Sau khi Hứa Tùy quay lại trường học, một mình cô tự đi tới căn tin ăn một chén hoành thánh. Bởi vì đến quá muộn nên nước canh có hơi lạnh rồi. Cô thật sự ăn rất chậm, biểu tình cũng lãnh đạm, thoạt nhìn giống như chẳng có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn chào hỏi dì phục vụ đang thu dọn bàn ăn bên cạnh.
Sau khi ăn xong đi về, Hứa Tùy vẫn cảm thấy có hơi đói, xoay người đi tới quầy bán quà vặt ở căn tin chọn kem. Cô mua một cây kem tươi vị đậu xanh, một cái bánh gạo nếp, còn có ly kem muối biển vị vải thiều.
Hứa Tùy mở tờ giấy gói màu xanh lá cây ra, cắn một ngụm, lạnh đến buốt răng, nhưng rất ngọt. Cánh tay Hứa Tùy trắng như ngó sen đeo một cái túi nhựa màu trắng chứa kem, vừa ăn vừa miên man quay lại phòng ký túc.
Sau khi trở lại phòng ngủ, hai má lúm đồng tiền của Hứa Tùy lộ ra: “Có muốn ăn kem hay không?”
“Muốn, đúng lúc nóng muốn thiêu chết bà đây rồi.” Lương Sảng đi tới.
Hứa Tùy thả bao xuống, mới vừa lôi ghế dựa định ngồi xuống, màn hình điện thoại đã lập tức sáng lên, là Hồ Thiến Tây gửi tin nhắn tới: 【Tùy Tùy, hôm nay không phải sinh nhật Chu Kinh Trạch sao? Sao cậu với nhân vật chính còn chưa có xuất hiện nữa, lại đây chơi với bọn này đi.】
Hứa Tùy rủ mi, gõ chữ trên khung chat: 【Tớ với anh ấy… Chia tay rồi.】
Sau khi nhắn tin xong, Hứa Tùy đặt điện thoại xuống một bên rồi đi gội đầu tắm rửa. Bận bịu hết thảy, Hứa Tùy đi đọc sách trong chốc lát, nhưng cô đọc không vào, rồi lại dứt khoát mở máy tính ra tìm bộ phim kinh dị cô thích xem.
Lương Sảng đang chơi game, thấy thế cũng bỏ điện thoại xuống, kéo ghế ra cùng cô xem phim với nhau. Vì muốn xây dựng bầu không khí của bộ phim để xem, Hứa Tùy tắt đèn, chỉ chừa lại một khoảng trống nhỏ của cánh cửa.
Xung quanh lập tức chìm vào bóng đêm, nhạc nền cùng bối cảnh quỷ dị vang lên, Lương Sảng sờ sờ cổ: “Sao tớ cảm thấy có điều gì đó quỷ dị, không được, tớ phải đi lấy chứng nhận đảng viên của tớ tới để tránh ma quỷ đây.”
“… Cũng được.” Hứa Tùy cười nói.
Hứa Tùy gác hai chân lên, tay ôm đầu gối, xem rất nghiêm túc, toàn bộ quá trình xem phim, Lương Sảng đều ôm chặt cánh tay cô, vì Hứa Tùy mặc một bộ váy ngủ hai dây chất liệu làm từ bông, nhiều lần bị cô ấy động chạm làm rớt dây xuống.
Hứa Tùy nói giỡn: “Cậu đang nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tớ đúng không?”
“Ai lại không thích chiếm tiện nghi của mỹ nữ chứ.” Lương Sảng cười hì hì nói.
Lương Sảng xem rất nhập tâm, bộ phim đang tới khúc cao trào, hai đồng tử của một con mèo đột nhiên thay đổi, âm nhạc lập tức trở nên đáng sợ, đầu con mèo lệch sang một bên, răng nanh cắn ‘phập’ một cái vào cổ cô gái nhỏ.
“A a a ——” Lương Sảng sợ tới mức thét chói tai.
Cùng lúc đó, ngoài cửa cũng vang lên tiếng hét thảm thiết của một cô gái, Hứa Tùy vội bật đèn, vỗ vỗ cánh tay Lương Sảng: “Không sao đâu.”
“Từ Viêm.”
Cửa phòng ngủ được mở ra, một người bạn học từ phòng ngủ bên cạnh đi vào, ấn ngực: “Hứa Tùy, ký túc xá của cậu quá đáng sợ rồi, suýt chút nữa dọa mình đau tim.”
Hứa Tùy cười: “Không phải còn rất tốt sao, cậu đây là tới mượn đồ gì à?”
Cô gái lắc đầu, giọng điệu kích động: “Chu Kinh Trạch đang đứng chờ cậu ở dưới lầu ký túc xá nữ đấy.”
Hứa Tùy gật đầu, mắt nhìn thoáng qua đồng hồ, mở miệng nói: “Mười một giờ, tớ nên đi ngủ rồi.”
Ý tứ là cô sẽ không xuống.
“Nhưng mà anh ấy nói sẽ chờ đến cậu đến khi cậu xuống mới thôi.” Cô gái có chút lo lắng nói.
Đều là cùng một chiêu, Hứa Tùy sẽ không tin lần thứ hai, cô cất giọng lạnh lùng: “Cứ tùy anh ta đi.”
Lời từ chối quá rõ ràng, cô gái kia xấu hổ bỏ đi. Sau khi Lương Sảng đưa cô ấy ra ngoài liền trở tay đóng cửa lại, cô vốn muốn hỏi Hứa Tùy với Chu Kinh Trạch có chuyện gì thế, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống. Có lẽ trước hết vẫn là, để cô bình tĩnh một chút.
Hứa Tùy tiếp tục xem tiếp bộ phim bị gián đoạn, sau khi xem xong cô tắt máy tính đi ngủ. Rạng sáng lúc một giờ, trời đột nhiên nổi gió lớn, cửa và cửa sổ bị gió thổi đóng sầm lại, quần áo treo trên ban công đung đưa theo gió, có một số còn bị thổi xuống tầng dưới.
Có vẻ như trời sẽ mưa to.
Hứa Tùy cùng với Lương Sảng nửa đêm thức dậy thu dọn quần áo, Hứa Tùy lê đôi dép lê hình con thỏ cúi người qua ban công hành lang, rút quần áo từng người một xuống.
Hạt mưa to như hạt đậu nghiêng nghiêng đập vào mặt, động tác thu dọn quần áo của Hứa Tùy càng nhanh hơn, chờ cô thu xong quần áo lại vô tình nhìn xuống dưới, ánh mắt ngưng trọng.
Một thân ảnh cao lớn đứng thẳng đứng dưới lầu, anh thế mà vẫn còn ở nơi đó. Gió thổi điên cuồng, bóng cây đung đưa, đèn đường mờ ảo khiến bóng người Chu Kinh Trạch bị kéo dài ra, nhìn anh có vẻ lạnh lùng trong tiết trời se lạnh.
Anh cắn một điếu thuốc, cúi đầu khum tay bắt lửa, ngọn lửa đỏ tươi từ trong miệng bật lên, bị gió thổi bay ra ngoài, ánh lên đôi mắt và hai hàng lông mày đen nhánh sắc bén, vẫn là khuôn mặt không để ý đến gì.
Điếu thuốc cuối cùng cũng được châm lửa, Chu Kinh Trạch cầm điếu thuốc trong tay hít một hơi, híp mắt thở ra một làn khói xám. Dường như hai người tâm ý tương thông, anh ngước mặt lên, tầm mắt hai người va vào nhau giữa không trung.
Hứa Tùy bị anh bắt được ánh mắt, cô cũng chỉ bình tĩnh thu hồi tầm mắt, ôm quần áo quay về phòng ngủ đóng cửa ngủ. Lương Sảng hiển nhiên thấy được một màn này, không nhịn được nói:
“Ôi chao, lãng tử biến thành kẻ si tình rồi.”
Hứa Tùy uống một ngụm nước, nhàn nhạt lên tiếng: “Thế thì cậu nghĩ sai rồi.” Không ai hiểu anh hơn cô.
Ngày hôm sau, bình minh ló dạng, Chu Kinh Trạch đã đứng ở dưới ký túc xá nữ đợi cô cả đêm, trên mặt đất vương vãi tàn thuốc bên chân, dưới đáy mắt anh đã xanh sẫm một mảng lớn, thức trắng một đêm, giờ phút này cất tiếng có chút gian nan, chỉ có thể thốt ra một âm tiết duy nhất.
Trong cuộc đời anh lần đầu tiên phải chật vật như vậy.
Mũi chân Chu Kinh Trạch chĩa xuống dưới đất, tiếng két két vang lên mỗi khi anh giẫm lên mặt đá. Đợi tới sáng sớm, anh vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Hứa Tùy đâu. Anh cười nhạo một tiếng, vẫn không tin, Hứa Tùy mà ngay cả lên lớp cũng không đi sao.
Thật vất vả gặp được bạn cùng phòng của cô, Chu Kinh Trạch đi qua, khàn giọng cất tiếng hỏi: “Hứa Tùy đâu, sao không đi xuống cùng mấy người?”
Lương Sảng bị khí thế của anh kìm chặt lại, cô ấy rụt cổ: “Cậu ấy… Cậu ấy đi từ cửa sau ra rồi.”
“…” Sắc mặt Chu Kinh Trạch đen đến nỗi có thể vắt ra mực.
Hứa Tùy thuận lợi tránh được một kiếp, kết thúc buổi học một cách suôn sẻ, nghỉ ngơi giữa trưa xong thì tới phòng thí nghiệm, nhưng đang trên đường đi tới phòng thí nghiệm, khi đi ngang qua vườn cây của trường, cô đã bị Chu Kinh Trạch chặn lại.
Chu Kinh Trạch đứng trước mặt cô, đôi mắt đen nhánh hẹp dài nhìn chằm chằm cô, cố kìm nén cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng, cất giọng khàn khàn:
“Cùng tâm sự đi.”
Hứa Tùy ôm sách vở theo bản năng mà lui về sau một bước, cô lạnh lùng lên tiếng nhắc nhở: “Chúng ta đã chia tay rồi.”
Chu Kinh Trạch cười lạnh một tiếng, đôi mắt đè nén tia hung ác cùng những cảm xúc dày đặc: “Ông đây không đồng ý.”
Hứa Tùy đang định đi đường vòng thì thân mình Chu Kinh Trạch lập tức di chuyển, che trước mặt cô, bắt lấy cánh tay cô. Chu Kinh Trạch kéo cả người và bả vai cô lại, giờ đây khoảng cách hai người rất gần. Hứa Tùy giãy giụa, nhưng mái tóc lại bị rối rồi quấn lên cúc áo chỗ cổ áo anh, gương mặt bị ép dán vào lồng ngực rộng lớn ấm áp của anh.
Bởi vì anh nói chuyện mà lồng ngực rung động, Hứa Tùy sa vào hơi thở quen thuộc, muốn thoát đi lại tránh không thoát. Mỗi một câu nói của Chu Kinh Trạch đều có thể uy hiếp đến cô, khiến người cô vô pháp nhúc nhích.
“Tủ lạnh trong nhà tích trữ nhiều sữa bò như vậy mà em còn chưa uống hết, mấy cây xương rồng em một hai phải đặt trên đầu giường của anh, nếu em không ở đấy, anh sẽ không quan tâm chúng đâu.” Chu Kinh Trạch nói thật chậm, nhìn cô: “1017 em dưỡng nó béo đến như vậy cũng không cần nữa sao? Còn có ——”
“Anh, em bỏ anh được sao?”
Đáy mắt Hứa Tùy đã bắt đầu ướt át, trong lòng có tận hai âm thanh khác nhau đang kêu gào. Một bên muốn cùng anh bên nhau, những niềm vui đấy đều là thật, tâm đầu ý hợp rõ ràng cũng đã trải qua.
Nhưng một thanh âm khác lại nói: Cô không phải yêu cầu một tình yêu duy nhất sao, anh ấy không cho được.
Bầu không khí lại lâm vào một trận trầm mặc, đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại gay gắt vang lên, phá vỡ cuộc trầm mặc giằng co này.
Hai người cùng nhìn về phía điện thoại, cô nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của anh, là Diệp Tái Ninh gọi tới. Cảm xúc dao động trong ánh mắt Hứa Tùy biến mất không còn thứ gì. Chu Kinh Trạch ấn từ chối, tiếng chuông không buông tha lại vang lên lần nữa.
Lúc này đây, Chu Kinh Trạch trực tiếp bấm tắt máy.
Hứa Tùy cuối cùng cũng cởi được tóc ra, nhân cơ hội này rời khỏi lồng ngực anh, đôi mắt nhìn thẳng vào anh: “Không nói tiếp ư?”
Chu Kinh Trạch không nói gì, sau khi Hứa Tùy giữ khoảng cách với anh, cô mới bắt đầu nói chuyện, đôi mắt trong veo nhưng ẩn chứa tia lạnh lùng: “Sữa bò chưa uống hết anh có thể cho… một cô gái khác, còn cây xương rồng thì vứt đi.”
“1017, tôi từ bỏ.”
Mắt thấy Chu Kinh Trạch đang muốn tiến lên một bước, Hứa Tùy lập tức lui về phía sau. Tính cô vẫn luôn rất tốt, sẽ không nặng lời với ai bao giờ, cô hiểu Chu Kinh Trạch, kiêu ngạo ngông cuồng, tính tình cũng khó, cô biết mình nên nói cái gì thì có thể làm anh đồng ý chia tay.
Hứa Tùy hít một hơi, suy nghĩ, trong cuộc đời đây là lần đầu tiên cô nói một lời ác độc như vậy, giọng điệu có chút không kiên nhẫn: “Anh có thể đừng quấn lấy tôi nữa hay không, mỗi lần tôi nhìn thấy mặt anh hơn một giây——”
“Tôi đều cảm thấy ghê tởm.”
Chu Kinh Trạch dừng bước, nhấc mí mắt lên nhìn vào thiếu nữ trước mắt, anh vẫn luôn nhìn cô, chỉ là sau ba giây anh ngay tức khắc khôi phục lại bộ dáng kiêu căng không ai bì nổi, nhìn cô, chậm rãi lên tiếng:
“Được rồi, anh sẽ không tìm em nữa.”
Chu Kinh Trạch lập tức xoay người đi. Tiết trời mùa hè thật nóng, cây hoa trong vườn bị phơi dưới ánh mặt trời đến nỗi hơi héo, đổ bóng uốn cong trên mặt đất. Chu Kinh Trạch liếc mắt thật nhanh qua chúng một cái, bỗng lúc này, điện thoại trong tay vừa mới khởi động lại đã hiện lên một tin nhắn.
Là ông ngoại nhắn tới: 【Thằng nhóc này, cháu không phải nói muốn mang bạn gái về nhà sao? Người đâu, còn tới không?】
Chu Kinh Trạch gõ từng chữ một: 【Không tới nữa.】
Mặt trời gay gắt, bóng đen kéo dài thân ảnh anh, Hứa Tùy nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh mà đôi mắt phiếm hồng, khi Chu Cảnh Trạch đi qua bụi cây, cành lá chợt xuất hiện chắn ngang trước trán, anh cúi mặt một chút rồi tiếp tục đi xuống bậc thang, sau đó bóng anh biến mất ngay tại góc rẽ.
Mãi cho đến giờ phút này, cả người Hứa Tùy đã không chống đỡ được nữa mà ngồi xổm xuống, cảm nhận hô hấp không thông, lồng ngực một trận lại một trận đau xót, từng giọt nước mắt lớn nóng hổi rơi trên mặt đất cũng nhanh chóng tan ra..
Loại cảm giác này thật sự quá khó để có thể tiếp thu rồi.
Trong giây lát, giáo viên gửi tin nhắn cho cô, Hứa Tùy ngồi xổm trên mặt đất, đăng nhập vào WeChat, là một câu rất dài: 【Hứa Tùy, số lượng học sinh trao đổi tại Hong Kong hôm nay phải hoàn thành ngay, em khẳng định không suy xét về việc này sao? Đại học B rất tốt, cơ hội hiếm thấy thế nào em không phải không biết, trong lòng cô vẫn hy vọng em nên đi đi. Tất nhiên, nếu em quả thật có lí do riêng, cô sẽ tôn trọng nguyện vọng của em.】
Nước mắt cô rơi trên màn hình điện thoại, trước tầm mắt chỉ còn lại một mảnh mơ hồ. Hứa Tùy dùng ống tay áo lau một chút, nhắn trả lời lại: 【Em nghĩ kỹ rồi, em muốn đi. Cảm ơn trường học và cô đã cho em cơ hội này.】
Chu Kinh Trạch nói được thì làm được, Hứa Tùy thật sự không còn thấy anh trong trường nữa, thậm chí ở ngoài trường cũng chưa từng có một cơ hội ngẫu nhiên nào để có thể gặp được anh. Cũng không biết có phải anh đã nói cái gì đó với Hồ Thiến Tây rồi hay không, quý cô mà luôn nghĩ sao nói vậy cũng không ở trước mặt Hứa Tùy đề cập đến người này một lần nào.
Chu Kinh Trạch hoàn toàn biến mất trong cuộc đời cô.
Thật giống như… Người này chưa từng xuất hiện.
Khi bạn cùng phòng biết được Hứa Tùy muốn đi Hong Kong trao đổi trong một năm, bọn họ sôi nổi tỏ vẻ không chịu được. Nước mắt nước mũi Hồ Thiến Tây cọ lên quần áo cô: “Hu hu hu, Tùy Tùy, cậu đi rồi không còn ai cho tớ mượn chăn bông nữa.”
“Đâu phải tớ sẽ không trở lại, chỉ một năm thôi, còn có bốn năm đại học lận mà.” Hứa Tùy buồn cười vỗ vỗ lưng cô ấy.
Hồ Thiến Tây lau nước mắt: “Nhưng mà tớ học chuyên ngành thú y mà, chỉ học có bốn năm đã tốt nghiệp rồi, thật sự không nhiều thời gian còn lại để gặp cậu đâu nha.”
“Đứa ngốc này.” Hứa Tùy duỗi tay lau nước mắt cho cô ấy.
Sự chia ly luôn đến rất nhanh, Hứa Tùy sau khi tham dự kiểm tra xong, nghỉ hè thì trở về Lê Ánh một chuyến, sau đó sẽ bay đến Hong Kong trước lịch trình vào giữa tháng 8 để chuẩn bị nhập học.
Thật giống như cô rất muốn tạm biệt thành phố này.
Thật ra thì, Hứa Tùy đã từng gặp Chu Kinh Trạch một lần. Sau khi kết thúc kiểm tra, Hứa Tùy đi một chuyến đến nhà cậu của mình, sửa sang lại đồ dùng dạy học trước đó và mấy đề toán học rồi gửi chúng tới nhà Thịnh Ngôn Gia.
Sau khi đưa đồ xong, cô từ nhà Thịnh Ngôn Gia đi ra, lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi cô vẫn theo bản năng mà thoáng nhìn vào bên trong, suy nghĩ có thể có một chàng trai nào mặc một chiếc áo thun màu đen đang lười biếng ngồi lì ở chỗ quầy thu ngân hay không, anh vừa nhíu mày vừa chơi game, viên kẹo bạc hà cắn trong miệng xộc lên mũi.
Tiếc là không có.
Là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.
Hứa Tùy rời mắt, vội vàng đi về phía trước, nhưng vừa nhấc mắt, người muốn gặp liền ở ngay cách đó không xa. Trong miệng Chu Kinh Trạch ngậm một điếu thuốc, anh đang túm dây dắt chó đi dạo.
Chỉ có một thời gian ngắn không gặp, anh tựa như đã thay đổi. Chu Kinh Trạch mặc một chiếc áo phông màu đen có chữ, chiếc quần thể thao màu đen, mép quần màu trắng, thân hình cao lớn, giày chơi bóng màu trắng, lộ ra một khúc cổ chân, xương cổ tay hiện lên rõ ràng.
Anh càng ngày càng trở nên đẹp trai hơn, nhưng cũng có một mặt mới.
Tóc anh đã cắt ngắn, trở về với kiểu đầu đinh ban đầu, nhuộm một màu xanh, anh vẫn mang cái khuôn mặt cao ngạo khó gần ấy, đi đến chỗ nào cũng hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Khuê đại nhân mới đi một nửa đường đã khát, Chu Kinh Trạch dừng lại, vặn một chai nước khoáng ra rồi đổ vào lòng bàn tay, ngồi xổm xuống, cho nó uống nước.
Có một cô gái đi ngang qua liếc nhìn vài lần, đáy mắt sáng lên, không biết là do khuôn mặt của anh ta hay là thật sự thích con chó mà tiến về phía này. Cô ấy “Oa” một tiếng, chủ động đến gần hỏi: “Đây là giống chó gì thế? Thật đẹp nha.”
“Chó chăn cừu Đức.” Chu Kinh Trạch duỗi tay phủi khói bụi trên người, không quan tâm lắm lên tiếng.
Vẻ mặt thiếu nữ chờ mong mà nhìn anh: “Tôi có thể chụp một tấm ảnh với nó được không?”
Hứa Tùy không định nghe thêm nữa, xoay người rời đi. Lúc hoàng hôn, khi mặt trời lặn xuống, giọng nói trầm thấp của Chu Kinh Trạch nương theo tiếng gió mà truyền tới lỗ tai cô, anh ngập ngừng một chút:
“Có thể.”
——
Tháng tám Hứa Tùy phải bay qua Hong Kong, cả thành phố nóng như một cái lò hơi nước lớn, cô nhớ năm nay hình như là năm có nhiệt độ cao nhất trong những năm gần đây.
Bởi vì Hứa Tùy chỉ tới đây trao đổi một năm nên đại học B không cung cấp chỗ ở, cô phải đành tự mình đi tìm phòng. Tiền thuê nhà ở Hong Kong vô cùng cao mà lại còn rất ít, cộng thêm đang là mùa cao điểm nên dù đã tìm kiếm xung quanh cũng không thể tìm thấy một phòng ở phù hợp.
May thay có một đàn chị dẫn đường giúp đỡ, Hứa Tùy cùng thuê chung với một cô gái cùng trường, cùng cấp. Căn phòng nằm trên đường vành đai phía Tây, tuy hơi nhỏ nhưng giá cả trong tầm chấp nhận được, giao thông cũng thuận tiện, phim trường Broadway chỉ cách chỗ cô có mười phút, sinh hoạt tiện lợi, gần đây còn có siêu thị Yoshinoshima và Baijia.
Khí hậu Hong Kong một năm bốn mùa đều cực kỳ thích hợp. Đặc biệt là mùa đông, không khác mùa thu lắm, lúc thời tiết đẹp còn có thể mặc váy.
Trong khoảng thời gian Hứa Tùy đi trao đổi tại đây rất vui vẻ, còn học được một tư duy y học khác biệt, ở phương diện y học cũng gặt hái được rất nhiều thành công.
Cô đã cố gắng tham gia các hoạt động xã giao khác nhau, học được cách đánh mạt chược kiểu Hong Kong, cũng nhảy được một vài điệu Waltz, còn học được cách làm bánh. Có vẻ như cô đã trải qua những thú vui nho nhỏ trong cuộc sống ngoài việc học.
Hứa Tùy thích nhất là vào cuối tuần khi đã hoàn thành thí nghiệm, cô tự mình khởi hành từ miền Trung, rồi đi thuyền đến đảo Lamma để thư giãn. Chỉ là ngôi nhà cô sống bị ngược sáng và cửa sổ cũng nhỏ.
Mưa một chút, trong nhà đã ẩm ướt đến không chịu nổi, quần áo ướt sũng cần phải đem lên sân thượng phơi cho khô. Lúc này thế nhưng cô lại hoài niệm cái tiết trời vừa khô vừa lạnh lẽo ở thành phố Kinh Bắc.
Thời gian học tập trao đổi một năm thật nhanh đã kết thúc.
Lại một mùa hè nữa tới.
Các bạn trong lớp tổ chức một buổi tiệc chia tay cho Hứa Tùy, sau khi một nhóm người tụ tập ăn tối thì chuyển qua KTV, không biết giữa đường là ai đòi muốn đi hát.
Bạn cùng phòng Gia Lị nước mắt lưng tròng mà ôm cô: “Tùy, tớ không nỡ bỏ cậu chút nào.”
Hứa Tùy trở tay ôm cô ấy lại, tầm mắt tình cờ nhìn đến một cậu nam sinh, là Lâm Gia Phong, một cậu nam sinh trong lớp, quan hệ hai người cũng không tệ lắm, bình thường còn làm thí nghiệm cùng nhau, thường xuyên cùng ngồi xe điện ngầm về nhà.
Cậu ta ngồi trên sô pha, nói giỡn: “Tớ cũng vậy.”
Bầu không khí có chút thương tâm, Hứa Tùy buông cô ra, cười nói: “Mau đến điều chỉnh lại bầu không khí hiện tại đi, nếu không thì chúng ta chơi trò chơi đi.”
“Được đấy.” Ngay tức khắc có người hùa theo nói.
Trò chơi của bọn họ cũng rất bình thường —— chính là trò ‘thật hay thách’, bình rượu xoay tới ai, người đó lập tức phải chịu trừng phạt của một người khác, một lời nói thật lòng, hoặc là một thử thách lớn.
Dưới ánh đèn đỏ lờ mờ, có người thua phải đi ra ngoài lấy số điện thoại của anh đẹp trai được chỉ định, có người thua còn phải nhảy vũ điệu rùa đen ở trước mặt mọi người.
Hứa Tùy dựa vào đầu vai Gia Lị, cầm chén rượu uống rồi cười đến ngã trái ngã phải. Một khuôn mặt duyên dáng tự nhiên được phản chiếu trong tấm kính trong suốt, và một cặp mắt trong veo linh hoạt.
Cô dường như đã khác rất nhiều so với trước kia.
Lời người xưa nói rất đúng, con người không thể quá đắc ý vênh váo, bởi vì giây tiếp theo, đã đến phiên Hứa Tùy gặp nạn. Lâm Gia Phong cầm bình rượu màu xanh lên hỏi cô muốn chọn cái nào.
Hứa Tùy suy nghĩ một chút, trả lời: “Nói thật lòng đi.”
Có người bạn tốt lập tức đẩy Lâm Gia Phong lên nói mau hỏi đi, còn ám chỉ bảo cậu ta phải biết nắm bắt cơ hội. Lâm Gia Phong do dự một chút, hỏi một cái vấn đề chẳng thú vị chút nào: “Cậu có lời nói nào muốn nói với bạn trai cũ không?”
Mọi người vừa nghe xong liền kêu “Trời” một câu, có một cô gái còn trả lời: “Vấn đề này thì có gì để hỏi sao? Đương nhiên là chúc anh ta sớm ngày ăn shit rồi.”
“Đúng rồi đấy, tớ hy vọng bạn trai cũ của tớ có tìm được bạn gái thì người nào cũng không bằng tớ. Tướng mạo kém hơn tớ, tính cách cũng không tốt bằng tớ, tên trai đểu đáng chết này nên hối hận suốt quãng đời còn lại đi.”
…
Hứa Tùy tự hỏi một chút, dùng ngón trỏ gõ lên ly rượu pha lê, uống cạn một ly rượu mạnh, yết hầu cứ như bị thiêu đốt: “Không chúc anh ta tiền đồ vô lượng, chúc anh ta hạ cánh bình an.”
Cô nói xong câu đó, mọi người đều rơi vào im lặng. Không bao lâu sau, có người phá vỡ đề tài, bọn họ rất nhanh đã đi vào lượt chơi tiếp theo. Đêm đó, Hứa Tùy uống rất nhiều rượu.
Một người đã từng uống một hớp rượu thôi mặt đã đỏ bừng, thế nhưng giờ đây đã học được cách uống nhiều rượu mà sắc mặt vẫn không thay đổi. Cô uống đến say như chết, phải nhờ bạn cùng phòng là Gia Lị kéo cô về nhà.
Về đến nhà, Hứa Tùy lập tức vọt thẳng vào phòng vệ sinh, ôm bồn cầu nôn mửa. Kỳ thật tư vị uống say cũng không dễ chịu gì, dạ dày nóng như lửa đốt, cô ói đến mức có cảm giác túi mật sắp bị cô nhổ ra ngoài, toàn bộ linh hồn cô đều như tách rời khỏi thể xác.
Thật ra vào một tuần trước, Hứa Tùy xem được tin tức của Thịnh Nam Châu, bọn họ phải bay đến căn cứ huấn luyện của Mỹ. Anh ấy hẳn là cũng phải đi, Hứa Tùy một bên còn nôn thốc nôn tháo, một bên suy nghĩ. Cô quay lại học tiếp năm cuối cấp, nhưng Chu Kinh Trạch phải tới Hoa Kỳ trong một năm, đến khi cô chuẩn bị thi lên thạc sĩ vào năm thứ năm thì Chu Kinh Trạch đã tốt nghiệp và trở thành một phi công thực thụ.
Đợt chia tay lần trước thật khó coi, cứ qua loa cho xong việc, cô nghĩ. Về sau chắc là sẽ không được thấy anh nữa rồi.
Lúc Hứa Tùy đã ói xong, cô đứng trước bồn rửa tay rồi rửa mặt, vặn vòi nước ra, cô chụm tay giữ một ít nước rồi tưới lên mặt. Bóng đèn trên đỉnh đầu hơi tối, cô nhìn chính mình trong gương.
Làn da trắng nõn, gương mặt trứng ngỗng, sống mũi vừa thanh tú lại rất cao. Nếu muốn hỏi có gì khác so lúc trước thì dường như ngày càng xinh đẹp hơn, đôi mắt đen nhánh càng thêm cứng cỏi, khí chất cũng càng ngày càng thanh lãnh.
Rất tốt, không có khóc, một giọt nước mắt cũng chưa rơi, nhưng kẻ mắt thì hơi lem nhem một chút.
Hứa Tùy ngủ cho đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại, sau khi tỉnh dậy rót ngay cho mình một ly nước mật ong. Cô mở cửa sổ ra, gió thổi vi vu, một cơn gió biển nóng ẩm.
Cây quạt điện màu xanh vù vù chuyển tới hướng cô, Gia Lị đang dùng đệm khí* vỗ vỗ hai má, những con ve sầu ngoài cửa kêu ríu rít không ngừng, cô ấy buông đệm khí xuống, oán giận nói: “Ồn muốn chết, may mà mùa hè sắp kết thúc rồi.”
*(Đệm khí – Air cushion (气垫): một loại kem nền được ủ trong miếng đệm mút có nhiều lỗ khí:)
Hứa Tùy thoáng nhìn ra bên ngoài, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu xuống như thác nước, cơn sóng biển xanh biếc mênh mông, cây cối xanh tươi, ánh sáng và bóng tối đan xen, trong nháy mắt đã kết thúc mùa hè.
Cô bỗng chợt nhớ đến cái ngày cô chuyển trường trung học, cũng là một ngày hè nóng rực thế này. Hứa Tùy ngây thơ gặp được một thiếu niên chói chang như ánh mặt trời, mà cô lại tầm thường như rêu phủ đầy trên tường.
Mùa hè năm ấy, chỉ liếc mắt một cái trái tim đã lỡ một nhịp.
Một mối tình thầm lặng có đầu mà không có đuôi cũng đã chấm dứt trong tiếng ve kêu.
Người nào đó ở nhà bên cạnh đang mở một bản nhạc Hong Kong, nhẹ nhàng truyền qua, để lộ một chút bi thương. Hứa Tùy nằm bò gần cửa sổ, bả vai run rẩy, nghe một chút, nước mắt cuối cùng đã rơi.
“Tôi ước mình không thể lớn lên, tìm kiếm người ấy hoàn toàn dựa vào trực giác. Khi tôi mơ hồ mà say mê người, vừa lúc mưa gió hạ thủy triều dâng.” *
Phải, coi như mưa gió hạ, thủy triều dâng.
*(Đây là hai câu trong bài hát Người có lòng《有心人》của Trương Quốc Vinh:
但愿我可以没成长,完全凭直觉觅对象
(Tôi ước mình không thể lớn lên, tìm kiếm người ấy hoàn toàn dựa vào trực giác.)
模糊地迷恋你一场,就当风雨下潮涨
(Khi tôi mơ hồ mà say mê người, vừa lúc mưa gió hạ thủy triều dâng.))