Cắn Ánh Trăng

Chương 25: "Cách Xa Cậu Ta Chút."



Thời Nguyệt về lớp, nhưng trong đầu vẫn không thôi nghĩ đến hình ảnh dưới tán cây long não. Cảm xúc không thoải mái trong lòng ngày một mãnh liệt, khiến cô cảm thấy áp lực đến khó chịu.

Cô hít sâu một hơi, định xoá hết những cảm xúc phức tạp ấy khỏi lòng, nhưng cuối cùng cũng không có tác dụng.

Ngoài cửa lớp, Kỷ Khê Bạch nói chuyện với bạn nam cùng lớp hai câu thì đi vào lớp, Thời Nguyệt vừa thấy đã cúi đầu làm như đang rất nghiêm túc giải đề.

“Tiết sau môn gì?” Kỷ Khê Bạch vừa ngồi xuống đã rất tự nhiên hỏi.

Thời Nguyệt không trả lời cậu.

Qua một hồi lâu, cô mới ngước mắt đánh giá cậu. Lúc này mới nhận ra hình như cậu không cầm quà về.

“Cậu nhìn gì?” Kỷ Khê Bạch thắc mắc.

Thời Nguyệt mím môi, lời nói đến bên miệng liền thốt ra: “Tớ vừa thấy cậu nói chuyện với Đỗ Tử Thiến ở một góc, không phải cậu ta định tặng quà cho cậu à?”

Động tác lật sách của Kỷ Khê Bạch hơi dừng, cậu đưa mắt sang nhìn Thời Nguyệt một lúc lâu.

Thời Nguyệt bị nhìn đến hốt hoảng trong lòng, ánh mắt vội tránh né: “Xin lỗi, tớ không nên hỏi.”

Dù sao đây cũng là việc của Kỷ Khê Bạch, cô quá nhiều chuyện rồi.

Kỷ Khê Bạch lại mở miệng ngay lúc này: “Cậu thấy tớ sao không gọi một tiếng, chúng ta có thể cùng về lớp.”

Thời Nguyệt bỗng ngây ngẩn cả người, không biết đáp sao.

“Nhưng cậu…” Cô tưởng cậu bận nói chuyện với Đỗ Tử Thiến, đương nhiên cô không thể chen vào nói cùng rồi, nhưng cô không nói ra câu kế tiếp.

Kỷ Khê Bạch xoa thái dương, hơi bất đắc dĩ nói: “Tớ đâu quen cậu ta. Cậu ta nói một đống chuyện khó hiểu, lúc đó tớ còn đang tìm cách thoát thân đó, nếu có cậu tới giúp thì tốt rồi.”

Thời Nguyệt bởi vì những lời này mà khoé miệng hơi nhếch, cô cong mắt: “Vậy lần sau thấy thì tớ sẽ giúp liền!”

Kỷ Khê Bạch nhăn mày, sau đó vội lắc đầu: “Hy vọng không có lần sau.”

***

Sáng sinh nhật.

Tối qua lúc 0 giờ Thời Nguyệt đã nhắn chúc mừng sinh nhật Kỷ Khê Bạch, chúc cực kỳ đúng giờ. Rõ ràng chỉ là một câu chúc mừng bình thường, nhưng cậu lại nhìn chằm chằm rất lâu.

Lâm Tư Nhàn chuẩn bị xong cơm sáng, thấy cậu vẫn đang nhìn chằm chằm điện thoại như cũ, bà cười hỏi: “Xem gì mà tập trung vậy con?”

Kỷ Khê Bạch vội đặt điện thoại xuống bàn, tức khắc lắc đầu che giấu: “Không cò gì ạ.”

“Hôm nay là sinh nhật con, quà thì mẹ tặng rồi, con có còn muốn gì không?” Lâm Tư Nhàn dịu dàng hỏi.

Kỷ Khê Bạch lắc đầu, nhưng ngay sau đó đã trầm tư nói thêm: “Chắc trưa nay con không ăn cơm cùng mẹ được ạ.”

Lâm Tư Nhàn hơi giật mình, mọi năm sinh nhật đều là bà dắt Kỷ Khê Bạch đi ra tiệm ăn, năm nay đột nhiên nói không thể ăn cùng cũng làm bà hơi tiếc nuối.

“Thật sự không thể sao? Mẹ còn định mời Thời Nguyệt qua ăn chung.” Bà cười cười: “Nguyệt Nguyệt là người bạn đầu tiên con quen ở Ninh Thành, lạc quan còn rộng rãi, người cũng xinh đẹp đáng yêu. Mẹ còn định nhân cơ hội này cám ơn người ta nữa.”

Nhanh như cắt, Kỷ Khê Bạch mặt không đỏ tim không đập sửa miệng: “Trưa nay vẫn ăn cùng mẹ đi ạ.”

Lâm Tư Nhàn đánh giá cậu, lập tức nghi ngờ hỏi: “Vừa rồi không phải con không muốn à? Sao đột nhiên lại muốn cùng ăn cơm?”

Kỷ Khê Bạch mặt không đổi sắc trả lời: “Nghĩ kỹ thì con thấy chuyện đó cũng chẳng quan trọng mấy.”

Lâm Tư Nhàn cũng không hề nghi ngờ thêm gì, gật đầu cười: “Vậy con muốn mời Nguyệt Nguyệt qua không?”

Kỷ Khê Bạch rũ mắt: “Sao cũng được ạ.”

“Vậy lúc đi học con nói một tiếng với Nguyệt Nguyệt nhé, trưa nay mẹ đón tụi con.” Lâm Tư Nhàn khẽ cười nói.

Trong lòng Kỷ Khê Bạch bí mật thở phào một hơi, lúc này, Thời Nguyệt lại nhắn thêm tin mới, báo rằng đã ra cửa.

“Mẹ, con đi học nhé!” Cậu bỗng chốc đứng dậy, vội vàng đi lấy cặp.

Lâm Tư Nhàn nhìn bóng dáng vội vã của Kỷ Khê Bạch vội vã thì khó hiểu: “Đứa nhỏ này gần đây sao kỳ vậy?”

***

Hôm nay Thời Nguyệt ăn sáng xong rất nhanh, vì cô định tặng quà cho Kỷ Khê Bạch trước khi đến trường.

Nhắn xong tin cho Kỷ Khê Bạch thì Thời Nguyệt vội đi đến trong công viên khu nhà mà họ thường hẹn gặp mặt chờ cậu.

Không mất bao lâu thì Kỷ Khê Bạch đã đạp xe tới.

“Kỷ Khê Bạch, sinh nhật vui vẻ!” Thời Nguyệt đeo cặp phía trước, đôi tay bỏ hết vào cặp, dáng vẻ như muốn lấy ra cái gì đấy: “Cậu đoán thử xem tớ chuẩn bị cái gì nè!”

“Sao tớ đoán được chứ.” Kỷ Khê Bạch cong môi, hơi bất đắc dĩ đáp.

Thời Nguyệt nghĩ lại cũng thấy đúng, nếu Kỷ Khê Bạch đoán được thì chắc cậu không phải người mất.

“Tớ chọn lâu lắm, mong là cậu thích.”

Thời Nguyệt nói xong bèn lấy quà từ trong cặp ra.

Kỷ Khê Bạch nhìn chiếc hộp được đóng gói xinh xắn, vừa nói cám ơn nhận lấy, vừa bắt đầu những suy đoán lớn nhỏ: “Hình như là đồng hồ?”

Cậu vừa nói vừa mở quà, mở xong thì phát hiện đúng là đồng hồ, vì thế liền cười nói: “Đúng là đồng hồ thật.”

“…” Thời Nguyệt mím môi: “Không phải cậu không đoán được sao…”

Xem ra, cậu đúng là không phải người!

Kỷ Khê Bạch trực tiếp gỡ đồng hồ mình đang đeo ra, rồi đem chiếc Thời Nguyệt tặng đeo lên.

Nói về mặt giá cả, tất nhiên hai chiếc đồng hồ này không so được, nhưng Kỷ Khê Bạch thì thích chiếc Thời Nguyệt tặng hơn nhiều.

Thấy cậu đeo đồng hồ mình tặng, tâm trạng Thời Nguyệt tự dưng tốt lên.

Tay Kỷ Khê Bạch rất nhỏ và trắng, đối lập với chiếc đồng hồ màu đen. Tuy rằng đây không phải chiếc đồng hồ đắt giá, nhưng xuất hiện trên tay cậu lại càng tăng thêm giá trị cho nó.

Thời Nguyệt nhìn cảnh đẹp ý vui này, cong con ngươi nói: “Tớ băn khoăn mãi mới chọn được chiếc đồng hồ này đấy. Cậu đeo đẹp quá, ánh mắt tớ tốt ghê.”

Kỷ Khê Bạch nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ trên tay rồi nhếch khoé môi: “Chẳng lẽ không phải do tớ mang lên mới đẹp sao?”

Thời Nguyệt: “…”

Thấy cô không đáp, Kỷ Khê Bạch lại nhìn sang cô: “Tớ nói sai à?”

Thời Nguyệt nghĩ hôm nay là sinh nhật Kỷ Khê Bạch, cô đành tốt bụng mà nhường cậu xíu vậy, thế nên vội gật đầu: “Đúng đúng đúng, cậu nói đúng.”

Đưa xong quà, hai người cùng lái xe ra khỏi khu nhà.

Kỷ Khê Bạch nhớ tới lời Đỗ Tử Thiến nói hôm qua Đỗ Tử Thiến, bèn nói: “Lúc cậu mua quà có gặp ai không?”

Thời Nguyệt sửng sốt một chút, ngay sau đó đáp: “Lúc mua xong quà thì gặp Đỗ Tử Thiến ở trước cửa cửa hàng, lúc ấy Vi Vi nói một câu liên quan đến chuyện sinh nhật của cậu. Cậu ta còn hỏi tớ thêm, nhưng tớ chưa nói gì cả.”

Những lời này rất khác với Đỗ Tử Thiến, Kỷ Khê Bạch đương nhiên tin tưởng Thời Nguyệt, con ngươi cậu tối xuống, nói: “Cậu cách xa cậu ta chút.”

“Hả?”

Kỷ Khê Bạch đảo mắt, mắt dừng trên mặt Thời Nguyệt, chỉ là giọng điệu có sự nghiêm túc: “Cách xa cậu ta chút.”

Thời Nguyệt nhỏ giọng lẩm bẩm lên: “Rõ ràng cậu ta gần cậu hơn.”

Kỷ Khê Bạch cười khẽ nhìn cô: “Tớ cũng sẽ cách cậu ta xa chút.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.