Beta Này Quá Cá Mặn

Chương 8: 8: Cảm Thấy Hơi Khó Chịu



Lớp tám cứ qua loa như vậy mà quyết định xong tiết mục biểu diễn, một tiết mục khác là bài múa hiện đại của nhóm 7 bạn học Omega, không liên quan đến Giang Thần và Cố Hâm mấy.

Thế là đã đầy đủ hai tiết mục của một lớp.
Một ngày học kết thúc, Giang Thần làm cá ướp muối cả một ngày dài đang chuẩn bị đi về nhà, lại bị Dương Tú gọi quay lại: “Giang Thần, cậu không thể đi, cậu phải ở lại một lát.”
“Làm gì?” Có danh tiếng trung học 19 trợ giúp, Giang Thần trong mắt các bạn học nhiều hay ít cũng có một ít hình tượng của giáo bá.
Đương nhiên, Giang Thần buồn ngủ cả một ngày đã quên mất chuyện hợp tấu rồi.
Dương Tú nói: “Hợp tấu với lớp trưởng đó, cậu không quên chứ, bây giờ không muốn tham gia nữa vẫn còn kịp.”
Vừa dứt lời, mấy Omega đều quay đầu lại nhìn chằm chằm vào cậu, ước gì ngay lập tức nghe được tin tức rút khỏi tiết mục này từ trong miệng Giang Thần.
Nhưng Giang Thần đang muốn bóp nát mầm mống yêu sớm của Cố Hâm, sao có thể nhường chỗ, nâng cằm lên nói: “Không tham gia nữa sao? Không có khả năng”.
Piano là chuyện nhỏ, yêu sớm mới là chuyện lớn.
Vệ Mông còn đang muốn gọi Giang Thần cùng đi chơi bóng rổ, không ngờ cậu lại định đi luyện đàn: “Thần nhi, mày muốn lên sân khấu biểu diễn thật sao? Buổi sáng không phải là mày nói đùa à?”
Giang Thần nghiêm túc đàng hoàng nói bừa: “Ai bảo thế, tao rất chân thành đấy, tao phải cống hiến sức lực của mình cho lớp chúng ta chứ.”
Dương Tú trong lòng tự nhủ mình còn hi vọng Giang Thần nói đùa cơ đấy, làm việc công nhưng có lòng riêng, chức ủy viên văn nghệ này thật khó làm.
Giang Thần bây giờ không muốn luyện đàn cũng không muốn đánh bóng rổ, cậu nhìn về phía Cố Hâm còn đang nói chuyện với Tưởng Nhất Bách.
“Cố Hâm, ông muốn luyện đàn hay luyện bóng?”
Cố Hâm nghe tiếng cậu, quay đầu lại: “Tôi luyện bóng trước.”
Giang Thần nói với Dương Tú: “Nhìn đi, người ta muốn luyện bóng, một mình tôi sao luyện được, hay là chờ Cố Hâm rảnh rồi luyện nhé.”
Dương Tú: “Nhưng hai người định đàn khúc nào, giáo viên âm nhạc có thể hướng dẫn một chút.”
Cố Hâm đi tới gần: “Cuối tuần tớ với Giang Thần sẽ thương lượng, sau đó sẽ báo với giáo viên âm nhạc.”
Dương Tú: “Đành thế vậy, lớp trưởng, cậu chú ý một chút nhé”.

Cậu ta ám chỉ người từ khai giảng đến giờ vẫn khiến các giáo viên để ý đến – Giang Thần.
Cậu ta không thể hiểu nổi, có nhiều Omega muốn hợp tác đến vậy, tại sao lớp trưởng lại chọn Giang Thần.

Cố Hâm nghe lời Dương Tú xong, không trả lời, mà quay sang hỏi Giang Thần: “Cùng tôi đi luyện bóng hay về nhà trước?”
Giang Thần đương nhiên muốn về nhà làm một con cá ướp muối, nhưng về đến nhà sẽ lại phải nghe mẹ lải nhải lầm bầm, nên dứt khoát chọn đi cùng Cố Hâm luyện bóng, cậu có thể đứng bên cạnh xem.
“Tôi xem ông luyện bóng.”
Trường của họ tương đối có điều kiện, trong sân bóng mở điều hòa, nhiệt độ bên trong mát mẻ hơn bên ngoài rất nhiều, Giang Thần chưa từng vào trong sân bóng rổ, cậu cảm thấy mình đã tìm được một vùng đất tuyệt vời để ngủ, vào sân bóng một cái, cậu nhanh chóng tìm một nơi có thể dựa dẫm nghiêng ngả ngã vào đó.
Thế nhưng cậu không nhắm mắt nghỉ ngơi đượcngay như dự đoán, bởi vì cách đó không xa có một đám bạn học Omega, mỗi khi đội viên đội bóng rổ tạo ra một động tác có độ khó cao họ lại phát ra những tiếng hô hoán trầm thấp, thỉnh thoảng cũng nhỏ giọng thảo luận với nhau.

Giang Thần còn có thể nghe thấy cái tên Cố Hâm từ miệng họ.
Lúc họ đi học, chỉ cần đến ngày lễ nào đó, mặt bàn Cố Hâm chắc chắn sẽ bị muôn vàn món quà đủ kiểu dáng che lấp, thường xuyên có các Omega thổ lộ tỏ tình với hắn, thậm chí Beta cũng chạy tới tham gia náo nhiệt.
Trên lý thuyết, Giang Thần hẳn đã quen thuộc từ lâu, thế nhưng cậu vẫn luôn thấy những Omega vây quanh Cố Hâm này rất đáng ghét, thổ lộ với Cố Hâm ngay cả khi hắn đang đi cùng cậu, hoặc cố ý đụng vào hắn để làm quen, chắc là học qua tiểu thuyết và phim ảnh.
Trong lúc Giang Thần còn đang suy nghĩ, huấn luyện viên phía dưới có việc phải rời đi, Cố Hâm là đội trưởng đội bóng rổ lớp mười, hắn chia các thành viên đội bóng thành hai đội tiến hành thi đấu với nhau.

Thấy nhóm Omega trên khán đài hưng phấn cổ vũ, âm thanh hô cố lên cũng lớn hơn rất nhiều, ánh mắt Giang Thần cũng dán vào chuyển động của Cố Hâm dưới sân.
Cố Hâm đánh ở vị trí tiền phong phụ, hắn rất giỏi ném cú ba điểm.

Một trái tiếp một trái, thiếu niên Alpha mới lớn, thân hình bắt đầu nảy nở, hai chân thon dài mạnh mẽ có sức bật, nhảy cao, giơ tay lên, quả bóng theo một đường vòng cung tinh xảo lượn vào rổ.
Tưởng Nhất Bách phối hợp với Cố Hâm tranh thủ nói chuyện phiếm: “Hôm nay sao hưng phấn thế, độ chính xác cao hẳn, hay là vì nay là thứ sáu, các bạn học Omega tới nhiều nên phấn khởi”.
Cố Hâm vỗ lưng cậu ta một cái: “Đừng lúc nào cũng treo chữ Omega ở bên miệng, lúc nào ông cũng trong kỳ mẫn cảm đó hả”.
Tưởng Nhất Bách cười: “Ông không thấy trên khán đài có bạn nữ rất xinh đẹp à? Hai ngày trước chưa từng thấy qua”.

Hình như không phải bạn học khối 10 bọn họ.
Cố Hâm lạnh nhạt nói: “Không có hứng thú.” Có thời gian ngắm Omega còn không bằng ném thêm hai quả bóng, Giang Thần thích xem thứ này hơn.
Sau khi hắn lại ném được thêm hai quả ba điểm, Cố Hâm nghiêng đầu nhìn thoáng qua khán đài, lại phát hiện Giang Thần không còn ngồi ở vị trí cũ, mà đang bị một Alpha cao lớn kéo cổ áo.

Cổ Giang Thần hơi ngửa về phía sau, nhóm Omega bên cạnh bị một màn này dọa đến thét lên, nhao nhao chạy về phía cầu thang.

“Mẹ nó!” Ánh mắt Cố Hâm lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía Alpha đang túm cổ áo Giang Thần, lập tức nhảy qua hàng rào sân bóng, ba chân bốn cẳng chạy lên khán đài.
Chỉ trong chớp mắt, Tưởng Nhất Bách vốn đang định chuyền bóng nghe thấy câu chửi thề của Cố Hâm luôn lịch thiệp, sau đó không còn thấy người đâu nữa.
Vệ Mông ở đội bên kia cũng phát hiện có chuyện xảy ra, thấy có người muốn đánh Giang Thần, Vệ Mông lập tức vọt tới: “Má nó, ai dám động đến anh Thần của tao!”
Các thành viên khác của đội bóng rổ đang đứng trên sân cũng chú ý đến tình huống trên khán đài.
Mấy Alpha vây quanh một Beta, đây là ỷ đông hiếp yếu sao?
Cố Hâm và Vệ Mông đều xông đến, Tưởng Nhất Bách sao có thể bị bỏ lại, cũng xông lên theo.
Thế nhưng Cố Hâm còn chưa kịp ra tay, Giang Thần trông qua thì mềm yếu đã vặn cổ tay Alpha đang túm lấy cổ áo mình, quăng mạnh hắn lên ghế trên khán đài!
Giang Thần hờ hững nhìn: “Đm mày.”
Alpha túm cổ áo cậu bị ném lên ghế ngồi đau điếng, vạn vạn không ngờ tới một Beta mềm mại thích xen vào chuyện của người khác thế mà có thể đè bẹp hắn!
“Đm, ông chơi chết mày!”
Giang Thần xoay cổ tay, từ tốn nói: “Mày không chơi chết được tao, thì tao sẽ chơi chết mày.”
Cố Hâm vừa lúc chạy tới, đứng bên cạnh Giang Thần hỏi: “Sao thế?”
Hắn mặc đồng phục bóng rổ rộng rãi, trên người vẫn còn mang theo hơi nóng của người vừa mới vận động.
Cố Hâm nhận ra ba Alpha này là các đàn anh học ở lớp mười một, có một lần hắn lên lớp mười một mang đồ giúp giáo viên, từng gặp qua bọn họ hút thuốc đánh nhau bị thầy chủ nhiệm bắt được, đang bị khiển trách.
“Họ bắt nạt người khác.” Giang Thần lui về phía Cố Hâm, vừa đi đến bên cạnh, vừa nhỏ giọng nói, “Đầu tiên là bắt nạt con gái, sau đó thì bắt nạt tôi.”
Bên cạnh bọn họ còn có hai nữ sinh nhìn qua có vẻ đều là Omega, nhóm người cổ vũ lúc nãy đã chạy gần hết, chỉ còn lại Giang Thần và hai nữ sinh đó, một trong hai nữ sinh nhìn qua vẫn khá bình tĩnh.
Cố Hâm cũng không quan tâm đến người khác, chỉ đánh giá Giang Thần từ đầu đến chân, hỏi: “Ông không sao chứ.”
Alpha lớp mười một đứng lên: “Tao theo đuổi Omega, một Beta như mày mẹ nó ở đây quản chuyện không liên quan làm gì hả!”
Hắn ta nổi giận đùng đùng muốn đấm cho Giang Thần một cú, nhưng nào ngờ bị Cố Hâm trực tiếp ngăn lại, tung chân đạp Alpha nhuộm tóc tím này bay về phía sau.

Hai đồng bạn của tên Alpha này vội đỡ hắn lại.
Cố Hâm nói: “Mày thử động vào một đầu ngón tay của cậu ấy thử xem.”

Alpha lớp mười một kia vén tay áo lên muốn xông tới: “Đờ mờ mày, lại một đứa khác muốn xen vào chuyện của người khác, chúng mày lợi hại ha! Chỉ là mấy đứa nhóc lớp mười mà dám đánh nhau với chúng tao, chúng mày có biết đây là địa bàn của ai không hả!”
Giang Thần lúc này không để Cố Hâm che chở cho mình nữa mà trực tiếp đem cặp sách đập tới: “Muốn đánh thì đánh đi, lắm miệng thế làm gì, mày muốn làm nhân vật phản diện à!”
Alpha tóc tím bị cặp sách đập vào giữa mặt càng tức giận, hai nam sinh lớp mười một phía sau cũng theo Vệ Mông Tưởng Nhất Bách gia nhập trận hỗn chiến!
Vài thành viên đội bóng rổ phía sau vốn định kéo họ ra, nào ngờ huấn luyện viên đã quay lại rồi!
“Mấy đứa làm gì đó!”
Ba Alpha lớp mười một bị tập thể các thành viên đội bóng rổ đè xuống.
Huấn luyện viên bóng rổ cũng chính là giáo viên thể dục lớp tám, ông vội vàng thổi mấy tiếng còi!
Huấn luyện viên quát ở phía dưới: “Cố Hâm, sao lại dẫn đầu các bạn đi đánh nhau thế hả! Tất cả đều xuống đây cho tôi!”
Các thành viên đi lên can ngăn bây giờ lại biến thành kéo bè kéo lũ đánh nhau, họ đều nghĩ thầm chính mình không thể bị đánh hay bị phạt, nên đành phải hợp lực lôi ba tên đầu sỏ lớp mười một xuống dưới để chúng chịu tội.
Giang Thần vốn định nấp sau lưng Cố Hâm chuồn mất, nhưng cậu đã sớm bị giáo viên thể dục ghi nhớ từ lâu.
Giáo viên thể dục: “Giang Thần, em cũng xuống đây cho tôi.”
Cố Hâm ghé vào tai cậu, nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, chút nữa cứ nói là tôi ra tay trước.”
Giang Thần nào phải một người không có nghĩa khí đến vậy, không hề có ý định để hắn nhận tội thay.
Khi còn bé, cậu thường xuyên đánh nhau sau đó để Cố Hâm nhận tội hộ, nhưng phụ huynh trong nhà ai mà không biết người gây sự là Giang Thần chứ, thế nên dù Cố Hâm nhận tội thay thế nào thì trong mắt bố mẹ, hắn vẫn mãi là kẻ thanh bạch, về nhà cũng không bị đánh, còn được bố mẹ hắn khen ngợi có khí chất của một Alpha.

Còn ngược lại, Giang Thần bị mẹ phạt đi giặt quần áo với chị.

Đúng là phân biệt đối xử!
Nghĩ đến khoảng thời gian cùng Cố Hâm đi đánh nhau hồi bé, Giang Thần không nhịn được khen Cố Hâm: “Cú đá vừa rồi của ông ngầu quá.”
Cố Hâm cũng không nhịn được khoe khoang với Giang Thần: “Nghỉ đông năm ngoái tôi theo cậu tôi học chút Tán Đả”.
Trước kia hắn không biết đánh nhau, là một Alpha mà đánh nhau còn không bằng một Beta đúng là chuyện mất mặt.

Tuy nhiên Cố Hâm cũng không vì chuyện này mà đi học Tán Đả, hắn chỉ nghĩ khi Giang Thần bị bắt nạt, chính mình có thể giúp gì đó cho cậu.

Mặc dù bây giờ hai người họ cũng không hay gây sự đánh nhau như hồi nhỏ nữa.
“Lúc nào dạy cho tôi vài chiêu.” Giang Thần lười thì lười, nhưng thỉnh thoảng cũng có hứng thú với những thứ mới mẻ.
“Ừm, về rồi nói.” Cố Hâm gật đầu đồng ý.
Hắn vốn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng bị giáo viên thể dục, cũng chính là huấn luyện viên hiện tại của đội bóng rổ điểm danh phê bình cắt đứt.

Thầy Giả: “Tôi thấy mấy em ở nơi mát mẻ nên quá thoải mái rồi.

Toàn bộ đội bóng chạy ngay cho tôi, mười vòng quanh sân vận động.

Những người tham gia đánh nhau ngày hôm nay cuối tuần viết bài kiểm điểm một ngàn chữ, thứ hai nộp cho tôi! Cố Hâm, em là đội trưởng, em viết hai ngàn chữ!”
Cố Hâm không hổ là học sinh giỏi trong mắt giáo viên, biết cách đối phó với giáo viên, vô cùng biết lỗi nói, “Thầy, chúng em biết sai rồi.

Chúng em không cố ý đánh nhau đâu ạ, là do các đàn anh lớp trên công kích chúng em trên cả phương diện lời nói và thân thể, thế nên chúng em mới bị kích thích…”
Thầy Giả nhận được sự tôn trọng từ học sinh của mình, cơn tức cũng bay mất một nửa: “Mặc dù có lý do, nhưng đánh nhau là không đúng.

Các em có vấn đề gì thì đều là trách nhiệm của chúng tôi.

Bây giờ tất cả ra sân chạy mười vòng, tiêu bớt năng lượng dư thừa của mấy đứa đi”.
Vệ Mông kéo Giang Thần lùi về sau một bước, nhỏ giọng nói với cậu: “Lớp trưởng thật là trâu bò, chỉ giải thích một câu mà ngang với người khác giải thích mười câu.”
Trong lòng Giang Thần vô cùng đồng tình, nhớ lại những chuyện từ bé đến giờ: “Đúng thế, từ nhỏ hắn đã được các giáo viên yêu thích.”
Quả nhiên, sau khi Cố Hâm dẫn đầu nhận lỗi, cơn giận của thầy Giả giảm bớt, bắt đầu truy hỏi ba Alpha lớp mười một.

Ba Alpha này không phải học sinh của mình nên thầy không thể phạt họ, chỉ ghi lại tên họ và lớp học, sau đó chụp ảnh gửi cho giáo viên phụ trách.
Vệ Mông ao ước: “Nếu ngày xưa lúc còn học ở trung học 19 chúng ta học được chiêu này, chắc là các giáo viên sẽ yêu quý chúng ta lắm”.
Giang Thần lườm cậu ta: “Đừng nằm mơ nữa, mày học mười năm cũng không học được đâu.” Cố Hâm chính là Cố Hâm, không có ai có thể giống hắn.
Tưởng Nhất Bách đến gần, hóng hớt: “Giang Thần, ông vì mấy Omega kia mà đánh nhau đó hả?” Cậu ta nâng cằm, chỉ về hướng mấy Omega đang đứng trên khán đài, trong đó có một Omega xinh đẹp cậu ta vừa mới đề cập đến với Cố Hâm.
Giang Thần không hứng thú với họ: “Coi như vậy đi.”
Cố Hâm vừa tới gần đã nghe thấy Giang Thần nói mình vì Omega mà đánh nhau, trên mặt không còn nụ cười, trong lòng muộn phiền, đổi hướng dẫn các đội viên đến sân thể dục chạy.
Cảm thấy hơi khó chịu.
*Tác giả: Chuyện gì xảy ra với Hâm bảo thế?.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.