“Yên tâm đi dì, con đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
Giang Nghênh Tuyết nghiêm túc cùng Tần Việt dọn dẹp bàn ăn.
Ở nhà cô ít khi rửa bát, đều là Đỗ Quyên và Giang Hồng Xương làm nhưng hôm nay Giang Nghênh Tuyết cảm thấy mình nên làm gì đó.
“Cô để đó, đừng có đập vỡ, đây là bát đựng canh duy nhất của nhà tôi.
” Tần Việt giật lấy đồ trong tay Giang Nghênh Tuyết: “Cô đứng nhìn là được.
“
Lời Tần Việt nói khiến Giang Nghênh Tuyết đỏ mặt, sao cô rửa bát lại có thể đập vỡ bát được chứ?
“Anh Tần, em làm được mà.
“
Giang Nghênh Tuyết có chút không phục, cô đã lớn thế này rồi, rửa bát có gì mà Tần Việt phải lo lắng, cô nói rồi định giật lấy bát trong tay Tần Việt.
Tần Việt giơ cao bát canh, anh cao một mét tám mấy, chân dài tay dài, Giang Nghênh Tuyết kiễng chân cũng không với tới.
“Cô với đi, với tới thì tôi đưa cho.
“
Tần Việt thấy Giang Nghênh Tuyết sốt ruột đến nỗi nhíu chặt đôi mày thanh tú, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười thích thú.
“Anh Tần, anh bắt nạt người quá!”
Giang Nghênh Tuyết nhìn rõ ý cười trong mắt Tần Việt, đôi môi mím lại, túm lấy cánh tay Tần Việt nhảy lên, Tần Việt cười lùi về sau nửa bước nhưng không ngờ Giang Nghênh Tuyết không những không với tới bát canh mà khi nhảy lên rồi đáp xuống còn không đứng vững, ngã về phía trước.
Giang Nghênh Tuyết đâm sầm vào Tần Việt, đầu đập vào ngực anh, không đau, cô chỉ nghe thấy tiếng “bịch” trầm đục.
“Choang! “
Bát canh vẫn vỡ.
Tần Việt vẫn giữ nguyên tư thế giơ bát canh, đứng đờ ra như một pho tượng.
Giang Nghênh Tuyết nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn chiếc bát rơi từ trên cao xuống vỡ tan tành trên sàn, hoảng hốt:
“Xin lỗi! Bây giờ phải làm sao đây?”
Tiếng bát vỡ sắc nhọn, Kim Hạ trong nhà nghe thấy tiếng động chạy ra, thấy hai người đứng ngây giữa đống mảnh sứ vỡ, đầu óc choáng váng:
“Hai đứa làm được trò trống gì hả, mẹ thật sự không trông mong vào hai đứa, vậy mà bảo rửa bát cũng đập vỡ cho được!”
Đây là bát đựng canh duy nhất nhà bà, không phải cái bát đựng canh nhỏ năm xu, mà là cái bát to một hào!
Trái tim Kim Hạ cũng vỡ tan thành từng mảnh.
Giang Nghênh Tuyết không ngờ mình lại có thể gây họa như lời Tần Việt nói, cô vội vàng nói: “Dì ơi, xin lỗi dì, con sẽ dọn dẹp, ngày mai con đi mua cho dì cái mới.
“
Nói rồi cô ngồi xổm xuống định nhặt những mảnh sứ vỡ.
Tần Việt nhanh tay lẹ mắt kéo Giang Nghênh Tuyết đứng dậy: “Cô cẩn thận kẻo đứt tay.
“
Anh nhìn về phía Kim Hạ nói: “Không liên quan đến cô ấy, là do con vừa nãy không cầm chắc.
“
Vừa nãy không hiểu sao Tần Việt lại mất tập trung, chỉ thấy trong lòng quá mềm mại.
Não anh không thể điều khiển được cơ thể, làm sao có thể giữ được một cái bát sứ nặng nửa cân chứ.
Kim Hạ liếc nhìn Tần Việt: “Con nhanh chóng dọn dẹp đi, Tiểu Giang, con ra ngoài đi, đừng để bị thương, bảo Tần Việt tìm cái chổi quét ra ngoài, bát vỡ rồi thì không thể dùng tay nhặt được.
“
“Vâng! “
“Cẩn thận dưới chân.
“
Thấy Giang Nghênh Tuyết mất hồn mất vía, Tần Việt nhắc nhở từ phía sau.
Giang Nghênh Tuyết một mình trở về phòng, vẻ mặt buồn rười rượi.
Bẻ bắp không tốt cũng đành.
Sao ngay cả việc nhỏ như rửa bát cũng có thể xảy ra sai sót.
Giang Nghênh Tuyết buồn bã một mình, viết một bài nhật ký:
[Hôm nay làm vỡ một cái bát đựng canh nhà họ Tần, báo ơn biến thành báo thù.
]
Cô thở dài, có chút nhớ nhà, định viết thư về nhà nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Giang Nghênh Tuyết do dự mãi, vẫn cất giấy viết thư đi, sau đó cô nghe thấy Tần Việt gõ cửa bên ngoài: “Mở cửa.
“
“Anh Tần.
“
Giang Nghênh Tuyết mở cửa, thấy Tần Việt cầm một cái bát đựng bốn con chim sẻ đã được làm sạch lông, nhìn cô từ trên xuống dưới:
“Vừa nãy mảnh vỡ của cái bát đó bắn lên có làm cô bị thương không?”
“Không.
” Giang Nghênh Tuyết lắc đầu.
Cô lập tức phản ứng lại, Tần Việt đến đây hỏi như vậy, tám phần là vì anh bị thương nên mới sợ cô cũng bị thương.