tay còn lại mới vừa nhấc lên đã xảy ra một bước đệm nhỏ.

“Cố Trọng anh yêu em! Anh đã thích em rất lâu!”

Một fans nam lao ra khỏi đám đông, thấy anh ta sắp ôm lấy Cố Trọng, Lâm Thương Từ nhanh chóng lắc mình chắn ở trước mặt Cố Trọng, tay phải giữ vai đối phương ngăn anh ta lại, dịch nửa người bên trái đẩy nhẹ Cố Trọng, mà lúc này tay trái của cô vẫn quên chưa bỏ hành lý xuống.

“Xin đừng vượt quá giới hạn.” Lâm Thương Từ nhìn người đàn ông, vô thức nói một câu thoại thường viết.

Lần đầu tiên Nhan Như Ngọc xuất hiện đã nói câu mở đầu này, sau đó có người còn biến câu này thành ảnh chế.

Cùng là một câu nói nhưng khi được nói bởi những người khác nhau, cảm xúc cũng sẽ rất khác nhau. Nhan Như Ngọc khi nói có chút phóng khoáng và dịu dàng, còn Lâm Thương Từ lại nghiêm túc, nghiêm túc và nghiêm túc nhân ba.

Người đàn ông bị chặn lại, anh ta chăm chú nhìn Cố Trọng hồi lâu, Cố Trọng vẫn giữ vững nụ cười, nói: “Cảm ơn đã thích tôi.”

Lâm Thương Từ không biết anh ta nghĩ gì, chỉ thấy đối phương cúi đầu, nhanh chóng rút lui khỏi đám đông rồi rời đi.

“Chị trợ lý ơi, tay chị không mỏi sao?”

Một người hâm mộ thấy cả quá trình tay Lâm Thương Từ vẫn xách vali không đặt xuống, bất chợt hỏi một câu, lúc này Lâm Thương Từ mới phát hiện tay trái của mình đúng là hơi nặng.

“Cảm ơn vì đã quan tâm.” Lâm Thương Từ lịch sự trả lời, sau đó chất vali vào cốp xe.

Sau đó Cố Trọng nói chuyện với bọn họ thêm vài câu rồi mới chịu ngồi vào trong xe.

Chờ xe đã chạy đi rất xa, Lâm Thương Từ mới tháo khẩu trang thở một hơi thật dài.

“Nếu cô không quen thì chúng ta có thể đi lối đặc biệt.” Cố Trọng có thể đi, chỉ là cô không bao giờ đi vì không muốn người hâm mộ đi một chuyến phí công.

“Tôi sẽ quen thôi.” Lâm Thương Từ tựa đầu vào cửa sổ, nhìn cảnh đêm bên ngoài.

Cô chưa đến thành phố Tô Luân bao giờ, nơi này phồn hoa và ồn ào hơn so với Nam Minh. Cô cần sự sôi động và ồn ào này để che giấu một số chuyện, nhưng cũng sợ mình bị nó nhấn chìm nên lúc trước mới không chọn đến Tô Luân, mà lại chọn Nam Minh cũng xô bồ sôi nổi nhưng có nhiều khoảng trống để hít thở hơn.

Khi đến khách sạn là đã hơn 11 giờ, Diệp Tây Nhã đặt hai phòng đơn cạnh nhau. Sau khi đến phòng, Lâm Thương Từ đẩy vali vào phòng mình, rồi vào theo Cố Trọng vào phòng cô ấy.

Cố Trọng đi tắm rửa, Lâm Thương Từ ngồi xem lịch trình ngày mai, nghe nói sẽ có cảnh chụp trong nước, bên Húc Quang đã thuê một hồ bơi, ngày mai các cô sẽ đến đó chụp ảnh.

Cố Trọng ra khỏi phòng tắm, cô dùng khăn lông bọc mái tóc lại, có vài lọn tóc ướt dính lên má, cô ngồi xuống đuôi giường đối diện với Lâm Thương Từ, tháo khăn bắt đầu lau tóc.

“Thời gian chụp ảnh vào ngày mai là 11 giờ, nơi này cách địa điểm ghi hình không xa, lái xe mất độ mười lăm phút, 9 giờ tôi gọi cô được không? Bình thường cô chuẩn bị mất bao lâu? Chúng ta còn phải dành chút thời gian để ăn sáng.” Tay phải Lâm Thương Từ cầm bút, chỉ mũi bút vào notebook, chờ Cố Trọng trả lời câu hỏi của mình.

Thật ra Cố Trọng không cần người đánh thức mình, cô có thể tự mình cài báo thức, hơn nữa còn cài vài cái, nhưng cô vẫn trả lời: “Được, vậy thẻ phòng đưa cô, 9 giờ cô đến gọi tôi dậy. Bình thường tôi sẽ ngủ thêm mười phút, tắm rửa khoảng nửa tiếng là xong.”

“Tôi không thể lấy thẻ phòng của cô được, bên cô sẽ mất điện.”

Lâm Thương Từ nói thế khiến Cố Trọng mới nhớ ra thẻ phòng mình đang đút vào khe quét thẻ trên tường!

“Vậy cô gõ cửa phòng tôi là được.”

Đối phương rời đi, Cố Trọng lau khô tóc, nằm trên giường bắt đầu lướt điện thoại. Nhóm kín của fans rất hiếm khi yên tĩnh, đôi khi cô quay ban đêm còn thấy vài cú đêm đang hàn huyên.

Bây giờ vào xem, kết quả lại thấy mọi người đều đang nhắn “Ngầu quá đi”, cô không rõ chuyện gì nên bấm vào mục “Tin gần nhất”, lướt thấy có một người đăng video, là cảnh Lâm Thương Từ chặn fans nam kia.

Cô là người trong cuộc nên cũng không nhìn rõ lắm, nhưng hiện giờ xem video mới thấy tốc độ của Lâm Thương Từ rất nhanh, fans nam đó chỉ vừa xông lên là đã chặn anh ta lại, mà cô vẫn đứng im tại chỗ không phản ứng.

Đoạn video ghi lại cảnh Lâm Thương Từ nói “Xin đừng vượt quá giới hạn”, thế là người hâm mộ trừ mắng fans nam kia còn nhân tiện khen chị bé trợ lý mới, nói cô ấy rất ngầu, giọng nói dịu dàng vân vân và mây mây.

Có một thành viên tinh mắt phát hiện đoạn video quay hơn hai phút nhưng cả quá trình Lâm Thương Từ không hề thả vali, thế là khen ngợi: “Lực cánh tay của trợ lý mới khỏe quá.”

Bắt đầu từ những lời này, bên dưới nói càng ngày sai lệch, lệch cỡ nào cô cũng không muốn nhiều lời. Dù sao nhóm này chẳng mấy khi đứng đắn, cuối cùng chỉ đành tắt đèn đi ngủ.

*****

9 giờ sáng hôm sau, Lâm Thương Từ chuẩn bị xong xuôi, đúng giờ đi gõ cửa phòng, chờ khoảng hai, ba phút Cố Trọng mới đến mở cửa.

Tóc tai cô ấy rối bù trông như thể bị ai túm lấy trong lúc đánh nhau, trên mặt lộ ra vẻ ngái ngủ. Cô ấy mở cửa, cũng không biểu lộ nhiều với Lâm Thương Từ, lại lắc lư quay về ngã xuống giường.

Lâm Thương Từ ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn trang điểm, mười phút sau, chuông báo thức cuối cùng của Cố Trọng vang lên, cô ấy bật dậy như một người máy vô cảm, sau đó cầm khăn vào phòng tắm. Khi cô ấy tấm Lâm Thương Từ nghe thấy có tiếng ho khan từ bên trong truyền đến, thế là cô tắt điều hòa, chỉ để quạt trần quay.

Cô nhớ trong vali của Cố Trọng có một chiếc túi Diệp Tây Nhã ghi là túi bách bảo, cô mở vali lấy nó ra. Bên trong có một bình giữ nhiệt, một túi thuốc, trà túi lọc, thuốc xịt mũi,… cái gì cần đều có sẵn.

Cố Trọng vừa ra ngoài, Lâm Thương Từ đã hỏi: “Cổ họng khó chịu sao?”

“Hơi hơi.”

Vì thế Lâm Thương Từ lấy một viên kẹo ngậm họng cho cô ấy ngậm, cô bỏ bình giữ nhiệt vào ba lô mình, nghĩ bụng lát nữa sẽ lấy nước mật ong cho cô ấy uống.

Cố Trọng khịt mũi, hơi thở trong xoang mũi hơi nóng, bị cảm rồi.

“Hôm nay phải quay dưới nước, có ổn không?” Lâm Thương Từ không chắc lắm.

“Chút chuyện vặt thôi.”

Cố Trọng nhìn vào gương, vén mái tóc ra sau và đội mũ lưỡi trai lên, sau đó Lâm Thương Từ lấy một chiếc khẩu trang đưa cô ấy. Cô xác nhận đã mang theo những thứ cần mang, lúc này mới cùng Cố Trọng xuống nhà hàng ở dưới tầng.

Bữa sáng của khách sạn này được phục vụ đến 10 giờ rưỡi, cho nên khi hai người xuống lầu vẫn có rất nhiều khách đang chậm rãi đi xuống. Chọn chỗ ngồi, cả hai thay phiên nhau đi lấy đồ ăn, Lâm Thương Từ đi hai lần, lần thứ hai đi ra ngoài còn mang theo bình giữ nhiệt.

Cố Trọng thấy Lâm Thương Từ bỏ bình giữ nhiệt vào ba lô cô ấy, lại nghe cô ấy nói: “Lấy cho cô ít nước mật ong để lát nữa cô uống.”

*****

Hai người đến địa điểm chụp hình trước giờ hẹn, là một trường trung học phổ thông ở Tô Luân. Hiện giờ vẫn chưa khai giảng, trừ một số học sinh cuối cấp chuẩn bị học thêm hè thì trường rất vắng.

Sau khi liên lạc với nhân viên của tạp chí, đối phương cử một người đến dẫn đường, đưa hai người đến hồ bơi, cả hồ bơi rộng lớn có hơn chục nhân viên đang bận rộn.

Vì là chỗ của người khác nên cũng không có phòng trang điểm, trực tiếp lấy ghế cho Cố Trọng và chuyên viên trang điểm ngồi đối diện, do quay trong nước nên không cần làm tóc, khi chụp sẽ để tự nhiên.

Lâm Thương Từ đứng ở một bên nhìn, bên kia có một nhân viên đem một chiếc váy chạy đến nói đó là trang phục cho buổi chụp hình hôm nay. Cô cầm chiếc váy, ước lượng trong tay thấy hơi nặng, chắc chắn sẽ nặng hơn khi thấm nước.

Cô thấy hơi lo.

Cố Trọng nhìn thấy vẻ mặt ưu sầu của cô, lúc thay đồ cô ấy đã nói cô đừng lo lắng, dù có chuyện gì cũng đã có nhân viên cứu hộ ở đây, còn kể rất nhiều chuyện khi ghi hình dưới nước của mình.

Nói chuyện một lúc, nhiếp ảnh gia nói có thể bắt đầu, Cố Trọng xách tà váy đi chân trần xuống nước.

“Shhhh……” Lạnh quá.

Cả người Cố Trọng nổi da gà, nhân viên cứu hộ cầm một ván nổi để đón cô, Lâm Thương Từ ở trên bờ giữ lấy cô, Cố Trọng tiếp nước nhẹ nhàng. Nhiếp ảnh gia cầm máy ảnh trôi lơ lửng trong nước, nhân viên chiếu sáng xung quanh bể bơi bắt đầu chiếu sáng theo hướng dẫn của anh ta.

Lâm Thương Từ đứng bên cạnh quan sát, nhìn nhiếp ảnh gia hướng dẫn Cố Trọng nên tạo dáng như thế nào trong nước, nhìn hai người họ chìm nổi liên tục. Nhân viên cứu hộ được hướng dẫn núp sau đạo diễn để tránh lọt vào ống kính, khiến Lâm Thương Từ lo lắng sợ anh ta không kịp cứu người.

Tuy nhiên Cố Trọng thao tác rất thành tạo, xuyên suốt quá trình chụp hình không có sự cố xảy ra, chỉ có điều là quá mất thời gian và thể lực, lúc lên nghỉ ngơi dặm lại lớp trang điểm, có thể dùng mắt thường nhìn thấy sự mệt mỏi của cô ấy.

Bởi vì ánh sáng chiếu vào trong nước luôn không làm nhiếp ảnh gia vừa lòng, cho nên lại tiếp tục chụp thêm vài tiếng đồng hồ, mãi đến gần 5 giờ mới kết thúc. Tất cả mọi người đều đã ăn xong, chỉ riêng Cố Trọng cả ngày trừ bữa sáng thì chưa ăn gì thêm, cô ấy sợ ăn xong xuống nước sẽ nôn nên chỉ ăn vài viên kẹo, Lâm Thương Từ cũng để bụng đói đi theo.

Cố Trọng được ván nổi dưới nước nâng lên, Lâm Thương Từ ở phía trên kéo cô ấy lên, lúc đứng lên quần cô ướt sũng vì quỳ sát hồ bơi, nước trong hồ dâng lên vì động tác của Cố Trọng.

Câu đầu tiên sau khi Cố Trọng đi lên là hỏi: “Cô có mang theo quần áo không?”

“Tôi mang của cô.” Lâm Thương Từ ngồi xổm vắt bớt nước ra khỏi váy giúp Cố Trọng.

“Vậy thay luôn đi.” Cố Trọng nhìn vóc dáng Lâm Thương Từ, hẳn không chênh lệch nhiều so với mình.

Hai người thay đồ xong, Cố Trọng nhờ chuyên viên trang điểm tẩy trang, xe mà Lâm Thương Từ đặt từ trước cũng đã đến.

Thấy Cố Trọng thường xuyên khịt mũi, Lâm Thương Từ đưa cho cô ấy một gói khăn giấy, sau đó bấm điện thoại, nói: “Cô phải đi ăn trước, nếu bị cảm thì không nên ăn đồ nặng, gần đây có một quán cháo, muốn ăn không?”

“Ăn ngon không?” Cố Trọng chớp chớp mắt, lỗ mũi lại bắt đầu ngứa, nên cô ấy rút một tờ khăn giấy ra để xì mũi.

“Thấy đánh giá khen cháo gà quán này rất ngon.” Chiếc xe dừng trước mặt hai người.

“Vậy đi quán đó.” Cố Trọng nhanh chóng di chuyển.

Cô ấy đói đến lả người.

Đọc địa chỉ cho tài xế xong, Lâm Thương Từ lấy bình giữ nhiệt ra đưa cho cô ấy, nói: “Uống một chút cho ấm bụng đi.”

Cố Trọng uống hơn phân nửa bình, mới cảm thấy cảm giác khô rát trong họng đỡ một chút.

Khi đến quán cháo thấy rất đông người, nhưng thật may khi không cần xếp hàng chờ chỗ, hai người chiếm được chiếc bàn trống cuối cùng. Khi nhân viên phục vụ đến hỏi món, Lâm Thương Từ còn chưa mở miệng là người nhân viên đã nói cháo gà chỉ còn đúng một bát.

“Vậy một bát cháo gà, một bát cháo thịt nạc, cô muốn gọi thêm gì không?” Lâm Thương Từ đưa thực đơn cho Cố Trọng.

Cố Trọng nhìn hồi lâu, nói: “Một phần trứng hấp, một bát hoành thánh, một đĩa rau luộc, thêm một suất thịt heo chiên nhỏ.”

Nhân viên đọc lại món một lần, sau đó cầm thực đơn rời khỏi.

Lâm Thương Từ mở to mắt, hỏi: “Chúng ta chỉ có hai người, cô gọi nhiều như vậy làm sao ăn cho hết?”

“Tôi thấy hiện giờ mình đói đến mức có thể ăn hết một con bò đó.”

Cố Trọng hít hít mũi, đặt chén đũa bỏ vào chậu nước ấm do nhân viên phục vụ đem đến, Lâm Thương Từ sợ cô ấy nóng nên cầm lấy chần giúp cô, còn dùng khăn giấy lau khô kỹ lưỡng rồi mới trả lại.

“1 giờ chiều mai lên máy bay, cô có thể ngủ lâu hơn, tôi sẽ không gọi cô dậy.”

“Thế đêm nay nên thức khuya rồi!” Cố Trọng nở nụ cười thần bí.

“Thức khuya làm gì, cô đang sốt, về ngủ sớm một tí đi.” Lâm Thương Từ học theo giọng điệu của Diệp Tây Nhã.

“Một Diệp Tây Nhã vừa đi lại có một Lâm Tây Nhã đến.” Cố Trọng phồng má, cảm thấy bất lực.

Đồ ăn được dọn lên rất nhanh, nhân viên cầm một cái khay đến, vì không đủ chỗ nên đặt hai bát cháo phía trên, bày mấy món lên bàn là chiếc bàn nhỏ đã đầy ắp. Lâm Thương Từ đưa bát cháo gà cho Cố Trọng, còn mình lại chuyển bát cháo thịt nạc đến trước mặt.

Cố Trọng rất đói bụng, nhưng bát cháo gà nhìn trước mặt, cô ấy vẫn không động đũa, “Cô không ăn sao?”

“Chỉ còn một bát thôi.” Có hơi tiếc nuối, nhưng không còn cách nào.

“Để tôi chia bớt cho cô.” Cố Trọng đẩy bát cháo về phía Lâm Thương Từ.

Lâm Thương Từ nhìn cô ấy chằm chằm, xem ra thật lòng muốn cô ăn thử, nên cô cũng múc một thìa, nói: “Được rồi, cô ăn đi!”

Cố Trọng thấy trên thìa của cô chỉ có cháo mà không có gà, bèn dùng đũa gắp một ít thịt gà bỏ lên.

“Thế này mới gọi là cháo gà xé chứ.” Nói rất nghiêm túc.

Lâm Thương Từ không khỏi cười cười, hỏi: “Cô đang quay quảng cáo đó hả?”

Cố Trọng giờ mới nhận ra mình nói rất giống như đang quay quảng cáo, cô ấy lấy bát cháo về, cúi đầu bắt đầu ăn cháo.

Không ăn là chết đói thật đấy!

– —-

Cái vụ báo thức ấy, mình là người theo trường phái một lần là tỉnh, thậm chí là vì giờ sinh học hoặc là do não từ cài báo thức mà mình có thể dậy trước cả báo thức, cài báo thức chỉ để dự phòng. Vậy nên mình ghét ai ngủ mà cài nhiều báo thức hay chuông kêu mãi không tắt (điển hình là em mình) hmu hmu.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.