Thính Thần

Chương 56: Cầu nguyện



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Lăng

Lâm Thương Từ ở bên trong xe, nắm lấy ghế lái tiến về phía trước, túm tóc gã đàn ông, đối phương phanh gấp muốn cô ngã ra sau.

“Trời đất quỷ thần ơi, xe này sao vậy?” Đường Nhứ bám sát phía sau, nhưng bị phanh gấp đột ngột khiến cô sợ hãi đến mức dừng xe lại.

“Ngăn gã lại.” Cố Trọng giữ lưng ghế Đường Nhứ, lấy điện thoại ra muốn gọi cảnh sát.

“Không, không dám đâu, tông đó.” Đường Nhứ run rẩy, sao cảnh này quen quá vậy, cực kỳ giống một cảnh trong kịch bản của mình.

Phòng Giai Nhuế cũng hơi tỉnh rượu, xúi giục Đường Nhứ nói: “Mau ngăn lại đi!”

“Hmu hmu……” Đường Nhứ trông rất cao lãnh nhưng lại la hét không phù hợp với khí chất, hai người đều bảo cô ấy thẳng tiến, nên cô ấy đành căng da đầu dẫm chân ga chuẩn bị vượt qua.

Lâm Thương Từ ổn định cơ thể, từ phía sau vòng tay bóp cổ gã tài xế giả làm hắn khó thở, gã tay đưa một tay ra sau muốn tóm cổ cô, năm ngón tay sờ vào cổ cô. Lâm Thương Từ lùi ra sau, móng tay để lại trên cổ cô vài vết máu.

Thấy chiếc xe sắp chạy đến khu vực xảy ra tai nạn, Lâm Thương Từ không thể quan tâm nhiều hơn, cô thò nửa người bẻ tay lái của gã qua bên trái, chiếc xe lao sang một con đường trái ngược với địa điểm vụ tai nạn. Gã ta cũng nhân cơ hội này thoát khỏi tay cô, dùng một tay bóp lấy cổ cô.

Lần này Lâm Thương Từ đã có thể thấy gương mặt của gã ta, gã có mang khẩu trang. Cô không quan tâm đ ến không khí dần bị rút khỏi phổi, dùng một tay cố sức kéo khẩu trang của gã xuống, cuối cùng cũng nhìn rõ được mặt của đối phương.

Đó là một khuôn mặt xa lạ mà Lâm Thương Từ chưa từng gặp bao giờ, trông gã ta như khoảng ba mươi tuổi, đường nét trên khuôn mặt có phần hung hãn, đôi mắt tam bạch hẹp dài và trắng dã, điểm nổi bật nhất chính là vết sẹo sâu hoắm khoảng ba centimet trên gò má gã.

*Mắt tam bạch là đôi mắt có ba khoảng trắng trái, phải và dưới đồng tử.

“Đ!t mẹ mày, mày là đứa nào……” Gã đàn ông lên tiếng, giọng rất thô ráp, nghe rất bình thường không thể nhận ra, nhưng từ âm điệu có thể đoán được gã không phải là người Nam Minh.

Hơn nữa rõ ràng là đối phương không biết cô, Lâm Thương Từ cảm giác mình sắp ngất đi, cô thò tay vào túi lấy con dao gấp, vừa ấn vào lưỡi dao lập tức b ắn ra. Cô dùng sức đâm vào cánh tay gã, rốt cuộc gã cũng phải thả lỏng tay. Lâm Thương Từ không chút chần chừ do dự, đâm phát thứ hai vào phần eo bụng đối phương.

Đường Nhứ mạo hiểm bám theo sau, cô ấy cảm thấy đời mình không còn điều gì k1ch thích bằng việc đuổi theo một chiếc xe bảo mẫu chạy điên cuồng như hiện giờ cả.

Xe bảo mẫu phía trước gây hỗn loạn trên đường, tất cả các xe đều cố gắng tránh nó, xe bảo mẫu lắc lư quanh co trái phải, vận tốc cũng rất nhanh. Bởi vì bị xe phía trước ngăn lại nên các cô không thể vượt qua chặn nó lại được, chỉ có khó chịu bám đuổi phía sau.

Đột nhiên xe bảo mẫu trượt bánh, lốp xe dường như bốc ra khói trắng, ba người bất lực trơ mắt nhìn chiếc xe đâm thẳng vào một thân cây lớn bên đường.

Đường Nhứ đỗ xe cách đó không xa, Cố Trọng lập tức chạy xuống xe lao đến xe bảo mẫu, cô sốt ruột đập cửa hô to: “Lâm Thương Từ! Lâm Thương Từ mở cửa!”

Cuối cùng cửa xe cũng chậm chạp mở ra, thứ đầu tiên Cố Trọng nhìn thấy là bóng lưng Lâm Thương Từ, sau đó cơ thể ấm áp của cô ấy nằm gọn trong lòng cô. Cô nhanh chóng ôm cô ấy kéo ra khỏi xe. Cho đến khi Lâm Thương Từ nằm thẳng trước mặt cô, Cố Trọng mới thấy ngực cô ấy bị một con dao đâm vào, chính là con dao cô ấy mang theo để bảo vệ mình.

Hôm nay Lâm Thương Từ mặc quần áo tối màu, vết máu trên người không dễ nhận ra, nhưng những bộ phần lộ ra bên ngoài quần áo đều nhuộm đỏ, trên cổ còn có vết thương. Cố Trọng vội tháo khẩu trang cho cô ấy, máu từ miệng Lâm Thương Từ lập tức chảy xuống cổ, cô không nhìn ra được còn bao nhiêu lỗ máu trên người cô ấy bị quần áo che lại, nhưng khi chạm vào lại ướt đẫm, mở ra xem mới thấy cả bàn tay cô cũng thấm đỏ.

“Trời ơi, sư tỷ!” Đường Nhứ và Phòng Giai Nhuế chạy sau khi thấy không khỏi hét thất thanh, rồi nhanh chóng gọi cho xe cứu thương.

“Gã ở bên trong……” Lâm Thương Từ thì thào yếu ớt.

Gã vẫn còn sống.

Vậy nhưng Cố Trọng không quan tâm đ ến chuyện này, mặt mày tái nhợt vỗ lên gương mặt mệt mỏi sắp ngủ của Lâm Thương Từ, “Thương Từ, đừng có ngủ…… Ráng lên, cảnh sát và xe cứu thương gần đến rồi, chúng ta sắp thoát khỏi vòng lặp rồi.”

Lâm Thương Từ gật đầu với biên độ rất nhỏ, cả người cô ấy rất đau, đặc biệt là trái tim như bị ai đó bóp lấy. Chỉ cần gắng gượng là qua rồi, cố thêm chút nữa là vòng lặp sẽ kết thúc, hung thủ sẽ bị bắt, và Cố Trọng sẽ sống sót khỏe mạnh.

Mọi chuyện sẽ thành quá khứ.

Thế nhưng ý thức lại không chịu nghe lời, dù cô ấy có nỗ lực mở mắt thế nào, thì hình dáng Cố Trọng vẫn dần mờ nhạt trong tầm nhìn của cô ấy.

“Cố Trọng……” Hôn chị đi.

Lâm Thương Từ muốn cảm nhận nhịp tim của mình thông qua hơi thở của Cố Trọng, nhưng tất cả những gì cô có thể cảm nhận được chỉ là nhịp đập dần dần yếu đi và mong manh, đập lên một cách nhẹ nhàng.

Trước khi tim ngừng đập, hình như cô ấy đã nghe thấy tiếng xe cứu thương, âm thanh đó không xa cũng không gần, như thể đã dừng lại.

Có lẽ không phải xe cứu thương không đến gần, mà là cô đang dần rời xa thế giới này.

Giọng Cố Trọng như bị remote hạ nhỏ âm lượng, dù cô có gọi khàn giọng tê tâm liệt phế đến đâu nhưng cuối cùng những gì mà Lâm Thương Từ có thể cảm nhận chỉ là sự yên tĩnh vô tận của thế giới, và cả chất lỏng ấm áp trên mũi, từng giọt máu nhỏ xuống như muốn tưới lên trái tim khô cạn vì mất máu.

“Lâm Thương Từ, tỉnh lại đi, tỉnh tỉnh…… Thương Từ……” Cố Trọng vẫn đang vỗ lên khuôn mặt Lâm Thương Từ, muốn gọi cô ấy tỉnh lại.

Những giọt nước mắt mà cô có thể kiềm chế tự nhiên khi đóng phim giờ đây lại tuôn ra không thể kiểm soát. Trái tim quặn thắt đau đớn, phổi cũng nghẹt lại khiến cô không thể thở nổi.

Cuối cùng xe cứu thương cũng chạy đến, vài y tá lao đến bắt đầu cấp cứu. Cố Trọng được Phòng Giai Nhuế và Đường Nhứ kéo ra sau, nhường lại không gian cho nhân viên y tế. Trong đó có một y tá phát hiện trạng thái của cô không ổn, vội chạy đến cho cô thở oxy.

“Hít một hơi thật sâu…… Thở ra…… Hít vào thở ra, cố gắng duy trì.”

Cố Trọng run rẩy tháo mặt nạ dưỡng khí xuống, yếu ớt hỏi người y tá: “Chị ấy sẽ ổn đúng không?”

“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Cụm từ “Cố gắng hết sức” hàm chứa sự ý chí đấu tranh ngoan cường của con người trước số phận, và cả sự lố bịch bất lực khi mọi chuyện đã được xếp đặt từ trước.

Đồng hồ điện tử của ai đó vang lên, nhưng Cố Trọng vẫn còn tỉnh táo. Cô nhìn mọi người vây quanh Lâm Thương Từ hôn mê bất tỉnh, có thể cô ấy còn sống, cũng có thể cô ấy đã chết. Từ vẻ mặt nghiêm túc của mọi người, có thể là vế sau.

Cố Trọng là người vô thần, cô không tin vào tôn giáo ma quỷ, cũng không tin nhân quả luân hồi. Thế nhưng giờ phút này cô hy vọng nếu trên thế giới này thật sự có thần linh, cô mong Ngài sẽ dành ra vài giây để nghe tiếng lòng của cô.

Cô nguyện cầu hy vọng Lâm Thương Từ sống sót, cầu xin cho hai cô có thêm một cơ hội.

Sau đó có người nói bên tai cô: “Ta đã nghe được nguyện vọng của cô rồi, ngủ đi!”

Mí mắt Cố Trọng chợt nặng trĩu, bàn tay cầm mặt nạ dưỡng khí yếu ớt buông xuống. Tai cô nghe thấy âm thanh kỳ lạ, không thể diễn tả được. Rất nhẹ, gấp gáp và hỗn loạn, luôn cảm thấy như mình từng nghe nhưng lại không thể nhớ ra.

*****

“Cố Trọng.” Có người đang gọi cô.

Âm thanh đó từ xa đến gần, có người đang đến gần cô, Cố Trọng cảm giác ai đó đang lay cơ thể mình. Cô cử động mắt nhưng mí mắt không mở ra được, cơ thể cũng không nhúc nhích, giống như có một lực nặng đè lên người cô. Sau đó là một tiếng mèo kêu, áp lực trên cơ thể cô đột nhiên biến mất, cuối cùng cô cũng có thể mở mắt.

Người đầu tiên Cố Trọng nhìn thấy sau khi tỉnh dậy là Diệp Tây Nhã. Cô ấy lo lắng hỏi cô: “Em sao vậy? Sao lại khóc?”

Cố Trọng vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, nghe thấy lời này cô đưa chạm vào mắt phải. Khóe mắt ẩm ướt, còn có cảm giác chua xót.

Nhưng cô lại không nhớ ra, hình như cô vừa nằm mơ, mộng giấc mơ bi thương đau đớn.

“Mấy giờ rồi chị?” Cố Trọng hỏi bằng giọng trầm khàn, cô lật tay mò mẫm tìm điện thoại trên giường.

“11 giờ.”

Diệp Tây Nhã suy nghĩ, tối qua sau khi kết thúc lịch trình đúng là có phần hơi muộn, nên hôm nay cô ấy lo là Cố Trọng ngủ chưa dậy, may mà mình đến sớm hơn nửa tiếng.

“Hôm nay phải làm gì?” Cố Trọng ngơ ngẩn, cảm thấy như mình đã quên gì đó.

“Tham dự buổi ra mắt [Núi rừng], 2 giờ bắt đầu.” Diệp Tây Nhã liếc nhìn đồng hồ, vẫn còn dư dả thời gian.

“Ừ nhỉ, hôm nay là ngày 24 mà.” Cố Trọng ngồi dậy, duỗi người.

Cô chăm chú nhìn chiếc ghế sofa màu xanh nhỏ đặt trước cửa sổ. Không biết nó có từ khi nào, cô không nhớ là mình có mua một chiếc sofa như vậy đặt trong phòng ngủ? Nó nằm trong phòng ngủ lấy màu trắng sữa làm chủ đạo có vẻ rất không hợp nhau.

Cố Trọng chỉ vào chiếc sofa nhỏ, quay đầu hỏi Diệp Tây Nhã: “Em mua chiếc sofa này bao giờ vậy ta?

“Đây là nhà em hay nhà chị, sao chị biết được?”

Cảm giác có gì đó dưới chân mình, Diệp Tây Nhã cúi đầu nhìn thấy Sếp Tổng đang vòng quanh chân mình. Cô ấy vừa thấy nó lập tức vui vẻ, bế Sếp Tổng lên nói với Cố Trọng: “Cho em nửa tiếng, đúng 11 rưỡi xuất phát.”

Cố Trọng nhìn một mèo một người vui vẻ đi ra ngoài, trong đầu cô vẫn đang nghĩ về chiếc sofa kia. Cô không nhớ là mình đã ngồi đó, nhưng hình như có chút ấn tượng rằng trước đây đã có người ngồi đó.

Là ai?

Hôm nay dường như có quá nhiều chuyện không thể hiểu được, cho nên cô quyết định tắm rửa gột bỏ sự mệt mỏi, phải tràn đầy tinh thần để tham dự buổi ra mắt [Núi rừng].

Tranh thủ thời gian đang trang điểm, Diệp Tây Nhã đi mua bữa trưa cho Cố Trọng, món chính là một phần mì nhỏ kèm cá hồi lành mạnh và một số món ăn kèm.

Tám chữ “Makeup như Nhan Như Ngọc khi chiến đấu” nằm ở vị trí thứ mười hai trên bảng hot search, không cao cũng không thấp. Cố Trọng nhấp vào xem, hóa ra là có một blogger video ngắn nổi tiếng đã bắt chước kiểu trang điểm bị chiến tranh tàn phá của Nhan Như Ngọc, sau đó các blogger khác cũng đua nhau làm theo nên đã lên hot search.

Nhớ lại khi trước đây khi cô nhận vai Nhan Như Ngọc này cũng không hề nghĩ rằng sẽ có ngày mình nổi tiếng nhờ nàng ấy. Nghe Từ Đồ Chi nói khi đoàn phim tuyển diễn viên cho vai Nhan Như Ngọc, cô là người đầu tiên được chọn. Bời vì đây là một bộ phim cổ trang quy mô lớn, cho nên ngoại trừ nam nữ chính sẽ không có nhân vật nào đặc biệt nổi bật. Tất các mọi nhân vật và nội dung bộ phim đều làm phông nền cho nam nữ chính để đạt đến cao trào.

Nếu nghiêm túc dựa trên vai diễn, thì Nhan Như Ngọc được coi là nữ phụ số ba. Một nhân vật như thế, cuối cùng lại nổi tiếng, so với nam nữ chính chỉ có hơn chứ không kém.

Ban đầu Cố Trọng cũng không chú trọng lắm, chỉ nghĩ nếu hấp dẫn sẽ nhận, huống chi tổ biên kịch lại đến từ phòng làm việc Trúc Mộng. Như vậy nếu ít nhất chất lượng được bảo đảm, vậy bộ phim này có thể trở thành một trong những tác phẩm ưu tú của cô.

Nhưng khi cô đọc kịch bản, hoàn toàn có thể cảm nhận được sự ưu ái của biên kịch dành cho Nhan Như Ngọc. Cách khắc họa cốt truyện không có vấn đề gì, tuyết nội dung chính của nam nữ chính cũng rất xuất sắc, nhưng ngoài ra cô còn cảm nhận được Nhan Như Ngọc là nhân vật trông “thật” nhất trong toàn bộ kịch bản.

Cho nên, cô thích bộ phim này không chỉ vì nó hay, và còn vì Nhan Như Ngọc.

Sau đó lại nghĩ đến vị biên kịch bí ẩn chưa bao giờ tham gia thảo luận trong đoàn phim, mọi ý kiến đều do Phòng Giai Nhuế và Lâm Thương Từ thay mặt truyền đạt, chưa bao giờ lộ diện. Ngay cả đạo diện cũng nhún vai tỏ vẻ không biết. Nhưng trước khi bắt đầu quay phim cũng đã có một cuộc họp trực tuyến, tuy đối phương có bật micro nhưng camera lại hoàn toàn tối đen.

Cô không tin vào chuyện thần bí, trong thời đại internet này sao lại có người hoàn toàn tránh né được màn ảnh chứ!

Thế là cô tìm kiếm ba chữ “Lâm Thương Từ” trên Weibo, kết quả lại trống rỗng. Cô tiếp tục mở công cụ tìm kiếm kiểm tra ba chữ đó, có xuất hiện hồ sơ lý lịch nhưng lại không có ảnh chụp.

Ngoài ra còn có một trang web chuyện gì cũng biết tên là “Tri thiên hạ”, bên trong có rất nhiều người đặt câu hỏi. Cô nhập từ khóa “Lâm Thương Từ”, sau đó thêm từ “biên kịch”, nhấn OK, lập tức có kết quả hiện ra.

Cô tập trung vào câu hỏi được trả lời nhiều nhất: “Biên kịch Lâm Thương Từ là người như thế nào?”

Câu trả lời được yêu thích nhất là: “Lâm Thương Từ tên thật là Lâm Tráng, cao 1m85. Từng đảm nhiệm biên kịch cho các bộ phim truyền hình như [Ranh giới], [City of Desire], [Bạn gái tôi là hồ ly] và [Tô Kiến Sơn],… Anh ấy trực thuộc Studio Trúc Mộng, có gương mặt điển trai, mày kiếm mắt sáng, giọng nói từ tính, là một đại soái ca.”

Khi Cố Trọng nhìn thấy ba chữ cuối cùng, cô khó hiểu quay đầu hỏi Diệp Tây Nhã: “Bên Trúc Mộng có tuyển nam không chị?”

“Không có.”

– —-

Lâm Thương Từ: Lâm Tráng? Em có tên đó bao giờ hả cô?

Cố Trọng: Nhưng trên giường “tráng” thật mà.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.