Nhiễm Sương

Chương 50: Giữa trưa (Bảy)



Hiển nhiên Thích bá đã chờ lâu, hai người chưa từng nghĩ khách không mời Thương Chiết Sương này sẽ đến.

Thần sắc trên mặt ông có chút nghiêm trọng, vái chào Tư Kính, thuận tiện nói: “Ninh phủ bên kia đã an bài, mấy ngày nữa sẽ phải xuất phát.”

Tư Kính gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

“Công tử, lần này lời mời của Ninh phủ đơn giản chính là Hồng Môn Yến…” . Bạn‎ đang‎ đọc‎ tr𝑢yện‎ tại‎ _‎ T‎ r‎ U‎ m‎ T‎ r‎ 𝑢‎ y‎ e‎ n.Vn‎ ‎ _

Thích bá còn chưa nói xong đã bị Tư Kính đánh gãy.

Lời của hắn mang ý lạnh, nhàn nhạt vô vị: “Đây là Tư gia thiếu Ninh gia, lần này Chiết Sương cùng ta đến, muốn rời đi cũng rất dễ, nên sẽ không sao.”

“Thương cô nương cũng muốn đi sao?” Thích bá hơi kinh ngạc.

Dường như Tư Kính nhìn ra ông không hiểu, cười nhạt: “Ta không thể liên lụy hay thay đổi ý nghĩ của nàng ấy, ta chỉ biết chung quy Ninh Triều Mộ không cần mạng của ta, mà Thương Từ Hàn cũng sẽ không để nàng xảy ra chuyện.”

Nụ cười của hắn phút chốc có chút châm chọc, dùng một thanh âm nhỏ đến không thể nghe được, thản nhiên nói: “Mọi người đối với đồ vật còn có thể lợi dụng đều khoan dung một chút.”

Thích bá nhíu mày, cực kỳ nhạy cảm với bốn từ “đồ vật lợi dụng”, nhưng ông cũng không nói gì, chỉ trầm thấp hít sâu: “Mong rằng Thương cô nương thật sự có thể thay đổi gì đó.”

Tư Kính không lên tiếng, ngắm nhìn ánh đèn đã thắp lên ở phía xa.

Lần đầu hắn cảm thấy ánh đèn này không cách hắn xa đến thế.

***

Lúc bọn họ lên đường, cách lập đông chỉ khoảng hai ngày.

Không vực chỉ có một cửa thành thông hành duy nhất, ở đó chỉ có thưa thớt vài người, dù sao người ở Không vực không mấy ai nghĩ đến có thể trở lại Tứ Châu.

Thương Chiết Sương khoác áo choàng Tư Kính đưa cho nàng, Tư Kính thì đang bao bọc bởi một tầng áo khoác.

Bạc Ngạn đứng sau bọn họ, cúi thấp đầu, nắm chặt ngọc phù trên tay.

Bởi vì Không vực có kết giới nên người trông coi ở cửa thành chỉ có một người, ngày thường người vãng lai ở đây vốn rất ít, vì thế khi hắn tra xét cũng phá lệ nghiêm túc.

Người đó hiển nhiên có quen biết với Tư Kính, thấy người tới là Tư Kính liền quen gật đầu chào, nói: “Tư gia chủ muốn đến Tứ châu sao?”

Tư Kính ôn nhã cười gật đầu: “Sắp đến cuối năm, phải xử lý rất nhiều chuyện.”

Nghe Tư Kính nói như vậy, người đó ra vẻ hâm mộ tươi cười: “Ồ, Tư gia chủ đây là bận rộn phú quý! Nào giống ta, cuối năm muốn ăn gì cũng phải cân nhắc rất lâu.”

“Mỗi người đều có nỗi khó xử riêng, không ai hơn ai cả.”

“Đúng vậy, nếu muốn để ta làm Tư gia chủ, không chừng phải sứt đầu mẻ trán mất.” Người đó vỗ trán, cũng không đào sâu thêm, quay sang dò xét Thương Chiết Sương cùng Bạc Ngạn, “Ể? Hai gương mặt mới này.”

“Vị này là bằng hữu của ta, Thương Chiết Sương Thương cô nương, vị kia là tân quản sự ta mới tìm được, dự định mang theo đến Tứ châu.”

“Quản sự, còn trẻ như vậy đã là quản sự sao?” Thần sắc người kia lộ ra kinh diễm, hiển nhiên vào Tư gia làm quản sự cũng không phải chuyện dễ.

“Mỗi người đều có một sở trường, giống chuyện trông coi kết giới Không vực cũng thế, không phải ai cũng có thể làm.”

Mặt nạ thiện lành trên mặt Tư Kính luôn có thể mê hoặc tính, chỉ nói đại khái liền khiến người kia bớt nghĩ nhiều. Hắn ta gãi đầu, hơi ngượng ngùng cười: “Tư gia chủ thật đề cao ta, thủ ở cửa thành này không phải là việc khó gì.”

Thương Chiết Sương thấy hắn ta nói thế, ánh mắt khẽ chuyển động, nở nụ cười đi đến nói với hắn: “Thời gian của bọn ta hơi gấp, lập tức phải đi ngay, nếu lần sau trở về nhất định sẽ mời ngươi dùng bữa.”

Người đó thấy cô nương xinh đẹp như thế có thể nói chuyện với hắn, hai bên má càng đỏ hơn, bộ dáng thụ sủng nhược kinh nhưng vẫn không quên chức trách của mình, nhìn bọn họ nói: “Qua cửa thì phải từ từ, dù các ngươi không phải thứ âm tà gì, nhưng không thể thiếu được cửa này.”

Đôi mắt Bạc Ngạn xẹt ngang một tia co quắp, Tư Kính tiến về phía trước một bước, ngăn trước người hắn, thanh âm ôn hòa bình ổn: “Ngươi đi trước đi.”

Bàn tay nắm chặt ngọc phù của Bạc Ngạn đã ra đầy mồ hôi, chậm rãi cất bước đến kết giới ở cửa thành.

Người giữ thành nhìn hắn tựa như trông thấy một đồ vật hiếm lạ, câu được câu không nói: “Sao Tư gia chủ lại để quản sự đi trước, Thích bá cũng không có đãi ngộ này đấy.”

“Quản sự này của ta, từ nhỏ đã hơi sợ người lạ, gặp người bình thường lần đầu sẽ không được tự nhiên, nên ta để hắn ra ngoài trước.”

“À là dạng này… Tư gia chủ quả nhiên thận trọng.” Người kia nghe vậy, gãi đầu không nói gì nữa.

Khi Bạc Ngạn chạm tay đến kết giới, lớp màng trong suốt nổi lên một mảng ánh sáng xanh, trong chốc lát tiêu tan không vết tích.

Người kia nhíu mày, thần sắc có chút cảnh giác, tiến về phía trước nói: “Kỳ quái, kết giới hôm nay sao lại như thế.”

Tư Kính không bận tâm theo hắn đi về phía trước, đưa mắt với Thích bá.

Thích bá ngầm hiểu, đột nhiên khiển trách: “Bạc Ngạn, ngươi lại mang theo âm v@t loạn xạ à! Ngươi đã mang theo gì?”

Bạc Ngạn lắc mình một cái, bên eo rớt xuống một túi gấm.

Thương Chiết Sương tiến lên đẩy nhẹ hắn một cái, ra vẻ không kiên nhẫn nói “Đi mau đi mau” rồi nhặt túi gấm lên, sau đó đưa cho người giữ thành, oán trách nói: “Người này có chút bản lĩnh, nhưng lại luôn hứng thú với mấy vật âm kỳ quái.”

Người giữ thành tiếp nhận túi gấm Thương Chiết Sương đưa tới, xem xét một chút thì thấy một Hắc ngọc điêu khắc tinh xảo, trên đó âm khí quanh quẩn, lạnh lẽo đánh lên mặt hắn ta.

Hắn do dự một chút, chậm rãi nói: “Thứ này…”

“Thứ này đưa ngươi vậy, dù sao cũng phải vật đáng tiền, âm khí nặng như thế, mang đến Tứ châu cũng không tốt.”

Thương Chiết Sương cong mày vỗ vai hắn ta, nói nhỏ bên tai: “Thứ này dù không đại cát, nhưng nếu mang đi cầm cũng có thể đổi không ít bạc, cầm chút bạc này đi ăn một bữa cơm tất niên với người nhà đi.”

Người kia nghe cách nói này của nàng, mũi có chút cay, ngữ điệu có chút nghẹn ngào: “Ta làm thủ vệ ban ngày rất cô độc, trong nhà có huynh đệ tỷ muội nhưng không ai hỏi han, không nghĩ cô nương vẫn nhớ kỹ lời ta vừa nói.”

“Tất nhiên rồi.” Thương Chiết Sương sau khi lỡ nghiện diễn kịch, thu lại cũng không được, vừa định nói thêm gì đó với hắn, lại nghe Tư Kính lạnh lẽo nói một câu.

“Chiết Sương, chúng ta phải gấp rút lên đường.”

Nàng không hiểu nhìn Tư Kính, nghĩ thầm bản thân không phải đang giúp bọn họ diễn cho tròn vai sao? Thế nhưng Tư Kính không nhìn vào mắt nàng, nàng cũng đành gửi một ánh mắt an ủi tới người kia, theo Tư Kính ra khỏi kết giới.

Cửa thành Không vực ở trên một ngọn núi ở Nam Châu, bọn họ lần lượt ra khỏi kết giới, sau đó rất nhanh tìm được Bạc Ngạn đang đợi ở bên cạnh một cái cây.

Đôi mắt hắn vẫn có chút mông lung, dường như khó thích ứng, nhưng rất nhanh đi tới bên cạnh bọn họ.

Sau khi xuống núi, Thích bá thuê một chiếc xe ngựa, tính toán từ đây đi đến biên giới giữa Nam Châu và Đông Châu, đến tận chỗ thiết yến của Ninh phủ chỉ cần một ngày đường xe.

Trên đường đi Tư Kính không lên tiếng, Thương Chiết Sương cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng nàng không tìm được nguồn không đúng đó ở Tư Kính, đành phải nói nhảm: “Tư Kính, khối Hắc Ngọc đó là gì vậy? Các ngươi muốn diễn kịch gạt người cũng không báo với ta trước một tiếng.”

Tư Kính ngồi trên xe ngựa, một tay cầm sách, đôi mắt nâng lên nhìn lướt qua, rồi nhìn sang hai gò má của Thương Chiết Sương.

Thương Chiết Sương đã từng thấy bộ dạng xa cách của Tư Kính, cũng chưa từng thấy hắn hiện rõ điều này trên mặt, không chút kiêng kỵ bày ra thanh lãnh ý.

Trong lòng nhất thời có lửa nóng vụt lên.

Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng nhìn tới sắc mặt người khác, dù bây giờ ăn nhờ ở đậu người ta, nàng cũng chưa từng tham luyến nhưng vinh hoa không duyên cớ mà đến này.

Nàng cảm kích, nhưng không muốn hạ thấp bản thân.

Nhưng chưa đợi nàng phát ti3t lửa giận, Tư Kính đã thản nhiên nói: “Hắc ngọc này có giá trị liên thành, Chiết Sương cứ như vậy tặng cho người khác, nên làm sao mới phải đây?”

Thương Chiết Sương trước đó tức giận, lúc này bị Tư Kính nói đến suýt nữa bật cười: “Tư công tử cho là ta không nhìn ra vật có giá trị liên thành sao?”

“Nếu như thứ này quan trọng với người khác, nhưng không liên quan đến giá trị thì sao?”

Tư Kính khép cuốn sách trên tay lại, đặt mạnh lên cái bàn nhỏ.

Thương Chiết Sương như nghẹn ở cổ họng, dứt khoát không thèm nhìn hắn.

Nhưng sau khi ổn định tinh thần nàng ngẫm nghĩ lại, việc mình làm đúng thật không đúng.

Nhưng Tư Kính là người chưa từng phát cáu mà?

Nếu như khối Hắc ngọc này đối với hắn rất quan trọng, khi về hắn đi lấy còn không được sao, nàng tuyệt nhiên không tin Tư Kính là người câu nệ thể diện, càng không tin Tư Kính nhìn không ra nàng đang muốn giúp bọn họ.

Xem như có chiều hướng xấu hơn, người kia không muốn trả lại Hắc Ngọc, không phải còn có nàng có thể giúp hắn trộm thứ này về sao?

Theo nàng thấy Tư Kính làm như thế, hẳn là có duyên cớ khác.

Tư Kính thấy Thương Chiết Sương trầm mặc, đôi mắt rủ xuống che giấu tâm tình.

Bạc Ngạn ở phía ngoài, Thích bá ngồi cạnh đánh ngựa.

Chẳng lẽ bởi vì không có người ngoài nên hắn mới có thể mất bình tĩnh như vậy? Xem như hắn không thích nhìn ánh mắt người khác đánh giá Thương Chiết Sương làm loạn, sao có thể tùy tiện phát cáu với nàng chứ?

Hắn phát hiện, từ sau khi biết Thương Chiết Sương, tất cả quỹ tích đều thay đổi rất sâu sắc, hắn cũng liên tục lặp lại mất sự bình tĩnh và chừng mực vốn có.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy có chút quấy nhiễu, cũng có chút buồn rầu.

Bất quá hắn hiểu rõ, một khi tình cảm sinh ra, không thể bỏ mặc.

Cơn giận của Thương Chiết Sương tới cũng nhanh, tiêu tán cũng nhanh.

Dù trước kia nàng không mấy nhạy cảm với chuyện tình cảm, nhưng cũng có thể nắm được việc đối nhân xử thế. Ví dụ như tôn kính cùng thiện ý đối với Thích bá, chính là bản năng bẩm sinh của nàng.

Có rất ít người cảm thấy không vui khi ở cùng nàng.

Sau khi trải qua chuyện của Hắc ngọc, nàng và Tư Kính lại khôi phục mối quan hệ như xưa, hai người cũng cố gắng không đề cập đến chuyện xảy ra hôm đó.

Không đến một ngày, bọn họ đã đến Đông Châu.

Sau khi Thương Chiết Sương chạy ra khỏi nhà liền tìm cách để đến Không vực, Trường Định thành Đông châu cũng không phải chưa từng tới, chỉ là lúc đó cưỡi ngựa xem hoa, chưa từng thưởng thức tinh tế.

Hiện tại đã sớm lập đông, đầu đường cuối ngõ đều có tiểu thương bán đồ tết, mấy đám trẻ con cũng vui đùa bên đường nhộn nhịp.

Phồn hoa ở thành Trường Định không chỉ giới hạn ở đây, nhìn về phía xa mọc đầy những lầu các cao lớn, nhà nhà mọc lên như nấm khắp nơi. Dù hiện tại là ban ngày, bọn họ vẫn có thể nghe thấy ca hát kiều diễm từ nơi nào bay đến, ngửi thấy huân hương mị hoặc lặng lẽ lượn lờ quanh chóp mũi.

Nhưng Thương Chiết Sương không thích ở nơi nhiều người, cảm thấy rất huyên náo phiền phức, nàng nhìn thoáng qua rồi phất tay áo hạ màn xe xuống.

Tư Kính ở một bên nói không mặn không nhạt: “Chiết Sương không thích cũng phải thích ứng, ngày mai chúng ta đến tiệc tối còn náo nhiệt hơn cả thành Trường Định này đấy.”

***

Tác giả: Dấm vương Tư Kính.

Sương Sương vì điều gì ngươi đã sớm biết, cũng vô cùng hoàn mỹ gia nhập đội ngũ lừa gạt đầy nghiêm chỉnh rồi cơ mà?


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.