Nhiễm Sương

Chương 89: Nhân định (Năm) - Hoàn



Lúc Thương Từ Hàn đến Tư phủ ánh trăng đã treo trên đầu cành, hắn cực kỳ ghét trời mưa, còn cả lễ thành thân của lão hồ ly Tư Kính cùng tỷ tỷ, hắn hài lòng mới lạ đó.

Vì thế nên hắn mang một thân lệ khí mà tới.

Nhưng Tư phủ không có bầu không khí vui tươi nửa điểm, vẫn trống rỗng như xưa, ngay cả nha hoàn bà tử cũng không mua một người.

Đây là thái độ của Tư Kính đối với tỷ tỷ hay sao?

Thương Từ Hàn nghĩ đến, rút kiếm ra muốn phá cái phủ này.

Thích bá đã đợi hắn trước cửa một lúc lâu, xa xa nhìn thấy bộ dạng này của hắn, liền biết tiểu tổ tông này lại phát cáu, ông cúi thấp đầu thi lễ với hắn.

Tóm lại không ai đánh vào mặt tươi cười, đối với Thương Từ Hàn, công tử cũng đã nói, phải đánh đòn phủ đầu.

Quả nhiên, tức giận trên người Thương Từ Hàn giảm đi một nửa, đều miễn cưỡng đè nén trở về, đôi mắt vẫn mang chút khí tức âm hàn.

“Tỷ tỷ của ta ở đâu?”

Thương Từ Hàn đã nghe nói quy củ thành thân ở Không vực, tân nương mấy ngày này không ai được gặp, chỉ có thể để một đống nha hoàn bà tử vây quanh, dựa vào tính cách của tỷ tỷ, chắc chắc đang sống sờ sờ bị nghẹn chết.

Mà hắn không muốn không gặp được tỷ tỷ…

Nếu có người ngăn hắn, hắn liền gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, đổ máu thì đổ máu, nhất định phải gặp được tỷ tỷ.

Hành lang phía xa có một thân ảnh đỏ rực đi từ xa đến.

Là tỷ tỷ!

Thương Từ Hàn không nghĩ nhiều, bước nhanh chân, Thương Chiết Sương vẫn mặc y phục như ngày trước, trừ toàn thân đầy mùi rượu thì không có gì khác.

Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác cổ quái.

Một nửa là vui vẻ, nhưng cũng có tức giận.

Vui vẻ vì bộ dáng này của tỷ tỷ tựa như người không muốn gả cho Tư Kính, vẫn là dáng vẻ phóng khoáng không bị trói buộc như trước, lại giận vì Tư Kính đã nói trước mặt hắn, sẽ chăm sóc tỷ tỷ cả đời, lại đối xử với nàng như vậy.

Cảm xúc xung đột nhảy trong l ồng ngực, Thương Chiết Sương đứng trước mặt hắn, hắn lại chợt im lặng không nói thành lời.

“Từ Hàn?” Thương Chiết Sương quơ ống tay áo trước mặt hắn, cười thành tiếng, “Mấy ngày không gặp, đệ liền biến thành bức tượng à?”

“Tỷ tỷ nói gì vậy.”

Thương Từ Hàn nắm lấy tay Thương Chiết Sương, thấy được dưới ống tay áo đỏ của nàng có một cánh tay trơn nhẵn trắng nõn, trên đó không có một trang sức nào, gân xanh của hắn nhảy lên, bắt đầu nổi giận.

“Tư Kính là thứ gì chứ, ngay cả tín vật đính ước cùng sính lễ đều chưa cho tỷ. Tỷ tỷ, chúng ta về nhà.”

“Từ Hàn.” Thương Chiết Sương kéo tay hắn lại, cười cười, “Bọn ta không có ý định thành thân sớm như thế.”

“Thế nhưng Tư Kính… tỷ…” Thương Từ Hàn đột nhiên nghĩ đến lời Tư Kính nói với hắn lần đầu gặp mặt, sắc mặt đột nhiên đỏ lên, thanh âm nhỏ như muỗi, mang theo ngượng ngập cùng tức giận, “Chuyện làm ra như thế… Tư Kính thật sự là gia chủ Tư gia sao, còn ra thể thống gì chứ!”

“Đệ nói gì đó?” Thương Chiết Sương nghi hoặc, nắm tay hắn đi về phía chính đường.

Màu đỏ trên mặt của Thương Từ Hàn có thể tứa ra máu, thiếu chút nữa thốt ra câu “Tư Kính này không phải người tốt”, nhưng hắn chợt nhìn thấy thân ảnh màu trắng ở cuối hành lang, nén cơn giận về, chỉ nói: “Hiện tại toàn Không vực đều biết tỷ tỷ là phu nhân Tư gia rồi.”

“Không sao, thanh danh gì đó, ta không quan tâm.”

Thương Từ Hàn khó tin nhìn nàng, nhưng tỷ là nữ nhân, hắn không thể hỏi chuyện nhạy cảm này ở trước mặt nàng. Nhưng sao tỷ tỷ có thể không quan tâm thanh danh như thế, cũng không thèm quan tâm trinh tiết hay sao?

Huống hồ… Tỷ tỷ đã ở cùng với Tư Kính lâu như vậy, dù lưỡng tình tương duyệt nhưng nếu như có thai…

Thương Từ Hàn không dám nghĩ đến cảnh tượng kia, nếu không hắn sẽ không nhịn được vọt tới trước mặt Tư Kính, băm hắn ra ngàn mảnh.

Vì Tư Kính đều phân phát nô bộc, không hề vội vàng thành thân, nên bữa tối đêm này rất bình thường, chỉ là thêm một người, nhiều thêm mấy món ăn.

Cả một bữa cơm ánh mắt Thương Từ Hàn đều không có ý tốt, dường như đang cố gắng dùng ánh mắt gi ết chết Tư Kính. Nhưng Tư Kính trực tiếp phớt lờ ánh mắt của hắn, điềm đạm gắp thức ăn cho Thương Chiết Sương.

Bọn họ cứ “minh tranh ám đấu” như vậy cho đến khi kết thúc bữa tối, Thương Từ Hàn rốt cuộc không chịu nổi, kéo tay Thương Chiết Sương nũng nịu: “Tỷ tỷ, dù cho tỷ gả cho Tư Kính cũng phải biết, nam nhân có thể đổi, nhưng đệ đệ chỉ có một.”

Thanh âm của hắn trầm thấp, nhưng vừa vặn có thể khiến Tư Kính nghe được: “Tỷ tỷ, nam nhân tốt trên đời này nói nhiều cũng không nhiều, ít cũng không ít, nếu như ngày nào đó tỷ từ bỏ Tư Kính, đệ sẽ tìm nam nhân tốt hơn cho tỷ.”

Hắn vừa nói vừa dùng dư quang nhìn trộm Tư Kính, gương mặt trầm tĩnh như cũ, vẫn không có chút không vui hay tức giận nào.

Tư Kính vẫn ôn hòa như cũ, như thế liền lộ ra sự hẹp hòi của hắn, một kẻ tiểu nhân.

Thế nhưng hắn không thèm quan tâm, tiểu nhân thì tiểu nhân, dù gì thì tính tình của hắn so với Tư Kính, vốn là cao thấp phân rõ, chi bằng mượn cơ hội này thân cận thêm với tỷ tỷ một chút.

Thương Từ Hàn quấn Thương Chiết Sương đến giờ sửu mới lưu luyến từ biệt.

Tứ Châu còn có một chút chuyện, không có hắn là không được, hiện tại tỷ tỷ cũng không thành thân, hắn cũng không có lý do ở lại.

Lúc Thương Chiết Sương trở về nhà thủy tạ, nến bên trong đã tắt.

Từ khi thông báo thành thân, nàng cùng Tư Kính cùng nhau ở thủy tạ, trong Tư phủ không có nhiều quy củ, hạ nhân cũng không có bao nhiều, còn sớm biết rõ mối quan hệ giữa bọn họ.

Nàng cho là Tư Kính đã ngủ, liền thả nhẹ thanh âm bước chân, tựa như mèo con.

Nhưng nàng chỉ vừa mới tới giường đã bị một lực đạo kéo vào một lồ ng ngực ấm áp.

Vạt áo của nàng mở ra, xương quai xanh hơi nhói, là Tư Kính đang dùng răng hung hăng cắn lên.

“Sao trở về muộn như vậy?” Thanh âm của hắn buồn buồn, tựa như bị quấn chặt trong chăn.

Thương Chiết Sương bất đắc dĩ đẩy hắn ra, nói: “Tính trẻ con của Từ Hàn không phải chàng cũng biết sao, chẳng phải chàng đã nói, muốn dựa vào đệ ấy, phải dỗ dành sao?”

“Này, nam nhân có thể đổi, đệ đệ chỉ có một…”

Thanh âm của Tư Kính rất nhẹ, càng ngày càng nặn xuống, có chút giống tiểu hài tử đang tức giận, lúc này Thương Chiết Sương mới nhận ra hắn đúng là đang giận, ăn dấm của Thương Từ Hàn.

Hắn đặt Thương Chiết Sương ở dưới thân, vòng ôm chiếm hữu một mực quấn lấy nàng, chạm tới tai của nàng, giọng nói tràn ngập ác ý nhưng không dám nói nặng: “Ta cũng muốn làm tiểu nhân, nàng biết không, ta chẳng phải bộ dạng quân tử gì. Dáng vẻ này, chỉ là bề ngoài mà thôi.”

__Nhưng lúc nào cũng phải tỏ vẻ rộng lượng trước mặt Thương Từ Hàn.

Mặt Thương Chiết Sương đột nhiên đỏ ửng, hiển nhiên không nghĩ tới Tư Kính có thể nói lời không cần mặt mũi như vậy.

Rõ ràng đều tựa như nàng đang trêu chọc hắn…

Nàng nhìn chăm chú vào đôi mắt của hắn.

Đôi đồng tử kia rất sâu, nhưng ở dưới bóng đêm lại dễ dàng nhìn thấy được.

Thương Chiết Sương cười lớn, hôn lên môi hắn, nhưng chỉ lướt qua liền thôi.

Dù ngày bình thường Tư Kính trầm ổn khắc chế, nhưng dưới sự trêu chọc này của nàng, ôm ngược eo của nàng, nói khẽ bên tai: “Không muốn ngủ sao?”

Thương Chiết Sương nâng đuôi mắt, đôi mắt xinh đẹp phảng phát rơi vào dải ngân hà, phản chiếu ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, thanh âm từng chút từng chút nhẹ nhàng, không chút mị sắc: “Dù sao trong Tư phủ ngoài nhàn rỗi cũng chỉ có nhàn rỗi, lúc nào cũng có thể ngủ được, không phải sao?”

Tư Kính cười lớn một tiếng, đưa tay thả nhẹ màn tơ mỏng như lá liễu xuống, như một cơn tuyết nhẹ.

Ánh trăng chiếu vào, chỉ còn thân ảnh giao thoa mông lung trong màn che.

***

Thương Chiết Sương ngủ một giấc đến hửng đông, toàn thân mệt mỏi, nàng lười nhác mở hai mắt, hôm nay nàng đã hẹn với Tư Kính.

Nhìn đến chiếc giường tầng tầng màn che phủ xuống, Thương Chiết Sương trở mình đè lên Thái Dương, cưỡng ép mình đứng lên thay y phục.

Nếu không phải do chuyện đêm qua phát sinh, hết thảy đều nằm trong dự tính.

Tâm Thương Chiết Sương loạn lên, bất giác màu đỏ lan từ mặt xuống cổ.

Điểm tâm bày trên bàn nhỏ trong nhà thủy tạ, vẫn còn bốc hơi nóng, nàng nếm thử một miếng, là hương vị nàng thích nhất.

Tư Kính đi vào rất không đúng lúc.

Hắn vẫn rất tự nhiên.

Thương Chiết Sương dâng lên một cảm xúc hối hận, mang một chút ác ý không tốt.

Đêm qua nàng nên cắn lên cổ hắn thêm mấy cái, để hôm nay hắn không thể gặp người khác.

“Nếu không thì hôm nay ở phủ nghỉ ngơi đi, nơi nào muốn đi thì để ngày mai.”

Thương Chiết Sương gắt gao nhìn Tư Kính, trong mắt hắn không thấy cảm xúc khác, tựa như ngày xưa.

Cảm giác thất bại tràn ngập trong lòng.

“Chiết Sương?” Tư Kính thấy nàng run rẩy, đến bên cạnh đặt tay lên trán nàng.

“Này…”

Tay của hắn vừa đặt lên, Thương Chiết Sương lợi dụng thế này cắn lấy cổ của hắn, nhanh như sét đánh.

Đôi môi vốn trắng bệch của nàng bởi vì cắn hắn một cái mà nhiễm lên huyết sắc.

Nhưng Tư Kính không buồn bực.

“Bây giờ đã biết xấu hổ, biết khó chịu rồi sao?”

Trong mắt hắn tràn ngập ý cười, nhưng Thương Chiết Sương tìm thấy được trong nụ cười nhạt này có một chút cưng chiều khác thường.

Nàng tựa như đột nhiên được tiếp thêm sức sống, lau môi đứng lên nói: “Đi thôi, đến núi Tương Ly.”

***

Cảnh sắc ở núi Tương Ly không khác gì lần trước bọn họ tới, chỉ là bên biên giới có mấy đóa hoa đỏ xinh đẹp cùng trắng hơn cả tuyết.

Sao Tư Kính có thể Tư Kính không nhớ rõ nơi này, nếu như thật muốn tính, những chuyện đã phát sinh kia, triệt để thay đổi hắn.

Thương Chiết Sương đón gió thổi đến từ núi, đứng trên vách núi tựa như ngày ấy.

Chỉ là, lúc đó sắc trời tối tăm, nổi bật vạt áo đỏ như lửa của nàng.

Nàng nhìn cảnh sắc vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, nói khẽ: “Ngày thành thân ấy, ta muốn cảnh tượng như lúc này, bỏ đi lễ nghi phiền phức, còn cả những người dư thừa, chỉ duy nhất hai người chúng ta, thiên địa làm chứng là được.”

Ánh mắt Tư Kính tràn đầy vui vẻ: “Đều tùy nàng.”

Thương Chiết Sương đối mặt với hắn, cười nhạt một tiếng, sắc trời rơi vào đôi mặt sáng rực của nàng.

Sau đó nàng tựa như hôm ấy, ngả người về phía sau.

Tư Kính không chút do dự cùng nàng rơi xuống vách núi.

Bên tai có tiếng gió phần phật, nhưng Tư Kính lại cảm thấy thế giới của mình hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thanh âm của nàng.

Trong sương mù, hắn chỉ có thể nhìn thấy vạt váy đỏ rực như lửa, cùng tóc dài đen nhánh của nàng.

Áng mây đỏ hồng tựa như ngày ấy nàng châm lửa ở kết giới sông, trước mắt đều diễm lệ.

Ánh mắt như được tô điểm, không còn lạnh nhạt hay sắc bén như ngày xưa.

__Chỉ có mềm mại.

Tựa như ngày hôm ấy hắn mời nàng đi cùng.

Thương Chiết Sương vươn tay ôm lấy hắn, nhẹ nhàng dán sát vào bên tai của hắn, tựa như u lan không chút thanh lãnh.

Xung quanh hết thảy phảng phất đều mất đi màu sắc, dù là núi xanh hoặc là chân trời, đều biến thành một vùng tăm tối.

Trong mắt Tư Kính, chỉ có màu đỏ nhạt kia.

Sau đó, hắn nghe thấy thanh âm mang chút vui vẻ của nàng.

Nàng nói: “Mọi pháo hoa trên thế gian còn xa hơn cả ngân hà trên bầu trời hay vực sâu đom đóm. Tư Kính, hoan nghênh trở về nhân gian.”

– END-

***

Tác giả:

Thương Từ Hàn: Đáng ghét, lại hoàn toàn trợ công.

Thương Từ Hàn đỏ mặt hiểu lầm chuyện đó (chương 56)

Câu chuyện đến đây chính thức kết thúc, cho Thương Chiết Sương cùng Tư Kính một kết cục mỹ mãn.

“Nhiễm Sương” đã thỏa mãn nhiều ý tưởng của tôi, Sương Sương hồng y đẹp đẽ lại bễ nghễ thiên đạo, còn cả Tư Kính thâm tàng bất lộ.

***

Ji: Thế là hoàn thành bộ truyện thứ 3 mà Ji edit, hy vọng không có nhiều lỗi sai:(((

Hoàn bộ này trong lúc có “bão” thực sự mình rất buồn, nhưng đành phải như vậy.

Mình sẽ tạm thời nghỉ ngơi khoảng 1 tháng rồi bắt đầu một bộ mới nhé! Tuy tốc độ của mình khá hiệu suất nhưng cũng có nhiều thiếu sót, mong mọi người có thể chỉ ra, mình có thể sửa lại.

Cảm ơn các bạn đã đón đọc và theo dõi mình:3


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.