Chu Kính Dã lồng vào tay Lâm Giác Hiểu một chiếc nhẫn bạc trơn, chiếc nhẫn rất hợp với anh, ôm sát ngón tay anh như hàm răng hở của một con thú nhỏ.
Chiếc nhẫn không hoàn toàn lạnh ngắt, Chu Kính Dã đã nắm chặt nó trong bao lâu anh không biết, chỉ biết rằng nhiệt độ cơ thể cậu đã truyền sang chiếc nhẫn, và bằng một động tác đơn giản, cậu truyền nhiệt độ nóng lạnh giao hoà ấy cho anh.
Chu Kính Dã nói dứt câu “Sinh nhật vui vẻ” thì càng ôm chặt anh hơn, ánh sáng mờ ảo luôn có thể khiến bầu không khí trở nên tình tứ và đầy rung động.
Lúc này Lâm Giác Hiểu mới bắt kịp sóng: “Hôm nay là sinh nhật của anh?”
Chính anh cũng không nghĩ tới mình sẽ quên cả ngày sinh nhật, còn Chu Kính Dã thì vẫn ghi nhớ trong lòng.
Môi Chu Kính Dã cọ qua tai anh, tiếng “ừm” thoát ra từ khoang mũi, cậu khẽ nói: “Em tổ chức sinh nhật cho anh.”
Lần này đến lượt cậu tổ chức sinh nhật cho Lâm Giác Hiểu.
Lâm Giác Hiểu chưa từng đeo nhẫn, trên tay có thêm một thứ như vậy, anh không kiềm được mà mân mê.
Lúc bấy giờ anh mới bình tĩnh lại, hỏi: “Đây là quà của anh hả?”
Môi Chu Kính Dã càng ngày càng khô, lại khẽ “ừm” một tiếng. Cằm cậu cọ trên mái tóc anh, hồi hộp hỏi: “Anh có thích không?”
Ngừng một chút, cậu nói tiếp: “Đeo vậy có ổn không ạ?”
Chiếc nhẫn anh đeo vừa như in, tựa như nó vốn thuộc về Lâm Giác Hiểu vậy.
Lâm Giác Hiểu ngạc nhiên nhướng mày: “Làm sao em biết size nhẫn của anh vậy?”
Chu Kính Dã cầm tay Lâm Giác Hiểu, mãn nguyện sờ nắn ngón tay anh, bụng ngón tay cậu lướt qua đốt ngón tay Lâm Giác Hiểu, dừng lại nơi chiếc nhẫn.
Nhẫn bạc rất hợp với ngón tay trắng thon của Lâm Giác Hiểu, Chu Kính Dã chợt nâng tay, ngón tay cái và ngón trỏ cong lại thành một vòng tròn, minh hoạ cho Lâm Giác Hiểu xem.
Cậu đang ôm anh từ phía sau, mỉm cười đáp: “Mấy hôm trước anh ngủ trưa ở phòng khám, em lén đo.”
Ngày sinh nhật của Lâm Giác Hiểu đã được cậu nhớ kỹ từ lâu, từ nửa tháng trước Chu Kính Dã đã nghĩ xem mình nên tặng món quà gì, thời gian còn lại càng ngày càng ít, nhưng cậu vẫn chẳng nghĩ ra được ý tưởng nào.
Chu Kính Dã sốt ruột tới mức, ngay cả chuyện trộm điện thoại của anh để nghía thử giỏ hàng cũng đã thoáng nghĩ tới.
Nhưng ngày hôm ấy, cậu vừa bước vào phòng khám đã bắt gặp anh đang ngủ trưa.
Lâm Giác Hiểu thích nằm bò trên bàn, đầu anh vùi trong cánh tay, bàn tay thả lỏng ngoài bàn, khi vừa bước vào, ánh mắt Chu Kính Dã đã tập trung lại ngay trên bàn tay ấy.
Khoảnh khắc đó bỗng nhiên Chu Kính Dã nhận ra mình nên tặng quà gì cho anh – cậu muốn tặng anh một chiếc nhẫn.
Nhiệt độ điều hoà trong phòng rất thấp, Chu Kính Dã cẩn thận điều chỉnh nhiệt độ lên cao, rồi lại nhẹ nhàng cầm áo blouse trắng anh đang vắt trên tay ghế lên đắp cho anh.
Làm xong hết thảy, cậu mới nín thở ngồi xổm xuống.
Bên cạnh chẳng có thứ gì hữu dụng, Chu Kính Dã nhìn quanh, cầm một cái khẩu trang lên, dùng dây đeo khẩu trang nhẹ nhàng quấn quanh ngón tay Lâm Giác Hiểu, lấy bút đánh dấu lại trên dây.
Lâm Giác Hiểu ngủ không sâu giấc, cậu vừa mới làm xong anh đã tỉnh lại.
Anh vừa mới ngủ dậy nên sắc mặt vẫn còn mông lung, nhận ra trong phòng có người, anh bất giác ngồi thẳng dậy, nhưng thấy người đó là Chu Kính Dã thì anh lại biếng nhác nằm bò xuống.
Lâm Giác Hiểu cúi đầu, đối diện với Chu Kính Dã đang ngồi dưới đất.
Anh gãi cằm Chu Kính Dã, nín cười hỏi: “Ngồi dưới đất làm gì thế, định làm chuyện gì xấu à?”
Chu Kính Dã nào muốn làm chuyện xấu, cậu chỉ muốn tặng anh một bất ngờ.
Nhưng tư thế bị bắt quả tang này thật sự quá đỗi xấu hổ, cậu vò khẩu trang thành một cục, nắm chặt nó trong tay.
Chu Kính Dã còn đang cầm bút, viện một lý do ngay cả bản thân cũng không tin: “Bút rơi… Em nhặt nó lên.”
Cũng không rõ Lâm Giác Hiểu có tin hay không, chỉ thấy anh cười tít mắt nhận lấy cây bút trong tay Chu Kính Dã.
Buổi chiều hôm ấy, Chu Kính Dã kiếm cớ ra ngoài, chạy ù đến trung tâm mua sắm gần đó. Cậu loanh quanh ở khu trang sức tầng một rất lâu.
Tủ đựng trang sức bật đèn sáng trưng, Chu Kính Dã chọn rất lâu, cuối cùng vẫn chọn một chiếc nhẫn trơn, bởi cậu nghĩ có lẽ anh sẽ không quá thích những thứ sặc sỡ.
Những cậu con trai ở độ tuổi này như Chu Kính Dã mua nhẫn không phải là chuyện hiếm lạ, chẳng qua vì cậu rất ưa nhìn, nên các chị nhân viên cũng ghé vào nhau bàn luận đôi câu.
Cuối cùng một chị bước tới hỏi: “Anh mua cho mình đeo à?”
“Không chị.” Chu Kính Dã đáp, “Em mua tặng người khác.”
“Vậy anh có biết size nhẫn của người đó không?”
Chu Kính Dã không biểu cảm lấy cái khẩu trang bị cậu vò nhàu nhĩ ra, đưa cho chị nhân viên: “Khoảng từ phần đầu dây cho đến vết bút đen.”
“Anh mua tặng bạn gái à?” Chị nhân viên không cầm được lòng hỏi thêm một câu, nhìn tới gương mặt trẻ trung và vệt mồ hôi trước trán cậu thì cảm thán, “Nếu anh định tặng cho bạn gái thì có lẽ không tặng nhẫn trơn sẽ ổn hơn, hàng bên này đều là loại có đính kim cương nhỏ, giá cả cũng phải chăng, anh có thể xem thử.”
“Không phải.” Chu Kính Dã phủ nhận, “Là bạn trai.”
Bàn tay đang đóng gói của chị nhân viên thoáng ngừng, mỉm cười nói: “Vậy bạn trai anh chắc chắn sẽ thích chiếc nhẫn này.”
Đôi mắt lạnh lùng của Chu Kính Dã thả lỏng hơn, cậu nhận lấy chiếc hộp, hơi mỉm cười với chị: “Cảm ơn.”
Còn hiện tại, chiếc nhẫn do cậu tỉ mỉ chọn lựa đang được đeo trên ngón tay Lâm Giác Hiểu, chiếc nhẫn hợp với anh vô cùng.
Ý nghĩa của chiếc nhẫn tất cả mọi người đều biết, nó có thể tặng cho nhiều người, cũng có thể chỉ tặng riêng một người. Còn Chu Kính Dã, cậu chỉ muốn tặng cho Lâm Giác Hiểu.
Chiếc nhẫn là món quà, cũng là điều cậu mong muốn và khát khao.
Thời khắc này như đang nằm mơ, máy chiếu vẫn tiếp tục chiếu phim, nhưng không còn ai chú ý đến màn hình nữa, không gian lúc sáng lúc tối theo tình tiết bộ phim, ánh sáng hắt qua đây cũng biến hoá nhiều lần, phản chiếu trên nhẫn.
Lâm Giác Hiểu lẩm bẩm: “Đây là lần đầu tiên anh đeo nhẫn.”
Giọng anh nhỏ như đang độc thoại, nhưng Chu Kính Dã vẫn nghe thấy, không hiểu sao não cậu như chập mạch mà buột miệng một câu: “Em còn chưa đeo nhẫn bao giờ.”
Lâm Giác Hiểu phì cười, anh bật đèn lên.
Khi ánh đèn sáng lên, anh quay sang hôn lên má Chu Kính Dã, dịu dàng đáp: “Anh biết rồi.”
Biết rồi có nghĩa là, lần tới có cơ hội anh sẽ tặng cho Chu Kính Dã, chỉ cần cậu muốn, anh nhất định sẽ cho.
Lâm Giác Hiểu xoè bàn tay, anh bật đèn lên là để nhìn chiếc nhẫn rõ hơn. Hình ảnh chiếc nhẫn in lên con ngươi anh, đôi mắt anh lấp lánh ánh sao.
“Kính Dã này.” Lâm Giác Hiểu nói, “Anh thích lắm.”
Lòng bàn tay Chu Kính Dã ma sát trên chiếc quần túi hộp, người cậu dán lên người anh, mừng rỡ cười nói: “Anh thích là tốt rồi.”
Chu Kính Dã lặp lại: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Lần trước anh khen em hát hay.” Vì hồi hộp nên giọng Chu Kính Dã hơi căng thẳng, “Anh còn muốn nghe em hát không?”
“Muốn chứ.”
Bàn tay Lâm Giác Hiểu phủ trên vai cậu, mím môi cười đáp: “Nên em đừng căng thẳng quá.”
“…”
“Hát chay hay thế nào?” Lâm Giác Hiểu hỏi.
Chu Kính Dã loạng choạng nhảy khỏi ghế sô-pha, suýt nữa tự vấp phải chính mình. Anh nắm lấy tay cậu từ đằng sau, khó hiểu nói: “Sao em lại xấu hổ những lúc không nên xấu hổ, những lúc nên thì lại không xi nhê?”
“…” Chu Kính Dã không trả lời câu hỏi, ngoảnh lại đổi chủ đề, “Em lên tầng trên lấy ghi-ta, anh đợi em một lát.”
Lâm Giác Hiểu chưa kịp gọi Chu Kính Dã lại thì cậu đã chạy mất, không lâu sau lại thấy cậu đeo ghi-ta xuống tầng.
Cậu mới mua đàn cách đây không lâu, lúc mở ra vẫn còn thơm mùi gỗ mới. Cậu chỉ kịp dùng chút ít thời gian tập lại đàn, đã lâu lắm rồi cậu chưa chơi, nốt chai tay đã sắp không còn.
Cậu kê đàn lên đùi mình, tựa như đã rất quen tay mà thử âm: “Em bắt đầu đây.”
Chu Kính Dã cụp mắt, ánh mắt chăm chú nhìn đàn, cậu không dùng miếng pick mà chỉ dùng ngón tay nhẹ nhàng gảy dây ghi-ta, mỗi khi tay trái đổi hợp âm sẽ phát ra tiếng cọ sát.
Tiếng đàn rất trong, tựa như tiếng mưa rơi trên mái hiên.
Lâm Giác Hiểu không ngờ cậu sẽ chọn một bài tiếng Anh để hát, bởi điểm tiếng Anh của cậu tới tận năm lớp 12 mới có tiến triển lên, nhưng khiến Lâm Giác Hiểu ngạc nhiên hơn cả là khi cậu cất tiếng hát lại chẳng khác bản gốc là bao.
“You don’t have to say I love you to say I love you,
Forget all the shooting stars and all the silver moons…”
Cậu không hát những phần trước mà nhảy thẳng tới phần cao trào.
“Sickeningly sweet like honey, don’t need money,
All I need is you.”
Anh là tất cả những gì em có.
Giọng Chu Kính Dã rất hợp với bài này, hoặc có lẽ vì cậu hát bằng cảm xúc thật trong lòng mình, cho nên mới hợp với bài hát đến thế.
Ngày trước đi hát cậu thường biểu diễn trên sân khấu, bên dưới là biển người đông nghịt không còn chỗ đặt chân, nhưng Chu Kính Dã lại chẳng hề cảm thấy lo lắng.
Chu Kính Dã như chỉ làm công việc của mình, ngồi trên ghế cao thuộc về cậu, hát một bài tới khi kết thúc.
Nhưng hiện tại tim cậu đang nảy lên thình thịch, sau khi tập trung vào bài hát thì bàn tay gảy dây ghi-ta mới thôi không run nhẹ. Cậu đang hát cho người cậu thích, hẳn sẽ lo lắng nếu mình hát có chỗ nào không ổn.
Kể cả khi cậu đã luyện tập đoạn này vô số lần, cậu vẫn cảm thấy lo lắng.
Lâm Giác Hiểu nghe rất nhập tâm, anh lấy tay chống má, đuôi mắt cong cong, lắng nghe Chu Kính Dã hát.
Anh đã từng nghe bài này, đương nhiên cũng hiểu Chu Kính Dã hát những câu này là có hàm ý gì.
Chờ đến khi Chu Kính Dã hát tròn âm cuối, Lâm Giác Hiểu khen: “Nghe hay lắm, nhưng sao em không hát tiếp?”
Chu Kính Dã ôm đàn, hồi lâu mới nghẹn ra được một câu: “Em chỉ kịp học đoạn này.”
“Không sao.” Lâm Giác Hiểu cười nói, “Em hát cho anh nghe lần nữa được không?”
Lâm Giác Hiểu nhìn cậu như thế, Chu Kính Dã nào nỡ không hát. Cậu lại ôm ghi-ta lên, hát những mấy lần cho anh nghe.
Giọng hát cậu càng ngày càng vững, nếu như Lâm Giác Hiểu cứ muốn nghe mãi, Chu Kính Dã cũng bằng lòng hát tới cuối đất cùng trời.
“Được rồi được rồi, đừng hát nữa.” Lâm Giác Hiểu rót cho cậu một cốc nước, giải thích, “Không phải vì anh không muốn nghe, mà vì sợ em sẽ hát khản giọng mất.”
Cuối cùng cậu cũng chịu buông ghi-ta xuống, bưng cốc nước lên uống.
Cậu hắng giọng, cảm thấy đúng là cổ họng mình hơi khô thật. Lâm Giác Hiểu nhận được rất nhiều tin nhắn, có lẽ đều là tin chúc mừng sinh nhật anh.
Quan hệ của anh với mọi người rất tốt, nhận được rất nhiều lời chúc phúc.
Lâm Giác Hiểu nhắn lại cùng một câu cảm ơn, cuối cùng ấn mở tin nhắn của Chu Ngọc Thần. Rất ngắn gọn dễ hiểu, Chu Ngọc Thần chuyển khoản cho anh cùng một câu sinh nhật vui vẻ.
Anh bấm nhận mà không hề cảm thấy áp lực.
Chu Ngọc Thần: ?
Chu Ngọc Thần: ?
Chu Ngọc Thần: ?
Chu Ngọc Thần gửi liền ba dấu hỏi chấm, Lâm Giác Hiểu không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, cũng trả lời “?”.
Chu Ngọc Thần: Sao giờ cậu còn chưa ngủ?
Chu Ngọc Thần: Cậu là kiểu người chắc chắn đi ngủ trước mười hai giờ cơ mà?
Xuân miên bất giác hiểu: ?
Xuân miên bất giác hiểu: Thỉnh thoảng thức đêm cũng bình thường mà?
Lòng Chu Ngọc Thần nao nao như kiến bò trong chảo, anh dứt khoát hỏi thẳng.
Chu Ngọc Thần: Giờ Kính Dã đang ở chỗ cậu?
Xuân miên bất giác hiểu: Ừ.
Chu Ngọc Thần vò đầu, anh không biết mình có nên quản chuyện của Chu Kính Dã và Lâm Giác Hiểu hay không, nhưng thế nào vẫn thấy ruột gan nóng như lửa đốt.
Lâm Giác Hiểu chợt hiểu rõ ý của Chu Ngọc Thần, anh nhíu mày đáp.
Xuân miên bất giác hiểu: Cậu đang lo gì vậy?
Xuân miên bất giác hiểu: Năm nay Kính Dã mới mười tám tuổi.
Chu Kính Dã mới mười tám tuổi, Lâm Giác Hiểu cảm thấy hôn nhau đã là chuyện xa nhất mà hai người có thể làm, sao còn có thể làm… làm gì nữa chứ.
Chu Ngọc Thần: Ừ vậy.
Lâm Giác Hiểu còn định nhắn lại cho Chu Ngọc Thần, chợt có cánh tay vụt qua mắt anh, Chu Kính Dã giật điện thoại khỏi tay anh. Tim Lâm Giác Hiểu nảy lên một nhịp, lo Chu Kính Dã nhìn thấy nội dung trò chuyện của hai người.
Cũng may Chu Kính Dã chỉ nhìn tên người nhắn, đàn ghi-ta đã bị cậu đặt sang một bên. Chu Kính Dã nhích lại gần, cắn một cái lên môi anh, ầm ừ nói: “Anh đừng nhắn với Chu Ngọc Thần nữa.”
“Ui…” Lâm Giác Hiểu hít vào một hơi, “Sao lại cắn anh rồi?”
Khi nói câu ấy giọng anh như hàm chứa ý cười, không hề tức giận.
“Anh cũng có thể cắn em.”
“Ai như em chứ?” Lâm Giác Hiểu bật cười, khẽ gọi, “Chó con.”
Lâm Giác Hiểu không hề có ý sỉ nhục khi gọi cậu là “chó con”, đây chỉ là một cách gọi yêu thương đầy tình ý của cặp đôi, ít nhất là Chu Kính Dã không hề để bụng.
Sau lưng Lâm Giác Hiểu là sô-pha, bỗng nhiên, Chu Kính Dã đỡ phía sau đầu anh, đè anh xuống ghế.
Cậu không làm gì khác, chỉ chống tay bên tai anh, nhẹ “gâu” một tiếng.
Lúc say Chu Kính Dã cũng từng “gâu” bên tai anh một lần, bây giờ cậu còn ghé sát bên tai anh, tiếng nói càng đâm sâu vào màng nhĩ.
Lâm Giác Hiểu nhìn lên sống mũi thẳng tắp của Chu Kính Dã, anh nâng đầu, hôn lên chóp mũi cậu.
Nụ hôn ấy tựa như sợi dây nổ, dẫn đường cho một trận mưa hôn giăng xuống như lưới trời, bắt đầu từ vầng trán, xuôi theo sống mũi trượt xuống, cuối cùng dừng lại ở đôi môi.
Nụ hôn hôm nay miên man hơn, Lâm Giác Hiểu hít thở ngày càng nặng nề, anh loáng thoáng cảm thấy có gì không ổn.
Chu Kính Dã dùng tay nâng cằm Lâm Giác Hiểu, cậu rất nghe lời anh, khi hôn luôn nhắm mắt, hôn rất chuyên tâm.
Lâm Giác Hiểu ngược lại với cậu, anh tỉnh táo hơn nhiều. Anh thử đẩy vai Chu Kính Dã, cuối cùng phải gắng sức mới có thể đẩy được cậu ra.
Hai người nhìn nhau trong im lặng.
Phản ứng đầu tiên của Chu Kính Dã là nhặt gối ôm trên đất lên che phần dưới của mình lại, rồi lặng lẽ kéo vạt áo của anh xuống, cổ họng cậu khản đặc, không nói được thành lời.
Lâm Giác Hiểu choáng váng, anh khó nhọc ngồi dậy, mấp máy môi: “Em…”
Tình hình rất là tình hình, anh sống hai mươi ba năm rồi mới chính thức được trải nghiệm cảm giác bị một cậu con trai nhỏ hơn năm tuổi đè ra hôn, trước đây anh và Chu Kính Dã chưa từng gặp phải tình trạng này.
Nụ hôn ngày trước chỉ là nụ hôn trong sáng, chẳng qua chỉ hôn dài một chút, hôn lâu một chút, quấn quýt một chút, nhưng cơ bản đều rất dịu dàng, nụ hôn ban nãy chẳng khác nào mưa rền gió dữ, nước mưa dội trên da thịt khiến người ta phát đau.
“Em xin lỗi.” Chu Kính Dã ngắc ngứ, rất nhanh đã tự kiểm điểm.
Thật ra cũng không có gì đáng để xin lỗi, Chu Kính Dã là một cậu con trai sinh lý khoẻ mạnh, khi thân mật mất kiểm soát âu cũng là chuyện bình thường, súng cướp cò cũng không có gì lạ.
Anh còn chưa nói gì Chu Kính Dã đã đứng dậy, tay cậu vẫn giữ cái gối ôm, ủ rũ định đi về phía cửa.
“Chu Kính Dã.” Lâm Giác Hiểu gọi cậu, vẫy tay, “Quay lại.”
Lần đầu tiên anh lớn tiếng với cậu: “Anh không giận!”
Chu Kính Dã lại quay lại, máu trên người cậu vẫn mất kiểm soát chảy ngược, mặt và tai cậu đỏ ửng.
Tay cậu vẫn giữ gối, Lâm Giác Hiểu không nỡ nhìn thẳng. Anh gọi Chu Kính Dã ở lại, tình hình hiện giờ lại càng xấu hổ hơn.
Chu Kính Dã nhìn anh chăm chú, đuôi mắt rủ xuống, bối rối không biết phải làm thế nào.
Lâm Giác Hiểu cũng không nói nổi, lắp bắp hồi lâu: “Em… em có thể nhịn không.”
Chu Kính Dã không biểu cảm đáp: “Chắc là không đâu.”
Lâm Giác Hiểu quay đi, đành chịu nói: “Hay là em cứ về trước vậy.”
Chu Kính Dã muốn ở bên Lâm Giác Hiểu trải qua một sinh nhật êm đẹp, cũng không biết vì sao mọi chuyện lại phát triển tới nước này, cậu chán nản đi ra cửa.
Gần tới cửa nhà, Chu Kính Dã dừng chân, xoay người trở lại.
“Anh.” Cậu ôm lấy Lâm Giác Hiểu, giọng nói khàn khàn, “Em khó chịu lắm.”
Lâm Giác Hiểu thừ người, giọng điệu mè nheo làm nũng này của Chu Kính Dã khiến anh luống cuống tay chân.
Không biết vì sao bọn họ lại ngồi trên thảm lông, anh bị đôi chân dài của Chu Kính Dã giam lại.
Không khí trong phòng ngột ngạt, ánh trăng xuyên qua mặt kính cửa sổ có bệ vào phòng, tựa như ánh bạc vương trên nền nhà.
Ánh trăng dịu hiền xuyên qua bụi bay trong không khí, tai Lâm Giác Hiểu đỏ hồng, anh trộm liếc Chu Kính Dã, vừa hay nhìn thấy hàng mi đẫm mồ hôi và yết hầu cậu đang chuyển động.
Gương mặt Chu Kính Dã tuy chưa nảy nở hoàn toàn nhưng đã có nét cứng cỏi, chìm trong ánh trăng mờ ảo.
Vách núi Chu Kính Dã dựng lên sừng sững.
Chu Kính Dã cụp mắt, hàng mi run run. Cậu dang tay ôm chặt anh, chóp mũi hít ngửi trên má Lâm Giác Hiểu, khẽ gọi: “Anh…”
Giọng cậu vẫn nũng nịu, ở một phương diện nào đó, Chu Kính Dã có thể gánh được biệt danh “chó con” mà Lâm Giác Hiểu đặt cho cậu.
Cậu như một chú chó cỡ bự giỏi mè nheo.
Lâm Giác Hiểu chậm chạp nhận ra một điều…
Thế rồi hôm nay là sinh nhật anh hay sinh nhật Chu Kính Dã vậy?
Hết chương 59