Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm!

Chương 52



Lúc trước hắn may mắn gặp qua người kia một lần, bộ dáng người kia xác thực cùng Sở Hủ rất giống nhau.

Nghe người khác nói lúc trước hắn là cái kẻ ngốc, về sau thật vất vả mới thanh tỉnh, nhưng là tính cách lại trở nên hỉ nộ vô thường.

*Hỉ nộ vô thường: vui buồn thất thường.

Người kia thuở nhỏ chính là kỳ tài ngút trời, cơ hồ là đối tượng được tung hô của toàn bộ Minh An thành.

Về sau bởi vì thuở thiếu thời hắn quá mức xuất sắc, bị người mưu hại không cẩn thận trở thành ngốc tử.

Liên quan tới người kia có rất nhiều lời đồn, có người nói hắn đã khôi phục bình thường, có người nói hắn vẫn bị điên như cũ.

Hắn còn nghe nói người kia vì muốn trợ giúp Sở Hủ củng cố quyền lực, tiếp thủ binh quyền Huyền Vũ quân dưới tay Sở Hủ.

Nay chính hắn suất lĩnh Huyền Vũ quân, ở khắp mọi nơi trong thiên hạ truy sát tàn dư của Tam vương.

*Suất lĩnh: dẫn đầu, chỉ huy.

Lúc Sở Hủ đem Huyền Vũ quân giao cho hắn, còn nhận lấy không ít sự phản đối của các đại thần và thế gia.

Trong mắt của những người này, Sở Trác là cái hạng người lúc điên lúc ngốc, vạn nhất sau khi giao Huyền Vũ quân cho hắn, hắn lại phát điên lần nữa thì phải làm sao?

Bất quá cho dù bọn hắn cực lực phản đối, Sở Hủ vẫn đem binh quyền giao cho Sở Trác.

Sở Trác sau khi nắm lấy binh quyền trong tay, trong vòng mấy tháng ngắn ngủi đã lập được chiến công hiển hách.

Hắn đầu tiên mang theo hai nghìn quân Huyền Vũ, truy đuổi Hành Dương quân của cữu cữu Tam vương trong ba ngày ba đêm, cuối cùng tại núi Bình Đỉnh đem tất cả tàn dư diệt sạch.

Về sau hắn ngay cả nghỉ ngơi cũng chưa từng, tiếp tục đi lên hai cái sơn trại trêи đỉnh núi.

Trong hai cái sơn trại này, có một cái gọi là Phục Vương sơn trại, bên trong có hơn một nghìn sơn tặc.

Trong đó cao thủ như mây, phần lớn đều là những kẻ cực kỳ hung ác trong giang hồ.

*Cao thủ như mây: ý ở đây là nhiều

Ngay cả Sở Hủ, cũng không dám tùy tiện mang binh lên núi.

Dù sao đây cũng là địa bàn của bọn chúng, chúng đã quen thuộc hết thảy những thứ xung quanh sơn trại, muốn chiếm cứ địa hình thì dễ, còn để phòng thủ và tấn công thì khó.

Lúc đó Sở Trác chỉ mang theo hai nghìn quân Huyền Vũ, trong đó có không ít người đã bị thương.

Trong tình huống như vậy hắn vẫn mang quân đánh tới, trong vòng một đêm tiêu diệt toàn bộ sơn trại.

Hắn đem tài vật ở Phục Vương trại tịch thu, một số đem thưởng cho người của Huyền Vũ quân, còn lại đều đem cống nạp vào quốc khố.

* Tài vật: tiền tài vật chất.

*Quốc khố: ngân khố quốc gia, kho bạc nhà nước.

Mặc dù kinh đô bên kia cực lực đè ép tin tức của hắn, nhưng bởi vì phong cách hành quân lôi lệ phong hành của hắn, qua không bao lâu tin tức của hắn, liền chậm rãi từ các nơi khác nhau mà truyền ra ngoài.

* Lôi lệ phong hành: mạnh mẽ vang dội, sấm rền gió cuốn …

Rất nhiều công thần quý tộc đều nói, Sở Trác là thanh đao sắc bén nhất trong tay Nhϊế͙p͙ Chính Vương.

Nhϊế͙p͙ Chính Vương ở kinh đô đóng vai bạch diện phụ tá ấu đế, Sở Trác thì phải đóng vai hắc diện trấn áp các thị tộc lớn không an phận.

*Ấu đế: hoàng đế còn nhỏ tuổi

* Hắc diện, bạch diện: mặt đen, mặt trắng.

” Chuyện của người kia, chúng ta vẫn không nên quản nhiều thì tốt hơn. Ngay cả đại ca hắn cũng không dám quản hắn, thế gia như chúng ta đây nếu như động thủ, e rằng sẽ vướng phải sự ngờ vực của hắn.”

* Thế gia: gia đình dòng tộc lớn có vai vế.

Công tử trẻ tuổi kia nghe vậy nhẹ gật đầu, bọn hắn thà kết giao cùng Sở Hủ tâm tư khó lường, cũng không muốn tiếp xúc với một tên điên hỷ nộ vô thường.

Bởi vì Sở Hủ có xảo trá như thế nào, hắn cũng đều lấy đại cục làm trọng.

Nhưng là nếu đối mặt với một người điên, tên điên kia sẽ không quan tâm đại cục như thế nào, hắn chỉ để ý đến chính mình có hài lòng hay không thôi.

Công tử trẻ tuổi nói:” Đại ca nói rất đúng, chuyện này là tiểu đệ cân nhắc không chu toàn. ”

Nam nhân thấy đệ đệ nhà mình cũng thông minh, vì thế hắn cau mày lại nhắc nhở một chút:” Trước kia kinh đô bên kia một mực đè ép tin tức của hắn, nhất định là đang có mưu đồ gì không muốn người khác biết. Nay đột nhiên tin tức của hắn không còn bị đè ép nữa, những việc bọn họ mưu tính có lẽ đã hoàn thành rồi ….

Sở Hủ lúc vẫn còn là tướng quân, đối với thế gia hết sức bất mãn, không biết chuyện lần này cùng với chúng ta có quan hệ hay không?”

Công tử trẻ tuổi nghe vậy sắc mặt tái nhợt, hắn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đại ca nhà mình một chút, đôi mắt nhịn không được hiện lên một tia bất an.

Công tử trẻ tuổi nói:” Cái người điên kia, nếu thật sự đối với thế gia động thủ, không sợ làm mất lòng đông đảo thế gia hay sao? “

Dù sao Sở Hủ có thể dễ dàng lật đổ Tam vương, trong đó có không ít công lao của thế gia bọn hắn.

Cái người điên trong miệng bọn họ, lúc nàng đang oai vệ ngồi trêи một cái ghế được lót bằng da hổ.

Bên ngoài phòng lúc này trời nắng gay gắt, một đám binh sĩ mặc giáp đen, đang thu dọn sơn trại máu chảy thành sông.

So với ánh nắng gay gắt ở bên ngoài, lúc này bên trong phòng lại âm u lãnh lẽo.

Hắn lúc này đang ngồi dựa vào ghế ngửa mặt lên, khôi giáp trêи người tùy tiện ném xuống đất, trêи người hắn chỉ mặc nhất kiện y phục màu đỏ thẫm.

Sở Trác dơ tay phải lên cao, trong tay nắm một mảnh mỹ ngọc chất ngọc sáng long lanh.

Mỹ ngọc: ngọc đẹp

Khớp xương ngón tay tinh tế của hắn bỗng chuyển động, thoạt nhìn so với mỹ ngọc kia còn đẹp hơn mấy phần.

Một nam nhân trẻ tuổi ăn mặc như phó tướng, lúc này một mực quỳ bên chân Sở Trác.

Hắn đã quỳ một hồi lâu, thấy Sở Trác vẫn như cũ không có ý định nói chuyện, nhịn không được giương mắt lên nhìn cô nương câm một cái.

Cô nương câm phát giác được ánh mắt nghi hoặc của hắn, liền hướng về phía hắn khẽ lắc đầu, ý bảo hắn không nên nhiều lời cũng không nên lộn xộn.

Cái phó tướng trẻ tuổi này gọi là Vân Mộc Hà, hắn đi theo Sở Hủ cũng đã được mấy năm.

Mấy tháng trước, lúc Sở Hủ giao binh quyền Huyền Vũ quân cho Sở Trác.

Hắn cùng với không ít người trong Huyền Vũ quân, ở trong lòng đối với cái quyết định này hết sức bất mãn.

Bởi vì bọn hắn không ít người đều cảm thấy, Sở Trác mặc dù võ công cũng không tệ, nhưng là hắn căn bản không có hiểu việc quân đánh trận.

Để cho một người cái gì cũng không biết, dẫn đầu đám người bọn họ đi lập chiến công hiển hách. Cảm giác này giống như là, đem một tuyệt thế bảo kiếm giao cho một hài đồng ba tuổi.

Có không ít người, đều đang đợi Sở Trác náo ra trò cười.

Nhưng là rất nhanh những người này, đều bị Sở Trác hung hăng đánh vào mặt.

Bởi vì hắn không chỉ không có náo ra trò cười, mà còn trong mấy tháng ngắn ngủi đã làm nên chuyện, làm tất cả mọi người kinh sợ một phen.

Người này chính là dụng binh kỳ tài, nghe nói hắn lúc còn nhỏ có đọc qua một chút binh pháp, sau khi bị ngốc cũng không có đụng đến nữa.

Nhưng mà một người như vậy lúc ở núi Bình Đỉnh, lấy ít địch nhiều nhẹ nhàng tiêu diệt năm ngàn tinh binh của Đình Dương quân.

* Mình không hiểu tại sao chỗ này tên quân lại khác, có lẽ là một đội quân khác. Vấn đề này thật không rõ vì ở trong bản gốc nó là như thế.

Lúc ấy bọn họ bên này chỉ có hai ngàn người, sau khi tiêu diệt toàn quân đối phương, quân đội của bọn họ bị thương tổn không đến sáu trăm người.

Sở Trác người này khi nhìn nhận một việc, luôn luôn từ một cái góc độ kỳ quái mà xem xét, sau đó lại nghĩ ra sách lược ứng đối càng thêm cổ quái hơn.

Rất nhiều người Huyền Vũ quân đều cảm thấy hắn là cái quái thai, chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi đã khiến cho bọn hắn sợ hãi cái quái thai này.

Ngay tại lúc Mộc Vân Hà một mình thất thần, đột nhiên thanh âm Sở Trác nhàn nhạt vang lên.

Thanh âm của hắn có chút khàn khàn, trong giọng nói không lộ ra một điểm hỉ nộ ( vui buồn).

“Còn chưa có bắt được.”

Vân Mộc Hà bị cô nương câm hung hăng đá một cước, hắn bị một cước này doạ giật mình một cái.

Hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, một bên đưa tay lên lau mồ hôi một bên trả lời:” Cố Phi Nhiên người này thập phần xảo trá, bọn thuộc hạ mỗi lần sắp bắt được hắn, đều bị hắn phát hiện được mà thừa cơ đào tẩu.”

Sở Trác chậm rãi đóng con ngươi chua xót, sau trận bệnh nặng một năm về trước, mắt của hắn liền thường xuyên không thoải mái.

Vân Mộc Hà thấy hắn chỉ nói như vậy, về sau liền nhắm mắt không lên tiếng nữa.

Hắn nhịn không được lại liếc trộm cô nương câm một cái, thấy cô nương câm không tiếp tục hướng tới chỗ hắn lắc đầu, hắn thế này mới cân nhắc ngôn ngữ nói khẽ:” Mặc dù không có bắt được Cố Phi Nhiên, nhưng là bọn thuộc hạ đã tìm được chỗ đặt chân gần đây của hắn ta. Bọn thuộc hạ phát hiện có không ít người thế gia, hướng tới chỗ Cố Phi Nhiên đang ở. Thuộc hạ muốn tự mình đi chuyến này, lần này nhất định sẽ bắt người trở về.

Sở Trác nghe vậy từ từ mở mắt ra, con người sáng màu của hắn, ở trong bóng tối không nhìn ra một chút xúc cảm nào.

Vân Mộc Hà ở trong lòng thật sợ hãi người Sở nhị gia này. Luôn cảm thấy người này cùng những người khác không giống nhau lắm.

Sâu trong đôi mắt của hắn ở chỗ không nhìn thấy được, tựa hồ như đang cất giấu một con rắn kịch độc, luôn luôn làm cho người ta có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy.

Sở Trác giật giật khoé môi có chút khô khốc nói:” Phải còn sống. ”

Vân Mộc Hà nghe vậy lập tức nói:”Rõ.”

Đợi đến lúc hắn thật vất vả từ trong phòng đi ra, cả người phía sau lưng đều là mồ hôi lạnh.

Cùng lúc đó tại một trấn nhỏ không đáng nhắc tới, Trần Y Y dẫn theo bọn người Tiểu Ngư dạo phố mua đồ.

Hai huynh đệ Tiểu Ngư đều đang tuổi lớn, rất nhiều y phục trước đó đều không thể mặc vừa nữa.

Trần Y Y liền muốn thừa dịp hôm nay, mang theo hai đứa hài tử này đến tu phục điếm nhìn xem.

*Tu phục điếm: giống cửa hiệu may mặc

Trần Y Y không nghĩ tới là bọn họ còn chưa kịp tới tu phục điếm đã bị vài người chặn đường.

Trần Y Y cảm thấy hôm nay thực đen đủi, đầu tiên là gặp một đám người tìm kẻ họ Cố kia, bây giờ lại gặp một đám người cố tình gây sự.

Trần Y Y đem Đoàn Tuyết ôm vào trong ngực, sau đó khẽ nhíu mày nhìn bọn hắn nói:” Các ngươi đây là muốn làm gì?”

Tiểu Ngư nhìn mấy người trước mặt, thấy dáng vẻ một đám đều không lương thiện, vội vươn tay đem đệ đệ kéo ra sau lưng mình.

Sau đó hắn liền ra hiệu cho đệ đệ nhanh chạy đi, về nhà mật báo cho Đại Lưu ca và Thường thúc.

Đệ đệ tiểu ngư cái đầu phi thường nhỏ, quay đầu lại liền nhanh chóng chạy mất húc vào trong đám người.

Mục tiêu của mấy người kia, hiển nhiên chính là Trần Y Y và Đoàn Tuyết. Đối với tiểu hài tử lén lút chạy đi, bọn hắn mặc dù nhìn thấy những cũng không để ý nhiều.

Trong bọn họ một cái nhân trêи mặt có vết sẹo, nhìn thoáng qua vẻ mặt cảnh giác của Trần Y Y nói:” Trần tiểu thư không cần khẩn trương, chủ tử nhà ta và Trần tiểu thư là bằng hữu cũ, không nghĩ đến ở chỗ này lại gặp được Trần tiểu thư, liền muốn mời Trần tiểu thư đi đến đó một chuyến. ”

Trần Y Y nghe vậy, cả trái tim thiếu chút nữa nhảy ra ngoài.

Từ sau khi chuyển đến trấn này, nàng vẫn luôn mang họ của Thường thúc, chính là bởi vì không muốn người khác để mắt đến.

Nghĩ không ra nàng thật cẩn thận như vậy, đến cuối cùng vẫn bị người ta tìm được?

Trần Y Y không biết vị bằng hữu này là ai, nhịn không được trong lòng có chút bất an.

Nàng quét mắt liếc nhìn mấy người trước mặt một cái, con ngươi đen nhánh mang theo một tia không kiên nhẫn.

“Ta nếu như không muốn đi thì sao?”

Nam nhân nghe vậy ánh mắt lập tức lạnh lùng, hắn nhìn lướt qua đứa nhỏ trong ngực Trần Y Y, trong mắt mang theo một tia uy hϊế͙p͙ rõ ràng.

Hắn nói:” Tại hạ biết tiểu thư khí lực rất lớn, nhưng là nếu muốn không thương tổn đến đứa nhỏ này, ta cảm thấy tiểu thư nên nghe lời thì tốt hơn. ”

Ánh mắt sắc bén của Trần Y Y hướng về phía nam nhân, ánh mắt cơ hồ có thể hoá thành một lưỡi dao sắc bén.

Nàng vừa rồi sỡ dĩ nói như vậy, chính là muốn thăm dò xem bọn hắn rốt cuộc là người phe nào?

Nay thấy đối phương nói bóng nói gió đều tràn đầy uy hϊế͙p͙, Trần Y Y liền biết bọn hắn hẳn không phải là người của Sở Hủ bên kia.

Bởi vì cho dù Sở Hủ không thích nàng, cũng sẽ vì đứa nhỏ trong ngực nàng mà phân thượng, sẽ không dùng thủ đoạn quá mức cường ngạnh.

Nhưng là mấy người trước mặt này, rõ ràng không thèm để ý đến hài tử của nàng.

Tâm Trần Y Y nhịn không được bắt đầu chìm xuống.

Nếu không thể là người của Sở Hủ, thì rất có thể sẽ là người đối lập với Sở Hủ.

Nam nhân thấy vẻ mặt Trần Y Y âm tình bất định, hắn nhịn không được lên tiếng thúc giục:” Tiểu thư, mời đi.”

Tiểu Ngư thấy thế vội vươn tay nắm chặt ống tay áo Trần Y Y, hắn một mặt khẩn trương nhìn những người trước mặt.

Trần Y Y đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Ngư, sau đó đối diện với mấy người phía trước nói:” Ta có thể đi với các ngươi, nhưng đứa hài tử này là vô tội, các ngươi để hắn ở lại đây đi. ”

Gã có vết sẹo do đao chém nghe vậy quét mắt Tiểu Ngư liếc nhìn một cái, hắn nghe Trần Y Y nói xong liền nhẹ nhàng gật đầu.

Tiểu Ngư trong lòng nhịn không được vừa hoảng vừa sợ, hắn muốn cùng Trần Y Y và Đoàn Tuyết đi.

Nhưng là hắn biết mình còn quá nhỏ, đi theo nói không chừng không giúp được gì mà còn liên lụy tỷ tỷ.

Sau khi Trần Y Y và Đoàn Tuyết bị mang đi, một người đột nhiên từ hẻm nhỏ bên cạnh chạy ra.

Tiểu Ngư thấy người kia xông đến chỗ mình, lập tức bị doạ hoảng loạn cắm đầu chạy về phía trước.

Vừa rồi mấy người kia rõ ràng đã đáp ứng tỷ tỷ thả hắn, thế nhưng sau khi mang tỷ tỷ rời đi liền muốn giết hắn?

Tiểu Ngư lúc này đã bị doạ đến hỏng rồi, hắn như là phát điên mà chạy về phía trước, chỉ hy vọng đệ đệ mau mang Thường thúc và Đại Lưu ca đến.

Tiểu Ngư không có chạy bao xa liền ngừng lại, bởi vì trước mặt hắn xuất hiện vài cái nam nhân cao lớn.

Mấy cái nam nhân này hình như đã sớm đứng chờ ở nơi này, Tiểu Ngư lập tức tuyệt vọng mở to hai mắt nhìn.

Xong, xong, bây giờ không chỉ không cứu được tỷ tỷ, ngay cả mạng nhỏ này của hắn cũng phải để lại ở nơi này.

Trong mấy cái nam nhân này, có một thiếu niên khuôn mặt thập phần thanh tú.

Thiếu niên có chút cúi đầu xuống cười cười với Tiểu Ngư:” Tiểu đệ đệ ngươi làm sao vậy? Vẻ mặt sao lại giống như có quỷ phía sau lưng thế này?”

Tiểu Ngư nhìn thiếu niên tươi cười, chẳng hiểu sao lại không cảm thấy sợ.

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua, cái người trước đó truy đuổi, lúc mấy người này xuất hiện đã sớm không thấy tăm hơi.

Tiểu Ngư:” Vừa rồi … Vừa rồi có người đang đuổi theo ta.”

Thiếu niên nghe vậy còn mắt có chút nheo lại, hắn duỗi đầu lưỡi ra ɭϊếʍ ɭϊếʍ tiểu răng hổ:” Không cần phải sợ, các ca ca đây chính là sẽ đem người đó bắt lại.”

* Tiểu răng hổ: răng hổ ở người nhìn giống răng nanh. Các bản có thể lên gg tìm hiểu thêm.

Trần Y Y bị người ta một đường dẫn tới một tiểu viện, vị trí viện tử này thập phần vắng vẻ.

Trần Y Y đến đây ở lâu như vậy, đều không có chú ý đến nơi này.

Đoàn Tuyết một mực nhu thuận đột nhiên bắt đầu lẩm bẩm, Trần Y Y biết Đoàn Tuyết lúc này sợ là đã đói bụng rồi.

Trần Y Y đưa tay vỗ nhẹ ngực đứa nhỏ, nàng nhẹ giọng bên tai Đoàn Tuyết dỗ dành.

Trần Y Y:”Đoàn Đoàn không nên nháo, chờ một lát nữa mẫu thân liền cho ngươi ăn …..”

Lúc Trần Y Y nhẹ giọng dỗ dành Đoàn Tuyết, nàng nhạy bén cảm giác được đang có người đang nhìn trộm mẫu tử nàng.

*Mẫu tử: mẹ con

Trần Y Y bị ánh mắt lạnh lạnh kia nhìn chằm chằm đến tê cả da đầu, cảm giác đó giống như bị thứ gì đó rất buồn nôn dõi theo vậy.

Đoàn Tuyết giống như cảm nhận được bất an của Trần Y Y, bàn tay nhỏ dùng sức nắm ngón tay Trần Y Y, đôi mắt rất giống người nào đó vụt sáng nhìn bốn phía.

Người nào đó ẩn khuất ở trong phòng, lúc nhìn thấy đứa nhỏ trong ngực Trần Y Y, đôi mắt thâm trầm lập tức càng trở nên âm lãnh.

Hắn không khống chế được đưa tay đẩy cửa phòng ra, trong nháy mắt lúc hắn một cước bước ra khỏi phòng, Trần Y Y đứng trong viện lập tức cảm thấy hoảng sợ.

Bởi vì người này không phải ai khác, chính là người trêи bức hoạ mà hôm nay mà hôm nay có người đã hỏi Trần Y Y.

Trần Y Y ôm Đoàn Tuyết lui lui về phía sau, nàng kéo ra một nụ cười cứng nhắc, nói:” Cố …. Cố công tử? Ngươi … Ngươi tại sao lại ở chỗ này? ”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.