Edit: Xy
Khi kim đồng rơi xuống, xung quanh lập tức trở nên im ắng, màn đêm tối tăm tựa như tia nước lạnh lẽo lặng yên không một tiếng động chảy qua, giá lạnh thấm vào thân thể và trái tim của bọn họ.
Cảm giác nhói nhói ngang hông truyền tới, Mục Tiểu Ngọ vừa dùng một tay đè chặt vết thương vừa nhìn Mục què, ra hiệu cho hắn gọi kim đồng quay lại để thi pháp tiếp.
Mục què hiểu ý, hạ thấp giọng niệm quyết. Nhưng cây kim đồng kia vẫn nằm im không nhúc nhích trên mặt đất, không có dấu hiệu muốn bay trở về. Vì thế, hắn chỉ có thể khập khiễng đi về phía cây châm đồng, động tác của hắn rất nhẹ nhàng, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn trái nhìn phải. Rõ ràng là sợ thứ đang ẩn núp trong bóng tối đột nhiên phục kích. Nhưng tất cả có vẻ thuận lợi, ít nhất là khi hắn đi tới bên cạnh chiếc kim đồng, khom lưng nhặt nó thì không xảy ra chuyện gì.
Mục què dùng ngón tay sần sùi thô ráp của mình để nhặt kim đồng lên, hai mắt nhắm lại định thi pháp lại lần nữa thì đột nhiên nghe thấy tiếng Mục Tiểu Ngọ suýt xoa “hừ” một cái, hít một hơi khí lạnh.
Mục què bỗng nhiên mở mắt, khi nhìn thấy cảnh trước mắt thì bị dọa sợ mềm cả chân, lảo đảo lui về phía sau vài bước rồi dựa lưng vào mặt tường.
Cách hắn không xa có một tấm vải đỏ đang trôi nổi trên không, cách mặt đất khoảng một mét, lúc lên cao lúc xuống thấp đang bồng bềnh bay về phía của hắn. Tấm vải kia rất cũ, có vẻ đã lâu chưa giặt sạch, trên bề mặt còn dính một lớp dầu mỡ ánh đen. Nhưng có thể loáng thoáng nhìn thấy bên trên có thêu hình một con cá chép, mình vàng bụng trắng, còn khâu điểm xuyến thêm hai sợi râu màu vàng nhạt.
Tấm vải đỏ phập phềnh lên xuống, trong lúc nó đang chuyển động thì Mục quỳ nhìn thấy mặt dưới có một đôi mắt màu đỏ tươi như máu, xung quanh tròng mắt đỏ kia là một vòng máu mủ.
Nó đang nhìn hắn, nhìn chòng chọc, hệt như đôi mắt của một con cá chết.
Mục què sợ ngây người, tay nắm kim đồng dựa người vào tường, mắt nhìn vật kia đang chậm rãi từng chút một tiến gần về phía mình, miệng run lẩy bẩy không thể niệm khẩu quyết một cách hoàn chỉnh. Đến nỗi hắn còn cảm thấy, dù mình có đọc được ra hết thì cây kim đồng cũng sẽ không nghe theo lệnh của hắn. Nó là Linh Khí, có thể cảm ứng được tâm cảnh của người thi pháp. Mà bây giờ hắn đang sợ tới mức chân mềm nhũn như này thì chẳng lẽ nó có thể phá được cả khí thế của địch à?
Tấm vải đỏ ngày càng tới gần, gần như sắp chạm vào người của hắn. Cổ họng Mục què đúng lúc phát ra một tiếng kêu, cả người chuẩn bị chạy mất. Nhưng hắn chưa kịp nhấc bước thì cây kim trong tay đã bị lấy đi. Mục Tiểu Ngọ đứng sau lưng hắn, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp chặt kim đồng đặt lên mi tâm, yếu ớt quát nhẹ một tiếng: “Thiên linh vạn thánh, hộ ta kim linh. Cửu sửu chi quỷ, biết tính danh ngươi. Mau mau đi bắt, không được để lâu.”
Giọng của nàng không lớn, nhưng từng chữ lại như châu ngọc, lưu loát dứt khoát. Quả nhiên, cây kim đồng hơi rung lên sau đó bay ra khỏi ngón tay của nàng, cắm thẳng vào tấm vải đỏ.
Tấm vải đỏ biến mất, cây kim đồng cũng vậy. Mục Tiểu Ngọ nhẹ nhàng thở phào một hơi, mồ hôi tuôn ào ào sau lưng, thấm ướt cả váy.
“Thêu… Thêu… Thêu được nó chưa?” Đầu lưỡi Mục què thắt lại, nói chuyện mơ hồ không rõ nghĩa: “Ngươi sao rồi? Có bị thương… Thương chỗ nào không?”
“Eo.” Nói xong lời này, vết thương của Mục Tiểu Ngọ càng đau hơn, máu chảy từ vết thương qua kẽ ngón tay, châm mềm nhũn mất một nửa: “Người bên trong chết rồi, không biết là ai.”
Vừa nói nàng vừa nhìn vào cửa phòng đang mở rộng kia, nhưng ngay sau đó, sắc mặt của nàng lập tức trắng bệch: Trong phòng treo một tấm vải đỏ, màu đỏ thẫm giống như thấm đẫm máu tươi. Nàng không thấy rõ nó đang che giấu thứ gì, nhưng lại cảm nhận rõ ràng ác ý của nó.
Một tiếng “Đinh” vang lên, kim đồng bay ra khỏi phòng rồi rơi xuống mặt đất, bị ánh trăng trên đỉnh đầu chiếu vào lóe ra ánh sáng khiến lòng Mục Tiểu Ngọ cũng đau theo.
“Sao nó… Nó vẫn còn?” Nàng nhìn tấm vải đó đang tung bay trong phòng, nuốt một ngụm nước bọt xuống.
Hiển nhiên Mục què cũng nhìn thấy, hắn vịn tường lui về phía sau, miệng lẩm bẩm liên tục: “Đúng là xui xẻo tới nhà, sao lại để hai chúng ta gặp phải thứ này chứ, không lẽ là ông trời muốn tuyệt đường của hai chúng ta.”
Hắn vừa dứt lời thì phía bên kia đường đột nhiên truyền tới tiếng người ồn ào, và ngay sau đó một vòng sáng đỏ hiện lên, còn đám người đang phát ra tiếng động kia cũng chạy về phía bọn họ.
“Ai đang ở đó? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Cùng với âm thanh kêu gào ồn ào kia, Mục Tiểu Ngọ phát hiện tấm vải đỏ đã biến mất, nàng cảnh giác nhìn xung quanh một lượt cũng không thấy nó đâu. Nó im hơi lặng tiếng biến mất trước khi mấy người nhà họ Diêm chạy tới.
“Chúng ta nghe thấy tiếng kêu nên đã chạy tới, đã xảy ra chuyện gì với hai vị vậy?” Người dẫn đầu nhìn thấy hai tổ tôn nhà họ Mục thì vội vàng hỏi.
Mục Tiểu Ngọ thở hổn hển mấy hơi, nói: “Ta bị thương nhẹ, không có gì đáng ngại cả, nhưng mà…” Nàng nhìn về phía sương phòng bên kia rồi nói tiếp: “Hình như bên trong có người chết, các ngươi mau qua đó xem thử đi.”
Người dẫn đầu nghe thấy nàng nói vậy thì sợ trắng cả mặt, vội vàng dẫn theo mấy gã sai vặt đi vào trong cùng. Chẳng lâu sau, Mục Tiểu Ngọ đã nghe thấy mấy tiếng kêu rên truyền ra:
“Máu… Nhiều máu quá…”
“Mau soi, mau soi thử đi xem là ai…”
“Quân cô nương, là Quân cô nương…”
***
Thúy Quân nằm ngửa trên sàn nhà, cơ bắp trên mặt xiết chặt lại, vẻ mặt vặn vẹo trông hơi đáng sợ. Đôi mắt xinh đẹp đào hoa của nàng trừng thật lớn, vô thần nhìn lên nóc phòng tối đen.
Nói vô thần không phải vì ánh mắt của nàng mất đi ánh sáng, mà ở trong hốc mắt của nàng, con ngươi không cánh mà bay, bên trong chỉ còn lại hai hốc mắt nhuộm đầy máu đỏ thẫm.
Nhưng hai con mắt bị mất không đủ để gây ra cái chết của nàng. Vết thương trí mạng là ở cổ, nơi đó có một miệng vết thương lớn như nắm đấm của đứa bé, da thịt hở ra ngoài, mạch máu bị phá vỡ hoàn toàn, bị ai đó tàn nhẫn kéo mạnh ra rũ ở bên ngoài.
Tương Trinh vừa nhìn thấy thi thể của Thúy Quân thì lập tức bất tỉnh, tiếp theo đó là Diêm Dư Trì. Vị đại thiếu gia thân hình cao lớn nhà họ Diêm kia chỉ kịp hét thảm một tiếng rồi gục bên cạnh đệ đệ của mình. Nếu không ngờ có Diêm Thanh Thành kịp thời đỡ hắn lại thì chỉ sợ hắn đã ngã vỡ đầu.
Diêm Thành Thành sai người nâng ca ca của mình đi trước, sau đó ngưng trọng nhìn thi thể của Thúy Quân. Một lúc lâu sau mới rầu rĩ hỏi: “Là ai phát hiện nàng đầu tiên?”
“Nhà… Nhà… Nhà họ Mục…”
Diêm Thanh Thành hơi kinh ngạc: “Tiểu Ngọ? Là ngươi và gia gia của ngươi phát hiện ra? Vậy hai ngươi có nhìn thấy hung thủ không?”
Mục Tiểu Ngọ nhìn hắn, ánh mắt có vẻ lưỡng lự: “Công tử, có vài lời ta ta nghĩ nên nói riêng với ngươi mới tốt.”
Diêm Thanh Thành nhìn nàng một cái, cuối cùng cũng gật đầu. Mấy người làm khác đứng sau lưng hắn thấy vậy liền biết điều lui xuống, chỉ để lại ba người họ và một cỗ thi thể đáng sợ.
Mục Tiểu Ngọ kể lại những chuyện vừa xảy ra, cuối cùng, dưới ánh mắt kinh ngạc của Diêm Thanh Thành, nói nàng thêm: “Nhà họ Diêm là gia đình giàu có, nếu chuyện quỷ thần như này truyền ra ngoài thì sợ rằng sẽ gây bất lợi cho việc làm ăn của nhà ngươi. Nên những chuyện này phải nói riêng mới tốt.”
Còn chưa dứt lời, bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo: “Thanh Thành, trong nhà xảy ra chuyện mà không cho ta biết, không lẽ ngươi sợ ta ra ngoài nói linh tinh hay sao?”