Hạ Tân Triều

Chương 24



Tin tức thủ phụ nội các Kỷ Trọng bạo bệnh qua đời khiến khắp kinh thành bàng hoàng kinh ngạc.

Song, dường như chuyện này đã được dự báo trước đó, mấy tháng gần đây, đảng thái tử liên tục gặp khó khăn, hiện tại Kỷ Trọng mất, mọi thứ diễn ra như đính chính tin đồn râm ran thái tử bị đe dọa ngôi vị là sự thật.

Kỷ Trăn không hay biết gì những chuyện này đang quỳ trước linh đường dập đầu lạy quan tài phụ thân.

Vào ngày chôn cất, y đi theo đội đưa tang lên núi, tận mắt nhìn từng chiếc xẻng đào vùi lấp chiếc quan tài vào trong lòng đất.

Khi trở về, giấy tiền vàng rải tứ tung, y thoạt có thể nghe được nội dung cuộc trò chuyện của ngươi dân dọc đoạn đường.

“Thái tử xuất thân đông cung, chính là long mạch chính thống, hoàn toàn là ứng cử viên xứng đáng nhất của Đại Hành ta.”

“Huynh đài nói đúng, những triều đại trước căn bản cũng như vậy, xuất thân dòng dõi lên ngôi mới là chính đạo.”

“Suỵt, ngươi không muốn sống nữa đúng không? Mẫu phi đương kim bệ hạ…”

“Đừng nói, đừng nói nữa.”

Dám bàn tán chuyện thiên tử, chính là tội lớn bầm xương nát thịt, sao bọn họ lại gan dạ đến như vậy?

Kỷ Trăn liên tục cảm thấy nghi hoặc, mặc dù bản thân y cũng cảm thấy địa vị của thái tử đông cung không thể xoay chuyển, nhưng lại không biết vì sao, khi nghe cuộc trò chuyện đó, trong lòng đột nhiên có chút thấp thỏm lo âu.

Cũng có thể là do y nghĩ nhiều quá mà thôi.

Đợi xử lý xong xuôi hậu sự cho phụ thân, Kỷ Quyết đưa Kỷ Trăn về Thẩm phủ.

Huynh đệ hai người nói lời từ biệt ở trước cổng.

Kỷ Trăn vẫn chưa thoát khỏi đau thương từ cái chết của phụ thân, cũng có chút không muốn xa huynh trưởng, cứ chầm chậm bước.

Kỷ Quyết đứng trước ngựa, người sáng như ngọc, phất tay ra hiệu: “Vào đi.”

Trong suốt hai mươi mốt năm qua, Kỷ Quyết đã theo dõi bóng lưng đối phương rất nhiều lần.

Hắn từng buông tay bé con ra, trông theo bóng lưng tập tễnh bước đi, mình thì ở phía sau vỗ tay cổ vũ. Lớn thêm một chút, hắn lại vờ trách mắng cậu nhóc không muốn đi học, sau đó nhìn bóng lưng ai kia khóc nức nở tiến vào lớp, lên năm mười bảy, cũng là hắn tự tay mình nắm lấy tay đối phương mặc hỉ phục giao cho tân lang, ngắm nhìn bóng lưng kia cúi đầu bái lạy…

Đời ngươi quá dài, tiếc rằng gặp gỡ lại ngắn ngủi.

Trăn Trăn, sau này ngươi phải học cách tự bước đi một mình rồi.

Mấy ngày sau, trận phong ba dần hạ nhiệt.

Kỷ Trăn bất ngờ mơ thấy phụ thân mình chết không nhắm mắt, nỗi hoảng sợ vây kín trong lòng.

Cát An kể hết những lời đồn từ đầu ngõ đến cuối phố cho chủ nhân mình nghe, chuyện mà bà con đang bàn tán xôn xao nhất chính là việc thái tử và tam điện hạ ai sẽ là người kế vị. Đại đa số người dân đều có suy nghĩ ủng hộ “chính thống”, cho rằng người kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước chắc chắn là long mạch từ đông cung.

Mọi người về phía thái tử vốn là chuyện tốt, thế nhưng Kỷ Trăn cứ cảm thấy có gì đó không đúng.

Y chưa bao giờ thảo luận mấy chuyện về triều, nhưng lúc này cũng không nhịn được hỏi Thẩm Nhạn Thanh đang ngồi bên ghế: “Gần đây triều đình xảy ra rất nhiều biến cố đúng không?”

Song cũng vòng hai tay ôm lấy Thẩm Nhạn Thanh tìm kiếm sự thoải mái.

Thẩm Nhạn Thanh bình tĩnh nói: “Kỷ đại nhân đột nhiên qua đời, tâm ngươi không tịnh mới tỏ ra sợ vô cớ mà thôi.”

Kỷ Trăn nói lầm bầm: “Ban nãy ta mơ thấy phụ thân, ông ấy hình như muốn nói gì đó với ta, nhưng ta lại không nghe rõ.”

Thẩm Nhạn Thanh bỗng nhiên vươn mình đè y lại, trong đôi mắt nghiêm nghị u ám.

Kỷ Trăn không rõ vì sao khẽ cắn môi.

“Ngày mai mẫu thân đến Hàn Sơn Tự cầu phúc, ngươi cũng theo mẫu thân vào đó ở tạm một thời gian đi.”

Hàn Sơn Tự nằm ở ngoại thành, vị trí rừng sâu núi thẩm, là một nơi cực kỳ tốt để tìm kiếm sự yên bình, rời xa thế tục hỗn loạn.

Thẩm Nhạn Thanh kéo mấy sợi tóc dính trên trán Kỷ Trăn ra, đối phương còn chưa lên tiếng, hắn đi trước một bước nói: “Pháp Không đại sư quen biết với mẫu thân nhiều nằm qua, ta đã xin y tụng kinh niệm phật cho Kỷ đại nhân, cũng xem như tận…” Thoáng ngưng lại, sau đó nói tiếp: “Tận chức trách con rể Kỷ gia.”

Kỷ Trăn gần như khó tin thứ mình nghe được, kinh ngạc trừng to mắt, lẩm bẩm nói: “Huynh nói huynh là gì?”

Thẩm Nhạn Thanh không đáp.

Kỷ Trăn chẳng chịu buông tha, quấn quýt hỏi lại: “Ta không nghe rõ, huynh nói lại đi.”

Thẩm Nhạn Thanh dùng bàn tay bụm miệng đối phương: “Đừng được voi đòi tiên.”

Mới đầu Kỷ Trân còn vũng vẫy kêu, dần dần cũng im miệng. Đốt ngón tay Thẩm Nhạn Thanh cảm nhận được luồng khí nóng, cúi đầu nhìn đã trông thấy trong mắt Kỷ Trăn rưng rưng nước mắt hạnh phúc.

Thẩm Nhạn Thanh buông lỏng tay ra, Kỷ Trăn dùng gò má mình cạ cạ đối phương, nín khóc mỉm cười, có chút đắc ý: “Thực ra ta có nghe thấy đó.”

Y vòng tay lên cổ đối phương, cực kỳ ngoan ngoãn vùi vào lồ ng ngực của hắn.

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

Kỷ Trăn quả thật đã chờ câu thừa nhận này từ rất lâu, tuy rằng bản thân không biết Thẩm Nhạn Thanh có thương cảm cho bản thân vừa mới mất đi phụ thân hay không, nhưng suy cho cùng vẫn có chút chân tình.

Y tin tưởng là vậy.

“Ngày mai ta theo mẫu thân đến Hàn Sơn Tự.” Kỷ Trăn ngẩng đôi mắt lấp lánh nhìn lên, tiếp tục lên tiếng: “Sau này huynh kêu ta đi chỗ nào ta đều nghe lời huynh.”

Thẩm Nhạn Thanh che mắt Kỷ Trăn lại, hắng giọng một cái.

Đêm thu lạnh như làn suối, gió nổi lên bốn phía, người gõ mõ cầm canh cứ gõ tùng tùng đến tận bình minh.

Ngày mai, Kỷ Trăn sẽ cùng Thẩm mẫu đi đến Hàn Sơn Tự, y chỉ mang theo chút hành lý bên người, Cát An cũng đi theo.

Sau khi xe ngựa xuất phát, Kỷ Trăn thò đầu ra nhìn Thẩm Nhạn Thanh đứng trước cổng phủ vẫy tay tạm biệt, nhìn thấy đối phương khẽ gật đầu, mới hớn hở thả tấm rèm trúc xuống.

Vừa vào chỗ đã nhìn thấy Thẩm mẫu nghiêm mặt, vội vã thu lại nụ cười, ngoan ngoan ngồi đàng hoàng.

“Đến miếu không được phép càn quấy như vậy.”

Kỷ Trăn gật đầu lia lịa: “Con biết rồi ạ.”

Xe ngựa chạy khỏi thành, móng ngựa hất lên một màn bụi trần, chuẩn bị rời xa những ồn ào náo loạn này.

Chủ đề “chính thống” dần dần lan rộng xôn xao, thậm chí còn kéo theo chuyện cũ của thiên tử. Bà con bàn tán ồn ào, truyền miệng nhau, thế là một truyền mười, mười lại truyền thành trăm, rầm rộ đến mức dù cho đầu đường hay cuối ngõ đều có thể nghe thấy thanh âm xì xào bàn tán.

Phía trước là quân binh được triều đình sắp xếp nhằm vây bắt những kẻ dám kể chuyện thâm cung bí ẩn chốn hoàng cung, bách tính lúc này vừa lo sợ vừa tò mò bu đông xem, khiến cho đường phố kín đến nước chảy không lọt, thành ra xe ngựa cũng khó mà di chuyển.

Chợt nghe một tiếng hét thảm, người kể chuyện đang bị quân binh bắt giữ hứng chịu một nhát đao, máu tươi văng ba thước. Bà con xung quanh hoảng loạn thét to, cũng sợ bản thân vạ lây, thành ra tháo chạy tán loạn như đám ruồi mất đầu.

Ngự sử tuần tra trong thành thu đao về vỏ, nhìn xe ngựa trước phố, nhanh chóng tiến đến hành lễ: “Thần không biết tam điện hạ ở đây, để thần mở đường cho ngài.”

Bên trong truyền ra một giọng nói trầm thấp: “Vậy làm phiền ngự sử.”

Lý Mộ Hồi mặc một bộ mãng bào xanh thẫm vén rém trúc lên, xuyên qua khe hở nhìn thanh niên vì to gan kể chuyện kia trút hơi thở cuối cùng, đôi màu trong veo màu hổ phách chợt hiện lên sự lạnh rét như băng.

Hắn thu tầm mắt lại, ý cười mọi thường vẫn luôn treo trên mặt nay đã biến mất, cứ như lột đi chiếc mặt nạ, ẩn sau đó chính là dã tâm dâng trào cùng sắc nhọn.

Rèm trúc hạ xuống, chú ngựa hiên ngang tiếp tục tiến lên.

Lý Mộ Hồi nhận lấy hồ sơ lật xem, giương mắt nhìn: “Hôm nay trong cung, thông qua lời nói có thể thấy bệ hạ đang bắt đầu bất mãn với thái tử, chúng ta chỉ cần nhét thêm một thanh củi vào đám cháy thôi.”

Ánh nắng sáng chói chang chiếu lên vạt áo triều phục xanh thẩm, bật lên họa tiết sống động. Thẩm Nhạn Thanh đặt quyển sách dày lên bàn, cực kỳ thong dong: “Theo góc nhìn của thần, mọi việc quá suôn sẻ cũng không tốt, chi bằng yên lặng một chút xem tình hình biến đổi.”

Lý Mộ Hồi yên lặng mấy giây: “Cũng được, để cho bọn họ chút thời gian giãy dụa.” Lại hỏi: “Chuyện thuế ruộng có tiến triển gì chưa?”

Chỉ là con trai Hộ bộ thượng thư dựa vào quyền thế phụ thân lén lút tăng thêm thuế má, khiến bà con oán than kêu trời, chịu khổ không sao kể hết.

Thẩm Nhạn Thanh rút ra tờ giấy từ trong tay áo đưa cho Lý Mộ Hồi – đây là tờ giấy kiện cáo do chính tay hắn chấp bút, bên trong miêu tả nỗi buồn đau của nhân dân sâu sắc tựa như một nhát đao chí mạng, từng nỗi khổ tâm của họ đều được kể tường tận đầu đuôi, ngoài ra, trên tờ giấy màu vàng còn phủ kín dấu tay bằng máu của mọi người, nhìn thấy mà giật mình.

Lý Mộ Hồi khinh bỉ, “Tên Lý thượng thư vơ vét mồ hôi nước mắt nhân dân, chờ đến khi mọi chuyện lắng xuống, bổn điện nhất định tùng xẻo hai cha con hắn thị chúng(*), sau đó treo đầu lên tường thành ba ngày ba đêm như lời răn đe.”

(*) trị tội trước công chúng.

Tam hoàng tử Lý Mộ Hồi từ xưa đến nay đều bị mọi người lên án bởi tính cách hung ác, thủ đoạn quá mức tàn bạo, bao năm qua chỉ làm theo y mình. Gi ết chết, chặt tay chân, cho dù là kẻ địch hay tham quan đều chưa bao giờ thủ hạ lưu tình.

Vốn là hồ ly hay lang sói, là hư tình giả ý, hay đang che giấu tâm ý mình, chỉ cần có thể đạt được mục đích, không chừa thủ đoạn nào thì có làm sao?

“Nghe nói ngươi đưa Kỷ Trăn đến Hàn Sơn Tự rồi à?”

Thẩm Nhạn Thanh không chút biểu cảm: “Đúng vậy.”

“Kỷ Quyết có thể nuôi ra một người đệ đệ như vậy, quả thật là ngoài dự đoán của bổn điện.”Lý Mộ Hồi cười nhẹ, “Đối phương chẳng biết tự lượng sức mình, bốn năm qua đúng là vất vả cho ngươi.”

Thẩm Nhạn Thanh không lên tiếng đáp.

“Chờ qua một thời gian nữa để đối phương trở về, tùy ngươi xử trí, muốn giữ lại cũng được…” Lý Mộ Hồi ngấm ngầm nở nụ cười, giọng điệu toát vẻ thú vị như đang bàn chuyện nuôi một con mèo con chó: “Nếu chán ghét muốn trừ khử, cứ đưa đến phủ bổn điện…”

Thẩm Nhạn Thanh hờ hững ngắt ngang lời Lý Mộ Hồi: “Điện hạ, thần cùng y vốn đã định ngày lành, cũng đã bái lạy trời đất.” Lại ngước mắt: “Một đêm phu thê, tình nghĩa trăm năm.”

Nụ cười bên khóe môi Lý Mộ Hồi dần sâu: “Sao bổn điện không biết Thẩm khanh là người nặng tình như thế?”

Thẩm Nhạn Thanh ôn hòa, giọng điệu cũng từ tốn: “Thần khuyết hạ trung trinh chí, nhân gian hiếu hữu tâm(*), cho dù là thê hay quân, đều một lòng không đổi.”

(*) giữ đạo trung thành ngay thẳng, tuân thủ khiêm nhường khiêm tốn.

Dăm ba câu thoáng chốc xua tan bầu không khí lạnh căm này.

Lý Mộ Hồi cười to: “Hay cho câu một lòng trung trinh không đổi, Thẩm Nhạn Thanh, có được ngươi chính là may mắn của bổn điện.”

Chuông kêu to “tùng tùng” vang vọng báo hiệu buổi sáng, tiếng vang vọng chẳng dứt lan ra khắp thung lũng.

Ánh mặt trời rọi lên bốn phía, Hàn Sơn Tự nằm ở sâu trong rừng được ánh hào quang tỏa vào, xung quanh đều lấp la lấp lánh.

Kỷ Trăn bị tiếng chuông đồng làm cho ngủ không được, cố vùi bản thân vào trong đệm chăn, thế nhưng vẫn không tài nào chịu được âm thanh của nó.

“Công tử, người mà còn không chịu thức dậy, lão phu nhân sẽ gọi tiểu tăng đến thúc giục cho mà xem.”

Cát An chuẩn bị kỹ càng nước nóng hầu ở một bên, vừa nói xong, Kỷ Trăn cũng hết cách ló đầu ra rửa mặt.

Ánh bình minh phía chân trời dần rõ, hiện tại cuối thu, lá hoa cúc rụng đầy ngoài sân, tiểu tăng mặc áo bào đang cầm chổi quét tước, đống lá chất cao thành ngọn núi nhỏ.

“Kỷ thí chủ.”

Kỷ Trăn đồng thanh cùng lúc với tiểu tăng niệm: “A di đà Phật…”

Tiểu tăng gãi đầu một cái, nở nụ cười hiền hoà chân chất.

Kỷ Trăn đến Hàn Sơn Tự được nửa tháng, ngày qua ngày ăn chay niệm Phật, thắp nhang tụng kinh, nội tâm rối ren lúc trước quả thực đã buông xuống không ít. Tuy rằng tâm tịnh, nhưng dạ dày thì không, cả bàn thức ăn chay không dính chút dầu khiến y chật vật lên xuống, nếu không phải do những bức thư động viên Thẩm Nhạn Thanh gửi tới, y dứt khoát đã xuống núi từ lâu rồi.

Kỷ Trăn dùng xong cơm chay, đến tĩnh thất tìm Thẩm mẫu niệm phật cầu phúc.

Y còn lén lút bảo Cát An lót thêm một miệng đệm trong bồ đoàn, lúc này mới quỳ xuống, trong miệng lẩm bẩm, thế nhưng cũng không phải tụng kinh niệm phật, mà là một bàn đồ ăn của Tử Vân lâu: “Sườn xào chua ngọt, đậu hũ tương, cá quế, gà nướng…”

Tất cả đều là những thứ mạo phạm thần phật, khi nhẩm được một nửa, tiểu tăng đột nhiên nói ngoài chùa có vị khách đến tìm Kỷ Trăn.

Có lẽ là Thẩm Nhạn Thanh lại viết thư gửi cho mình, cho dù lần nào cũng chỉ bốn chữ “An hảo vật quải(*)”, nhưng luôn có thể khiến y vui vẻ cả một ngày trời.

(*) cho dù ở đâu, cũng mong người khỏe mạnh.

Kỷ Trăn liếc nhìn trộm Thẩm mẫu nghiêm nghị, nhẹ nhàng gọi: “Mẫu thân…”

Thẩm mẫu mở mắt, nhìn hồn vía đối phương thơ thẩn ngoài kia, cũng hết cách: “Đi nhanh về nhanh.”

Kỷ Trăn hớn hở, chạy vội ra ngoài, Cát An đuổi theo sau không kịp.

Tâm trạng y cực kỳ phấn khích, lướt qua hành lang, chạy qua khoảng sân đầy lá, sau đó bước đến ngưỡng cửa miếu cao giọng hỏi: “Có phải Thẩm Nhạn Thanh sai ngươi…”

Nhang khói lượn lờ, thiếu niên áo vải sau màn sương trắng quay đầu, ra là Tiểu Mạt Lỵ.

Kỷ Trăn ngẩn ra, giọng điệu hồ hởi chợt im bặt, bước chân cũng chậm lại. Y nhìn thấy đối phương nhíu mày, một cơn gió đúng lúc thổi qua, làm cho bản thân không nhịn được rét run.

Tiểu tăng nấu nước bất cẩn làm đổ thùng gỗ, một tiếng “leng keng” phá vỡ sự yên lặng của Hàn Sơn Tự, kinh động lũ chim nghỉ ngơi.

Bọn chúng hốt hoảng đập cánh bay đi.

Thu đi đông dần đến.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.