Trúc Mã Vi Phu

Chương 52



Dịch: Phi Phi

“…”.

Lục Nghi Trinh không ngồi thêm được nữa.

Nàng hậm hực nhảy khỏi đùi hắn, lấy một trái đào trên bàn ăn. Thớ đào trắng hồng mọng nước bị nàng cắn vang lên mấy tiếng “Rột roạt” ngấu nghiến, nghe âm thanh có vẻ cực kỳ bực bội.

“Trinh Nhi muội muội”.

Giọng nói ủ rũ mon men tới gần.

Lục tiểu cô nương quay người đi, tiếp tục ăn đào, quyết tâm không nhìn hắn.

“Trinh Nhi muội muội, ta biết sai rồi”.

Giọng nói âu sầu vương bên tóc mai nàng, hơi thở phả bên vành tai khiến những sợi tóc lơ thơ nhẹ nhàng lay động.

Tiểu cô nương thoáng rùng mình, trái đào trong tay suýt nữa đã rơi xuống đất.

Người phía sau vẫn không buông tha nàng, hắn vòng lấy eo nàng, cả người áp lại gần. Sợi tóc mềm mại cọ lên cổ nàng thật ngứa ngáy không yên.

“Ta biết sai thật rồi mà, muội đừng làm ngơ ta được không?”.

… Hắn thế này bảo nàng làm sao chống đỡ được đây?

Nháy mắt Lục Nghi Trinh đã mềm lòng, hạ tay xuống vỗ lên những ngón tay thon dài cân xứng đang đặt trên bụng nhỏ của nàng: “Được rồi, muội để ý huynh. Huynh có thể ngồi ngay ngắn cho muội ăn xong trái đào được không?”.

Sức nặng trên người nàng lập tức biến mất tiêu.

Lục tiểu cô nương thở nhẹ một tiếng, không khỏi thầm nghĩ, sao mọi chuyện mắt trước mắt sau đã biến thành thế này rồi?

Tùy tiểu Thế tử trong trí nhớ của nàng là người hờ hững bình thản cho dù Thái Sơn có sập xuống ngay trước mắt.

Nhưng đồng thời tiểu cô nương cũng rất vui mừng, vì chỉ có nàng mới có thể nhìn thấy dáng vẻ này của hắn.

Nàng cắn từng miếng, từ từ ăn xong trái đào, sau đó lấy khăn ra lau khóe miệng, xoay người nhìn về phía Tùy Ý: “Ý ca ca, lát nữa muội phải xuống phố Phan Lâu, huynh không được phân tâm nhé, ngoan ngoãn ở lại biệt trang học bài đi”.

Tùy Ý nâng má, chớp mắt hỏi: “Không thể đưa ta đi cùng sao?”.

“Muội cùng Uyển Âm tỷ tỷ và Dục Nhi tỷ tỷ bàn chuyện riêng, đưa huynh đi cùng không tiện đâu”.

Tùy Ý thở dài, gương mặt tuấn tú thoáng ẩn hiện cảm xúc cô đơn.

Lục tiểu cô nương mềm lòng xoắn xuýt, đỡ gương mặt hắn hôn một cái dỗ dành: “Ý ca ca chăm chỉ học bài đi, mai muội lại đến chơi với huynh, được không?”.

Tùy Ý thuận thế ôm nàng vào ngực.

“Nếu trong mắt Trinh Nhi muội muội chỉ chứa một mình ta thì tốt biết mấy”.

Giọng điệu thì thầm nhỏ to, dường như còn mang theo một tiếng thở dài.

Dây dưa thêm một lúc, vả vả lắm Lục Nghi Trinh mới rời được “động tiêu hồn” ở biệt trang trong núi đến phố Phan Lâu.

Đoàn Dục Nhi và Từ Uyển Âm đã chờ nàng trong phòng riêng của tửu lầu từ sớm. Thấy nàng thong dong đến muội, Đoàn Dục Nhi vừa lắc đầu, vừa tặc lưỡi than thở “thời thế thay đổi rồi”.

Lục Nghi Trinh đỏ mặt, liếc xéo nàng ấy một cái ngọt lịm.

Từ Uyển Âm đẩy cho hai người họ một bát đá bào trái cây: “Được rồi, hai muội ăn một chút giải nhiệt đi”.

Tới tới lui lui, hai đôi mắt như có gai lúc này mới chịu thu lại.

Đoàn Dục Nhi nhận bát đá bào nhưng không ăn, nàng ấy cầm chiếc muỗng sứ gõ “keng keng” vào bát, thu hút sự chú ý của mọi người”.

“Hôm nay chúng ta gặp nhau ở đây là vì muốn bàn chuyện cả đời của Uyển Âm, làm thế nào để giúp Uyển Âm bắt được Đại ca ca của ta. Mọi người không cần e ngại, cứ đưa ý kiến của mình đi”.

Từ Uyển Âm ngượng chín mặt, tay chân luống cuống không biết làm gì, chỉ thì thầm thốt lên: “Dục Nhi muội muội!”.

“Ở đây không có người ngoài, Uyển Âm, tỷ đừng căng thẳng”. Đoàn Dục Nhi vừa nói, ánh mắt vừa hướng về phía Lục Nghi Trinh đang ăn đá bào: “Lục bảo bối, muội có cách gì không?”.

Lục Nghi Trinh ngẫm nghĩ: “Muội cảm thấy, chi bằng cứ nói trực tiếp với Đoàn gia Đại ca ca đi?”.

“Người tính tình chính trực như Đoàn gia Đại ca ca chắc sẽ không hiểu người khác đang quanh co, lòng vòng điều gì đâu. Cho nên, cứ nói thẳng với huynh ấy tâm ý của tỷ, để huynh ấy tự cân nhắc trong lòng, có lẽ sẽ tốt hơn tình trạng bây giờ đấy?”.

Đoàn Dục Nhi chay mày, bắt đầu trầm tư.

Từ Uyển Âm cũng lặng im một lúc, bỗng nhiên lại do dự nhìn nàng, hỏi: “Nhưng mấy lời này, phải… phải… nói như thế nào?”.

Lục tiểu cô nương chợt nhớ đến lần thổ lộ của mình với tiểu Thế tử ở Phụng Sơn khiến vành tai bỗng dưng ửng đỏ.

“Thì… thì cứ nói “Muội có chút thích huynh”, sau đó lại hỏi “Huynh có thích muội chút nào không”… Như thế đó”.

Dường như cũng cảm thấy thẹn thùng, Từ Uyển Âm che miệng sau chiếc khăn tay ho khụ một tiếng.

Từ gia Tam cô nương cẩn thận cân nhắc, buồn rầu cắn môi nói: “Nhưng ta không dám nói trắng ra như vậy được”.

“Thế thì tặng túi thơm đi!”.

Đoàn Dục Nhi nói.

Lục Nghi Trinh đề nghị: “À, còn có thể bỏ thêm vào một bức thư nữa”.

Ba tiểu cô nương đang cân đo đong đếm đủ loại biện pháp.

Bên ngoài phòng, gã sai vặt của tửu lầu cũng hét lớn báo có khách đến.

“Khách quan mời đi bên này, gian phòng cuối dãy hành lang này còn trống. Tửu lầu của chúng tôi đông nhất vào thời gian này, nếu ngài đến muộn một chút là không có chỗ ngồi rồi!”.

“Đã gọi món với ngươi rồi, ngươi không cần đi theo, làm đồ ăn xong đưa lên là được”.

Người nọ vừa nói xong, gã sai vặt lập tức “Ây” mấy tiếng. Cùng lúc đó, ba người ngồi trong phòng riêng cũng đồng thời chú ý sang bên này.

Đoàn Dục Nhi đột nhiên chống bàn đứng dậy.

“Đại ca ca!”.

Nàng đẩy cửa phòng trà mạch cái “huỵch”, cứ như cuồng phong quật đến. Ngó đầu đến hiên, gương mặt nàng ấy cố nặn ra một nụ cười.

“Thật là trùng hợp, huynh cũng đến đây ăn cơm à? Ngồi cùng đi”.

Đoàn Bá An bị Đoàn Dục Nhi tóm vào phòng trong.

Lục Nghi Trinh vội vàng kéo Từ Uyển Âm đang ngây người đứng dậy chào hỏi với hắn.

Vị Đoàn gia Đại lang này thật sự rất giống Đoàn Tể chấp. Cao lớn anh tuấn, mắt kiếm mày sáng, liếc mắt một cái đã khiến khí thế của đối phương vô thức giảm mất vài phần.

Sau khi gật đầu chào hỏi hai người còn lại trong phòng, Đoàn Bá An quay đầu nhìn Đoàn Dục Nhi mới túm mình vào đây, híp mắt nói: “Sao muội không ở nhà học cung quy với ma ma?”.

Đoàn Dục Nhi đờ đẫn, nhất thời cứng họng không biết đáp lại ra sao.

Vừa rồi nàng ất vội vã kéo người vào đây, vậy mà lại quên mất chính bản thân mình phải lén lút chuồn ra ngoài.

“Ca, ca ca, giờ ăn cơm mà, bọn muội gặp nhau hàn huyên mất câu mới có hứng ăn cơm”.

Đúng lúc này, Từ Uyển Âm lên tiếng giải vây cho: “Hôm nay Đoàn công tử có thời gian rảnh đến tửu lầu ăn cơm, đã bận xong công việc ở Hình Ngục Ti rồi sao?”.

Nghe vậy, rốt cuộc Đoàn Bá An cũng buông tha cho Đoàn Dục Nhi, nhẹ nhàng nói: “Vừa mới xong việc, tiện đường đến ăn cơm, ăn xong sẽ về Hình Ngục Ti”.

“Mời Đoàn công tử ngồi”.

Thấy hắn ngồi xuống, Từ Uyển Âm rót cho hắn một chén trà nhỏ.

“Thời tiết bên ngoài rất nóng, nên ăn đồ thanh đạm một chút. Ta nhớ cháo lá sen ở tửu lầu này rất ngon, không biết Đoàn công tử đã từng ăn chưa?”.

Đoàn Bá An nhận chén trà, không quên nói cảm ơn.

“Vẫn chưa ăn. Đây là lần đầu ta đến tửu lầu này”.

“Quá dễ rồi!”. Đoàn Dục Nhi chớp thời cơ, vẫy tay với Lục tiểu cô nương đang ngồi ngay cạnh sườn mình: “Lục bảo bối, mau đến đây, chúng ta cùng đi gọi gã sai vặt của tửu lầu làm một bát cháo lá sen cho ca ca của ta”.

Lục Nghi Trinh hiểu ý, gật đầu ngay lập tức. Sau đó nàng quay đầu đáp lễ với Đoàn gia Đại lang, rồi đến kéo tay Đoàn Dục Nhi, cắm đầu một mạch rời khỏi gian phòng.

Đóng cửa lại, hai tiểu cô nương đều thở phào một tiếng thật lớn.

“Hôm nay ca ca của tỷ nhìn hung dữ quá”.

“Không chỉ hôm nay đâu, ta thường xuyên thấy huynh ấy rất hung dữ”. Đoàn Dục Nhi nhỏ giọng nói: “Chẳng biết Uyển Âm thích huynh ấy ở điểm nào. Đây chắc là “phúc tu ba đời” mà mẹ ta từng nói”.

Lục Nghi Trinh phì cười, khoác tay với Đoàn Dục Nhi xuống lầu gọi thêm cháo lá sen.

Gọi đồ ăn xong, hai người nhìn nhau một lúc lâu, vẫn do dự có nên trở về hay không.

“Hay là ngồi ngoài nghe lén xem họ nói gì?”.

Lục Nghi Trinh chần chừ giây lát, cuối cùng vẫn gật đầu.

Cách một cánh cửa và một tấm bình phong, cho dù có áp tai vào cửa cũng không thể nghe được âm thanh nhỏ tí tẹo bên trong.

Nhưng điều đó vẫn không thể bóp chết mưu đồ đen tối của Đoàn Dục Nhi. Đoàn cô nương cắn răng thử từng loại tư thế nghe lén, thậm chí lỗ tai sắp muốn dính chặt lên cửa.

Lục Nghi Trinh đứng bên cạnh nhìn, vừa cười vừa lo lắng.

Nếu Đoàn Dục Nhi bất cẩn đẩy cửa ra thì cả hai tiểu cô nương đều không biết giấu mặt đi đâu.

Chẳng mấy chốc, gã sai vặt đã bê thức ăn lên. Vừa thấy tư thế của người bên ngoài gian phòng, hắn ta cực kỳ kinh ngạc.

Lục Nghi Trinh khó xử cười trừ một tiếng, lại ra hiệu cho hắn ta im lặng. Nàng kéo Đoàn Dục Nhi tách khỏi cánh cửa, chỉ cho nàng ấy gã sai vặt bưng thức ăn đang tỏ ánh mắt kỳ lạ nhìn hai người.

“Dục Nhi tỷ tỷ, chúng ta vẫn không vào à?”.

Đồ ăn đã được đưa đến, không còn lý do kéo dài nữa.

Đoàn Dục Nhi không cam lòng, nhưng tiểu cô nương còn sợ ca ca nghi ngờ hơn. Đường cùng rồi, phải vào thôi.

Không khí trong phòng vẫn nhẹ nhàng như trước khi họ rời đi.

Chỉ khác là chén trà trước mặt Đoàn Bá An đã cạn thấy đáy.

Đặt đồ ăn lên bàn xong, gã sai vặt nhanh nhẹn lui xuống, gian phòng chỉ còn lại bốn người im lặng dùng bữa.

Đồ sứ mỏng manh va chạm vào nhau thỉnh thoảng phát ra những tiếng “leng keng” thanh và vang.

Món đầu tiên Đoàn Bá An ăn thử là cháo lá sen.

Từ Uyển Âm liếc mắt thấy hành động của hắn, không giấu được ý cười nơi khóe môi. Nàng cuống quýt lấy khăn che lại, nâng chén uống một ngụm trà.

Lần này Lục Nghi Trinh và Đoàn Dục Nhi cũng không chủ định có tâm tư ăn cơm, thấy tình hình hiện tại, dĩ nhiên hai tiểu cô nương đều cảm thấy trong lòng sinh ra cảm giác thành tựu. Muội đá ta, ta đã muội, bốn cái chân nhỏ dưới bàn đá nhau qua lại, vui vẻ vô cùng.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.

“Ngục quan đại nhân!”.

Đoàn Bá An khựng lại, lập tức đứng bật dậy.

“Vào đi”.

Một nam tử mặc quan phục màu xanh nhạt vội vã bước vào, chắp tay hành lễ: “Đại nhân, lại có án rồi”.

Đoàn Bá An cất bước muốn đi, nhưng lại nhớ đến điều gì nên quay sang dặn dò Đoàn Dục Nhi đang ôm bát đá bào trái cây bên cạnh: “Nhớ đừng ham chơi bên ngoài quá lâu, chơi đủ rồi thì về nhà đi”.

Nói xong, hắn đến gần nam tử đến báo cáo dặn dò: “Về Hình Ngục Ti, ngươi nói rõ chi tiết vụ án cho ta nghe”.

Bóng dáng hai nam tử chẳng mấy chốc đã biến mất sau cánh cửa.

Từ Uyển Âm nhìn cửa phòng rất lâu, nét mặt hàm chứa ý cười ban nãy thoáng chốc đã thay thế bằng lo âu: “Bát cháo này vẫn chưa vơi được bao nhiêu… Bận bịu suốt ngày như vậy, sức khỏe nào có thể chịu nổi cho được?”.

Đoàn Dục Nhi lắc đầu lẩm bẩm: “Cũng hết cách, Đại ca ca của muội đúng là tên đầu gỗ thế đấy”.

Hình Ngục Ti.

Đoàn Bá An vừa đến cửa ngục đã gặp phải Đại Lý Tự Chính khanh Bùi Văn Hoán.

Hắn hơi nhướng mày tỏ vẻ bất ngờ: “Sao hôm nay Bùi đại nhân lại có thời gian rảnh rỗi đến đây? Ta nhớ lần này chỉ là án trộm vặt thôi mà”.

Bùi Văn Hoán cười nói: “Từ lâu đã nghe nói Đoàn Ngục quan đều đích thân hỏi cung dù án lớn nhỏ thế nào, lão già như ta cũng nên đến học hỏi ngài nhiều hơn, nếu không thì chẳng giữ được chức quan này được lâu nữa”.

“Bùi đại nhân thật hay đùa”.

“Đây cũng không phải lời nói đùa cho vui”. Bùi Văn Hoán nói: “Quan gia mở chế khoa cử, thế cục trong triều chắc chắn sẽ có thay đổi lớn, đặc biệt là công việc phía hình ngục và giám sát. Trước đây đã bóng gió có lời đồn, đám quan tham, quan lười e là không hưởng được bổng lộc sang năm đâu”.

Đoàn Bá An lạnh lùng nhìn ông ta: “Bùi đại nhân nói với ta điều này là có dụng ý gì?”.

Bùi Văn Hoán thẳng thắn cười nói: “Chỉ là ta thấy Đoàn Ngục quan xuất chúng hơn người, phong thái lẫn học vấn khiến Bùi mỗ đều không theo kịp, nên cố ý có lòng muốn kết giao. Nếu có chỗ nào mạo phạm, mong Đoàn Ngục quan đừng trách”.

“Bùi đại nhân quá khiêm tốn rồi”.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.