Cố Quyến nhận lấy thư mời sinh nhật của Trịnh Dung Dung, việc này làm cho cô ấy hưng phấn đến mức không nhịn được, từ khu dạy học khối 12 về lớp, dọc theo đường đi khóe miệng đều giơ lên chưa từng rũ xuống.
Tuy cô ấy quen biết Cố Quyến từ hồi cấp 2, đã từng thầm thích anh giống như rất nhiều nữ sinh khác, nhưng cơ bản chưa từng nói qua mấy câu với anh, cô ấy thật sự không nghĩ tới Cố Quyến sẽ đồng ý tới đây.
Sau khi trở về lớp, mặt Trịnh Dung Dung vẫn đỏ bừng, những người khác còn đang tập thể dục chưa về, cô ấy bò lên bàn vùi mặt vào khuỷu tay, nhớ lại lần đầu tiên gặp Cố Quyến.
Ngày khai giảng mùng một, cô ấy đi dạo quanh trường một vòng, lúc đi ngang qua một hàng bậc thang hội trường thì nghe được tiếng đàn du dương.
Cô ấy ngước mắt nhìn vào, thấy một nam sinh mặc áo sơ mi trắng quần đen đang ngồi ở trên sân khấu đàn dương cầm.
Ánh mặt trời buổi chưa bị mấy tán cây ngoài cửa sổ phân cách thành hình thoi, dừng ở trên mái tóc đen cùng với sườn mặt của anh, có chút mộng ảo.
Trong nháy mắt ấy, cô không thể di chuyển bước chân, nam sinh nâng mắt lên nhìn qua, khi cười rộ lên thực ôn nhu: “Thích nghe?”
Trịnh Dung Dung dừng một chút, gật đầu.
“Vậy đi vào ngồi nghe đi, đứng đó mỏi chân lắm.” Cố Quyến cười nói.
Tình đầu nảy nở, chỉ trong tích tắc đó.
Từ đó đã yêu thầm anh suốt ba năm.
**
Trong phòng học dần dần ầm ĩ.
Trịnh Dung Dung cảm giác trên bàn bị người nào đó đặt đồ xuống, cô ấy quay đầu qua, Hà Vũ cầm một hộp thuốc dạ dày đặt trên bàn của cô ấy: “Ăn ít thực phẩm rác thôi, bạn cùng bàn của cậu bảo tôi đưa cho cậu đây.”
Trịnh Dung Dung cảm thấy thật kỳ quái, không phải Hạ Hạ biết tiêu chảy là cô ấy bịa chuyện rồi sao? Sao lại còn mua thuốc cho cô ấy chứ…
**
Ngày cuối cùng của tháng 12 là thứ bảy.
Trịnh Dung Dung từ sớm đã nhắn tin cho Trì Hạ: [Hạ Hạ, sáng nay 8 rưỡi gặp nhau ở trường nhé.]
Trì Hạ cũng dậy từ sớm, cô lo sẽ đi muộn làm Dung Dung phải đợi. Lúc ra khỏi cửa liền nói với cô nhỏ trước là mình sẽ về muộn.
Trì Nhạn Lan biết cô rất ngoan, không cần quản thúc nhiều, chỉ nói: “Hạ Hạ đi trượt tuyết nhớ chú ý an toàn, đừng tới nơi ít người, nướng BBQ phải chín mới có thể ăn, không là sẽ tiêu chảy đó.”
Trì Hạ cong cong môi đáp ứng.
Trì Nhạn Lan nhìn cô gái ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, quay đầu lau lau hai mắt.
Gần đây bà mới biết được, Hạ Hạ ở bên ngoài đã trộm đi làm thêm được một thời gian rồi. Cô gái nhỏ biết chuyện trong nhà, nhưng lại giả vờ như không biết gì cả, chỉ vì muốn bọn họ yên tâm.
Trì Hạ mới ra khỏi cửa, Phó Hạo lại từ trong nhà đuổi theo ra, kéo ống tay áo cô: “Tối nay chị đừng về muộn quá.”
Đứa em họ này từ lần cô giấu giếm chuyện đi net lần trước cho nó mà tựa hồ cũng có vẻ thích cô hơn không ít.
Phó Hạo vẫn nghịch ngợm như cũ, nhưng mà ngẫu nhiên cũng sẽ nguyện ý nghe lời Trì Hạ nói, ít nhất là mỗi ngày sẽ về nhà đúng giờ, không tới tiệm net chơi game. Trì Nhạn Lan cũng vui mừng hơn nhiều.
Thằng nhóc này tuy ngoài miệng không bao giờ gọi chị Trì Hạ, nhưng trên thực tế vẫn rất quan tâm cô, chuyện cô làm thêm là sau khi nó phát hiện liền nói với Trì Nhạn Lan, nó không muốn để cô làm thêm, nhà nó cũng không phải không nuôi nổi cô.
Thứ bảy, cô nhỏ vẫn còn phải trực đêm ở bệnh viện, Trì Hạ nghĩ ngợi: “Em là sợ ở nhà một mình vào buổi tối sao?”
Phó Hạo gào lên: “Em có phải người nhát gan đâu.”
“Vậy thì vì sao?” Trì Hạ có chút khó xử, rốt cuộc thì cô cũng đã đồng ý với Dung Dung tối nay sẽ cùng đón năm mới với cô ấy rồi.
Phó Hạo sờ sờ cái mũi nói: “Trước kia em thấy có một người đàn ông cứ đi theo chị, tuổi tác không chênh mẹ em lắm.”
– –Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN—
Tuy tuổi của nó không lớn, nhưng cũng biết ban ngày trên đường có nhiều người thì không sao, nhưng về quá muộn thì sẽ rất nguy hiểm.
Trì Hạ nhíu mày, trong lòng cũng có chút bất an.
Cô bỗng nhiên nhớ tới người đàn ông ngày đó gặp ở tiệm net, người đã hỏi thăm vòng ngọc mà ba cô để lại cho cô.
Lúc ấy cô không để ý, hiện tại ngẫm lại, cái vòng ngọc kia có viết tên cô, sao có thể có người nhận nhầm được?
**
Trì Hạ nhắn tin cho chủ cửa hàng tiện lợi xin nghỉ, sau đó liền tới trường học tập hợp với Trịnh Dung Dung.
Tuyết lớn rơi nhiều ngày liên tiếp, bầu trời xanh lam như được tẩy một màu trắng xóa.
Vào đông khó có khi có thời tiết tốt.
Trịnh Dung Dung đặt một cái sân trượt tuyết ở phía Tây Giang Thành, một khu du lịch gọi là núi Thiên Ngu.
Sân trượt tuyết ở núi Thiên Ngu được vây quanh bởi ba mặt núi, sườn núi bằng phẳng, có thể thỏa mãn những trò chơi mạo hiểm như leo núi, đua xe, tự do trượt tuyết, dưới chân núi còn có nơi để nướng BBQ, là nơi mà người thành phố Giang thích tụ tập nhất vào mùa đông.
Gia cảnh của Trịnh Dung Dung cũng coi như là giàu có, cô ấy đặt một gian villa có khu nướng BBQ, có thể nướng ngoài trời xong rồi vào bên trong nghỉ ngơi.
Bởi vì thứ bảy dễ kẹt xe, rất nhiều người đều tới sớm, lúc Trịnh Dung Dung với Trì Hạ tới, Cố Quyến đã ở trong phòng rồi.
Anh ấy mua một cái bánh kem nhỏ, là nhãn hiệu của một tiệm bánh nổi tiếng ở Giang Thành, cần phải đặt trước nhiều ngày, nếu không thì có tiền cũng không mua được.
“Sinh nhật vui vẻ.” Cố Quyến cười nói.
Hôm nay anh ấy không mặc đồng phục, áo trắng phối với quần đen, cùng với ngày đầu tiên gặp thì không khác nhau lắm.
“Cảm ơn đàn anh ạ.” Trịnh Dung Dung vội vàng liếc anh một cái, không dám nhìn nhiều.
Một lúc sau, mọi người đã tới đông đủ.
Mọi người cùng xuất phát lên sân trượt tuyết trên núi.
Trịnh Dung Dung hỏi: “Đàn anh Cố Quyến có biết trượt tuyết không ạ?”
Cố Quyến gật gật đầu: “Biết chút chút.”
Hôm nay anh ấy không đeo kính, Trịnh Dung Dung phát hiện mắt anh ấy rất đẹp, là mắt đào hoa tiêu chuẩn, bên trong ánh lên màn tuyết trắng xóa.
Cô ấy rũ mắt, cắn cắn môi, muốn nói mình trượt không tốt lắm, hỏi anh liệu có thể dạy cô ấy hay không.
Cố Quyến lại mở miệng trước, anh ấy nhìn Trì Hạ: “Em biết trượt tuyết không?”
Trì Hạ vốn đang lẳng lặng đi ở một bên, cô biết Dung Dung thích Cố Quyến, cho nên vẫn luôn không có chen vào.
Nghe thế, cô nâng mắt lên, chần chờ nói ra hai chữ: “Biết ạ.”
Không biết cũng phải biết, rốt cuộc thì Dung Dung chắc chắn là muốn Cố Quyến dạy mình.
Trì Hạ từ nhỏ đã lớn lên ở thị trấn, huyện thành cô sống cũng không có sân trượt tuyết gì, cho nên làm sao cô có thể biết trượt tuyết chứ, từ nhỏ tới giờ cô còn chưa từng chơi cái này.
Thay đồ trượt và đeo trang bị xong, Trịnh Dung Dung vui vẻ đi theo sau Cố Quyến học trượt tuyết, những người khác cũng từng người theo dốc núi trượt xuống.
Thiếu niên thiếu nữ cả đường cười nói, tạo thành một phong cảnh xinh đẹp trên sân trượt tuyết.
Trì Hạ đứng ở đất bằng, còn đang cân nhắc xem trượt tuyết và ván trượt nên phối hợp thế nào, cô căn bản không dám trượt xuống núi như bọn họ, ai mà biết không khống chế được thì có bị lăn ngã mất hay không chứ.
**
Bùi Sí mới vừa từ bên chỗ đua xe tới đây, chuẩn bị xuống núi.
Tống Khải thò qua chỉ vào Đường Minh Viễn: “Anh Sí anh xem lão Đường kìa ha ha ha ha ha! Mẹ nó ông đây còn chưa từng thấy người nào tới sân trượt tuyết mà yếu đuối như nó hết!”
Đường Minh Viễn bên cạnh đen cả mặt, hắn chỉ là không quen, trượt trên đất phẳng đã là không tệ rồi.
“Còn có người yếu đuối hơn so với lão Đường nữa cơ.” Có người nói, “À, bên kia bên kia kìa, còn chẳng động đậy nữa kìa.”
“Mẹ nó đúng mẹ rồi, cô nhóc đó tới sân trượt tuyết đễ suy nghĩ sự đời à ha ha ha ha ha!”
Tống Khải nhìn nhiều thêm vài lần, cảm thấy không đúng: “Kia là Trì Hạ sao?”
Nghe được hai chữ Trì Hạ, Bùi Sí lập tức nhìn qua.
Ở mặt đất bằng phẳng cách đó không xa, cô gái nhỏ đang rũ mắt tựa hồ như nghiên cứu cái gì đó, không lâu sau mới có ý muốn giật chân, gậy trượt chống về phía trước, lực đạo quá lớn dẫn tới trọng tâm không ổn, cô ngã bệt mông trên nền tuyết.