Thượng Dương vội đi gặp Phó viện trưởng Đỗ cũng ăn trong căn tin của đơn vị nói có việc phải ra ngoài một chuyến, buổi chiều quẹt thẻ có lẽ sẽ về muộn một chút.
Lão Đỗ hỏi anh:
– Có việc gì thế?
– Em đi đồn công an vớt người. – Thượng Dương cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nói, – Em đi đây.
Đồn cảnh sát anh sắp đến đã rất lâu năm, một tứ hợp viện sân là kiến trúc văn vật với cửa đỏ và gạch xanh, giữa sân có một lu nước lớn nuôi cá vàng và trong sân trồng vài cây lớn. Anh đã từng đến đó nhiều lần khi còn nhỏ, quen thuộc với đồn cảnh sát, quen đường, nhớ rõ từng hoa văn ở trên lu nước.
Vừa bước vào cánh cổng sơn son, anh đã nhìn thấy “anh họ” của mình đứng bên cột sơn đỏ trên bậc thềm, chắp tay sau lưng, nhìn nhóm cảnh sát nhân dân của đồn công an ra vào bận việc, không hề giống chút “đã phạm tội” mà giống như lãnh đạo tới để thị sát công việc của người ta hơn.
– Anh gặp chuyện gì thế? – Thượng Dương bước nhanh đi vào dừng ở dưới bậc thềm hỏi hắn, – Anh không đi học hành cho đàng hoàng cho em, lại gây rối gì cho người ta ở chỗ này đấy?
Kim Húc hãy còn chắp tay sau lưng, đứng trên bậc thềm nhìn xuống Thượng Dương, nói:
– Đồng chí cảnh sát ơi, đồng chí phải khách sáo với anh vào, anh hiện là quần chúng nhân dân vừa lập công đấy.
Thượng Dương: –???
Một vị công an nhân dân nghe tiếng từ bên trong đi ra, nói:
– Anh là chủ nhiệm Thượng của viện nghiên cứu phải không ạ?
– Vâng là tôi đây. – Thượng Dương nghe giọng nhận ra chính là vị cảnh sát đã gọi điện cho mình, cũng đi lên bậc thang, hỏi, – Xin hỏi anh họ tôi đã gặp chuyện gì vậy? Trong điện thoại thấy anh nói là anh ấy phạm phải chuyện gì đó?
Đồng chí cảnh sát nhân dân cười nói:
– Chỉ là hiểu lầm thôi, đã làm rõ rồi. Cảnh sát Kim còn giúp chúng tôi đấy.
Sự việc phải kể lại từ buổi sáng nay.
Sau khi Thượng Dương đi làm, Kim Húc dọn dẹp nhà cửa xong, cũng sắp đến giờ vào lớp rồi, thế là đi ra ngoài. Vừa mới đi xuống tầng dưới, anh lại gặp bà cô hàng xóm có con chó phốc sóc nhỏ xinh đẹp kia.
Kim Húc chào hỏi bà cô đó hai câu, bà cô lại một lần nữa nhắc đến vị hàng xóm ở trên tầng trên nhà mình với hắn.
Lần trước bà cô đã từng nói với Kim Húc, bà cho rằng vị hàng xóm này rất không bình thường, người này tháng trước vừa mới vào ở, tuổi tác khoảng tầm 40, không đi làm, cả ngày cũng không bước chân ra khỏi cửa, thi thoảng có ra ngoài thì toàn chọn lúc ít người hoặc là lúc trời tối, hơn nữa “bề ngoài cứ thấy có gì đó không bình thường, dù sao cũng không giống người tốt”. Còn nói có một buổi tối bà dắt chó đi dạo về muộn, đụng phải người đó ở trong thang máy, con chó nhỏ cọ quần người này một chút, “anh ta đã hung hăng lườm cô một cái, ánh mắt hung ác lắm, làm cô sợ hết cả hồn”. Bà cô dựa vào kinh nghiệm sống mấy chục năm mà chắc như đinh đóng cột rằng vị hàng xóm sống ở tầng trên “không phải là người tuân thủ pháp luật”.
Ở trong tiểu khu, bà cô này nổi tiếng là người vô tư và tọc mạch, thích lo chuyện bao đồng, bạn đời đã qua đời, con thì ở nước ngoài, cũng chỉ có con chó phốc sóc nhỏ làm bạn, có lẽ là bình thường quá rảnh rỗi cho nên thích quản đủ thứ người thứ việc, nhiệt tình thì tốt, nhưng đừng nên nhiệt tình quá, không chỉ hơn một lần tạo nên rắc rối cho hàng xóm, mà thậm chí bảo an cũng sợ bà ta, từ xa thấy đã tránh như tránh tà.
Kim Húc lúc ấy nghe bà cô đó nói thế liền tìm bảo an hỏi tình hình về người đàn ông kia, bảo an nói bà cô cũng đã phản ánh với họ rồi, nhưng đây chính là Bắc Kinh, thông tin cơ bản của người thuê nhà phải được đăng ký theo quy định, vị khách nam kia cũng không ngoại lệ, người ta thân phận trong sáng, chỉ là một nhà văn viết tiểu thuyết trên mạng, công việc và nghỉ ngơi của anh ta ngày đêm đảo ngược, ban ngày không ra ngoài cũng rất bình thường, thỉnh thoảng vẫn ra vào cổng tiểu khu, bảo an cũng từng nhiều lần gặp người ta rồi. Người này chủ yếu không thích nói chuyện thôi. Hơn nữa, chủ chó nghĩ rằng con chó của mình rất dễ thương, nhưng không phải ai cũng thích nó. Vị nhà văn này rất không ưa con chó của bà cô kia, bị gườm mắt một cái là cho rằng người ta là tội phạm hay sao? Bảo an cho rằng bà cô kia chuyện bé xé ra to, như bị mắc chứng vọng tưởng bị hại.
Kế đó thì ngày lễ quốc khánh đến, Kim Húc và Thượng Dương đi tham dự hôn lễ của bạn cũ.
Ngày hôm nay, bà cô vừa nhìn thấy Kim Húc đã gấp gáp phản ánh với hắn, nói mấy ngày qua bà ta cứ cảm giác người ở tầng trên đang rình coi mình, bà ta nghi ngờ người đó muốn hại mình.
– … – Kim Húc hỏi, – Cô đã báo với bảo an chưa ạ?
Bà cô nói:
– Cô báo rồi, bảo an bảo cô báo cảnh sát, vừa lúc cô gặp cháu nên báo cháu luôn.
– Cháu đang nghỉ phép ạ, cũng không có quyền thực thi luật pháp ở những nơi khác. – Kim Húc nói, hắn còn muốn tranh thủ đi học cho kịp giờ, nên bảo bà cô gọi số 110, hoặc là tranh thủ đến báo đồn công an gần nhất.
Bà cô rõ ràng rất thất vọng, nhưng vẫn nói:
– Ừ, thế cháu bận thì đi đi.
Hai người từ biệt, bà cô dắt con chó chậm rì rì về nhà.
Kim Húc cũng rời khỏi cổng lên tàu điện ngầm, đi được một nửa đường thì quay lại, đến chỗ bảo an khu văn phòng quản lý tài sản tìm nhân viên bảo an hỏi tình hình.
Bảo an vừa nghe lại là chuyện này, nói:
– Tôi nói chứ bà cô kia bị thần kinh quá rồi, bà ta nói người ta rình coi mình, một bà già như bà ta, người ta rình coi làm gì? Tôi chỉ có thể đi lên tầng đó để hỏi, vị nhà văn kia bị hỏi mà không hiểu được chuyện gì cả, người ta cả ngày đóng cửa viết lách, căn bản cũng không biết người ở tầng dưới là ai nữa.
Kim Húc nói:
– Anh ta nói anh ta không biết người ở tầng dưới mình là ai à?
Bảo an nói:
– Đúng thế, người ta đang bận lắm, làm gì mà rảnh đi quan tâm hàng xóm, đóng cửa lại ai cũng không quen biết ai.
Ra khỏi chỗ bảo an, Kim Húc đi thẳng đến nhà của bà cô, lên tầng trên phải quẹt thẻ, vừa đúng lúc có một hộ gia đình khác đang lên tầng ba ngay dưới tầng của bà cô kia, hắn liền đi bộ đến tầng một, sau đó lại đi bộ lên ba tầng nữa.
Vừa bước ra khỏi cầu thang, bầu không khí khác thường khiến hắn cảnh giác.
Giữa buổi sáng một ngày trong tuần, lẽ ra hành lang yên tĩnh, nhưng cửa phòng của bà cô đóng chặt, bên trong có tiếng rên yếu ớt của con chó nhỏ vọng ra.
Kim Húc nhận thấy tấm thảm trải sàn trước cửa đã cong vẹo, trên kệ giày ngoài cửa là đôi giày mà hắn thường bắt gặp bà cô hay đi hiện được đặt ngay ngắn trên đó. Hắn bước tới bấm chuông nhưng không có ai trả lời, con chó nhỏ hình như là nghe thấy tiếng người sủa càng lúc càng gấp, nhưng vẫn còn rất xa, con chó nhỏ cũng không tới gần cửa.
Trực giác của Kim Húc cho thấy bất thường, bên trong khả năng đã xảy ra chuyện gì đó, lập tức gọi 110 báo địa chỉ, nói có thể là có kẻ bắt cóc phi pháp vào nhà dân.
Gọi điện được nửa chừng, hắn nhận thấy phương hướng cầu thang có người sau cánh cửa đang nhìn lén trộm, hắn giả vờ không biết mà tiếp tục nói tình huống cho cảnh sát. Cúp điện thoại xong, anh đột ngột xoay người, bước nhanh về phía cầu thang. Người đàn ông sửng sốt, quay người định chạy lên tầng trên, bị hắn phá cửa đuổi kịp, vừa định khống chế người đàn ông từ phía sau thì chân người đàn ông đột nhiên trượt xuống, Kim Húc vội nghiêng người tránh né, người này bị ngã xuống mấy bậc thang, ngã ngửa ra sau cửa cầu thang nơi vừa nhìn trộm, anh ta bám vào khung cửa, cố gắng đứng dậy, nhưng hồi lâu vẫn không đứng vững được…Có lẽ là bản thân tự ngã bị gãy xương. Tiểu thuyết gia cả ngày trạch thể chất cũng quá là kém đi.
Kim Húc lấy găng tay trong túi ra, đeo vào rồi đi đến gần người đàn ông này. Người đàn ông này vẻ mặt kinh hãi, nhưng Kim Húc chỉ vươn tay rút dây chìa khoá bị thò ra túi áo, đây rõ ràng là đồ của phụ nữ. Kim Húc đi đến trước cửa nhà bà cô để thử, quả nhiên là mở được.
Trong nhà, bà cô bị trói tay chân, bịt miệng, bị trói vào ghế, con chó con bị trói vào đầu giường bằng dây xích, cả hai đều bị nhốt trong phòng ngủ.
– Nếu không phải cảnh sát Kim phát hiện kịp thời thì cô ấy gặp nguy hiểm rồi. – Cảnh sát nhân dân nói
Một người già, tay chân bị trói, trong tình huống không thể tự do di chuyển, không có nước uống, không có thức ăn, chẳng mấy chốc sẽ cạn kiệt sức khoẻ. Tội phạm chính là lên kế hoạch đợi bà cô chết thì vào sắp xếp hiện trường giống như cái chết tự nhiên của một người già sống một mình, để không để lại dấu vết trói buộc, anh ta còn nhét một chiếc khăn vào bên trong sợi dây trói tay chân bà cô, đồng thời đeo găng tay, bọc giày và đội mũ tắm trong suốt quá trình gây án.
Nếu không phải Kim Húc phá hủy kế hoạch của anh ta, bà cô và con chó nhỏ bị chịu khổ thì không nói, đợi sau khi sự việc được phát hiện, cảnh sát muốn phá vụ án này cũng phải tốn công sức và thời gian.
Mà Kim Húc sở dĩ vừa rồi bị coi thành “phạm tội” và bị đưa về đồn cảnh sát cùng với kẻ phạm tội kia, là bởi vì lúc cảnh sát 110 đến, bà cô bởi vì quá sợ hãi, tinh thần không ổn định, không thể bày tỏ được bất kỳ thông tin hữu ích nào. Bản thân bà ta lại mắc nhiều bệnh cơ bản, nên chỉ có thể đưa đến bệnh viện cấp cứu trước, tên tội phạm kia cắn ngược một cái, nói mình nhìn thấy Kim Húc hành hung người khác, thế là hăng hái làm việc nghĩa nhưng ai ngờ còn bị Kim Húc làm cho bị thương. Cho dù Kim Húc có xuất trình chứng nhận cảnh sát, nhưng mà xương đùi của đối phương bị gãy là thật, vì thế cả hai đều bị đưa về đồn cảnh sát.
Hai người bị cảnh sát tách ra thẩm vấn. Kim Húc nói ra suy luận của mình: Người mà gọi là tác gia văn học mạng sống ở tầng trên bà cô này có lẽ là một nghi phạm chạy trốn có tiền án, bởi vì bà cô nghi ngờ hắn ta, để ý tới mọi hoạt động của hắn, hắn sợ bại lộ thân phận, sợ mình thật sự bị bà cô này nhìn ra gì đó, liền nghĩ hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, giết người diệt khẩu.
Cảnh sát nhân dân: -…
Thời điểm gọi điện cho Thượng Dương thông báo về “anh họ”, cảnh sát nhân dân bác bỏ suy luận của Kim Húc là vô nghĩa, mà toàn bộ sự kiện hắn nói cũng không có cách nào khiến cho nhóm cảnh sát nhân dân tin tưởng cũng như tiếp nhận.
Cảnh sát nhân dân uyển chuyển nhắc nhở cảnh sát Kim:
– Nếu vị tác gia bị gãy xương kia đòi khởi tố, anh sẽ gặp rắc rối to.
Thái độ của đồng chí cảnh sát Kim của chúng ta cực kỳ tự tin và kiêu ngạo:
– Tên khốn kia tự trượt chân ngã, liên quan gì tới tôi?
Nhóm cảnh sát nhân dân ở đồn công an ngờ vực: Vị đồng nghiệp cảnh sát hình sự Tây Bắc này có phải là nghỉ phép không được đi phá án nên bị nghẹn không?
Tuy nhiên sau khi thông báo cho “em họ” được không lâu, nhóm cảnh sát nhân dân nhận được phản hồi của từ cơ quan điều tra kỹ thuật—
Người hàng xóm tự nhận là người dũng cảm làm việc nghĩa có trình tự DNA giống hệt một trong những nghi phạm bỏ trốn trong vụ cướp taxi và giết người lớn xảy ra ở một tỉnh phía Tây Nam hơn chục năm trước.
—— Cho nên lúc này mới có một màn đồng chí cảnh sát Kim vừa mới là “tội phạm” cuối cùng lại thành hiên ngang “thị sát công việc”.
Thượng Dương: -…
Kim Húc siêu soái siêu ngầu nói với anh:
– Anh đã nói rồi, anh là quần chúng nhân dân lập công mà.
– Sao anh lại nghĩ ra được thế? Em cảm thấy bảo an nói đúng, người đàn ông ở tầng trên đã làm gì mà khiến anh nghi ngờ vậy?
Cảnh sát nhân dân cũng rất tò mò, vừa lúc cũng phải làm xong ghi chép, liền mời hai người đến khu vực văn phòng ngồi xuống nói chuyện.
Khiến cho Kim Húc chú ý chính là một câu nói của bảo an.
Bà cô nói với bảo an rằng mình cảm thấy người đàn ông sống ở tầng trên đang theo dõi mình, tuy bảo an không tin nhưng vì làm tròn trách nhiệm và cũng có thể là để đáp lại bà cô cho có lệ, tóm lại là vẫn đi gõ cửa nhà người đàn ông kia nói rõ tình huống, nếu như giữa hai nhà có mâu thuẫn gì, tốt nhất là trao đổi hoà giải thì hơn.
Người này nói với bảo an rằng không có việc này, hơn nữa mình hoàn toàn không biết người sống tầng dưới là ai.
Đồng chí Kim Húc mang thân phận quần chúng nhân dân lập công nói:
– Vấn đề chính là ở điểm này. Anh ta từng gặp bà cô ở trong thang máy, con chó của cô ấy cọ ống quần anh ta, anh ta còn vì thế mà tức giận. Con chó phốc sóc nhỏ của bà cô này bình thường hay sủa, vị tác gia mạng này thời gian làm việc ngày đêm đảo lộn, ban ngày ngủ làm sao mà không bị ảnh hưởng được? Anh ta nói không biết người ở tầng dưới là ai, đây rõ ràng là nói dối.
Tuy nhiên lúc đó Kim Húc cũng chỉ cho rằng người này rất ghét chó, không thân thiện với bà cô, có lẽ cũng bởi vì chó của bà cô có ảnh hưởng nhất định đến cuộc sống của mình, anh ta chỉ phóng chiếu sự căm ghét chó trút lên người bà cô mà thôi.
Nhưng suy nghĩ này đã hoàn toàn bị lật đổ khi Kim Húc phát hiện ra bà cô bị trói chờ chết, trong khi chú chó Pomeranian bé nhỏ chỉ bị trói bằng dây xích chó để ngăn chú chạy lung tung.
– Nếu chỉ ghét chó thì mục tiêu đầu tiên của hắn hẳn là trực tiếp g.iết chết chó, nhưng hắn lại không làm như vậy.
Chú chó Pomeranian nhỏ chỉ nặng ba kg, một người đàn ông trưởng thành có thể dễ dàng gi.ết chết nó, nhưng cho đến khi cảnh sát 110 đến, nó vẫn rất hoạt bát và có sức sủa cảnh sát, thậm chí không có một vết xước nào trên người của nó.
– Bởi vậy có thể thấy được, nghi phạm ngay từ đầu đã nhắm vào bà ấy. – Kim Húc nói.
Bà cô và nghi phạm trước đây không hề quen biết nhau, từ khi trở thành hàng xóm cũng không hề qua lại, giữa hai người trước đây không có thù oán gì, chỉ mới gây hiềm khích gần đây.
Bà cô thích lo chuyện bao đồng, lần này lại lo tới hàng xóm sống ở trên đầu mình, nghi ngờ người này giống “tội phạm” chỉ bởi vì sinh hoạt của người này không quy luật, hơn nữa hình thức bất thiện, cũng không có bất cứ chứng cứ thiết thực gì, bà cô cũng không tới tận nhà người ta gây chuyện, chỉ có đi gặp bảo an và nói với Kim Húc. Nói đến cùng, đó giống như trò tiêu khiển của những người già sống một mình mà thôi.
Nếu là hàng xóm bình thường khác, dù sao cũng không có ảnh hưởng gì đến cuộc sống của mình, mình sẽ không để ý tới họ là được, nếu không thì giáp mặt trực tiếp nói rõ, thậm chí cãi nhau một trận, thì đó là một diễn biến hợp lý.
Nhưng mà phương thức xử lý của nghi phạm là vào nhà bắt cóc.
Kim Húc khoanh tay, tựa lưng vào ghế, còn nhếch chân lên, thoải mái giống như ở địa bàn của mình, nói:
– Người có thể làm được như vậy, tôi nghĩ cũng chỉ có hai khả năng, hoặc là bệnh tâm thần, hoặc là bản thân hắn thật sự có vấn đề.
Cảnh sát nhân dân vừa ghi chép vừa bội phục gật đầu không ngừng.
Thượng Dương hầm hừ với quần chúng lập công:
– Anh…ngồi đàng hoàng cho em.
Kim Húc cũng nhớ ra ở đây là đồn công an của người khác, buông tay buông chân xuống, ngồi lại nghiêm chỉnh.
Thượng Dương không nghĩ tới trong tiểu khu mình ở sẽ có người hàng xóm độc ác như vậy, chỉ cách nhà anh vài bước chân và suýt xảy ra một vụ giết người nguy hiểm như vậy.
– Cô ấy thế nào rồi? – Anh hỏi.
– Bệnh viện nói ổn định rồi. Nhưng mà người có tuổi nên phải nằm viện quan sát hai ngày. – Cảnh sát nhân dân nói.
Vậy là tốt rồi, Thượng Dương yên lòng, lại hỏi:
– Người này phạm tội gì mà bỏ trốn? Cướp bóc giết người?
Cảnh sát nhân dân nói:
– Đúng vậy. Chuyện đã xảy ra hơn mười năm trước, một băng nhóm phạm tội đã cướp bóc nhiều lần trong tỉnh của họ, tài xế hầu hết đều bị giết, chỉ có một tài xế tình cờ trốn thoát và cung cấp manh mối, cảnh sát bên đó mới phá được án. Nghi phạm này còn là thủ phạm chính, sau khi gây án đã bỏ trốn. Tòng phạm sa lưới đã khai ra hắn ta, bởi vì kỹ thuật khi đó bị hạn chế, cho nên mãi chưa bắt được. Không ngờ là hắn lại trốn đến nơi này.
– …Gan cũng lớn nhỉ. – Thượng Dương cảm khái, tiểu khu của anh chỉ cách đơn vị làm việc có hơn bảy trăm mét, tên tội phạm bỏ trốn này rõ ràng là nhảy múa dưới ánh đèn.
– Hắn đã dùng chứng minh nhân dân của người khác, nếu chỉ nhìn qua ảnh cũng khá giống. Hắn còn dùng chứng minh nhân dân này để ký hợp đồng với trang web viết tiểu thuyết. Chúng tôi đã liên hệ với địa chỉ đăng ký của người đó trên giấy tờ tùy thân. Công an bên kia đang đi xác minh, có tin tức sẽ thông báo với chúng tôi. – Cảnh sát nhân dân nói.
Kim Húc sau khi “ngồi đàng hoàng” thì không nói chuyện, lúc này mới nói:
– Nghi phạm đã sử dụng chứng minh nhân dân ít nhất vài năm mà không bị phát hiện… Tôi e rằng người này đã chết rồi.
Mọi người đều yên lặng một lát, cảnh sát nhân dân nói:
– Có tin tức chúng tôi sẽ thông báo cho hai đồng chí biết.
Anh ta bảo Kim Húc ký tên trên biên bản, cảm ơn cảnh sát Kim đã hỗ trợ họ.
Sau khi quá trình hoàn tất, người ta cũng còn rất nhiều việc phải làm, hai người họ liền rời đi, trước khi đi cũng nói nếu công an địa phương có gì cần phối hợp thì cứ tìm Kim Húc bất cứ lúc nào.
– Đồn công an này cũng được nhỉ. – Kim Húc đi ra cổng lớn, khen một câu.
Thượng Dương mang biểu cảm lạ lẫm nhìn hắn:
– Vì sao anh lại bảo mình là anh họ em?
Còn vì sao nữa đây? Nghỉ phép ở trong nhà người khác, quan hệ nhất định không đơn giản, cảnh sát nhân dân hỏi hắn có quan hệ gì với chủ hộ, hắn liền nói là anh họ.
Hắn còn trêu “em họ”:
– Biểu hiện của anh họ tốt chứ? Không làm em mất mặt chứ?
– Anh họ ơi, đây là đơn vị cũ của mẹ em đấy. Em có anh họ Tây Bắc hay không người ta không biết hay sao?
Kim Húc: -…
Chẳng qua vị cảnh sát nhân dân tiếp hai người tương đối trẻ, không quen biết Thượng Dương, mới tránh khỏi chuyện xấu hổ.
– Đổi lại là cảnh sát nhân dân khác, chắc em phải chui đầu vào lu nước cho chết đuối mất thôi. – Thượng Dương nói.
Kim Húc: -…
Hắn hối hận quá trời luôn, nhỡ đâu bị mẹ của Thượng Dương nghe được…chắc hắn cũng đâm đầu vào lu nước theo cùng thôi.
Thượng Dương lại nghĩ tới một chuyện, nói:
– Anh khai thật cho em đi, có phải anh không muốn đi học cho nên mới nửa đường quay về hay không? Có phải anh lấy cớ việc này để trốn học không?
Không ngờ vừa hay đụng phải hiện trường vụ án.
Kim Húc: -…
Khí thế của quần chúng nhân dân lập công tức thì mất hết, mang vẻ mặt xui xẻo trốn học bị tóm gọn, ủ rũ nói:
– Nói này nọ anh còn biết, chứ bài tập lại còn nhiều như thế…Ai đời hơn ba mươi rồi vẫn còn phải thức đêm để làm tập.
Thượng Dương phì cười thành tiếng.
Cách đồn cảnh sát một đoạn, đi qua ngõ nhỏ, thời gian nghỉ trưa vừa kết thúc không lâu, thời gian này ngõ nhỏ cũng không có người qua lại, nắng chiều rất dễ chịu, nếu không phải còn phải quay lại làm việc, Thượng Dương chỉ muốn đi dạo ở chỗ này một chút.
– Không muốn đi học thì thôi, dù sao bồi dưỡng nâng cao chỉ là che mắt thôi. Em sắp đi cơ sở làm điều tra nghiên cứu, thiếu một trợ thủ, anh có muốn đi cùng em không? – Thượng Dương đã quyết định, bèn hỏi.
Kim Húc bỗng đứng lại, chớp mắt vài lần.
Hai người đứng ở ngõ nhỏ, một cơn gió thu thổi qua, lá bạch quả trong sân bên cạnh rung rinh, tâm tình của Thương Dương cũng giống lá vàng đang bay lên bay xuống như trong gió lúc này, phập phồng bất định.
Anh cho rằng Kim Húc không muốn hạ mình làm trợ thủ cho mình, có chút ảo não, để che giấu sự xấu hổ, bèn cắm tay vào túi quần nói:
– Không muốn thì thôi, không miễn cưỡng đại thần anh.
– Anh không phải ý này. – Kim Húc không dám tin, hỏi, – Anh có thể à?
Thượng Dương thấy người này dường như cũng không phải không muốn, tâm tình lại bay lên cao, anh chỉ yêu cầu một trợ thủ tạm thời, trước khi thực tập sinh tiếp theo đến, anh tin tưởng tuyệt đối với năng lực của Kim Húc có thể đảm đương được công việc này.
– Chắc là được. – Anh nói, cũng giải thích với Kim Húc, sau khi trở về anh đã gặp lão Đỗ làm thủ tục điều động tạm thời, có lẽ còn cần phê duyệt của đơn vị ban đầu của Kim Húc, nhưng Kim Húc đã được nghỉ nửa năm, cái này hẳn là dễ làm thôi, vấn đề không lớn.
Kim Húc kinh ngạc đến bất ngờ, cũng không phải bởi vì vấn đề thủ tục, thậm chí không hề liên quan đến nó chút nào, mà là bởi vì cái khác:
– Anh…Anh không nghĩ…mình có thể được làm việc cùng với em.
Thượng Dương không hiểu: – Dạ?
– Anh rất vui. – Kim Húc nói, hắn đi hai bước vào trong ngõ nhỏ, như là bị mộng du, chợt quay lại nói với Thượng Dương, – Không phải…anh cực kỳ hạnh phúc.
Hắn quay trở lại, Thượng Dương nhìn vào mắt hắn là biết hắn muốn làm gì, vội lắp bắp:
– Đang ở bên ngoài đấy. Anh chú…
Bị hắn bưng mặt hung hăng hôn một cái.
Da đầu Thượng Dương như muốn nổ tung, vội nhìn bốn phía, còn may là không có ai cả, mắng:
– Anh điên rồi à?
– Anh đúng là hạnh phúc đến điên rồi. – Kim Húc thể hiện niềm vui sướng rõ ràng như thế, nói, – Giờ đi làm thủ tục luôn đi, điều động anh luôn đi, mau, mau mau mau.
Thượng Dương trước trạng thái của hắn có chút không nói nên lời, nói:
– Đã nhìn ra, anh đúng thật là không muốn làm bài tập… Làm cấp dưới của em vui vẻ đến vậy cơ à?
– Em không hiểu đâu… – Hắn chăm chú nhìn Thượng Dương, dùng giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng lại mạnh mẽ, nói, – Chúng ta có thể sống cùng nhau, có thể làm việc cùng nhau, hai việc này từ trước đến nay anh chỉ dám mơ tới mà thôi.
Hết chương 40