Sừng Sơn Dương Dưới Đuôi Hồ Ly

Chương 90



Translator: Nho

Beta: Anh Đào

Người của Hoành Quán dậy rất sớm.

Ngoài hành lang có hai đứa trẻ đang luyện tập, lúc so chiêu thì “hây ha hây ha”, sáng sớm tinh mơ đã đánh thức Nghê Yến Quy.

Hai đứa trẻ thấy cô thì quan sát một lượt rồi mới rời đi.

Ngoại trừ tam sư huynh, ở đây chẳng có một ai tự giới thiệu cả.

Nghê Yến Quy chẳng để ý, ra ngoài chạy bộ sớm. Cô lại bắt gặp đôi nam nữ tối qua.

Người đàn ông đạp xe đạp nhưng lại chẳng lãng mạn chở người phụ nữ đi.

Người phụ nữ chạy bộ ở bên cạnh.

Đạp xe rất chậm mà chạy bộ cũng chẳng nhanh. Hai người lên dốc, bóng dáng từ từ biến mất.

Nghê Yến Quy đi qua tiệm bánh nổi tiếng.

Cửa tiệm vẫn chưa mở cửa. Tấm bìa cứng rách bị gió thổi cả một đêm, lắc lư như muốn rơi.

Thôn này có chỗ là công trình cổ, có chỗ là công trình mới cốt thép xi măng, được bao thành vườn sinh thái. Chạy xong một vòng, cô giống như đã dạo một vòng quanh thôn.

Tối qua quên xin cách liên lạc với tam sư huynh, cô sợ anh ấy đã giành bữa sáng thế là chạy về Hoành Quán.

Tam sư huynh đứng trước cửa phòng cô, lấy tay làm quạt. Giữa mùa đông nhưng anh ấy mặc rất mỏng, chỉ có một chiếc áo ngắn. Vẻ mặt đào hoa càng đẹp đến khác lạ dưới ánh mặt trời: “Đúng rồi, quên không hỏi nên gọi em thế nào nhỉ?”

“Tam sư huynh, em tên là Nghê Yến Quy.”

“À.” Tam sư huynh gật đầu: “Em cũng chưa kính trà thành học trò, tạm thời không tính nhận tôi là thầy. Tôi cứ gọi em là Nghê Yến Quy đi.”

“Vâng.” Võ quán truyền lại mấy đời này rất coi trọng việc thu nhận học trò. Võ quán của sư phụ cô thì rất tùy ý, gọi một tiếng sư phụ thì coi như là nhập môn rồi.

Tam sư huynh xách một cái túi: “Đây là đồ ăn sáng hôm nay tôi giành được cho em.” Anh ấy thở dài, tiếng này còn nặng nề hơn cả hôm qua: “Thầy không may mắn, sau này phải nhờ em đi giành cơm rồi.”

Anh ấy xoay người đi được vài bước thì dừng lại nói: “Chín giờ bắt đầu huấn luyện ở bãi phía Tây Nam.”

Nghê Yến Quy đáp: “Vâng.”

*

“Một bông hoa, một thế giới, một chiếc lá, một cây bồ đề.*” Tam sư huynh nói: “Vạn vật trên đời tương sinh tương khắc, muôn kiểu tự nhiên, khởi điểm thái cực. Đây là tư tưởng bình thường nhưng cũng là sức mạnh vô hình. Đặc biệt là con gái các em, sức yếu càng nên thuận theo tự nhiên. Lấy mềm chọi cứng. Tôi xem chiêu thức của em rồi, đi nước cờ rất linh hoạt nhẹ nhàng. Thái cực quyền có một ngạn ngữ, người không biết tôi, mình tôi biết người, thứ luyện được là độ nhạy và lực quan sát.”

*一花一世界, 一叶一菩提: ý nói hoa có thể rất nhỏ, cũng có thể rất lớn, lá có thể là hạt cực nhỏ nhưng cũng có thể là cây đại thụ tràn đầy sức sống.

一花一世界: Hoa từ lúc sinh trưởng tới khi lụi tàn đều giống như vạn vật trên thế gian này, từ khi còn sống tới khi chết đi, sống rồi chết, nhân quả luân hồi.

一叶一菩提: Trong phật giáo, bồ đề là sự giác ngộ, là sự nhận thức v.v Cây đại thụ là thứ thường hay thấy, nhưng có một số người có thể nhận ra được sự giác ngộ và trí huệ từ trong đó.

Nghê Yến Quy đứng híp mắt dưới ánh mặt trời.

“Người tập võ như chúng ta chia thành luyện phía trên, ở giữa và phía dưới.” Tam sư huynh hỏi: “Ở võ quán trước em luyện cái nào?”

“Em chủ yếu luyện thế chân, công phu phía dưới.”

“Phần đùi của con gái có sự dẻo dai rất cao, đúng lúc tăng cường khả năng huấn luyện, phía dưới vững vàng thì tránh ngã tránh bị bẫy.” Tam sư huynh dừng lại: “Theo như tôi được biết, tán đả và boxing khác nhau, tán đả được sử dụng sức ở phần đùi.”

“Vâng.”

“Suy ra từ võ thuật mà nói thì, con người, ra đời mới bén rễ. Hôm nay em tập đứng tấn trước đi.” Tam sư huynh làm mẫu động tác: “Tập đứng tấn phải tập tấn không quá cứng nhắc, đừng chỉ đứng không. Sáng nay em cứ tập trước sau đó lại làm bước tiếp theo.”

“Đúng rồi tam sư huynh.” Nghê Yến Quy đột nhiên gọi anh: “Tối qua em có gặp một cao thủ nữ, đứng bên cạnh cô ấy còn có một người đàn ông mắt xanh nữa.”

“Đó là sư muội của tôi. Người đàn ông kia là chồng cô ấy, chính là đầu bếp của Hoành Quán chúng tôi, chịu trách nhiệm ba bữa một ngày cho tất cả mọi người.” Tam sư huynh nhớ ra chuyện quan trọng: “Anh ta chịu trách nhiệm quản lý sổ sách, ăn ở đi lại ở đây của em đều do anh ta ghi sổ.”

Suy nghĩ của Nghê Yến Quy dừng lại ở nửa câu trước. Hóa ra là sư muội của tam sư huynh, chẳng trách động tác nhanh nhẹn, trong thời gian ngắn mà đối phương đã tới trước mặt.

Đều là người luyện võ, vài cái đã biết sự chênh lệch giữa thực lực của hai bên.

Nghê Yến Quy đã hiểu tại sao sư phụ nhắc tới Hoành Quán lại vô cùng kích động như thế rồi. Ở đây toàn là cao thủ. Đừng thấy tam sư huynh cao to vạm vỡ, thật ra sự linh hoạt của anh ấy cũng chẳng kém cô, đi đường chẳng phát ra tiếng động nào.

Nghê Yến Quy ngẩng đầu lên trời, cuối cùng cô cũng lấy lại được sự tự tin đối với việc học võ rồi.

*

Buổi trưa, tam sư huynh tới nói một câu: “Nhanh lên, phải đi giành cơm đấy.” Anh ấy nhẹ nhàng rời đi.

Nghê Yến Quy vội vã đuổi theo.

Sân trong Hoành Quán rất lớn, quẹo vài chỗ rẽ thì thấy một hàng người trước mặt.

Lúc này mặt cậu thanh niên bán bánh ở khung cửa sổ đó tràn đầy vẻ lạnh lùng.

Mắt tam sư huynh đào hoa: “Nhị sư huynh, bữa này tôi không nhường anh nữa đâu.”

Người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai được gọi là nhị sư huynh nói cũng rất lạnh lẽo: “Cứ việc lao tới đi.” Anh ta mặc một chiếc áo màu đen nhảy vào trong sân như một bóng ma.

Tam sư huynh cũng đuổi theo.

Nghê Yến Quy nhận ra so với hai sư huynh này, sự tranh đấu giữa cô và Hà Tư Ly chỉ là cách thông thường mà thôi. Cô cảm thấy không ổn, cô không giành nổi cơm đâu…

Quả đúng là trước cửa loạn như cào cào.

Nghê Yến Quy đành phải ra khỏi Hoành Quán đi kiếm đồ ăn khác.

Người bán bánh hôm qua là nhị sư huynh, nếu anh ta đang giành cơm thì đương nhiên ô cửa bán bánh nổi tiếng cũng đóng rồi.

Nhưng mà tấm bìa cứng rách đã được dán băng dính lên. Gió thổi tới không còn đung đưa dữ dội như thế kia nữa.

Cô đi tới một nông trại giải trí gần đó, gọi hai đĩa thức ăn.

Nguyên liệu nấu ăn là chủ tiệm tự trồng, nhưng cách nêm nếm vẫn kém hơn Hoành Quán một chút.

Nghê Yến Quy đáng thương gửi tin nhắn cho Trần Nhung: “Huấn luyện cực khổ quá, ăn cũng chẳng được no bụng.”

Trần Nhung trông nom bé con cả một buổi chiều và buổi tối.

Bé con rất thân với anh, chỉ cần anh tập trung vào điện thoại là cô bé sẽ chạy tới ôm lấy chân anh rồi gọi “anh ơi” liên tục.

Khi này hai người ngồi trên sofa, bé con đạp chân, chạm qua chạm lại bên cạnh anh trai, đạp vào quần anh tới mức hiện vài vết chân màu xám.

Nền khung chat WeChat của Trần Nhung là ảnh chụp cùng nhau của anh và Nghê Yến Quy, anh cho bé con nhìn.

Bé con rất thông minh chỉ vào Trần Nhung trong tấm ảnh: “Anh.” Rồi lại chỉ vào Nghê Yến Quy bên cạnh: “Chị.”

“Ừ, đây là chị.” Trần Nhung nói, “Đợi em lớn lên thì nên gọi là chị dâu đấy.”

Bé con không hiểu gì, chỉ tươi cười.

Nghê Yến Quy: “Chỗ này của em chẳng thấy anh shipper nào cả. Ba bữa một ngày trong võ quán đều phải tranh giành, sức họ khỏe lắm, em chỉ có phần chảy nước miếng bên cạnh thôi.”

Bé con thấy anh trai nhìn vào điện thoại, cô bé cũng sát lại, tiến lại rất gần. Cái đầu tròn tròn che kín cả màn hình.

Trần Nhung một tay ôm cô bé, một tay gõ chữ: “Đợi anh bận xong đã rồi gọi đồ ăn cho em.”

Nghê Yến Quy: “Em muốn ăn bít tết.”

Trần Nhung: “Anh làm một bữa ngon cho em rồi gói qua đó.”

*

Thời gian nghỉ trưa, thôn làng hơi yên tĩnh.

Nghê Yến Quy đi dạo trong Hoành Quán.

Cái sân ở nhà bếp kia chẳng còn một ai, giống như sự tranh giành trước đó chưa từng xảy ra vậy. Vài cái sọt nho nhỏ đựng đầy rau cải. Theo hướng Tây có treo dây cá khô dài dài.

Nghê Yến Quy thở dài, lại càng nhớ tài bếp núc của Trần Nhung.

Cô mở túi gói, cắn một miếng bánh quy rồi cũng đi nghỉ ngơi.

Cô được đánh thức bởi tiếng ồn ào bên ngoài. m thanh truyền tới giống như trẻ con luyện tập ban sáng, bọn chúng hô hào: “Cổng thôn cháy rồi.”

Cháy.

Nghê Yến Quy mở bừng mắt, nhìn thấy vài bóng người chạy như bay ra ngoài từ cửa sổ, rồi lại nhìn khói lửa ở hướng Tây Bắc. Cô cũng chạy ra theo.

Căn nhà có khói lửa phất phơ chính là nông trại giải trí mà trưa nay cô mới tới. Người đi đường nói rằng lửa bén từ phòng bếp.

Tam sư huynh không biết cầm một bình chữa cháy từ đâu tới, không hề do dự chạy vào đám cháy, trong chốc lát đã bị khói lửa cuồn cuộn vây lấy

Bỗng chốc, đầu Nghê Yến Quy bị phá hỏng bởi mảnh lộn xộn gì đó.

Mấy sư huynh đệ phun bình cứu hỏa từ vài hướng, ngọn lửa được dập tắt để lại trong góc bếp một đống tro tàn.

Bên ngoài truyền tới tiếng xe cứu hỏa.

Tam sư huynh đặt bình cứu hỏa xuống: “Chuyện còn lại giao cho người chuyên nghiệp thôi.” Anh ấy xoay người.

Nghê Yến Quy hơi kỳ lạ trong đám người.

Vì đám cháy nhỏ dần mà những người khác thấy yên tâm nhưng sắc mặt cô lại trắng bệnh, sững người.

Anh ấy gọi cô: “Nghê Yến Quy.”

Cô cũng như bừng tỉnh: “Tam sư huynh.”

“Trời khô vật cạn, chú ý phòng lửa.”

Nghê Yến Quy chậm chạp vỗ tay: “Tam sư huynh, lúc anh xông vào đám cháy trông anh tuấn lắm.”

Tam sư huynh nhướng mày. Diện mạo của anh ấy rất tuấn tú, vẻ đẹp nghiêng về vẻ dịu dàng. So với anh tuấn thì có rất nhiều người thích dùng từ “đẹp” để khen anh ấy hơn. “Về nghỉ ngơi đi, chiều lại huấn luyện.”

Nghê Yến Quy cúi đầu, trong đầu là một đám cháy khác.

Đám cháy đó có một thiếu niên.

Cô vừa nhớ ra, lần đó cô ở trong đám cháy đó đã hẹn ước đính hôn với thiếu niên kia. Cô nghĩ mình sắp bị hủy dung rồi, hủy dung rồi thì không đẹp nữa, mà không đẹp sẽ chẳng còn ai cần.

Có lẽ thiếu niên bị cô làm phiền nên nói với cô: “Vậy mình cần.”

Cậu ấy đeo mũ bảo hiểm nên khuôn mặt của cậu ấy với cô rất mơ hồ. Cô muốn mở hộp ký ức ra, nhưng lại phát hiện ra mình đánh rơi chìa khóa mất rồi.

Rõ ràng liên quan tới Sử Trí Uy. Chỉ cần nhớ tới khuôn mặt đó, lồng ngực cô đều là sự hỗn loạn.

Nghê Yến Quy kéo khóe miệng xuống. Nói sảng trong thời khắc nguy hiểm, thiếu niên đó sẽ không coi là thật đấy chứ? Hơn nữa cô cũng chẳng bị hủy dung, hôn ước cũng chẳng cần giữ lời nữa.

*

Hai ngày trôi qua, chồng của Trần Nhược Nguyên tới đón vợ và con gái.

Trong nhà yên tĩnh hẳn đi.

Cuối cùng Trần Nhung cũng gọi video với Nghê Yến Quy.

Cô nói: “Hai ngày trước, trong thôn xảy ra một đám cháy, chính là cái nông trại giải trí mà em tới.”

Cháy sao? “Em không bị thương chứ?”

“Không đâu.” Nhưng đột nhiên cô nhớ tới hôn ước năm đó. Không biết thiếu niên kia thế nào rồi.

Trần Nhung hỏi: “Không bị thương nhưng sao lại bày ra vẻ mặt suy sụp thế kia?”

“Thế á?” Nghê Yến Quy vỗ hai má: “Huấn luyện vất vả quá đấy.”

“Vậy phải làm sao giờ? Không tập nữa à?”

“Không thể không tập được.” Qua lời nói của tam sư huynh, tinh thần võ thuật trong lòng Nghê Yến Quy lại cháy lên rồi: “Em phải đánh bại Hà Tư Ly.”

“Cuộc thi năm sau anh tới cổ vũ cho em.”

“Vâng.” Nghê Yến Quy nhìn mặt Trần Nhung, đúng là nhìn trăm lần cũng không chán. Đôi mắt cô cong cong: “Anh nói xem chạy trước rồi bù vé sau, từng ngày cứ dần trôi qua, tình trạng lạm phát nhưng anh lại cứ dửng dưng. Lỡ như tới lúc giá càng ngày càng đắt giá, anh không bù nổi thì phải làm sao?”

Trần Nhung xoay camera chuyển hướng sang hành lý bên cạnh: “Anh dọn đồ, ngày mai tới thị trấn Tây Tỉnh.”

Cô bật cười: “Em nghĩ kế hoạch theo đuổi cho anh.”

Anh gật đầu: “Nguyện nghe kỹ càng.”

Nghê Yến Quy bĩu môi: “Các bạn đều không biết anh muốn em tới mức như si như cuồng, chỉ có một mình em biết, chẳng đã gì cả.”

“Ồ.” Trần Nhung khiêm tốn xin chỉ bảo: “Vậy kế hoạch của em là?”

“Học kỳ sau, anh theo đuổi em mãnh liệt trước mặt các bạn vào.” Cô cười đắc chí: “Có người nói luyên thuyên rằng em theo đuổi anh. Em chắc chắn sẽ vả mặt cô ta, thật ra là anh dây dưa không rõ với em. Gặp được người có chấp niệm sâu sắc như anh, em thấy rất phiền.”

Trần Nhung: “……….”

“Anh thâm tình chân thành nhưng em lại khó gần. Sức hút của em đúng là vô địch. Ha ha ha ha.” Cô cười như điên trước gương.

Anh chẳng nói lời nào.

Nghê Yến Quy hất hàm: “Thế nào? Kế hoạch của em có phải rất hoàn hảo không?”

“Tùy đi.”

Mắt cô sáng bừng: “Anh đồng ý à?”

Trần Nhung tựa vào sofa: “Trong tối thì có thể ôm có thể ấp có thể hôn có thể ngủ. Trước mặt người ngoài, tùy em thế nào cũng được.”

– —–oOo——


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.