Trình Đình Vũ đem huy chương nhét trở lại túi, bắt đầu phân tích tình huống trước mắt: “Tôi không tìm thấy bất kỳ công cụ định hướng nào trong túi. Xét từ dấu chân trên mặt đất, chúng ta đang đi từ dưới lên.” Chỉ vào bao trùm tuyết đường núi, “Xung quanh chỉ có một con đường, tôi nghĩ chúng ta tiếp tục dọc theo con đường này đi xuống đi.”
Giọng nói của cô rất ổn định, có một loại năng lượng trấn an người khác, Dư Văn Nhiên mới vừa rồi có chút hoài nghi, người từ khu hoang vu tới đây có phải có khả năng kháng lạnh đặc biệt hay không, liền thoáng nhìn lông mi phủ đầy tuyết và đôi môi tái xanh nhợt nhạt còn đang nói của Trình Đình Vũ.
Dư Văn Nhiên không nthể kìm nén: “Cô có muốn kéo mũ xuống một chút không? Ít nhất nó có thể cản gió.”
Trình Đình Vũ cười một chút, duỗi tay đè lại vành mũ: “Cũng phải.”
Nhiệt độ xung quanh quá thấp khiến cô cảm thấy trong lòng như bị bao phủ bởi băng tuyết, cũng theo bản năng mà quấn chặt quần áo, lại không có nghĩ tới chỉnh lại mũ.
Trình Đình Vũ nghĩ, rốt cuộc bản thân là xem nhẹ quần áo chống lạnh, hay vì vô thức kháng cự thứ có thể che giấu tầm nhìn tìm kiếm nơi trú ẩn tiềm năng?
*
Bảy người rơi vào phó bản một chân sâu một chân nông mà đi trên con đường núi phủ đầy tuyết, trong lúc đó, Trình Đình Vũ còn chiết một cây nhánh cây làm cây nạng, có mấy người muốn học theo, lại phát hiện bẻ nhánh cây làm gậy chống thôi cũng không đơn giản như vậy, đường kính của cành cây đủ để làm gậy không thể quá ngắn, cố chấp bứt xuống, sẽ tiêu hao chút thể lực ít ỏi còn lại của bọn họ.
Trình Đình Vũ chú ý tới điểm này, mỉm cười bẻ một vài cành cây, ném chúng cho những người bạn đồng hành đằng sau.
Hành vi của cô lại có thể được coi là sự xác minh cho suy đoán trong lòng Dư Văn Nhiên.
—— Những người từ khu vực cằn cỗi đến khu vực phát triển để tìm việc làm đều có kinh nghiệm trong phó bản phong phú, cùng với tố chất thân thể xuất, mặc dù ngoại hình đã thay đổi nhưng sức mạnh thể chất của họ vẫn như cũ.
Trình Đình Vũ sở dĩ làm như vậy là vì một mặt, thể lực của cô sau khi xuyên qua đã tiến bộ rõ rệt, về mặt khác, cô tựa hồ có thể nhìn ra cành cây thích hợp hơn, nguyên do cũng phải vì mật đồng, mà càng vì một năng lực nào khác gây ra.
Mọi người đi trên đường núi nửa giờ, Diêm Gia Vũ cùng Tôn Hiểu Lâm đã sắp đông lạnh đến mức không thể cử động chân, Trình Đình Vũ ngẩng đầu, cách gió và tuyết nhìn về phía xa.
Cách gió tuyết đầy trời, cô nhìn thấy hình dáng một ngôi nhà.
*
Trình Đình Vũ kỳ thật không thể hiểu nổi logic của việc xây dựng nhà trên ngọn núi hoang vu, tựa như cô không thể hiểu nổi nhân vật của mình cùng đồng bạn ra ngoài leo núi giữa trời đông tuyết rơi dày làm cái gì.
Tôn Hiểu Lâm, Liễu Tuyết Hồng còn có Trịnh Duệ Nam đều là người mới tới khu khai phá chưa được hai ngày, đặc biệt là Tôn Hiểu Lâm, là một người mới còn chưa hoàn thành khóa huấn luyện tập sự, năng lực thích ứng của anh ta càng không xong, nhìn thấy xung quanh trời đổ tuyết dày, anh thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
Dư Văn Nhiên trong lòng cũng có chút kích động, xuất phát từ cảnh giác, trước khi đưa ra quyết định, cô quay đầu lại để xem phản ứng của “Tiểu Lộ”.
Người trẻ tuổi mặc bộ đồ mùa đông dày hơi nâng đầu, quan sát ngôi nhà ba tầng bằng gạch đỏ và đá ở trước mặt, kể từ lúc tương ngộ đám người Dư Văn Nhiên cho đến bây giờ, trên mặt cô vẫn luôn mang theo ý cười, tựa hồ là một người phi thường ôn hòa rộng rãi.
Trình Đình Vũ: “Đây hẳn là nơi mà phó bản cung cấp cho chúng ta nghỉ ngơi.”
Trong một ngày lạnh giá như vậy, không có đủ thiết bị, cắm trại bên ngoài có thể trực tiếp bị chết cóng, phó bản liền cung cấp một nơi cho những du khách đang cố gắng leo núi giữa trời tuyết, một nơi ở
có vẻ rất hợp lý.
Trước cửa nhà gạch đỏ dán một tờ thông báo:
【 Hướng dẫn sinh hoạt trong nhà chống rét:
Người qua đường lạc đường có thể ở trong nhà chống rét. Cứ năm ngày lại có lực lượng cứu hộ đến tiếp tế đồ dùng, xin các vị khách cư trú tôn trọng điều lệ của nhà, cũng giữ cho căn nhà sạch sẽ.
Ghi chú: Chìa khóa nhà được cất trong hộp thư, vui lòng cất lại sau khi sử dụng. 】
Thông báo này đã bị gió và tuyết đánh bay, nét chữ đã hơi nhòe.
Lý Quân Hồn lẩm bẩm: “Đây là…… một loại phó bản sinh tồn sao?”
Dư Văn Nhiên cầm chìa khóa mở cửa, mọi người gấp không chờ nổi tiến vào tầng một.
Trình Đình Vũ đầu tiên nhìn sơ qua cách bố trí của các tầng, đại bên trái của hành lang là nhà bếp và phòng ăn, bên phải là phòng khách sinh hoạt chung, cầu thang ở chính giữa, phía sau cầu thang là phòng tắm, lối vào tầng hầm nằm cạnh phòng tắm, kích thước chỉ có thể chứa một người, bên trong đen sì một mảnh, tối om đến mức đèn pin cũng không thể xua nổi đen kịt đậm đặc dưới đó.
Một mảnh giấy ố vàng lại được ép rõ ràng trên bàn cà phê trong đại sảnh.
【 Mẹo sử dụng nhà chống rét:
Để chống lại cái lạnh khắc nghiệt, ở tầng một và tầng ba có sẵn bếp lò để sử dụng.
Khách nhân có thể giao lưu ở tầng 1 và khách nhân có thể giao lưu ở tầng 3.
Phòng ngủ nằm trên tầng 3, phòng ngủ là nơi để nghỉ ngơi, vui lòng lên tầng 3 để ngủ.
Khách nhân có thể ăn khi đói, đói quá bạn sẽ chết, bạn có thể chọn ăn ở bất kỳ khu vực nào trong nhà chống rét, và vui lòng tiết chế khi ăn cơm.
Nhà chống rét không có phòng đôi, không có phòng ba, không có phòng bốn người, nhà chống rét chỉ có phòng đơn, nếu bạn phát hiện cấu trúc phòng ngủ không phù hợp với mô tả trong lời nhắc, hãy rời khỏi phòng và không tiếp tục đi vào căn phòng đó lần thứ hai trong vòng ba giờ.
Ghi chú: Chìa khóa phòng ngủ và nhiên liệu đều được cất giữ ở tầng hầm, cấu trúc tầng hầm được thể hiện trong hình bên dưới. Khi vào tầng hầm, vui lòng giữ im lặng nhất có thể và không quay lại cho đến khi thành công lấy được chìa khóa hoặc nhiên liệu. 】
Ngay khi nhìn thấy phần đầu của thông báo, Trình Đình Vũ liền cảm thấy chính mình bị một trận hơi lạnh như có thể đóng băng các mạch máu thổi qua, phảng phất như cô vẫn đang ngâm mình trong băng tuyết ngoài kia.
“Ca ca ca.”
Trong đám người truyền đến tiếng khớp hàm run lên.
Liễu Tuyết Hồng thở ra một làn khí trắng và run rẩy nói: “Trong nhà, nhiệt độ trong nhà đã giảm xuống.”
Những người tham gia không thể không đọc lời nhắc sau khi vào nhà chống rét, nhưng bản thân lời nhắc cũng ẩn chứa một bẫy, miễn là bạn chọn đọc những từ trên, nhiệt độ trong nhà sẽ bắt đầu giảm xuống.
Trình Đình Vũ nhìn chằm chằm tờ giấy trên bàn cà phê, trong tầm nhìn của cô, hình dạng của tờ giấy dần trở nên kỳ lạ, giống như tan chảy ra, phần mép giấy hóa thành chất lỏng và đang ở nhỏ giọt xuống dưới.
Sau khoảng năm hoặc sáu giây, một dòng chữ mà chỉ Trình Đình Vũ có thể nhìn thấy từ từ xuất hiện ——
【 Thông báo được để lại trong sảnh của nhà chống rét, có chứa ** lực lượng. 】
Trình Đình Vũ: “……?”
Nhìn dòng chữ này, Trình Đình Vũ tâm tình hơi có chút phức tạp, cô đã biết người chơi “mật đồng” thường sẽ chết đột ngột vì nhìn thấy những thứ không nên nhìn, năng lực của bản thân lại chu đáo như vậy, tự động mã hóa các bộ phận quan trọng, bổ sung thêm khả năng người chơi “mật đồng” chết vì thông tin không đầy đủ.
Liễu Tuyết Hồng bắt đầu run lên vì lạnh, anh ta nhẹ giọng miêu tả cảm nhận giờ phút này: “Tôi cảm giác tứ chi đã cứng đờ, nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta liền trực tiếp bị đóng băng thành tượng mất.”
Trình Đình Vũ nhịn không được cười một chút.
—— Mặc dù phó bản nhà chống rét không đưa ra hướng dẫn rõ ràng cho người chơi, ngược lại dùng hoàn cảnh xung quanh để nhắc nhở bọn họ.
Vì trời rét mà phải đi vào nhà chống rét, lại bởi vì nhà chống rét không đủ ấm cho nên phải xuống tầng hầm ngầm tìm kiếm nhiên liệu.
Nhìn như tự do lựa chọn, nhưng mỗi một bước đều bị an bài rõ ràng.
Trình Đình Vũ cười: “Chúng ta đã đến nước này rồi, bốc thăm xem ai sẽ dẫn đường xuống tầng hầm đi?”
Là người ngoài duy nhất trong đội, Trình Đình Vũ thực dễ dàng bị những người khác đẩy ra làm đảm nhiệm những vai trò nguy hiểm, nhưng mà có lẽ là bởi vì cô có bối cảnh xuất thân từ khu hoang vu, ai cũng không có ý đồ tương tự.
Đám người Dư Văn Nhiên trao đổi ánh mắt, cuối cùng đều gật gật đầu.
Liễu Tuyết Hồng do dự, anh ta nói: “Mặc dù không có nguy hiểm rõ ràng, nhưng tôi luôn cảm thấy hơi bất an. Dưới tình huống như vậy, tốt nhất là không nên tách khỏi đồng đội của mình.”
Trình Đình Vũ liếc nhìn anh ta, nói: “Ý kiến của tôi thế này, bốn người theo thứ tự xếp hàng tiến vào tầng hầm ngầm, ba người bên buộc dây thừng vào lẫn nhau, nếu chẳng may xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.”
Liễu Tuyết Hồng tìm thấy một cây bút và giấy trong túi leo núi của mình, cắt ra bảy mảnh giấy có kích thước tương tự, và viết lên đó lần lượt các con số từ một đến bảy, gấp lại, làm mọi người rút thăm.
Trình Đình Vũ rút ra số “2”, những người xuống tầng hầm cùng cô là số 1 Lý Quân Hồn, số 3 Tôn Hiểu Lâm, số 4 Liễu Tuyết Hồng.
Lý Quân Hồn nhìn thấy số thăm của mình, môi cô hơi trắng bệch.
Dư Văn Nhiên: “Bằng không, chỉ đổi với tiểu Lý?”
Lý Quân Hồn là một cô gái đeo kính, cô ấy hơi sợ hãi, nhưng cô ấy lắc đầu với đồng nghiệp của mình: “Không cần, cảm ơn chị Nhiên.”
—— Nguy hiểm đến từ phó bản khẳng định không chỉ có một việc này, xuống tầng hầm ngầm lấy nhiên liệu, cân đo mà nói, còn không quá đáng sợ.
Trình Đình Vũ chờ bốn người buộc quần áo trong hành lý thành dây thừng, buộc vào cổ tay nhau rồi lần lượt đi vào tầng hầm.
Có đèn pin trong hành lý, nhưng không biết liệu có cài đặt ẩn trong phó bản để người chơi đi xuống tầng hầm càng u tối càng tốt, hay do chất lượng sản xuất của những chiếc đèn pin này không đạt yêu cầu, chúng chỉ có thể chiếu sáng một vùng nhỏ trước mặt.
Cầu thang rất hẹp, chỉ khoảng 50 cm, Trình Đình Vũ người đang mặc bộ quần áo mùa đông dày, cúi xuống, mỗi bước cô đi xuống, bóng tối càng dày đặc, khi cô bước xuống bậc thang thứ mười ba, bóng tối giống như một cái kén tằm, đem Trình Đình Vũ gắt gao bao phủ ở trong.
Chiếc đèn pin của Lý Quân Hồn lắc qua lắc lại, có vẻ mỏng manh lại mơ hồ, khoảng cách giữa cô và Trình Đình Vũ dường như không ngừng nới rộng.
Trình Đình Vũ tiến thêm vài bước, sau đó đưa tay kéo sợi dây trên cánh tay, muốn cảm nhận vị trí của bạn đồng hành, nhưng chỉ với một cú giật nhẹ, sợi dây dễ dàng bị đứt lìa rơi vào trong tay cô.
Trình Đình Vũ hơi nhướng mày khi nhìn vào những vết cắt sắc nhọn rõ ràng ở cuối sợi dây.
Thông thường, khi phát hiện sợi dây liên kết giữa mình và đồng đội bị ngoại lực cắt đứt, nhất định sẽ có phản ứng.
Phía trước vẫn có ánh sáng quơ tới lui, rõ ràng là từ phía Lý Quân Hồn, nhưng sự tồn tại của vết cắt này chứng minh, phía trước tồn tại nguy hiểm không rõ.
Trình Đình Vũ rũ ánh mắt, như suy tư gì —— nếu như lúc đó cô hoảng loạn mà thốt lên……
*
Lý Quân Hồn là cư dân của thành phố F063, cô sinh ra và lớn lên ở thành phố này, vốn sống ở khu vực nội thành, sau khi thành niên mới dọn tới ngoại thành bên này.
Nếu không phải vì hoàn cảnh kinh tế gia đình ngày càng bấp bênh, cô sẽ không bao giờ ra làm việc ở khu khai phá nguy hiểm này.
Bóng tối như nước biển dày đặc, bao trùm lấy Lý Quân Hồn cùng chiếc đèn pin trong tay cô.
Nắm lấy cánh tay bị trói dây thừng, cô thận trọng từng bước đi xuống, theo tờ giấy nhắc nhở trên bàn cà phê đi về phía trước, trên bức tường phía trước là chìa khóa phòng ngủ trên tầng, trong ngăn tủ phía dưới là nhiên liệu các cô cần lấy được.
Bởi vì ghi chú nhấn mạnh cần phải giữ im lặng, Lý Quân Hồn liền đi đường cũng không dám phát ra thanh âm, miễn cho kinh động bóng tối dày đặc xung quanh.
về phía trước. Cô ghi nhớ những từ trong ghi chú. Mỗi bước đi đều rất nhẹ, bước chân của những người khác cũng rất nhẹ. Bên ngoài sợi dây thừng, dường như không có dấu vết của sự hiện diện của người khác.
Người sợ hãi, người ta bất giác sẽ muốn tìm kiếm sự trợ giúp của bạn đồng hành, người đi đầu tiên Lý Quân Hồn kéo sợi dây thừng trong tay, hy vọng đối phương nhanh chóng đi tới và đứng cùng mình.
Cô đợi tại chỗ một lúc, khi cô hơi bối rối, cuối cùng cũng có phản hồi từ đầu dây bên kia bị kéo.
Lý Quân Hồn thở phào nhẹ nhõm, sau khi đi xuống cầu thang, không gian trong tầng hầm không quá chật hẹp, cô định đợi một lúc để gặp đồng đội rồi mới đi lấy nhiên liệu cần thiết.
Lời nhắc nói rằng bạn không thể quay lại, lại không nói không thể quay đầu lại. Cô nhịn không được hơi hơi hướng phía sau quay đầu đi, muốn nhìn xem những người khác cách cô bao xa.
Đằng sau cô ấy, có những cụm ánh sáng đung đưa trong bóng tối.
Có lẽ là do môi trường đặc biệt của phó bản, Lý Quân Hồn hoàn toàn nhìn không thấy những bóng người có đèn pin xung quanh mình, nhưng chỉ ánh sáng yếu ớt này thôi cũng đủ khiến Lý Quân Hồn được an ủi.
Cô đợi tại chỗ một lúc, nhưng khoảng cách giữa nhóm ánh sáng và cô không hề rút ngắn.
Lý Quân Hồn thân mình cứng đờ.
Cô thấy rõ không phải ba chùm sáng rung rinh sau lưng mình mà là bốn chùm sáng.
——Có thứ gì đó đã vô tình lọt vào đội ngũ của họ.