Editor: Nơ
Chu Tự Tề đeo mắt kính lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt khó ở trong vòng tay mình, nhếch miệng: “Đây không phải mùi rượu mà em nôn lên người anh sao?”
Hơi thở của Từ Niệm Bắc rất nóng, cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo một chút, nhưng hiện tại khi nhìn Chu Tự Tề, thấy đôi môi mỏng trước mặt đóng mở, cô lại thèm muốn nó.
Thậm chí còn nhớ đến nụ hôn nóng bỏng một giây trước.
Nhưng chuyện xảy ra đêm đó đột nhiên hiện lên trong đầu, trong mắt Từ Niệm Bắc hiện lên vẻ sợ hãi.
Cô không biết mình phải làm gì…
Chu Tự Tề nhìn tình hình giao thông, biết cách bệnh viện không còn xa, nên lấy lòng bàn tay vỗ nhẹ lên gò má đang nóng bừng của cô: “Sắp đến bệnh viện rồi, em kiên nhẫn một chút.”
Chu Nghệ Tinh ngồi ở ghế lái yên lặng phàn nàn, tự mình giải quyết không phải sẽ tốt hơn sao? Tối muộn như vậy mà còn làm phiền cô chú bác sĩ người ta…
Xe dừng ở cổng bệnh viện, Chu Tự Tề nhanh chóng bế Từ Niệm Bắc chạy vào bệnh viện, Chu Nghệ Tinh chỉ kịp nói một chữ “này”, anh trai cô đã chạy xa được mấy mét.
Hết cách, cô chỉ có thể đi theo vào.
Chu Nghệ Tinh bước vào thang máy, Chu Tự Tề đang ngồi ở ghế nghỉ chân, hơi nhíu mày nhìn về phía phòng bệnh.
Chu Nghệ Tinh hít sâu một hơi, ngồi xuống bên cạnh anh: “Anh, đã đến bệnh viện rồi, Từ Niệm Bắc sẽ không sao đâu, anh đừng quá lo lắng.”
“Chuyện tối nay em đừng nói cho ba mẹ biết, chuyện Tiểu Bắc ầm ĩ đòi ly hôn cũng không được phép nói.”
“Hai người… Thật sự đã ly hôn?” Chu Nghệ Tinh nhìn anh trai mình, trong lòng vừa sợ hãi vừa vui mừng, nhưng sự vui mừng này không cao lắm, bởi vì nhìn dáng vẻ này của anh trai thì rõ ràng anh không muốn ly hôn.
Chu Tự Tề không đáp.
Nửa tiếng sau, bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, gỡ khẩu trang ra.
“Thế nào rồi bác sĩ?”
“Không có gì đáng ngại, thành phần thuốc kíƈɦ ɖụƈ không nhiều, nhưng trộn với không ít thuốc mê, chúng tôi đã vô nước biển cho bệnh nhân, buổi sáng ngày mai là có thể xuất viện.”
Lúc này, sắc mặt của người đàn ông mới thả lỏng, anh đẩy cửa bước vào phòng bệnh.
Khuôn mặt cô gái tái nhợt, lông mi còn đọng một vài giọt nước.
Chu Tự Tề ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mi Từ Niệm Bắc.
Chu Nghệ Tinh ở cửa nhìn thấy một màn này, mím chặt môi.
“Em lái xe về nhà đi, đừng làm ba mẹ lo lắng.”
Chu Nghệ Tinh trầm mặc, sau đó “À” một tiếng: “Vậy quần áo của anh thì sao?”
Chu Tự Tề cúi đầu nhìn vết rượu trước ngực mình, lúc nãy vì lo lắng nên đã quên mất, bây giờ đột nhiên nhắc đến, người đàn ông khẽ chau mày.
Vẻ mặt ghét bỏ một cách trần trụi.
“Anh sẽ nhờ chú Vương mang quần áo đến, em về trước đi.”
Lúc này Chu Nghệ Tinh mới rời đi.
*
Ngày hôm sau, Từ Niệm Bắc và Chu Tự Tề bị tiếng chuông điện thoại của Từ Niệm Bắc đánh thức.
Người con gái nằm trên giường bệnh, lông mày nhíu lại, tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên không ngừng.
“Rốt cuộc là tên nào hả!” Từ Niệm Bắc nắm chặt hai tay đập xuống giường, cử động muốn ngồi dậy.
Nhưng khi mở mắt ra, cô nhìn thấy Chu Tự Tề đang cầm điện thoại của mình.
“Từ Niệm Bắc, cậu muốn chết à, cả một đêm không nghe điện thoại của mình!” Ngữ khí nóng nảy của Tề Bạch Nhu phát ra từ điện thoại.
Chu Tự Tề chăm sóc Từ Niệm Bắc suốt một đêm, trời gần sáng mới chợp mắt bên giường một lúc, sau khi bị tiếng chuông tra tấn, lại bị tiếng ồn của người phụ nữ bên kia quấy rầy, sắc mặt bỗng trở nên xám xịt, vô cùng tức giận cúp điện thoại.
Từ Niệm Bắc trơ mắt nhìn động tác của anh.
Dù cách nửa mét nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng mắng của Tề Bạch Nhu.
“Sao anh lại cúp điện thoại của tôi!
Chu Tự Tề lúc này không đeo kính, so với ngày thường thì trông giản dị gần gũi hơn nhiều, quầng thâm xanh đen dưới mắt cũng lộ rõ hơn, anh trừng mắt nhìn Từ Niệm Bắc, giọng nói khàn khàn: “Anh thích!”
Chuông điện thoại lại vang lên một lần nữa, Chu Tự Tề trực tiếp tắt nguồn, sau đó cởi giày leo lên giường.
Từ Niệm Bắc bị hành động của anh làm cho hoảng sợ đến mức trợn tròn hai mắt, ôm chăn lùi về sau: “Chu Tự Tề, anh định làm gì!”
Người đàn ông vô cùng mệt mỏi, nằm xuống giường ôm chặt người con gái vào lòng, giường bệnh trong phòng VIP rộng hơn giường bình thường rất nhiều, nên hai người nằm cũng không thành vấn đề.
Từ Niệm Bắc cố sức giãy giụa.
Người đàn ông đè cô xuống dưới thân, khàn giọng đe dọa, “Từ Niệm Bắc, em muốn mang thai sao?”