Nhiễm Sương

Chương 69: Giờ chiều (Sáu)



Tiếng bước chân từ xa đến gần hơn, cực kỳ rõ ràng.

Cũng may chỉ có tiếng chân của một người, bên trong hỉ đường có ba người đang ẩn nấp, nhịp tim Thương Chiết Sương đập trầm ổn, nàng nín thở chờ Hà Giang Dẫn đến.

Hà Giang Dẫn mặc hỉ phục thêu những hoa văn áng mây cùng chim khách óng ánh, kim tuyết trải rộng toàn bộ nên trong hỉ đường u ám, hắn có chút chói mắt.

Trong tay hắn cầm một thanh kiếm, thanh kiếm có hơi thở tựa như nén nhang, màu đỏ như máu.

Thương Chiết Sương không nhìn thấy Hà Giang Dẫn, chỉ có thể dựa vào tiếng bước chân của hắn để phán đoán vị trí.

Ban đầu tiếng bước hơi chậm lại, sau đó lại chợt nhanh như vũ bão dày đặc.

Hình như… Đang chạy nhanh tới.

Thanh kiếm dài đỏ tươi tựa như xuyên gió bay đến, dựa vào lực đạo như thế, tuyệt đối có thể xuyên qua trái tim của nàng, một chiêu mất mạng.

Thân thể Thương Chiết Sương cứng đờ, dựa vào thanh âm đoán được vũ khí trong tay Hà Giang Dẫn, nhưng nhất thời không có biện pháp đoán được hắn đang làm gì, đành phải lấy bất biến ứng vạn biến, không nhúc nhích.

Trong khoảng thời gian nàng đứng yên trầm mặc, Hà Giang Dẫn khẽ cười trầm thấp, kéo dài âm cuối.

Hắn nói: “A Chiếu, lễ thành hôn của chúng ta hình như có nhiều khách không mời mà đến. Ta vốn tưởng rằng bọn họ gan lớn đến mức dám chạm vào nàng, nhưng hiện nay xem ra, tựa hồ không như thế.”

Âm cuối của Hà Giang Dẫn mang theo chút nghi hoặc, thanh kiếm cầm trong tay chưa từng buông lỏng.

“A Chiếu, nàng nói thử xem tân khách đó rốt cuộc ở nơi nào đây?”

Tiếng nhạc trong hỉ đường đột nhiên ngưng bặt, an tĩnh đến độ Thương Chiết Sương có thể nghe được tiếng hít thở của mình.

Nàng thu ngón tay vào ống tay áo đỏ, bên tai đều là hơi thở của Hà Giang Dẫn.

Phút chốc hắn đã tới gần nàng, vỗ lên mặt nàng cách một tầng khăn đỏ tân nương, thanh âm ôn nhu: “A Chiếu, đợi thêm một chút nữa, nàng có thể gả cho ta rồi.”

Ánh mắt Thương Chiết Sương ngưng lại, nếu biết Hà Giang Dẫn làm như thế, nhất định tâm tình Thương Từ Hàn sẽ không lặng yên, dứt khoát vò mẻ không sợ rơi, còn Hà Giang Dẫn trước khi Thương Từ Hàn động thủ với mình, sẽ thoát thân ngay.

Nhưng nàng còn chưa hành động, trong hỉ đường đột nhiên có tiếng gió gào thét.

Cơn gió đột nhiên xuất hiện này thổi tắt hai cây nến duy nhất, suýt nữa quật ngã nén nhang.

“A Chiếu?”

Hà Giang Dẫn còn đang gọi tên Ôn Chiếu, chỉ là thanh âm hiện tại của hắn so với lúc nãy bình ổn, mang thêm chút do dự.

Lúc Hà Giang Dẫn đang do dự, Thương Chiết Sương bỗng vén khăn trùm đầu, thân ảnh đỏ rực trực tiếp lướt qua bên người của Hà Giang Dẫn, đi đến nơi Tư Kính cùng Thương Từ Hàn ẩn nấp.

Nhưng Hà Giang Dẫn lại tựa như không phát hiện, vẫn duy trì bộ dạng lạnh nhạt.

Trong bóng tối không thể nhìn rõ được ngũ quan, chỉ có thể nhìn thấy một điểm sáng màu đỏ từ hương đốt, Hà Giang Dẫn giãn gân cốt, lười nhác nói: “Quý khách đến từ phương xa, A Chiếu hiếu kỳ là chuyện đương nhiên.”

Thương Chiết Sương suy nghĩ hàm nghĩa bên trong lời nói của hắn, phát hiện dị hương quanh quẩn xung quanh nàng đúng thật là càng lúc càng nồng, không nhạt như lúc nàng đứng bên cạnh Ôn Chiếu.

Bóng tối trước mắt đột nhiên hiện ra ánh sáng nhạt, nàng nhìn thấy một ngõ nhỏ rất sâu.

Thiếu nữ đứng ở nơi duy nhất có ánh sáng, đôi mắt cười cười nhìn thiếu niên đi xa.

Bốn mùa bắt đầu luân chuyển, trong ngõ, từ sắc vàng trầm ấm chuyển thành màu trắng xóa của tuyết.

Thiếu nữ ngâm nga ca dao cổ, ngồi phóng khoáng trên cành cây, ngón tay vuốt nhẹ nhánh cây vừa mới bẻ, ngắm nhìn xa xăm, chờ đợi.

“Sư huynh!” Nàng nghe thấy nàng ta gọi vui vẻ.

“Sư huynh!” Nàng nghe thấy nàng ta gọi rất dịu dàng.

“Sư huynh!” Nàng nghe thấy nàng ta gọi… một cách mất mát.

Sau đó, lời nói của thiếu nữ càng ít hơn, nàng ta tựa như một cái bóng đi đằng sau lưng của thiếu niên. Mãi cho đến khi nàng trổ mã, càng ngày càng đẹp, mà thiếu niên khi xưa cũng trở thành công tử văn nhã.

Nàng ta còn đang hát ca dao cổ, nhưng không hề gọi hắn nữa.

Nàng trở nên trầm mặc ít nói, cử chỉ đoan trang, điều duy nhất không đổi, là ý cười dịu dàng đối với thiếu niên.

Cuối cùng nàng đứng ngăn trước người của thiếu niên, tràn ra một dòng máu như hoa.

Một cánh tay ấm áp nắm lấy cổ tay Thương Chiết Sương.

Thương Chiết Sương ngoái đầu nhìn, nàng cho là sẽ thấy Tư Kính hoặc Thương Từ Hàn, nhưng mà trước mắt chỉ có một đôi mắt rất sáng.

__Đó là đôi mắt của Ôn Chiếu.

Thương Chiết Sương hơi sợ sệt, nghĩ đến mình đã phá được trận pháp của Hà Giang Dẫn, tại sao Ôn Chiếu còn thể xác chết sống dậy? Ánh mắt của nữ tử trước mắt rất sáng, không hề chứa ác ý.

Ban đầu Thương Chiết Sương hơi sửng sốt, tiếp đó lập tức nhớ lại lúc nàng gặp được Hoài Lưu, cùng đôi mắt của nàng ta.

Đôi mắt có thể gạt người, nàng không thể vì thế mà phớt lờ.

Thương Chiết Sương bỗng hất tay của nữ tử ra, lùi về sau mấy bước, cùng lúc đó, nàng cảm giác một lưỡi dao băng lãnh đặt lên gáy của mình.

Trong bóng tối không thể thấy gì, hô hấp nàng hơi gấp gáp.

Tay của Ôn Chiếu không tiếp tục đi lên, Thương Chiết Sương chợt ngửi thấy một mùi hương khiến mình sợ hãi.

Không như mùi thơm nồng đậm kỳ dị trên người Ôn Chiếu, đây là một hương thảo dược nhàn nhạt thơm ngát, cũng là mùi khiến nàng chán ghét, nhưng hiện tại lại chính là mùi hương khiến nàng cảm thấy an tâm nhất.

Quả nhiên, nàng đã thấy được đôi mắt đỏ như máu.

Nhưng đôi mắt đó hiện tại tựa như mất đi tiêu cự, cực kỳ tan rã, hững hờ cùng sát ý.

Trong hỉ đường, có tiếng người cười khẽ, nương theo tiếng cười ác liệt này, khắp nơi nhất thời sáng tỏ.

Thương Chiết Sương không nhìn thấy nguồn sáng, chỉ cảm thấy tựa như thắp lên hàng vạn ngọn đèn chong để nàng nhìn thấy bộ dạng của Tư Kính thời khắc này cực kỳ rõ ràng.

Do Thương Chiết Sương đã biết rõ bí mật của mình, lần này Tư Kính không mặc toàn thân bạch y như trước, mà là bộ hắc y thuận tiện hành động.

Bộ dáng hiện tại của hắn tựa như Thương Chiết Sương đã từng gặp qua hàng ngàn hàng vạn lần, chỉ là từ trước đến bây giờ, đôi mắt của hắn luôn tránh né.

Ánh mắt Thương Chiết Sương chỉ nhẹ nhàng lướt qua thanh kiếm đặt lên cổ của mình, rồi đến vị trí của Hà Giang Dẫn.

“Thật sự kỳ lạ, không nghĩ tới huyết mạch Thương gia lại có thể không bị hương thơm này khống chế.”

Trong một tích tắc, Thương Chiết Sương giật mình, thì ra nén nhang kia căn bản không phải mắt trận để phục sinh Ôn Chiếu, mà là phòng ngừa người khác có tâm phá hư trận pháp, khó trách trong hỉ đường không có một ai.

Phàm là người tiến vào hỉ đường, trừ Hà Giang Dẫn, đều sẽ bị hương thơm của nén nhang đó khống chế.

Trên cổ của Hà Giang Dẫn cũng đặt một thanh kiếm, là của Thương Từ Hàn.

Thương Chiết Sương có thể kết luận, dựa vào tốc độ hiện tại của Tư Kính, lúc Thương Từ Hàn gi ết chết Hà Giang Dẫn, hắn đủ thời gian để ngũ mã phanh thây mình.

Huống hồ, mục đích chuyến đi này của bọn hắn căn bản không phải là giết Hà Giang Dẫn.

Nói trắng ra là khiến Hà Giang Dẫn cởi bỏ khúc mắc, cam tâm trung thành với Ninh Triều Mộ.

Nhưng tình cảnh hiện tại đã phát triển đến mức nằm ngoài dự đoán của bất luận kẻ nào.

Thương Từ Hàn nheo đôi mắt lại, không e dè lộ ra sát ý trào ra, Thương Chiết Sương quay đầu nhìn hắn, cảm giác thanh kiếm của Tư Kính trên cổ có chút mạnh hơn.

“Mấy ngày không gặp, thủ đoạn hạ lưu của ngươi càng thuận tay nhỉ.”

Đôi mắt của Thương Từ Hàn tựa như lấp bởi băng tuyết, nhưng nó không nhìn tới Hà Giang Dẫn mà là đặt trên thân Tư Kính.

Thương Chiết Sương trầm tĩnh, không lo lắng bất an hay sợ hãi nửa phần, chỉ nhàn nhạt nhìn đôi mắt đã tan rã của Tư Kính.

“Tỷ tỷ!” Thương Từ Hàn nắm chặt thanh kiếm, lo lắng gọi nàng.

“Không sao.” Thương Chiết Sương bật cười, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tư Kính, nhưng lời nói ra là hướng vào Hà Giang Dẫn.

“Ai cũng nói Hà công tử mưu kế vô song, thông hiểu trận pháp, hiện tại xem qua cũng chỉ như thế thôi.”

“Bây giờ mạng sống của Thương cô nương không nằm trên tay mình, có tư cách gì nói chuyện với ta?” Hà Giang Dẫn hoàn toàn không sợ thanh kiếm trong tay Thương Từ Hàn.

“Mạng?” Thương Chiết Sương cười thành tiếng, trong ngữ điệu chứa một tầng khinh miệt, “Nói như thế, trong mắt của Hà công tử thì mạng sống là thứ quan trọng nhất của một người nhỉ? Nhưng mà, ngươi đã có tự tin có thể cải tử hoàn sinh cho Ôn cô nương, không nên cho là thế đâu?”

Tựa như bị đâm vào chân đau, khuôn mặt của Hà Giang Dẫn méo mó một lát, sát ý hiện lên trong mắt khiến nụ cười trên mặt của Thương Chiết Sương càng sâu, không thèm quan tâm đ ến thanh kiếm của Tư Kính đã cứa vào da thịt của nàng.

“Hà công tử, Ôn cô nương thật sự rất xinh đẹp. Nhưng mà, mỹ lệ đến đâu cũng vô dụng. Trên người nàng chẳng còn hơi thở nữa.”

Hà Giang Dẫn nhìn chăm chú vào một hướng, Ôn Chiếu đang nhắm mắt lại tựa như đã ngủ say.

Nàng còn đang mặc y phục tân nương đỏ, mũ phượng cùng khăn quàng vai càng nổi bật làn da mịn màng của nàng, nhưng chẳng qua đây chỉ còn là một cái xác, sớm đã mất đi linh hồn ngày trước.

Hắn mãi mãi cũng không thể quên được ngày hôm đó, nàng mặc một bộ y phục đỏ rực ngăn trước người hắn, trước ngực tràn ra một dòng máu diễm lệ.

Dừng cảnh lại, là nàng đang cười với hắn.

Nhớ như thế, chính xác là nàng chưa từng lộ ra bất cứ biểu tình gì ngoài nụ cười này.

Nhìn năm khối người gỗ đứng yên trong hỉ đường, hắn đột nhiên cảm thấy Ôn Chiếu ở trước mặt hắn, sao không giống một người gỗ đây?

Hà Giang Dẫn hơi do dự một lát, lực đạo trên tay Tư Kính cũng nới lỏng, nhưng một khắc sau, Hà Giang Dẫn không để ý mình đang bị Thương Từ Hàn đặt kiếm vào chỗ hiểm, hắn vươn tay ra, một tay cầm kiếm của Thương Từ Hàn, tay kia ôm lấy thân thể của Ôn Chiếu.

Ánh mắt của Thương Từ Hàn vốn đính trên thanh kiếm của Tư Kính, không ngờ tới sự bất thường của Hà Giang Dẫn, hành động lớn mật đến thế, trường kiếm vung lên cắt đứt ngón tay của Hà Giang Dẫn.

Hai ngón tay thon gầy lăn tròn vào một góc của hỉ đường.

Hà Giang Dẫn hít một hơi sâu, hắn biết, dù cho hiện tại Thương Từ Hàn hận không thể băm hắn bằng vạn đao cũng không thể vứt bỏ Thương Chiết Sương đang giằng co cùng Tư Kính.

Thế nên hắn ôm thi thể của Ôn Chiếu lên, đi không chút do dự.

Hắn không đoán ra, Thương Từ Hàn thời khắc này tâm loạn như ma, nào có thời gian quản hắn thế nào, ném hắn sang một bên chạy đến hướng của Thương Chiết Sương.

Nhưng hắn chỉ cần đến gần một bước, thanh kiếm của Tư Kính càng sâu hơn.

Thương Từ Hàn không dám động, đứng ở đằng xa, cảm thấy hô hấp hiện tại của mình chỉ là dư thừa.

Hắn nhìn về phía Thương Chiết Sương.

Đôi mắt nữ tử trầm ổn, không có chút gợn sóng.

“Tỷ tỷ!”

“Đừng tới đây.”

Thương Chiết Sương nhìn hắn, ra hiệu hắn đừng tiến lên, tiếp tục nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tư Kính.

Qua một lúc, nàng khẽ cười, đôi mắt càng chất chứa nhiều suy tư, hoàn toàn không có chút cảnh giác nguy hiểm, ngược lại tựa như đang trò chuyện vui vẻ cùng ai đó, nàng nhẹ giọng nói:

“Tư Kính, động thủ đi, giết ta.”

Khóe môi nàng nhếch lên tựa như múi đào sáng rực, y phục đỏ tươi hòa thành một thể với hỉ đường, khiến cho người ta chỉ có thể chú ý đến nụ cười nhạt của nàng.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.