Trước mắt tôi tối sầm.
Quả nhiên anh vẫn nhớ.
Cho nên anh đã nói dối tôi…
Cảm giác xấu hổ bao trùm lấy, tôi cảm thấy bản thân như chìm vào cát bụi, không thể đứng lên trước mặt anh lần nữa.
“Vậy…” Tôi cố gắng khống chế cánh môi không ngừng run rẩy, “Thật ra anh vẫn luôn nhớ… Năm đó trên đập nước…”
Tàng Sơn kinh ngạc nhìn tôi: “Em đang lo lắng việc này?”
“Em thừa nhận… Khi đó… Là… Lỗi của em, em bị ma xui quỷ khiến, anh tức giận… Thì cứ bắt em dùng mạng trả lại là được… Sao lại làm nhục em như vậy?”
Tàng Sơn im lặng một lúc lâu: “Làm nhục? Em tưởng tôi chỉ muốn… Làm nhục em sao?”
Tôi gật đầu, cảm xúc lẫn lộn, vừa xấu hổ, lại vừa tức giận, vừa thấy có lỗi, lại sợ anh càng làm những chuyện quá đáng hơn.
Tàng Sơn nhỏ giọng: “Bởi vì em suýt chút giết tôi cho nên tôi hận em, muốn làm nhục em?”
“Đúng vậy, em có lỗi với anh, tất cả là lỗi của em, em không nên đổ lỗi cái chết của mẹ cho anh. Chỉ cần anh nói một câu, bây giờ em có thể nhảy xuống sông để trải nghiệm nỗi đau trước đây anh phải vượt qua, anh trai à.”
Tôi cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối, chỉ mong đánh thức được chút lý trí của anh.
“Đó là suy nghĩ của em.” Tàng Sơn lạnh giọng, “Còn tôi không cần.”
“Thế anh muốn gì?” Tôi hỏi.”
“Em.”
Tôi ngây ra, lẩm bẩm: “Anh điên rồi.”
Tàng Sơn thế mà gật đầu.
“Nhưng em không điên.” Tôi nhìn anh, “Anh như vậy mới bất bình thường.”
Lời nhận xét này k1ch thích anh lần nữa, một tia lửa giận hiện lên trong mắt Tàng Sơn, anh cúi đầu, tiếp tục hành động khi nãy.
Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cọ vào thành ghế sô pha, nhặt con dao gọt hoa quả dưới bàn trà, chĩa mũi dao vào thẳng lồng ng.ực Tàng Sơn: “Đừng ép em. Nếu anh còn di chuyển, em sẽ đâm thẳng vào tim anh đấy.”
Con dao run rẩy trong không khí.
Tàng Sơn thở dài, cầm cổ tay tôi điều chỉnh hướng dao: “Trái tim tôi ở đây, em phải đâm trúng mới giết tôi được.” Dường như không hề sợ hãi, anh ta chỉ nhìn tôi chằm chằm và nói, “Tôi nuôi em suốt 4 năm trời, em vẫn hận tôi vì cái chết cũng mẹ em đúng không?”
Tôi không trả lời.
Lòng tôi nặng trĩu. Mẹ tôi chết rồi, nhưng kẻ giết bà ấy vẫn sống khỏe mạnh. Tôi không thể hận bố, tôi chỉ có thể hận Tàng Sơn và bản thân mình. Cho đến khi nhìn Tàng Sơn rơi xuống nước, nỗi hận ấy vẫn không thể biến mất. Thay vào đó, nó ở trong lòng tôi càng ngày càng lớn, cứ như một con quái vật cư ngụ trong trái tim tôi, khiến tôi càng ngày càng tê tái, càng ngày càng lạnh.
“Có vẻ anh nói đúng rồi.” Tàng Sơn nhẹ giọng, “Em luôn đối xử không bằng với tôi. Thật ra chỉ cần em suy nghĩ cẩn thận, em sẽ biết cái chết của mẹ em không hề liên quan tới tôi. Tại sao em không muốn dựa dẫm vào tôi?”
“Em cứ nghĩ anh là anh trai cùng cha khác mẹ, nhưng vấn đề là anh không phải anh trai của em, vậy sao em phải dựa dẫm vào anh chứ?” Tôi sững sờ nhìn anh, lộ sự khó hiểu, “Anh… Anh là ai?”
Tàng Sơn không trả lời, chỉ nói: “Những gì tôi nói với em, Cung Trúc, em quên hết rồi.”
Anh đứng dậy, cầm con dao gọt hoa quả trong tay tôi đặt lên bàn, thậm chí còn thản nhiên bật TV lên.
Giọng người dẫn chương trình dự báo thời tiết quen thuộc như một điều cố định hằng đêm trước đây, nhưng tôi biết đêm nay đã thay đổi.
Tôi thả mình trên ghế sô pha, tim vẫn đập thình thịch. Có điều, vẻ bạo lực của Tàng Sơn lúc đầu phút chốc đã biến mất, anh lại dịu dàng như ngày thường, như thể mọi thứ tôi vừa thấy chỉ là ảo giác, thậm chí anh còn tốt bụng đi lấy cho tôi ly nước.
Dưới ánh mắt của anh, dù là ly thuốc độc, tôi cũng không thể không uống.
Trong lúc tôi uống nước, Tàng Sơn quan tâm hỏi thăm: “Cố Hạ là mẫu người bạn trai lý tưởng của em à?”
Tôi sặc nước.
“Em lớn rồi, có người mình thích là chuyện bình thường.” Anh vừa nói vừa nhẹ nhàng lau nước trên khóe miệng tôi, “Không phải anh không tin em, chỉ là em chưa từng yêu đương, đương nhiên sẽ gặp chút vấn đề trong việc lựa chọn đàn ông. Mẹ mất sớm, bố không rõ tung tích. Tuy không có quan hệ huyết thống nhưng chúng ta đã nương tựa nhau nhiều năm như vậy, em cứ coi anh là anh trai của em đi.” Anh vươn tay xoa mặt tôi, “Đừng sợ, việc công chúa thích ai là tự do của cô ấy mà.”