Nữ đồng nghiệp bên cạnh kinh ngạc tới há hốc mồm.
Cô ấy nào có thể nghĩ tới Trì Hạ bình thường đều ngoan ngoãn mềm mại là thế, thế mà cũng có một mặt như vậy, cho nên Hạ Hạ chỉ là bình thường tính tình tốt mà thôi, cũng không phải người biết nén giận.
Trì Hạ nói xong liền mím môi rời khỏi thư viện.
Nữ đồng nghiệp cũng cùng theo ra.
– –Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN—
Buổi trưa, ánh mặt trời mờ mờ, trong không khí có mùi quế nhàn nhạt.
Trì Hạ rũ mắt an tĩnh đi trên đường.
Nữ đồng nghiệp biết cô nghe được mấy lời kia hẳn là rất khó chịu, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay cô: “Kệ bọn họ thích nói gì thì nói, chờ chân tướng được làm rõ rồi thì bọn họ sẽ bị vả mặt thôi, có một số người chính là cứ thích lắm mồm như thế, chỉ trách bọn họ quá nhàn rỗi mà thôi! Hạ Hạ đừng giận, cũng đừng buồn nhé.”
Trì Hạ biết đồng nghiệp đang an ủi mình, khẽ cười, gật gật đầu.
Cho dù Bùi Sí không ở Hong Kong, nhưng đám đồng nghiệp nam của Trì Hạ vẫn lởn vởn ở đó, cho nên người nào đó ngồi ở Giang Thành cũng dễ dàng biết được một số tình huống của cô.
Nghe xong lời cô nói ở thư viện, người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên sofa hút thuốc lá cả một đêm.
Anh vô cùng vui sướng khi cô nói chuyện bao che cho mình như vậy, nhưng càng nhiều hơn vẫn là đau lòng.
Cô vừa ngoan lại tốt như thế, sinh ra vốn nên là bảo bối được người người nâng ở trong tay mới đúng, bây giờ lại vì anh mà bị người ta nói ra nói vào.
Năm ấy, ánh mắt của nam sinh ở đại học thủ đô kia như lưỡi dao sắc bén, từng nhát từng nhát chọc vào trái tim anh, chỉ tưởng tượng tới việc anh không ở đại học Hong Kong, cô đi ở trên đường cũng bị vô số ánh mắt giống như thế kia nhìn vào, tâm Bùi Sí liền như nhỏ máu.
Ngày hôm sau, Bùi Sí tới cục cảnh sát Giang Thành.
Lưu đội ở cục cảnh sát vừa mới thẩm tra xử lý xong một án tử, từ phỏng thẩm tra đi ra, nhìn thấy Bùi Sí đang ngồi ở đại sảnh liền rót cho anh một cốc nước.
Bùi Sí nhận nước, ngữ khí khách khí nói: “Cảm ơn.”
Lưu đội cười cười, bình luận như một người cha già: “Trưởng thành lên nhiều rồi.” Đã biết lễ phép khách sáo với người lớn rồi, trước kia anh ta chỉ đi hướng Đông mà vị đại gia này cứ nhất định phải theo hướng Tây cơ mà.
Bùi Sí cũng cười: “Làm người ai cũng phải lớn.”
Lưu đội biết lý do Bùi Sí tới đây, anh ta nói đúng sự thật: “Án phạt tội d/âm loạn năm đó cách bây giờ có chút lâu, chứng cứ muốn lấy lại được nhất định rất khó, nếu muốn điều tra lại lần nữa thì cần một thời gian nhất định đấy.”
“Bao lâu?”
“Chắc là chừng khoảng 3 tháng, nhân lực và tinh lực bỏ ra cũng cần nhiều hơn so với xử lý vụ án xảy ra gần đây.”
Bùi Sí nhíu nhíu mi.
Lưu đội nhớ tới vụ án buôn ma túy năm đó.
Người xử lý án ma túy là một đồng nghiệp có quan hệ rất tốt với anh ta, đồng nghiệp đó đã từng nói với anh ta rất nhiều những việc lặt vặt trong quá trình bắt giữ trùm buôn ma túy khét tiếng, anh ta nghe xong cũng cảm thấy chấn động, đối với thiếu niên vừa lưu manh vừa lười biếng kia cũng có cái nhìn khác.
Cho nên, nói theo quan điểm chủ quan thì Lưu đội vẫn rất nguyện ý tin tưởng trong vụ án d/âm loạn kia, Bùi Sí là bị người ta mưu hại.
Lưu đội đi qua vỗ vỗ bả vai Bùi Sí: “Yên tâm, nếu chưa từng làm qua thì cục cảnh sát nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho cậu, rốt cuộc thì năm đó cũng là do cảnh sát chúng tôi thất trách.”
***
Còn mấy ngày nữa sẽ diễn ra trận chung kết CSBK.
Bởi vì càng ngày càng có nhiều người vào trong Weibo chính của CSBK mạnh mẽ yêu cầu xử lý dứt khoát vụ ẩu đả trước khi thi kia, ban tổ chức của CSBK cũng không chịu nổi áp lực, uy lực của dư luận quá lớn, nếu mà bỏ qua hay không xử lý tốt thì chắc chắn bọn họ sẽ bị kéo xuống nước.
Một đám lãnh đạo của cuộc thi không ngừng mở họp để bàn luận về chuyện này.
Cuối cùng, trước một ngày diễn ra trận chung kết, Weibo của ban tổ chức đã lên bài công khai xin lỗi, cũng đưa ra kết quả xử lý, tạm dừng hoạt động thi đấu có liên quan tới cuộc thi CSBK của tuyển thủ Bùi Sí.
Kết quả vừa được công bố ra, nhóm mê xe lập tức oanh tạc trên các diễn đàn liên quan.
[Bùi Sí không được thi đấu thì còn xem chung kết cái méo gì nữa? Hoàn toàn chẳng có điểm nào đáng xem cả!]
[Trả lời lầu trên, chắc là xem kỹ thuật lái xe mèo ba chân của William nghiền áp toàn trường hoặc là xem đám gà con mổ nhau đi.]
[Mẹ nó, trận đấu này ngày càng trở nên hề hước rồi, khép đít lậy từ trong ra ngoài nhà!]
[Ê nhưng mà đám người ban tổ chức kia không có chính kiến gì sao! Bây giờ lại lưu hành cái thể loại dư luận là tối thượng thế này à??]
[Này nếu không có Bùi Sí thì ông đây không xem nữa, trả vé, trả vé mau lên.]
***
Sau khi công bố cách xử lý chưa được mấy tiếng, suất vé của trận chung kết CSBK từ 100% thẳng tắp giảm xuống từ 30% đến 40%.
Ban tổ chức CSBK cũng sắp khóc luôn rồi, bọn họ cảm thấy làm người thật khó mà.
Chuyện này cũng được không ít người nghị luận ở đại học Hong Kong.
Có người nói: “Cấm thi đấu là hình thức xử phạt nghiêm khắc nhất đối với tuyển thủ đua xe, CSBK còn là cuộc đua xe lớn nhất trong nước bây giờ, cái này chẳng phải tương đương với việc Bùi Sí không thể ngóc đầu lên nổi ở trong nước à?”
“Đó là chắc chắn rồi, trong nước hẳn là sẽ không có chỗ cho anh ta nữa, mà kể cả ở nước ngoài cũng khó lắm, MotoGP phỏng chừng cũng không cho phép thí sinh dự thi có lịch sử đen đâu, sợ là sẽ có ảnh hưởng không tốt.”
“Không nói tới nhân phẩm, kỹ thuật lái xe của anh ta con mẹ nó tôi phục thật đấy.”
“Kỹ thuật lái xe của anh ta trừ nhờ vào thiên phú ra thì còn dựa vào cái bản linh không muốn sống của anh ta để luyện ra mà. Tôi từng xem anh ta thi đấu rồi, đội của anh ta đạt được giải thưởng cao nhất nhưng đồng thời cũng là người bị ngã rồi trọng thương nhiều nhất.”
Lời này vừa nói ra, không khí liền đình trệ trong nháy mắt.
Một hồi lâu sau, mấy nam sinh thở dài thườn thượt: “Cũng quá đáng tiếc rồi.”
Nghe thế, Mạnh Tư Tư với Vưu Tịnh không hẹn cùng nhìn về phía Trì Hạ.
Trì Hạ mím môi, dừng châm một lúc, sau đó cầm khay đựng thức ăn tiếp tục tới ô cửa sổ lấy cơm.
Mạnh Tư Tư nhìn về phía Vưu Tịnh, chậc lưỡi: “Không phải Hạ Hạ không ăn cay sao? Sao lại tới chỗ món cay Tứ Xuyên?”
Vưu Tịnh buông tay: “Mắt cậu ấy có nhìn lên bảng tên trên cửa sổ đâu.”
Cho dù Vưu Tịnh cảm thấy Bùi Sí không tốt, rất tồi, nhưng đối với tinh thần đua xe và trình độ nghiệp vụ của anh vẫn rất thán phục, cho nên khi nghe tin Bùi Sí bị cấm thi đấu, trong lòng cũng cảm thấy tiếc nuối.
Này quả thực là tiền đồ bị hủy hết rồi.
Cứ nghĩ như vậy, cô ấy hung hăng trừng mắt nhìn đám nam sinh kia một cái.
Mạnh Tư Tư cũng trừng theo.
Mấy nam sinh đang ăn cơm yên ổn: “…”
Mẹ nó???
– –Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN—
Bọn họ thảo luận về trận đua xe thì làm sao? Sao hai cô gái này như kiểu muốn ăn thịt bọn họ thế này.
***
Đầu tháng 11, Giang Thành đón trận tuyết đầu tiên, nhiệt độ không khí giảm mạnh.
Tống Khải tốt nghiệp cấp ba xong cũng không có thi đỗ trường đại học nào, bị ba hắn sung quân tới xưởng nhà mình làm ông chủ nhỏ, hắn ít học, nhưng lăn lộn ngoài xã hội lại rất thành thạo, không tới hai năm đã làm ra rất nhiều công trạng cho cái xưởng nhỏ nhà mình, đổi cho ba hắn một cái nhà xưởng lớn hơn rất nhiều.
Từ lúc đó, ba hắn cũng không có càm ràm gì hắn nữa.
Tống Khải ra ngoài bàn hợp đồng làm ăn, tới giữa trưa mới về xưởng, đỗ xong chiếc Audi, vừa mới từ trong xe xuống, giương mắt nhìn cách đó không xa đang có người đang đứng trên nền tuyết.
“Mẹ ôi.” Tống Khải dụi dụi mắt, nhanh chóng chạy qua, “Trì Hạ? Là em hả? Mẹ nó anh còn tưởng là mình nhìn lầm chứ?”
Trì Hạ khẽ cười chào hỏi: “Tống Khải.”
Trên người cô có tuyết đọng, mặc áo lông vũ đội mũ len màu trắng gạo, chân đi giày nhỏ, mi mắt cong cong, bộ dáng không có khác biệt nhiều so với hồi cấp ba.
Nam trợ lý đứng bên cạnh nhìn tới trố mắt ra, Tống Khải vỗ mạnh vào đầu cậu ta, mắng một tiếng: “Thằng nhóc này, nhìn cái gì mà nhìn!”
Quả tim nhỏ của anh Sí đấy có biết không.
Nam trợ lý rụt rụt cổ, còn tưởng là ông chủ nhà mình tìm được cô bạn gái như thiên tiên này ở đâu ra mà hay thế, không phải vẫn luôn theo đuổi cô nàng tiếp viên hàng không Lưu Tuyết kia sao?
Tống Khải cũng không để ý tới ánh mắt của cậu ta.
“Trì Hạ, em tới tìm anh à?” Tống Khải đưa cô vào trong phòng nghỉ, rót nước cho cô, cách nói chuyện lẫn động tác làm việc rất có bộ dáng của một ông chủ nhỏ.
Trì Hạ nói rõ ý tứ khi tới đây.
Cô muốn hỏi về chuyện cấm thi đấu, nhưng lại ngại trực tiếp hỏi Bùi Sí, anh chắc chắn không muốn cô lo lắng.
Tống Khải nghe xong thì sờ sờ đầu: “Em nói chuyện này sao, rất khó giải quyết đấy. Cái tội d/âm loạn kia xảy ra đã lâu như vậy rồi mà bây giờ lại bị người ta đào ra, đây chắc chắn là có người cố ý chỉnh anh ấy, hơn nữa còn từng nghiện ma túy…” Muốn quay lại đường đua một lần nữa, chỉ sợ rất khó.
Câu sau Tống Khải chưa cần nói, nhưng Trì Hạ có thể nghe hiểu được ý tứ từ ngữ khí của hắn.
Cô mím chặt môi.
Thật ra Tống Khải cảm thấy tội d/âm loạn thì vẫn còn đường sống, chỉ là không biết sao anh Sí lại nghiện ma túy, hắn cảm thấy cái này mẹ nó chính là phiền phức lớn nhất đó!
Mấy ngày nay, hắn với Đường Minh Viễn có đi tìm anh Sí, nhưng căn bản không dám nhắc tới mấy chuyện kia.
“Nhưng mà nói thật, tội d/âm loạn của anh Sí thật ra là bị oan đó.”
Đôi tay cầm ly nước của Trì Hạ khẽ run lên.
Tống Khải nhớ lại: “Nói tới chuyện khi ấy, anh Sí còn chả quen cô gái kia…”
***
Ngày đó, vào lúc chạng vạng, mưa to như trút nước, bên ngoài mây đen ngập trời.
Sau khi tan học, Bùi Sí bị hiệu trưởng gọi lên văn phòng, nói là bởi vì chuyện tụ tập ẩu đả.
Lúc đi ngang qua phòng để đồ ở chỗ ngoặt cầu thang, bên trong đột nhiên có một bạn học nữ kinh hoảng thất thố chạy ra.
Bạn học nữ nhìn anh hai giây, sau đó liền lôi kéo áo đồng phục của anh không cho anh rời đi, cứ nói là anh cưỡng hiếp mình, muốn anh phải phụ trách.
Bùi Sí thiếu chút nữa là ngu cả người, thanh âm lạnh nhạt: “Ông đây chỉ đi ngang qua.”
Nữ sinh kia khóc như mưa.
Hiệu trưởng vừa lúc đi tới đây, hiểu rõ tình huống đơn giản một chút, sau đó liền báo cảnh sát.
Cảnh sát sau khi nhận được báo án liền lập tức tiến hành điều tra.
Phòng thẩm tra.
Bạn học nữ kia rũ mắt, vừa khóc vừa kể lại quá trình, nhưng thiếu niên kia lại không hề thừa nhận, nói mình không làm gì hết.
Anh không thừa nhận, cảnh sát liền cứ thế hỏi tiếp, hỏi tới mấy câu sau thì anh trực tiếp mím môi không đáp nữa.
Trong trường học mà xảy ra loại chuyện này thì sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn, người ở xung quanh đều đang nghị luận, cảnh sát phá án cũng rất áp lực.
Năm ấy còn chưa có camera, chỉ có nữ sinh kia và hiệu trưởng là nhân chứng xác nhận, cảnh sát liền vội vàng kết tội d/âm loạn cho anh luôn.
Bùi Chấn Ninh bởi vì chuyện này nên đã nổi trận lôi đình, ở trước mặt mọi người cho anh một bạt tai.
“Sao ông đây lại sinh ra một tên súc sinh không biết xấu hổ như mày chứ!”
Một bạt tai kia lực đạo rất lớn, thiếu niên lại không hề nhúc nhích, mắt đen trầm đến đáng sợ, hai tay đeo còng tay lạnh băng, sau đó bị áp giải lên xe cảnh sát.
Sau khi ra khỏi trại tạm giam, rất nhiều phụ huynh đều đệ đơn lên nói không hy vọng con gái nhà mình học chung trường với loại người này, quả thực là quá nguy hiểm rồi.
Chủ nhiệm lớp tìm Bùi Sí, khuyên anh thôi học.
Thiếu niên cắn điếu thuốc, mặt mày lạnh lùng.
Chủ nhiệm lớp nhíu mày nói: “Trường học không cho phép hút thuốc, em không biết sao?”
“Biết chứ.” Anh cười lạnh, “Chẳng phải sắp được nghỉ học rồi à.”
Chủ nhiệm lớp nghẹn lại, nghĩ thầm thôi kệ nó đi, dù sao cũng sắp phải thôi học, cũng lười quản.
Làm thủ tục thôi học xong, thiếu niên cầm đơn thôi học ngồi trong sân thể dục của trường hút hết một bao thuốc lá.
Lúc đứng dậy tính rời đi, tầm mắt đảo qua, thấy nữ sinh kia đang đứng trước cửa văn phòng hiệu trưởng.
Cô ta dường như rất khẩn trương, nhìn xung quanh một lượt rồi mới đẩy cửa đi vào.
Bùi Sí nhíu nhíu mày, nâng bước đi qua.
Trong văn phòng hiệu trưởng truyền tới tiếng cười dâm dục rất khẽ của người đàn ông, anh cắn chặt răng, một chân đạp tung cửa, gặp được hình ảnh đồi bại bên trong.
Hiệu trưởng mà ngày thường được người người tôn kính đang đè lên người bạn học nữ kia, vừa sờ vừa hôn.
Một khắc đó, Bùi Sí biết bản thân chính là kẻ bị chịu tội thay.
Lúc đó trời đầy mây, không khí oi bức.
Thiếu niên tay dính đầy máu từ trong phòng hiệu trưởng bước ra, tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn anh, tựa như đang nhìn một kẻ tâm thần.
Bạn học nữ kia đứng trong đám đông, bất an rơi lệ.
Cô ta bị hiệu trưởng hiếp dâm, trên người có rất nhiều vết máu bầm ứ, sau khi bị mẹ mình phát hiện liền khiếu nại lên chủ nhiệm lớp, hiệu trưởng sợ sự việc sẽ lớn lên, liền tìm Bùi Sí tới chắn tôi, rốt cuộc thì thanh danh đánh nhau ẩu đả của anh không tốt tới mức nào, cả trường đều biết rõ.
Trước kia cô ta bị hiệu trưởng uy hiếp, bất đắc dĩ hãm hại anh, hiện tại lại không dám nói một lời thay anh.
Bọn họ ở sau lưng anh chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng không ai dám bước lên ngăn cản, tùy ý để thiếu niên chậm rãi đi ra khỏi đám đông, ra khỏi cổng trường.
Không bao lâu sau, Bùi Sí vì đánh hiệu trưởng tới tàn phế lại một lần nữa vào trại tạm giam của cục cảnh sát, chuyện này đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ của Giang Thành.
Bùi Chấn Nin quả thực là tức muốn hộc máu.
Dưới cơn giận dữ, ông ta đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với Bùi Sí, trực tiếp ra nước ngoài không thèm quan tâm tới anh nữa.
***
Tống Khải nói đại khái mọi chuyện xong liền cảm khái: “Loại người vốn có thanh danh không tốt như bọn anh ấy mà, nói cái gì cũng chẳng có ai tin, có rất nhiều lúc còn phải dựa vào nắm đấm của mình để giải quyết vấn đề.”
Nói xong, hắn nhìn Trì Hạ.
Trì Hạ bưng ly nước, ánh mắt xinh đẹp rũ xuống, tầm mắt dừng trên cái ly thủy tinh.
Ban đầu lúc cô tiếp xúc với Bùi Sí, cô cũng giống như những người khác, cảm thấy anh giang hồ lại không học giỏi, nhìn qua vĩnh viễn giống như một kẻ xấu hung dữ, cô sợ anh muốn chết, chỉ muốn cách anh thật xa.
Nhưng thật ra, làm gì có người nào sinh ra đã vậy.
Ở trong thanh xuân cằn cỗi hoang vu đó, anh phải chịu những lời đồn vu hãm, mà loại vu hãm này lại có thể phá hủy cả một con người.
Không có ai bênh vực anh, cũng không có ai tin tưởng anh.
Anh vào năm mười mấy tuổi đó, giống như con sư tử nhỏ bị thương lại chỉ có thể một mình liếm láp miệng vết thương, sau đó vươn móng vuốt cào xé người đã uy hiếp mình.
Sau một lúc lâu, Trì Hạ mím môi hỏi: “Gần đây Bùi Sí có tốt không?”
Mỗi lần Bùi Sí gọi điện thoại cho cô thì đều sẽ nói anh rất tốt, nhưng cô biết mấy lời đó của anh chẳng qua chỉ dùng để dỗ cô yên tâm mà thôi.
Tống Khải lại là một tên đầu gỗ, có cái gì nói cái đó: “Không tốt lắm đâu, anh Sĩ rất coi trọng lần thi đấu của CSBK này, trận chung kết lần này có được quán quân hay không, với anh ấy mà nói hình như vô cùng quan trọng, vì sao lại quan trọng thì anh không rõ, dù sao không lâu trước đó anh ấy còn luyện đua xe thâu đêm suốt sáng ở bãi tập cơ mà, bây giờ bị cấm thi, chắc ít nhiều gì cũng có chút khó chịu.”
Trì Hạ rũ mắt: “Em biết rồi.”
***
Từ sau khi bị cấm thi đấu CSBK, Bùi Sí liền đem trọng tâm công việc đặt lên câu lạc bộ.
Trước mắt, câu lạc bộ đã sắp thi công xong, dựa theo kế hoạch thì lúc trước anh ở nước ngoài đã tìm mấy nhãn hiệu xe máy nước ngoài nổi tiếng để dò hỏi ý tứ hợp tác của họ.
Những nhãn hiệu đó tự nhiên cũng biết tới danh khí của anh, tất cả đều rất khách khí, biểu đạt vô cùng nguyện ý hợp tác với anh.
Nhưng mà chờ tới sau khi Bùi Sí về nước, bọn họ đều đồng loạt gọi điện thông báo, nói cần phải suy xét thêm.
Atwood lăn lộn trong vòng tròn này đã lâu, cũng có không ít nhân mạch, sau khi hỏi thăm nhiều nơi thì mới biết được, bọn họ hầu hết đều lo lắng những tin tức xấu trên người Bùi Sí sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với nhãn hàng của họ.
Tưởng tượng tới trận chung kết CSBK, Bùi Sí nỗ lực chuẩn bị lâu như vậy, kết quả lại bị cấm thi, Atwood cũng cảm thấy chua xót.
Ông ta bất đắc dĩ khuyên: “Không sao đâu A Sí, chờ tới khi tin tức được làm sáng tỏ thì hợp tác cùng bọn họ cũng chưa muộn.”
Bùi Sí nhìn câu lạc bộ sắp xây xong, rũ mắt rút điếu thuốc ra ngậm ở trong miệng, lấy bật lửa ra châm lửa.
Sương khói mờ ảo, mày người đàn ông nhíu chặt.
Lúc anh ra nước ngoài gặp những nhãn hàng đó cũng nhận được tin tức rằng, có người cũng tìm nhãn hàng giống anh để hợp tác, mà người này cũng tới từ Giang Thành.
Chuyện này có nghĩa là, dưới tình huống anh không hay biết, có người muốn đạp đổ câu lạc bộ của anh, rất có thể cũng chính là kẻ đứng sau lưng mấy tin tức bị tung ra của anh.
Mục đích không chỉ muốn anh thân bại danh liệt, mà còn muốn anh không thể sống nổi ở Giang Thành.
Thời tiết càng ngày càng lạnh.
Bệnh tình của ông nội Bùi càng ngày càng không ổn định, tuy bị bệnh nằm trong bệnh viện, nhưng cũng biết được chuyện cháu trai nhà mình bị cấm thi đấu.
Ông lão nói chuyện cũng không còn nhanh nhẹn như trước, trong miệng vẫn luôn lặp đi lặp lại: “A Sí của chúng ta số khổ quá… Cũng không biết là ai đang hại con nữa.”
Bùi Sí nắm tay ông, cũng không muốn làm ông lo lắng: “Không đâu, không có ai hại con cả, ông yên tâm.”
“Có người hại con, chắc chắn là có người hại con,” Ông lão thở phì phò cường điệu, “Đứa nhỏ này con không biết đâu, bụng người còn cách một lớp da… nếu ông nội mà biết đó là ai, dù cho ở dưới nền đất cũng không tha cho kẻ đó.”
Cố Yến Lan ngồi một bên gọt táo, dao nhỏ thiếu chút nữa cắt vào tay, bà ta ôn hòa nói: “Ba, bệnh của ba đã nặng đến thế rồi, chỉ cần an tâm dưỡng bệnh là được, không cần nhọc lòng mấy chuyện đó đâu ạ.”
Bùi Sí quét mắt liếc bà ta một cái.
Ánh mắt chạm tới kia, tầm mắt lạnh như băng, thân thể Cố Yến Lan cứng đờ, sau đó cúi đầu, như không có chuyện gì tiếp tục gọt táo.
Bùi Chấn Ninh nhíu mày: “Đều là nó tự làm tự chịu, còn ai có thể hại nó được chứ, tội d/âm loạn lúc trước không phải là tự nó gây ra à?”
Ông lão kiên trì lắc đầu, khi nói chuyện còn phải dùng toàn bộ sức lực: “A Sí không phải người như vậy, hồi nhỏ nó ngoan biết bao nhiêu cơ mà, còn biết vẽ tranh nữa, vẽ còn rất đẹp, nếu như Đỗ Uyển còn sống…”
Nối chưa dứt lời, hô hấp của ông lão bỗng nhiên chững lại.
Bùi Sí nhanh chóng đeo máy thở lên cho ông.
Nghe được hai chữ Đỗ Uyển kia, Cố Yến Lan lập tức nhìn Bùi Chấn Ninh.
Bùi Chấn Ninh trầm mặc.
Ông ta nhớ tới người phụ nữ kia khi cười lên trong mắt như có hàng triệu vì sao, thời điểm bà chết, ông ta thậm chí còn không rơi một giọt nước mắt, hiện tại nhớ tới, trong lòng còn có chút sầu muộn.
Một lát sau, Bùi Chấn Ninh thu liễm tính tình, hỏi Bùi Sí: “Chuyện tin tức con tính giải quyết thế nào?”
Bùi Sí không nhìn ông ta, cũng không để ý tới ông ta, rút một tờ khăn giấy lau nước mắt cho ông lão nằm trên giường.
Tốt xấu gì cũng là chủ tịch tập đoàn Bùi thị, biết bao nhiêu người phải cúi đầu khom lưng với ông ta, kết quả bây giờ lại bị chính con trai ruột của mình coi như không khí.
Bùi Chấn Ninh không nhịn được đề cao âm lượng: “Thằng nhãi kia! Trong mắt mày không chứa nổi ông đây có phải không?”
Nghe thế, lòng bàn tay Bùi Sí siết chặt.
Một hồi lâu sau mới ghé tới bên tai ông lão: “Ông nội, hôm nào con lại tới thăm ông.”
Ông lão đeo máy thở không thể nói chuyện, đành phải chớp chớp mắt, xem như đáp lại.
Bùi Sí đứng dậy rời đi.
Nhìn bóng dáng anh, Bùi Chấn Ninh tức giận không nhẹ.
Nếu không phải ngại có người cha già đang bị bệnh nằm đây, ông ta chắc chắn sẽ xốc thẳng bàn lên.
Trên hành lang bệnh viện, Bùi Sí gặp phải Cố Quyến đi từ ngoài vào, hai anh em hiếm khi có giao lưu gì với nhau, nhưng lần này Cố Quyến lại ngăn anh lại nói: “Nói chuyện đi.”
Bùi Sí cảm thấy nực cười: “Nói chuyện gì?”
Cố Quyến đẩy đẩy mắt kính: “Trì Hạ.”
Bùi Sí trầm mặc nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lẽo hẳn đi.
“Tôi cảm thấy hai người không hợp.”
Như là nghe được chuyện cười gì đó, Bùi Sí nhẹ cong môi.
Ý cười lại vô cùng lạnh lẽo.
“Cậu có từng nghĩ tới chưa,” Cố Quyến chậm rãi nói, “Cô ấy thích âm nhạc, cậu lại dốt đặc cán mai với mấy thứ âm điệu hay nhạc cụ gì đó, cô ấy chỉ cần nói mấy lời thâm sâu một chút thôi, có lẽ cậu sẽ chẳng thể hiểu được. Cậu với cô ấy không có đề tài chung, căn bản không phải người cùng thế giới.”
“Cho nên?”
“Hai người chia tay đi.” Ngữ khí Cố Quyến rất nghiêm túc.
Ý cười nơi khóe môi Bùi Sí đã biến mất: “Mày đang ngủ mớ à, nếu đã tới bệnh viện rồi thì chi bằng tới khoa thần kinh xem lại não của mình đi.”
Ánh mắt Cố Quyến khẽ biến, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bộ dáng ôn tồn lễ độ.
“Bây giờ xung quanh cậu toàn là những tin tức trái chiều, cũng không có sự nghiệp ổn định, còn cô ấy thì khác, cô ấy tốt nghiệp đại học thủ đô, tiền đồ như gấm. Cô ấy khác với đám con gái trước kia cậu hẹn hò, cậu căn bản không hợp với cô ấy. Tôi rất có hứng thú với Trì Hạ, cho nên không hy vọng cậu sẽ hủy hoại cô ấy.”
Môi Bùi Sí mím thành một đường thẳng, mắt đen sâu thẳm, áp lực trầm trọng, sau một lúc lâu mới cười lạnh một tiếng: “Liên quan mẹ gì tới mày.” Nói xong liền lập tức rời đi.
Cố Quyến tiếp tục nói: “Theo như tôi biết, tuyển thủ bị cấm thi thì bất luận là vì nguyên nhân gì, muốn trở lại đường đua là chuyện hết sức khó khăn. Cậu trừ chơi xe máy ra thì còn biết làm gì nữa không, thật sự muốn trông cậy vào cái này để cho cô ấy một tương lai về sau hả?”
Bước chân Bùi Sí dừng lại, sống lưng cứng đờ trong chớp mắt, tiện đà rời đi.