Bấy giờ, trong phòng khách sạn chỉ bật một bóng đèn trần trắng, điều hòa hình như mở hơi thấp song lại chạy rất ồn.
Hoàng Hi Ngôn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, cảm thấy không chân thật.
Cô xác nhận nhiều lần là do Tịch Việt gửi không sai mới trả lời anh: “Đúng thế.”
Tịch Việt: Đi mấy ngày?
Hoàng Hi Ngôn: Sáng mai tổng kết đại xong là về.
Tịch Việt: Anh tưởng em về thành phố Sùng.
Hoàng Hi Ngôn: Không đâu ạ, em chỉ đi công tác đột xuất thôi.
Tịch Việt: Ở đâu thế?
Hoàng Hi Ngôn: Gần lắm, ở thành phố XX gần đây.
Tịch Việt: Chơi vui không?
Hoàng Hi Ngôn: Bình thường ạ.
Tịch Việt: Em chưa ngủ à?
Hoàng Hi Ngôn: Chị cùng phòng em ra ngoài uống rượu với đồng nghiệp và bạn, em đang chờ chị ấy về, tiện thể viết bản thảo luôn.
Nhận được tin hồi âm, qua mấy phút, Tịch Việt mới trả lời cô.
Điều khiến cô bất ngờ là, đó là một tấm ảnh chụp bầu trời tối nay, mặc dù rất mờ song vẫn có thể nhìn rõ mặt trăng rất sáng rất đẹp.
Hoàng Hi Ngôn lập tức bỏ máy tính xách tay xuống, xỏ dép, đi tới bên cửa sổ. Cô kéo tấm rèm cửa sổ ra, cách lớp kính thủy tinh siêu bẩn thỉu, ngẩng lên nhìn.
Bị công trình xây dựng che chắn một chút nên cố nhìn mới thấy được mặt trăng giống hệt trong hình.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại đang cầm trong tay, chẳng biết phải hồi âm thế nào, cũng không rõ tại sao Tịch Việt lại gửi tấm ảnh này.
Hoặc giả, cô thà rằng mình đừng nghĩ ngợi là vì sao.
Vì cô chưa trả lời Tịch Việt nên Tịch Việt cũng không gửi thêm tin nhắn nào nữa.
Cô quay lại ngồi lên giường, mất tập trung chẳng viết nổi thứ gì, đành cầm điện thoại, tùy tiện lướt Weibo một lát.
Thanh trạng thái nhảy ra một tin nhắn từ chị Thẩm, bảo muốn về muộn một chút, dặn cô ngủ trước.
Hoàng Hi Ngôn trả lời chị Thẩm rồi thoát khung trò chuyện với chị ấy, đang định khóa màn hình điện thoại thì phát hiện trong danh sách có một chấm đỏ thông báo.
Tịch Việt gửi tới.
Lúc nhấn mở, trái tim cô hơi thít lại.
Tịch Việt: Chỗ này có gần chỗ em ở không?
Đính kèm một bản đồ chia sẻ vị trí.
Hoàng Hi Ngôn ấn mở xem, đó là một cây cầu ngay sát chỗ cô, đi bộ tới đó chỉ hơn tám trăm mét.
Chưa kịp nhắn lại, Tịch Việt đã gửi thêm một tin: Nếu như em chưa ngủ thì có thể tới đó chụp mấy tấm ảnh giúp anh không?
Hoàng Hi Ngôn: Để làm tài liệu vẽ tranh ạ?
Tịch Việt: Ừ.
Giờ mà nằm xuống e là cũng không ngủ ngay được, Hoàng Hi Ngôn bèn đồng ý.
Cô đứng dậy thay bộ đồ khác, cầm thẻ phòng và điện thoại đi ra ngoài.
Đêm khuya, cuối cùng nhiệt độ cũng hạ chút đỉnh, nhưng đi ngoài đường vẫn cảm giác được hơi nóng hầm hập.
Đi bộ tầm mười phút theo chỉ dẫn, Hoàng Hi Ngôn đến trên cầu.
Đó là một cây cầu mái vòm làm bằng đá, dưới cầu là một con sông cạn hẹp. Cô chống hai tay lên lan can bằng đá, nhìn xuống lòng sông phản chiếu ánh trăng trên trời, trông mềm mại rõ nét, gợn sóng lăn tăn, đẹp đẽ vô cùng.
Cô cầm điện thoại chụp thử một chút, ảnh chụp được trông rất bình thường, thoáng hối hận lần này mình đi không mang theo máy ảnh.
Chụp hai tấm, gửi cho Tịch Việt, hỏi anh: “Được không ạ?”
Tịch Việt: “Được.”
Hoàng Hi Ngôn: Em xuống bờ sông chụp thêm vài tấm cho anh nhé?
Tịch Việt: Cảm ơn em.
Hoàng Hi Ngôn xuống cầu, đi bộ tới trước bờ kè một lúc, tìm được một đoạn dốc thoai thỏai có thể đi bộ xuống.
Lâu lắm không mưa, trời nắng liên miên khiến nước sông bốc hơi, lộ ra bãi đá cuội sạch sẽ trơn láng dưới lòng sông. Con sông này rất êm, lòng sông hầu như không trữ bùn.
Hoàng Hi Ngôn ngồi xổm ở bờ sông, nhặt vài hòn sỏi ném xuống sông, tiếng lục ục nghe rất đỗi êm tai, ánh trăng trên mặt sông cũng theo đó mà lay động.
Chơi một lát, cô lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Do tới gần một chút nên hiệu quả tốt hơn lúc đứng trên cầu, cô thử thêm vài lần, chụp được hai tấm không tệ lắm, vội vàng gửi cho Tịch Việt.
Tịch Việt: Cảm ơn, đã làm phiền em rồi.
Hoàng Hi Ngôn vốn muốn nhắn lại “không có gì” thì thấy thông báo “đang nhập tin” bèn chờ đợi.
Lát sau, Tịch Việt gửi một câu: Thật ra…
Hoàng Hi Ngôn: Thật ra?
Tịch Việt: … Thật ra, Tưởng Hỗ Sinh muốn mời em ăn cơm.
Hoàng Hi Ngôn cảm thấy câu nói này có vẻ không liên quan tới cụm “thật ra” phía trước lắm.
Cô không cố tìm tòi, trả lời: Em không quen anh ấy, ăn chung thì ngượng lắm ạ.
Tịch Việt: Đợi mai em về rồi nói.
Hoàng Hi Ngôn: Em không muốn về lắm.
Tịch Việt: Vì sao?
Hoàng Hi Ngôn không biết phải kể chuyện Hà Tiêu cho anh thế nào, tùy tiện nhắn một câu: Đi công tác mấy ngày thật thoải mái, về lại phải lo một đống chuyện.
Vừa nói chuyện phiếm, Hoàng Hi Ngôn vừa ngồi luôn xuống một tảng đá lớn, gió từ mặt sông thổi tới rất khoan khoái khiến cô nhất thời chẳng muốn động đậy gì.
Màn hình điện thoại sáng lên, là tin nhắn trả lời của Tịch Việt: Khi nào em thực tập xong?
Ánh mắt Hoàng Hi Ngôn ghim trên hàng chữ, ngẩn ra giây lát mới trả lời: Cuối tháng Tám, hoặc đầu tháng Chín gì đó, vẫn chưa rõ ạ.
Cô cảm giác tối nay Tịch Việt hơi khác thường, không ngờ anh lại chịu trò chuyện bằng Wechat với cô, hơn nữa chủ đề nói chuyện của hai người thực ra không có nội dung gì mấy.
Nhưng chẳng hiểu sao cô lại thầm thấy vui vì điều ấy, ở một nơi mà cô chẳng quen biết ai, đêm khuya ngồi ở bờ sông dưới cầu, cô có thể không ngại ngần để mặt trăng thấu tỏ niềm hân hoan của mình.
Hoàng Hi Ngôn: Anh muốn quay lại thành phố Thâm với Tưởng Hỗ Sinh ạ?
Tịch Việt: Anh chưa quyết định.
Hoàng Hi Ngôn: Anh ấy bảo em là con đường vẽ tranh của anh đang rơi vào giai đoạn chững.
Tịch Việt: Ừ.
Hoàng Hi Ngôn: Hình như em chưa xem tranh anh vẽ bao giờ, em có thể theo dõi Weibo anh không?
Tịch Việt: Có thể.
Hoàng Hi Ngôn thật sự mở Weibo ra, tìm tên thật của Tịch Việt với tâm lý cầu may, thấy người dùng đầu tiên là “Tịch Việt” có hơn sáu trăm nghìn người hâm mộ, được xác nhận là nghệ sĩ CG.
Hẳn là anh không sai.
Hoàng Hi Ngôn nhấn theo dõi, rồi lướt xem Weibo anh.
Bài đăng rất đơn giản xinh đẹp, hiếm khi chia sẻ tin của người khác, thường là cách một hai tháng sẽ đăng một bức tranh cùng một câu chú thích đi kèm không quá bảy chữ, phần lớn là mấy câu kiểu như “Luyện tập một chút, “Luyện chuyên sâu”, “Thử chất liệu mới”.
Mỗi bức tranh đều đẹp đến mức đáng để đặt làm ảnh nền điện thoại.
Cô xem đến mê mẩn, Tịch Việt lại gửi tin nhắn tới: Em đang xem Weibo anh à?
Hoàng Hi Ngôn: Vâng ạ.
Tịch Việt: Sau này khi nào rảnh thì em lén xem đi, bây giờ xem khiến anh có cảm giác hồi hộp như thầy giáo đang chấm điểm trước mặt mình ấy.
Hoàng Hi Ngôn cười thành tiếng, nhắn lại: Làm gì đến nỗi đó, em có ở trước mặt anh thật đâu.
Tịch Việt: Ừ.
Tịch Việt đã nói vậy, Hoàng Hi Ngôn đành tắt Weibo đi.
Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời như lụa xanh thẫm, còn mặt trăng như dệt từng đường tơ vàng óng tạo cảm giác tinh khiết rất rõ ràng.
Ấn mở điện thoại, cô lại gửi thêm một tin cho Tịch Việt: Anh có thể ra ngoài đi dạo, đêm nay trời rất đẹp.
Tịch Việt: Anh đang.
Cô cảm giác được tim mình lại đập thình thịch bèn đưa tay ôm lấy hai chân, ghì đầu gối vào bụng.
Hai chữ Tịch Việt nhắn cho cô khiến cô thấy rất khó tả, như có ảo giác bọn họ đang gần trong gang tấc, cùng nhau ngắm một vầng trăng.
*
Ánh trăng rọi xuống người dưới cầu, đồng thời cũng rọi xuống người trên cầu.
Tịch Việt mặc áo đen quần đen, chân đi đôi xép xỏ đại để ra ngoài, tay cầm bao thuốc lá vừa mua trong siêu thị giờ đã thiếu vài điếu.
Một tiếng trước, anh còn đang đứng ngoài siêu thị nhà Hà Tiêu.
Lúc Hoàng Hi Ngôn nhắn cho anh thành phố mà cô đi công tác, anh đã đi hết con đường kia, tới một ngã tư đường.
Đúng lúc đó, phía đối diện có một chiếc taxi không khách. Anh cũng không rõ động cơ của mình lúc đó, tóm lại là đã đưa tay ngăn lại.
Hai nơi cách nhau không xa, lái xe chỉ mất hơn nửa tiếng.
Đến nơi, tài xế lấy cớ phải về xe không, đòi anh thêm ít tiền.
Nội thành của huyện lị cấp thành phố này bảo lớn không lớn, nói nhỏ chẳng nhỏ, anh cũng không biết rốt cuộc Hoàng Hi Ngôn ở đâu.
Cây cầu kia có mấy trăm năm lịch sử, là một kiến trúc tiêu biểu, anh đi tới đó, quyết định gửi định vị cầu may.
Mà ngay khi tin nhắn gửi đi, rốt cuộc anh mới ý thức được mình đang làm gì.
Nhưng anh không cam tâm cứ vậy mà về, cõi lòng bị một loại nôn nóng không cách nào hình dung bao phủ.
Đành phải nói dối để lừa Hoàng Hi Ngôn ra.
Tịch Việt đứng cách đó không xa, ngay dưới gốc ngô đồng ở đầu cầu. Anh nhìn Hoàng Hi Ngôn lên cầu, dựa vào lan can đá trên ấy, giơ điện thoại chụp ảnh, mái tóc dài bị gió đêm thổi tung.
Cô mặc áo thun trắng và quần jean ngắn cạp cao màu xanh nhạt, thắt một chiếc thắt lưng bằng da phục cổ, chân đi đôi giày thể thao tăng chiều cao màu sáng trông rất trong trẻo.
Cô từ đầu cầu kia đi tới, lúc đi dọc bờ kè tìm chỗ xuống, khoảng cách giữa hai người cùng lắm là hai mươi mét.
Chỉ cần cô hơi quay đầu là có thể trông thấy anh, cũng sẽ biết anh đang nói dối, biết những nỗi niềm xúc động không nên có hôm nay của anh.
May mà cô không quay đầu lại.
Đợi Hoàng Hi Ngôn đến bờ sông, Tịch Việt mới lên cầu lại, anh chống tay vào lan can đá, vừa cụp mắt là có thể nhìn thấy cô ngồi đó, trước mắt là con sông nhỏ gợn sóng lăn tăn và mặt trăng đáng yêu như thế.
Anh vừa hút thuốc, vừa trả lời từng tin nhắn Wechat của cô.
Thời gian như ngưng đọng lại, để anh, cô, và vầng trăng trên trời đều được bao bọc trong chất bán lỏng hổ phách. Giống như, chỉ cần hai người không nói sa đà thì có thể trò chuyện mãi.
Nhưng dù sao cũng không còn sớm.
Là Hoàng Hi Ngôn ngỏ ý trước, rằng cô phải về nghỉ ngơi, chắc là chị đồng nghiệp ở cùng phòng cũng sắp về.
Tịch Việt cụp mắt nhìn xuống dưới cầu, Hoàng Hi Ngôn đứng dậy, hồi lâu mới vươn người một cái.
Anh thu mắt lại, nhắn một câu: Trên đường nhớ chú ý an toàn, tới nơi thì bảo anh.
Anh từ từ về lại tán cây dưới chân cầu, tắt thuốc đi, ném vào thùng rác, không mong ánh lửa khiến cô chú ý.
Anh như hòa làm một với bóng cây im lặng, nhìn Hoàng Hi Ngôn đi lên từ con dốc thoải, dường như có một khoảnh khắc, ánh mắt cô đã lướt qua chỗ anh.
Anh không rõ mình hy vọng bị cô phát hiện hay là không.
Hoàng Hi Ngôn rốt cuộc không nhận ra điều gì, rẽ hướng đi lên cầu.
Anh lại châm thuốc, cầm trên tay, thỉnh thoảng rít một hơi.
Ở khoảng cách chắc chắn không bị phát hiện, từ xa xa, anh đi theo cô qua cầu, hết một con đường, rẽ một lần.
Cô dừng lại ở cửa một khách sạn, ngẩng lên nhìn rồi bước vào.
Anh cũng dừng theo, đứng ở đầu đường, vừa hút thuốc vừa chờ đợi.
Rạng sáng, trên đường lác đác vài chiếc xe, có vài người đi đường say đến quên trời đất đến mức nói ú ớ, đèn giao thông tuần tự thay đổi đỏ, vàng, xanh… Cõi trần dường như bỗng chốc cách xa anh.
Rốt cuộc, màn hình điện thoại sáng lên.
Hoàng Hi Ngôn: Em đến nơi rồi, chuẩn bị đi ngủ. Chúc anh ngủ ngon.
Tịch Việt nhìn về phía khách sạn một thoáng, nhắn lại: Ngủ ngon.
Anh rít một hơi thuốc lá, và vị đắng của sương khuya, nuốt cả vào.
– —–oOo——