Trần Hi đang tính toán nên mở miệng như thế nào với Hứa Bán Tiên, mơ mơ hồ hồ nghe được đoạn đối thoại của cha Trần và mẹ Trần, vốn dĩ không quá để ý, nàng đang muốn lấy cớ nói đi tìm Hứa Bán Tiên xem vết thương trên trán có thể để lại sẹo hay không, trong đầu đột nhiên hiện lên một chút tin tức, nàng nhất thời nhíu chặt mày: “Mẹ, hai người vừa mới nói cửa hàng gì?”
Vẻ mặt mẹ Trần vui mừng: “Không phải mua, mà là thuê, cửa hàng trong thành thuê đắt quá, con không phải vẫn nhắc tới việc muốn mở cửa hàng ở trong thành sao, không muốn mỗi ngày đều phải chạy qua chạy lại hai bên trong thành và trong nhà cho nên ta cùng cha con ba ngày trước đã đi vào trong thành xem một chút, vốn dĩ chờ khi con định hôn xong sẽ cho con một cái kinh hỉ, tiền cũng đã trả, ngày mai có được văn thư, một nhà chúng ta đều có thể dọn vào, cửa hàng kia rất lớn, ước chừng có hai gian!”
Nghe được không phải mua, Trần Hi liền thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà khẩu khí này còn chưa buông lỏng đã nghe được mẹ Trần lại nói: “Gia đình kia vội vã về quê thăm cha mẹ sinh bệnh, cho thuê gấp, giá tiền có thể có lời! “
Không đợi bà ấy nói xong, trong lòng Trần Hi đã lộp bộp một tiếng.
Dưới ánh mắt hoảng sợ của Trần Hi, mẹ Trần mở to mắt cười nói: “Ta cùng cha ngươi sợ bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, cho nên đã trực tiếp thanh toán năm năm tiền thuê nhà!”
Trần Hi: “! “
Trước mắt nàng biến thành màu đen, gần như đứng không vững.
Trần Hi cũng không kịp giải thích vội vàng gọi cha Trần và mẹ Trần: “Chúng ta phải vào thành ngay! Đó là lừa đảo!”
Cha mẹ Trần sửng sốt: “Con đang nói cái gì? Lừa đảo gì?”
Trần Hi lôi kéo hai người đi ra ngoài: “Thuê cửa hàng! Là lừa đảo! Hai người bị lừa rồi! Mau theo con vào thành tìm hắn ta!”
Vừa nghe bị lừa tiền, cha mẹ Trần lập tức nóng nảy.
Vừa chạy chậm ra cửa vừa dặn dò Trần Diệu ở nhà đừng đi đâu cả.
Trần Diệu vốn định đi theo nghe nói như thế thì ngoan ngoãn đáp ứng, mắt thấy cha mẹ và muội muội đi càng ngày càng xa.
Thôn Bình Sơn cách thị trấn cũng không gần, mấy chục dặm, chỉ dựa vào hai chân, sợ là chạy tới cũng không còn sức lực để đòi tiền bị lừa, Trần Hi định thần trước, bảo cha Trần đến nhà Lý thúc mượn xe lừa.
Nhưng chuyện từ hôn hôm qua đã làm cho Trần gia đều không được chào đón ở toàn bộ thôn, Lý thúc ngay cả cửa cũng không cho vào chớ nói chi là mượn xe lừa.
Thấy cha Trần bị đả kích như vậy, trong lòng Trần Hi có chút không vui, nàng trấn an cha mẹ Trần, còn mình thì đến Lý gia mượn xe bò.
“Ta đau đầu một đêm, sợ là gần chết rồi.
” Mặt Trần Hi trắng bệch, cúi người nói xin lỗi với Lý thúc: “Lý thúc làm người tốt, coi như cứu ta một mạng, kiếp sau ta làm trâu làm ngựa báo đáp cho thúc.
“
Tuy rằng Lý lão đầu nhìn không vừa mắt chuyện bọn họ từ hôn, nhưng cũng không thể thấy chết mà không cứu được.
Trần gia bất nhân bất nghĩa, ông ấy cũng không phải là người lang tâm cẩu phế.
Rốt cục cũng mượn được xe lừa, người một nhà vội vàng đi vào trong thành.
Việc mượn xe này gây ra động tĩnh không nhỏ, trong thôn rất nhanh đã biết được Trần Hi sắp bệnh chết, đang vội vàng đi vào trong thành tìm thầy thuốc.
Đúng vào buổi sáng, người trong thôn ăn cơm xong, đang định ra ngoài làm việc, nhìn vẻ mặt hoảng sợ, vội vã chạy xe lừa hai vợ chồng lão Trần, trên mặt đầy vẻ ghét bỏ, nhưng nghĩ đến Trần Hi yếu ớt cuộn tròn ở trên xe lại rất thổn thức.
Đây cũng không phải là báo ứng sao.
Cho nên mới nói, làm người mà, không thể làm chuyện thất đức, ông trời đều đang nhìn kìa!
Muốn nhanh chóng rời khỏi thôn thì phải đi từ phía đông, Trần Hi đang cầu nguyện trong lòng, tên lừa đảo kia ngàn vạn lần đừng chạy trốn!
Trong lòng nàng đều là chuyện này, đối với việc người trong thôn xem náo nhiệt còn có cả sự chế nhạo và trào phúng trong lời nói, nàng căn bản không để tâm.