Chuỗi ngày tai ương dần qua đi, Đại Hành bị hao tổn nặng nề, nền kinh tế sa sút, chuyện xấu liên tục bùng nổ, quả thực cần một khoảng thời gian dài mới có thể khôi phục được sự thịnh thế an bình như trước.
Chuyện Thẩm Nhạn Thanh không lệnh tự tiện về kinh chính là tội lớn, cũng may hoàng đế niệm tình hắn có công trị dịch, lấy công chuộc tội, thành ra không giáng chức, chỉ phạt bổng lộc nửa năm, cũng xem như phạt nhỏ nhằm răn đe. Về phần Lục Trần và hội thái y, mỗi người đều được ban thưởng khác nhau, người thì thăng quan tiến tước, người được tặng thưởng vàng bạc. Ngoài ra, một thánh chỉ được đưa đến vương phủ, hoàng đế ca ngợi Vương Linh Chi là nữ hão kiệt, ban thưởng phong hào “Anh Vân quận chúa”.
Thẩm mẫu biết con mình chỉ bị phạt bổng lộc, thở phào nhẹ nhõm: “Tiền tài không sao, cũng may bệ hạ vẫn ghi nhớ công lao của con.” Sau đó, vừa khóc vừa nói: “Con hứa với mẫu thân, sau này xảy ra những chuyện như vậy không được tự tiện xung phong như vậy nữa.”
Thẩm phụ cũng thở dài, “Trong khoảng thời gian con ở Cẩm Châu, ta và mẫu thân ăn ngủ không yên. Mặc dù ta biết con một lòng vì người dân, nhưng con cũng phải hiểu cho tấm lòng bậc làm cha làm mẹ như chúng ta.”
“Để phụ thân mẫu thân lo lắng, là lỗi của con.”
Thẩm Nhạn Thanh an ủi cả hai xong, đi ra viện trước, che miệng ho vài tiếng. Dụ Hòa ngay tức khắc khoác áo choàng lên vai hắn: “Đại nhân, thời tiết bắt đầu trở lạnh, đại phu dặn người không thể bị cảm lạnh.”
Thẩm Nhạn Thanh không từ chối, dùng tay khoác áo kín kẽ hơn, lại nhẹ giọng nói: “Hôm nay ở chợ ta gặp phải Anh Vân quận chúa.”
Dụ Hòa không biết vì sao chủ nhân mình lại nhắc đến Vương Linh Chi, đang định hỏi, Thẩm Nhạn Thanh dường như chỉ đang tự mình lẩm bẩm, rồi nói tiếp: “Về sân chính thôi.”
Gần nửa năm qua, Thẩm Nhạn Thanh và Kỷ Trăn đều không ở đây. Viện chính không có hai chủ nhân càng trở nên lạnh lẽo cô quạnh. Người làm vẫn hằng ngày quét tước, thành ra xung quanh vô cùng gọn gàng sạch sẽ.
Chỉ là hôm trước, khi Thẩm Nhạn Thanh về phòng, hắn trước tiên phát hiện ra không thấy chiếc hộp đặt trên bàn trang điểm đâu, bèn nhanh chóng hỏi người làm ở đó. Sau khi dò la mới biết Thẩm mẫu từng ghé nơi đây, thấy trong hộp có chuỗi ngọc thì cầm đi, may mà đồ vật kia vẫn còn giữ lại, đặt vào trong tủ.
Đối với người bên ngoài mà nói, bên trong e chỉ là chút đồ chơi chẳng đáng tiền, chỉ có Thẩm Nhạn Thanh điên rồ cầm chẳng chịu rời tay, còn cẩn thận nâng níu, cuối cùng lấy sợi dây bện đủ màu mà Kỷ Trăn xem như báu vật đeo lên tay.
Hắn ngồi xuống, nhìn căn phòng chủ, mỗi một tấc đều có thể nhìn thấy bóng dáng Kỷ Trăn.
Kỷ Trăn thích nằm trên chiếc giường kia vừa ăn mứt vừa xem thoại bản, đã từng đứng bên cửa sổ nhẹ nhàng đưa tay đón những hạt mưa từ chóp nhà một cách thích thú, còn bộ giường cưới mang ý nghĩa cẩm sắt hòa minh kia nữa, hắn đếm không biết bao nhiêu lần Kỷ Trăn thu mình lại ngồi ở trên đó chờ hắn ngủ, bản thân gật gù mãi nhưng vẫn cứng đầu không chịu ngủ trước.
Từng chút từng chút một, hồi tưởng lại đều là những ký ức vui vẻ, nhưng nó càng đẹp, càng khắc vào xương cốt đến đau lòng.
Hắn chẳng tài nào quên được ánh mắt si mê ngưỡng mộ đã dần che lấp bởi cơn giận dữ, nước mắt nóng hổi, bóng lưng lạnh lùng cùng bộ dạng cự tuyệt. Nu cười và niềm vui của đối phương không còn lại gì, nỗi sầu cùng bi ai ập đến.
Nửa năm qua, hắn thường xuyên nghĩ ngợi, lợi ích cùng tình cảm không thể có được cả hai, nếu như hắn có thể quyết đoán từ bỏ một thứ, sẽ không đến mức lâm vào cảnh khốn cùng. Người quá tham lam, cuối cùng mất tất cả.
Cũng may mà, hiện tại bên nào nặng bên nào nhẹ, trong lòng hắn rốt cuộc cũng đã sáng tỏ.
Thẩm Nhạn Thanh khẽ vuốt vòng tay mảnh trên cổ tay mình, dường như có thể nhờ vào vật mà cảm nhận được được nhiệt độ chủ nhân của nó.
Tương tư sâu đậm. Hắn chậm rãi chớp mắt, chỉ có phiêu du trong mộng, cố gượng ép khiến bản thân vui vẻ.
_
Trong quân trướng, bầu không khí lúc này trở nên nghiêm nghị.
Gia Luật Tề hừ giọng: “Bản vương hiểu rõ tâm ý tướng quân, nhưng ta cũng phải suy nghĩ cho dũng sị Khiết Đan bọn ta. Khiết Đan vô vớ xuất binh, chiến thắng hiển nhiên là hai nhà vui mừng, nhưng nếu thất bại, bị hoàng đế Đại Hành hỏi tội, Khiết Đan ta nên giải quyết làm sao?”
Tưởng Uẩn Ngọc nhíu mày: “Trận chiến này chỉ thắng, không thể nào thua…”
Gia Luật Tề giơ tay cao giọng nói: “Tiểu tướng quân, ngươi và ta giao chiến nhiều lần, ta thưởng thức ngươi đấng thiếu niên hùng kiệt, cũng biết ngươi dũng mãnh thiện chiến, không cần nhiều lời khách sáo. Một khi trên chiến trường chưa hạ cờ, ai thắng ai bại, nào có ai dám đảm bảo?”
Lâm phó tướng hô lên: “Ta đảm bảo!”
“Lâm huynh không nên kích động.” Kỷ Quyết đè tay Lâm phó tướng hạ xuống, trầm tư: “Ta biết rõ suy nghĩ vương gia, thực ra chuyện thành bại phần lớn cũng là do nỗ lực của người mà thôi.”
“Mời Tần tiên sinh nói.”
Kỷ Quyết chỉ vào kinh đô trên bản đồ, chậm rãi lên tiếng: “Một tháng sau, triều thần sẽ phái sứ giả đến Khiết Đan…”
Tiếng bàn luận dần bị tiếng gió bên ngoài che khuất.
Vù vù ——
“Công tử, người còn chưa ngủ sao?”Cát An cắt tâm nến, ngáp một cái, bèn ngoài gió sột soạt ùa vào trong doanh trướng, lạnh đến mức xoa tay: “Gió Mạc bắc quả thật không tầm thường, ban ngày còn tàm tạm, đến đêm cứ như muốn ăn thịt người vậy, chúng ta ở kinh đô chưa từng thấy qua.”
Hôm nay Kỷ Trăn ăn đến no căng, bây giờ vẫn còn khó chịu, y vừa đi vừa xoa bụng của mình, nghe tiếng gió mãnh liệt cũng có chút sợ, “Ngươi đóng màn cửa kín chút.”
“Hì hì, ta đã sớm đè cục đá lên rồi, công tử cứ yên tâm đi.”
Kỷ Trăn đặt mông ngồi xuống giường êm, nhận lấy chén trà tiêu thực của Cát An, ùng ục uống hết một chén lớn.
“Công tử, trời vào thu rồi, tối nay thêm chăn cho người nha?” Cát An ấp ủ đem chăn dày trong tủ trải lên giường: “Q uả thực kỳ lạ, tại kinh đô hiện tại chỉ hơi lạnh thôi, còn Mạc Bắc cứ như mùa đông vậy..”
Kỷ Trăn nghe đối phương trái một câu kinh đô phải một câu Mạc Bắc, đặt chén trà uống xong trên bàn nhỏ, “Sao ngươi cứ nhắc kinh đô mãi thế?”
Cát An quay người ngồi xuống, gãi đầu, thăm dò hỏi: “Công tử, chẳng lẽ ngươi không muốn sao?”
Kỷ Trăn không trả lời.
“Mạc Bắc đúng là tốt hơn, nhưng ở hơn nửa năm, thứ gì muốn thấy cũng thấy hết rồi, ta cảm thấy kinh đô vẫn tốt hơn.” Cát An chỉ vào mũi mình: “Chỗ này của ta khô đến mức chảy máu mũi mấy lần.”
Kỷ Trăn nghe thế, cũng thành thật nhỏ giọng nói: “Ta có chút nhớ bánh ngọt Tử Vân lâu.”
Mỗi ngày ở Mạc Bắc không phải dê chính là trâu, đừng nói bánh ngọt, ngay cả chút đồ ngọt cũng chẳng được nhiêu món.
Cát An chậc lưỡi: “Bánh bí ngô, bánh quế, bánh quy óc chó.”
Kỷ Trăn càng nghe càng thèm, vội bụm miệng đối phương nói: “Ngươi đừng nói nữa, nói thêm đuổi ngươi về kinh đô!”
Cát An ú ớ: “Ta không đi…”
Cả hai vui đùa trong trướng một phen, lúc này Kỷ Trăn chịu nằm xuống, qua một lúc chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở ngủ say của Cát An, bèn trở mình hỏi: “Cát an, ngươi đã ngủ chưa?”
Đáp lại là tiếng lẩm ba lẩm bẩm của đối phương.
Kỷ Trăn đành thôi, bản thân vừa nhắm mắt, tất cả đều là hình dáng của kinh đô.
Y quả thực chẳng dám nghĩ, nếu được lựa chọn, ai nào muốn rời xa quê hương mình chứ.
_
Gió thu đung đưa, nắng sáng gió lành.
Đội ngũ đi sứ Khiết Đan trải dài mênh mông, sản vật mang đi trao đổi kết giao cùng châu báu xếp vào bốn chiếc xe ngựa, hộ vệ đi theo chừng năm mươi người, mà Thẩm Nhạn Thanh ấy vậy mà lại có trong số đó.
Hắn ngồi tĩnh lặng bên trong xe ngựa, ngoại trừ hắn, còn có hai vị sứ giả đứng tuổi khác, cả hai đều có kinh nghiệm đến những vùng biên cương xa xôi, đang giao lưu những chuyện trong chuyến đi năm rồi. Thẩm Nhạn Thanh thỉnh thoảng có đáp lại, cũng như hỏi những vấn đề hắn chưa nắm rõ, một canh giờ sau, trong xe bắt đầu yên tĩnh.
Nửa tháng trước, Thẩm Nhạn Thanh chủ động nộp đơn bày tỏ nguyện vọng đi đến Khiết Đan, hoàng đế phản đối, hắn lại tiếp tục dâng sớ, chọc cho bệ hạ không vui. Sau đó, nhờ có tam điện hạ ra mặt bảo đảm cho, hoàng đế mới cho phép hắn đi cùng.
“Thẩm khanh phải cẩn trọng, Khiết Đan cách xa tại phương Bắc, lại là du dân hung hãn, nếu xảy ra chuyện gì, không ai có thể giúp ngươi.”
Thẩm Nhạn Thanh cứ như không nghe được tâm ý uy hiếp cùng muốn giữ chân hắn lại, thong dong đáp lại: “Đa tạ tam điện hạ quan tâm, cho dù sinh mệnh ra sao, thần cũng vui vẻ chấp nhận.”
Không biết nảy sinh ý đồ gì, Lý Mộ Hồi nói: “Tiếp đãi Tưởng tiểu tướng quân cùng Kỷ Trăn, thay bổn điện chào hỏi hai người một tiếng.”
Thẩm Nhạn Thanh khẽ mỉm cười nhận lệnh, nhìn không ra được cảm xúc gì.
Thẩm mẫu cũng nhanh chóng biết được tin Thẩm Nhạn Thanh đi sứ: “Con mới trở về từ Cẩm Châu chưa được bao lâu, bây giờ lại muốn đến nơi xa như vậy, hoàn toàn không đặt mấy câu khuyên nhủ của ta và phụ thân ở trong lòng.”
Thẩm Nhạn Thanh cười nói: “Con sớm nghe nói đến cảnh đẹp tráng lệ phương Bắc, sao có thể không tự mình đi chứng kiến một lần.” Đoạn ngưng lại, đỡ Thẩm mẫu vào nhà: “Con cách xa ngoài vạn dặm, lần này đi không biết bao giờ mới có thể trở về, phụ mẫu ở kinh thành nhất định phải bảo trọng thân thể.”
Thẩm mẫu cố nhịn lại, cầm tay Thẩm Nhạn Thanh gặng hỏi: “Là vì Kỷ Trăn đúng không?”
Hiện tại, cái tên này vô cùng kiêng kị ở trong nhà họ Thẩm.
Thẩm Nhạn Thanh không tỏ rõ ý kiến.
Hiểu con không ai bằng mẹ, Thẩm mẫu ngồi xuống: “Người ta nói đại nữ bất trung lưu, ta cảm thấy đại tài cũng bất trung lưu.” Bà ngẫm nghĩ hồi lâu, cảm thán: “Ta không ngờ con thật lòng thích y như vậy, thân là mẫu thân ta cũng không cách nào ngăn được. Nếu gặp được người ở Mạc Bắc, thì ăn nói tử tế dẫn y về. Nhớ nói… nói ta sau này sẽ không phạt y quỳ từ đường nữa.”
– con gái lớn không thể giữ trong nhà.
Nói xong, Thẩm mẫu lại đứng dậy tìm chiếc vòng ngọc, gói vào trong túi đỏ đưa cho Thẩm Nhạn Thanh, “Mang theo vật này đi.”
Thẩm Nhạn Thanh hơi mím môi nói: “Cám ơn mẫu thân.”
Vào ngày lên đường, Thẩm mẫu có đi theo tiễn một đoạn đường, luôn miệng dặn dò: “Ta nghe nói người Khiết Đan có thể tay không bắt gấu, con thư sinh yếu đuối, mọi việc không nên ra mặt, nhớ kỹ chưa?”
Thẩm Nhạn Thanh gật đầu, “Con đã nhớ.”
Chẳng biết vì sao trong lòng Thẩm mẫu lại không nỡ, lại có rất nhiều câu muốn nói: “Mặc nhiều y phục hơn, gặp được Kỷ Trăn, ăn nói cẩn thận chút…”
Con cách ngàn dặm, lòng mẹ lo âu.
Dụ Hòa ở lại kinh đô, hiện tại tiến lên đỡ bà: “Đại nhân, thuộc hạ nhất định chăm sóc lão phu nhân thật tốt, người sớm ngày trở về.”
Thẩm Nhạn Thanh nhìn thấy phụ mẫu mình ngày càng xa khuất, sau mấy lần mím môi mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Bảo trọng.”
Núi chập trùng, sông xa xăm, giang hồ mênh mông nhiều mạo hiểm, tiếng cưỡi trong gió phóng rền vang.
Không biết khi nào trở lại.
Cả đoàn người đi qua ngàn dặm đường, gần nửa tháng sau, cuối cùng cũng đếm trạm dịch Mạc Bắc. Quan chức địa phương tổ chức tiệc mừng đón tiếp, rượu ngon cùng mồi hảo hạng vô số kể.
Gió Mạc Bắc gào thét, thổi lạnh cả một thân.
Thẩm Nhạn Thanh khoác áo quan sát cảnh vật Mạc Bắc, ánh trăng bạc trên cao tỏa ra vệt đỏ, xung quanh sa mạc ốc đảo, không biết hiện tại hắn và Kỷ Trăn còn bao nhiêu xa.
Nơi này cách quân doanh Tưởng Uẩn Ngọc mười lăm dặm đường, liệu hôm nay Kỷ Trăn có nhìn ngắm cùng ánh trăng với hắn không?
Nửa năm qua, mọi thứ thay đổi khôn lường, Kỷ Trăn còn nhớ hồi ức năm xưa, tình cờ nhớ nhung hắn không? Hay là đã sớm quên sạch đoạn tình cảm giữa hai người họ, vẫn âm thầm hận hắn? Nếu chỉ bực mình hắn thì là chuyện tốt, hắn chỉ sợ Kỷ Trăn không quan tâm đ ến nữa mà thôi.
Quá nhiều lo sợ nghi cùng hoang mang, nhưng điều đó chẳng còn mấy quan trọng nữa.
Thẩm Nhạn Thanh vượt núi băng đèo từ ngàn dặm, chỉ duy nhất mong cầu, chính là gặp mặt Kỷ Trăn mà thôi.