Người Sống Sót 01

Chương 7: Người sống sót 01 [07]: Lâm Tiêm Tiêm - 6



【Chúc mừng người chơi 001 Diệp Phi kích hoạt thành công nhiệm vụ ẩn】

Đầu óc Tần Cảnh trở nên trống rỗng.

Cô nhìn thấy ê-ke hình tam giác đang đâm xuyên qua lồ ng ngực Diệp Phi.

Sắc mặt Diệp Phi ban đầu vốn đã hơi nhợt nhạt, giờ đây càng như không có một tí huyết sắc nào, toàn thân từ trên xuống dưới, chỉ có duy nhất trên ngực là nơi trào ra từng chùm hoa đỏ tươi.

Cô Tưởng rút ê-ke ra, Diệp Phi không có nơi chống đỡ, đầu gối mềm nhũn, ngã xuống mặt đất.

Trương Thượng vừa lăn vừa bò chạy nhanh, trong lòng sợ hãi dùng ống tay áo lau vết máu trên mặt, tựa như sắp ngã:

“Mấy người ngơ ngác cái gì?? Chạy mau, còn ở lại đây chờ chết à?!”

Nói xong đẩy người Trần Nặc ra, loạng choạng chạy đến cửa phòng học phía sau, muốn thoát ra ngoài. Nhưng dù đã dùng hết sức lực, y cũng không thể mở ra cánh cửa đang đóng chặt.

Có người hoảng sợ cố gắng sống sót, có người vì đồng đội chết thảm mà quên đi hiểm nguy.

“Diệp… anh Diệp!”

Giọng nói khản đặc của Chu Chính Ninh đã gợi lại lý trí cho Tần Cảnh.

Giây tiếp theo, cô nhìn thấy cô Tưởng nâng chân lên, gót giày nhọn nghiền nát bắp đùi Diệp Phi, sau đó bỗng nhiên dùng thêm sức, xuyên qua trong nháy mắt.

Một chút, một chút, một chút nữa…

Cô Tưởng không ngừng dùng giày cao gót và ê-ke trong tay đâm thọc vào người nằm bất động trên đất, ả dường như tìm thấy một thú vui khác, càng giống như muốn người này nhất định phải chết.

Áo trắng của Diệp Phi đã nhuốm đỏ màu máu, vết thương trên ngực là một đống hỗn độn, khó có thể nhìn ra đây từng là một mảng thịt nguyên vẹn.

Cuối cùng, cô Tưởng như mất hứng thú, dùng đầu nhọn ê-ke đâm vào Diệp Phi lần nữa, xem anh là một miếng giẻ rách mà nhấc lên.

“Cộp, cộp, cộp”

Cô Tưởng đi trên đôi giày màu đỏ, vặn vẹo thân thể hướng đến bục giảng, hai cây gậy trúc đi khập khiễng, cơ hồ không chịu nổi trọng lượng của hai cơ thể mà muốn đứt gãy.

Diệp Phi cúi đầu, mái tóc hỗn loạn che đi đôi mắt, cánh tay vô lực rũ xuống, máu theo đầu ngón tay chảy trên nền đất, lưu lại những vết chấm đỏ.

Có tiếng kính vỡ vang lên.

Đầu nhọn ê-ke phá đi cửa sổ thủy tinh phía trước, cô Tưởng mang theo người vứt ra ngoài, như muốn ném đi một thứ đồ dơ bẩn, lắc mạnh ê-ke trên tay mình.

Diệp Phi khó khăn chặn lại, đụng phải ê-ke giãy giụa.

Nhưng lúc này nỗ lực bé nhỏ ấy hiển nhiên chẳng hề có tác dụng.

Bóng người vùng vẩy máu tung tóe đó biến mất khỏi cửa sổ.

Một hai giây sau, từ bên ngoài phát ra âm thanh như có vật nặng rơi xuống đất.

【Bíp -】

【Mạng sống người chơi 001 Diệp Phi bị xóa, xác nhận tử vong】

Cô Tưởng trên bục giảng thu tay lại, tùy ý lau ê-ke của mình lên học sinh ngồi bàn nhất.

Ả đẩy gọng kính, nở một nụ cười quái lạ ngoác đến mang tai:

“Những học sinh phiền phức thì nên biến mất hết.”

Tần Cảnh cắn răng, trừng mắt nhìn sau lưng Trương Thượng, phát động năng lực lần nữa.

Bây giờ không phải lúc lãng phí thời gian.

Hai cửa lớp học gắt gao đóng chặt lại, trong phòng còn có NPC bản cuồng bạo, đối với bọn họ như hổ đang rình mồi.

Phương pháp đơn giản nhất chính là, phải có một bên chết.

Bên bọn họ còn dư bốn người, trừ cô ra, một người không có năng lực chiến đấu Trần Nặc, một người vừa hại chết đồng đội, còn một người…

Tần Cảnh nhìn qua Chu Chính Ninh.

Đầu vàng nhỏ đang ngồi trên mặt đất, run rẩy xoay khối rubik trong tay.

Khối rubik này có thể là phương tiện kích hoạt năng lực của cậu, cụ thể là gì, Tần Cảnh không có thời gian hỏi, bởi vì qua khóe mắt cô nhìn thấy cô Tưởng trên bục đã giơ ê-ke lên cao, vọt về phía này.

Thấy vậy, Tần Cảnh đá một chân vào mặt cô Tưởng, cầm ghế lao đến.

Cùng lúc đó, cô nghe thấy tiếng của hệ thống thông báo:

【Người chơi 160 Chu Chính Ninh sử dụng năng lực: Tăng cường sáu mặt – Nhanh nhẹn】

【Khuếch đại hiệu ứng: Một mặt – 10%】

Năng lực của Tần Cảnh vốn được tăng đến 500%, Chu Chính Ninh tăng 10% đối với cô chẳng giúp được gì nhiều, nhưng có còn hơn không.

Tần Cảnh ném ghế dựa vào thước ê-ke.

Nhưng chân ghế kim loại và tấm ván gỗ ép đã dễ dàng bị cô Tưởng đập vỡ tan tành.

Phó bản của bọn họ là phó bản cấp C, trong đó toàn bộ là NPC cấp B, mà khi NPC đạt đến trạng thái cuồng bạo, thuộc tính sẽ được tăng thêm một bậc.

Tuy rằng xếp hạng của Tần Cảnh đủ cao, nhưng cô chỉ là người chơi cấp A trung bình, đối mặt với NPC cuồng bạo cô không đảm bảo có thể nắm chắt phần thắng.

Tần Cảnh am hiểu cận chiến, cô kéo cô Tưởng đến trước phòng học, cố gắng không cho trận đấu ảnh hưởng đến đồng đội phía sau.

Nhưng một mình Tần Cảnh chắc chắn bị hạn chế, sau khi đánh được một lúc, trên người cô đã có thêm vài vết thương do ê-ke chém ra.

Một khuỷu tay đánh về sau cổ cô Tưởng, quái vật bị đau kêu lên, móng tay đỏ tươi đâm vào da thịt Tần Cảnh, xốc cả người Tần Cảnh xuống.

Tiếng va chạm dồn dập vang lên, Tần Cảnh ném liên tiếp một bàn một ghế vào mặt đối phương.

Trần Nặc phía sau sốt ruột không nói nên lời, nhưng cô cũng không giúp được gì. Nhìn Chu Chính Ninh, nhỏ giọng thúc giục:

“Cậu còn tăng được gì nữa không? Nhanh giúp chị ấy…”

“Hết sức rồi…” Hai tay Chu Chính Ninh run rẩy, giọng sụt sùi nói:

“Cứu với, thật sự nghĩ không ra… Tôi không xếp được rubik!! Một mặt là đến giới hạn của tôi rồi!!!”

Khi Tần Cảnh nghe được những câu này. Cô nhắm mắt lại, chết lặng không nói nên lời.

Cô tùy tiện tháo gỡ chân ghế bên cạnh, miễn cưỡng dùng nó làm vũ khí, đang muốn chuẩn bị nhào lên tiếp tục chặn đòn tấn công của quái vật, nhưng giây tiếp theo, cô Tưởng đột nhiên phát ra một tiếng tru chói tai.

Lúc đầu Tần Cảnh tưởng người này lại phát điên, nhưng chẳng bao lâu sau, cô phát hiện mọi chuyện không đúng như mình nghĩ.

“Bụp”, ê-ke trên tay cô Tưởng rơi xuống đất. Bộ dáng của ả rất thống khổ, tự ôm lấy đầu điên cuồng gào rống, sau đó dùng móng tay cào vào khuôn mặt sưng tấy, để lại vài vệt máu kinh người trên đôi má nhợt nhạt.

Ả ta tự làm mình bị thương.

Đây là… phát điên?

Tần Cảnh nhăn mày, yên lặng nắm chặt chân ghế trong tay, chuẩn bị qua đó.

Nhưng chưa đợi cô hành động, chiếc radio cũ kĩ trong phòng học đột ngột vang lên một tiếng nhạc đứt quãng.

Là chuông tan tiết.

【Bíp -】

【Giờ giải lao, yêu cầu học sinh sắp xếp thời gian nghỉ ngơi hợp lí, nhớ vào tiết đúng giờ】

Hệ thống vừa dứt, quái vật gào rống mất khống chế đột nhiên im bặt.

Nghe theo thông báo, cơ thể to lớn của cô Tưởng giống như một chiếc bong bóng bị hở khí, nhẹ rung lên, khôi phục lại hình dáng ban đầu.

Ả quét mắt qua phòng học đầy hỗn độn, giống như không có gì xảy ra, trên mặt có vài vết sẹo dễ thấy, ả hếch cằm căng thẳng nói “tan học”, sau đó cầm theo sách vở và dụng cụ học tập ra khỏi lớp.

“Xoạt -“

Cửa phòng học mở ra, ánh sáng đỏ nơi hành lang đã biến mất, thay vào đó là tiếng cãi cọ ầm ĩ và tiếng ồn ào của trẻ con nô đùa.

Nhưng khi nhìn lại, hàng lang vẫn vắng tanh chẳng có gì, một người cũng không.

Tần Cảnh thở phào nhẹ nhõm.

Chân Trần Nặc mềm nhũn, thiếu chút nữa không đứng được. Chu Chính Ninh ném khối rubik trong tay đi, vẻ mặt không tốt cho lắm.

Về phần Trương Thượng…

Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng tụ ở người y.

Trương Thượng sớm đã xụi lơ trên đất như một con chó chết, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Tần Cảnh là người phản ứng đầu tiên, cô vứt chân ghế, bước đến phía Trương Thượng, túm lấy cổ áo y quăng trở về trước khi y chạy ra ngoài.

Gương mặt vốn có của cô đã rất hung dữ, biểu tình lúc tức giận còn đáng sợ hơn trăm lần.

Cô trực tiếp đè Trương Thượng lên bàn, giơ một quyền đấm thẳng vào mặt y:

“Lúc nãy làm gì vậy?!”

Tần Cảnh không sử dụng năng lực, nhưng thể lực rất cao, lúc đấm thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng xương cốt vang lên.

Trương Thượng bị đánh ngốc, mơ hồ nói:

“Ông đây chỉ tự bảo vệ mình!”

“Chú giết người!”

Tần Cảnh lại đấm thêm một đấm:

“Anh ấy cứu chú, còn chú thì sao?! Chính chú đã giế t chết anh ấy!!”

Trương Thượng chống đỡ không được, y đau đến nhe răng trợn mắt, nghiêng đầu phun ra một ngụm máu trộn lẫn vài chiếc răng bị gãy.

Y cảm thấy quả nhiên không thể nói lý với người đàn bà điên này:

“Tôi làm sao biết được cậu ta đến cứu tôi?! Loại tình huống này ai con mẹ nó biết cậu ta có đến giết tôi không? Người đó là Diệp Phi!”

“Anh ấy là đồng đội đầu tiên của chú!!”

Nghe thấy những lời này, Trương Thượng hít sâu rồi cười khẩy:

“Cô còn không biết xấu hổ mà nói tôi? Trước đây ai là người bảo sẽ không hợp tác với cậu ta, còn muốn trừ khử cậu ta trước. Người chết rồi, chẳng lẽ cô không vui sao? Giả vờ cái gì.”

Sắc mặt Tần Cảnh tái nhợt.

Cô túm lấy cổ áo Trương Thượng, nhắm mắt lại, cắn răng:

“Tôi nói không muốn hợp tác với anh ấy, tôi không muốn tin anh ấy, đây là thành kiến của tôi đối với Diệp Phi, đúng. Nhưng tôi là người có lương tâm, ở thời khắc nguy hiểm tôi sẽ không đẩy đồng đội của mình vào lưỡi dao của kẻ địch!”

Giọng nói của Tần Cảnh vang vọng trong phòng học trống, nhất thời không ai trả lời.

Chu Chính Ninh gần đó chẳng liên quan đến cuộc tranh chấp của bọn họ, kiệt sức ngồi trên mặt đất, vò đầu bứt tóc, tâm trạng rối bời.

Chu Chính Ninh nghĩ, người muốn đi cứu Trương Thượng là cậu, nếu như anh Diệp lờ đi ý định cứu người thay cậu, thì anh ấy sẽ không…

Trong lòng tràn ngập cảm giác tội lỗi, bây giờ đầu cậu chỉ tràn ngập hình ảnh Diệp Phi nằm trên vũng máu.

Đúng thật, tay mơ như cậu tự bảo vệ mình còn chưa xong, không biết tự lượng sức ảo tưởng muốn cứu người, cuối cùng ngược lại hại chết anh Diệp.

Đây là lần đầu tiên Chu Chính Ninh đối mặt với “tử vong”.

Cậu chơi game không nhiều, các trò trước đều có boss ngẫu nhiên dẫn dắt, mỗi lần ra ngoài chẳng có ai bị thương.

Đây là lần đầu điên cậu chứng kiến một người sống chết trước mắt mình, tiết lộ cho cậu khía cạnh tàn khốc của trò chơi và hiện thực đẫm máu.

Nhưng…

Người nói chuyện phiếm với mình chưa đầy một tiếng trước, năng lực cấp S, xếp hạng người chơi 001, cựu thủ lĩnh “bác sĩ” Tháp Trắng… Mỗi một cái tên đều xa lạ vô thực.

Điều này khiến Chu Chính Ninh cảm thấy cái chết của anh quá viễn vong.

Chu Chính Ninh nhắm mắt, ngửa đầu dựa vào tường, đầu óc hỗn loạn. Nhưng ngay lúc này, cậu mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân của ai đó.

Tiếng bước chân xen lẫn tiếng cười đùa mờ ảo trên hành lang, đặc biệt rõ ràng.

Cậu sững người, giương mắt nhìn về phía cửa, những người khác hiển nhiên cũng phát hiện điều bất thường.

NPC mới, giáo viên tiếng Anh hay giáo viên Ngữ văn?

Tiếng chân ngoài hành lang đi chậm, bước rất nặng nề, báo hiệu chủ nhân của nó cũng đang ngày càng đến gần.

Cuối cùng, một bàn tay nhợt nhạt vịn vào khung cửa lớp.

Ánh mắt Chu Chính Ninh dừng lại, trong lòng dấy lên cảm giác kì lạ.

Cậu mơ hồ nhìn thấy vết sẹo dài như kim khâu trên cổ tay người nọ lộ ra. Giống như một bộ phận bị người khác cắt đứt rồi may lại.

Vết thương độc đáo này, Chu Chính Ninh chỉ nghĩ đến…

“Anh Diệp!”

Chu Chính Ninh lấy lại sức lực, lăn lóc bò lên từ dưới đất.

Quả nhiên, giây tiếp theo, một thân ảnh quen thuộc đỡ khung cửa bước vào.

Đầu tóc lộn xộn, quầng thâm dưới mắt, toàn thân khắc đầy chữ “buồn ngủ chán nản”…

Đúng thật là Diệp Phi!

So với việc người sống chết đi thì người vừa chết bây giờ lại đứng trước mặt càng khó chấp nhận hơn.

Quần áo Diệp Phi rách tả tơi, từ ngực đến đùi đều dính đẫm màu máu, quần áo có vài lỗ thủng, nhưng bên dưới đó là một lớp da hoàn toàn nguyên vẹn.

Sau đó mọi người nhớ đến Diệp Phi từng cố tự sát trong khu vực chờ.

Trước đó bọn họ cho rằng Diệp Phi thoát chết là do sơ hở của hệ thống hoặc đơn giản chỉ là may mắn, nhưng tình huống bây giờ xem ra, năng lực của Diệp Phi không đơn giản.

Mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, nhưng Diệp Phi chẳng quan tâm.

Anh chống khung cửa, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ ốm yếu không còn nhiều sức lực, nhìn xung quanh, nhăn mày.

Trong giờ giải lao, những học sinh không mặt đã biến mất hết, chỉ còn lại bốn người trong phòng.

Pudding, tóc đuôi ngựa cao, chạy nhanh, ô vuông…

Diệp Phi giọng khàn khàn, nghiêm trọng nói:

“Lâm Tiêm Tiêm đâu?”

Vừa rồi xảy ra nhiều chuyện, mọi người vốn không kịp phản ứng, lúc nghe anh nhắc đến, cô bé ấy đã biến đi đâu mất.

Diệp Phi không nói nên lời, anh nhắm mắt thở sâu, chuẩn bị đi tìm người, nhưng vừa quay đầu lại, anh nhìn thấy Lâm Tiêm Tiêm đang đứng ở cuối hành lang.

Cô gái nhỏ nhìn anh từ xa, sau khi bắt gặp ánh mắt đối phương, khóe môi cô bé chậm rãi nhấc lên thành một nụ cười nhẹ.

Bé gái mở miệng, muốn nói gì đó với Diệp Phi.

Đó là…

“Hẹn gặp lại.”

“… Bác sĩ.”

Nghe thấy xưng hô này, sắc mặt Diệp Phi liền thay đổi.

Cùng lúc đó, cầu thang bên cạnh Lâm Tiêm Tiêm tỏa ra từng đợt sương mù đen, giống như những bàn tay vô hình vờn quanh người cô bé.

Lâm Tiêm Tiêm nén lại nụ cười, nhìn về phía sương đen đang lan rộng, tặc lưỡi thiếu kiên nhẫn “chậc”.

Nháy mắt tiếp theo, sương đen bỗng dưng dày đặc hơn, gần như che kín kéo Lâm Tiêm Tiêm vào cầu thang, chỉ để lại dư ảnh thoáng qua.

【Bíp -】

【NPC chính Lâm Tiêm Tiêm xác nhận tử vong】

【Người chơi thất bại】

【Cưỡng chế dọn dẹp NPC】

【Bad ending】

【Không chạy lung tung sau khi tan học, kẻ xấu lớp bên sẽ theo dõi bạn】

【Bíp -】

【Thế giới phía trước giống như một lồ ng giam được tỉ mỉ quét lên lớp vôi trắng, vén lên những đóa hoa hồng được ngụy trang, che giấu việc ác trong những tình tiết không đáng kể】

【Chúc mừng người chơi 001 Diệp Phi kích hoạt thành công nhiệm vụ ẩn】

【 Người chơi hãy giúp Lâm Tiêm Tiêm thoát khỏi vòng lặp thời gian, tìm kiếm [bí mật thất lạc], trải qua một ngày tốt lành cùng cô bé nhé】

Tác giả có lời muốn nói:

Mở khóa hồ sơ nhân vật:

【Chu Chính Ninh】

Giới tính: Nam

Tuổi: 22

Cao: 177cm

Sinh nhật: 10.6

Đặc điểm: Thật thà

Năng lực: Tăng cường sáu mặt

Vật kích hoạt năng lực: Rubik 3×3

Cấp bậc: B

Điều hy vọng nhất: Thế giới hoà bình/có thể thành thạo xếp rubik

Thích nhưng không giỏi: Khuyên can

Muốn trở thành: Ỉn lười*

Thân phận: Người chơi 160 (hiện thực)/–[chưa mở khóa]

Sự kiện: –[chưa mở khóa]

– ————-

Editor: *Cảm ơn chị em trong group Hỗ trợ editor truyện chữ đã giúp tui, cảm ơn nhiều lắm ạ🙇‍♀️


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.