Trong quán mì, trước tiên xin chủ quán một chén canh mì để uống vào làm ấm dạ dày, Trần Hi thoáng bình tĩnh lại một chút, nghe cha mẹ Trần nói với nàng quá trình thuê cửa hàng, căn cứ vào nội dung cốt truyện trong sách, sau khi đã bổ sung đầy đủ thông tin từ đầu đến cuối, Trần Hi nhịn không được lại hít sâu một hơi.
Thật sự quá nguy hiểm!
Nếu không phải buổi sáng mẹ Trần thuận miệng nói một câu, đúng lúc bị nàng nghe được, mà nàng lại có ấn tượng rất sâu đối với đoạn nội dung cốt truyện nhà nàng bị lừa đảo này, thì tên lừa đảo kia đã sớm mang theo tiền trốn ra khỏi thành.
Cha mẹ Trần gia tin tưởng người khác quá dễ dàng, trong thiên hạ làm sao có thể có miếng bánh từ trên trời rớt xuống như vậy được.
Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt nghĩ mà sợ của cha mẹ của Trần, nàng chỉ dặn dò: “Sau này những chuyện có liên quan đến tiền, cha mẹ không nên tùy tiện quyết định, người một nhà chúng ta cùng nhau thương lượng rồi đi làm, miễn cho có cái gì đó bất ngờ xảy ra.
“
Trần gia chẳng qua là chỉ là nông hộ bình thường, liều chết liều sống quanh năm suốt tháng cũng chỉ kiếm được mười hai mươi lượng bạc, ngoại trừ tiêu dùng hàng ngày, một năm có thể dư lại năm lượng bạc, đã tốt lắm rồi.
Thoáng cái đã bị lừa đi số tiền tích góp sáu năm, đó là tất cả số tiền hiện có trước mắt của Trần gia, làm sao không khiến cho cha mẹ Trần sợ cho được?
Dù là đã đòi được tiền, nhưng trong lòng hai người đều còn đang lo lắng điên cuồng.
Mẹ Trần lập tức lên tiếng: “Là mẹ và cha con hồ đồ, sau này có chuyện gì chúng ta chắc chắn sẽ cho con biết.
“
Hôm nay nếu không phải nhờ có con gái, số tiền này đã sớm bay mất, mẹ Trần hiện tại rất tin tưởng con gái mình.
Cha Trần cũng thở dài, không nói nên lời.
“Hôm nay nhờ có vận khí tốt, nếu chậm một bước thì chắc chắn không kịp rồi.
” Trần Hi lại nói: “Cũng là trong cái rủi có cái may.
“
Nói xong, nàng cười cười với cha mẹ: “Dù sao đây cũng là một chuyện vui, chúng ta hẳn là nên vui vẻ một chút.
“
Mẹ Trần nhìn nàng một cái, thoáng hòa hoãn một ít, lại bắt đầu oán giận: “Con lúc nãy điên rồi sao, lại còn dám rút dao, nếu lỡ như tự làm mình bị thương thì phải làm sao bây giờ?”
Nói xong ánh mắt lập tức đỏ lên.
Vừa rồi thật sự đã khiến bà ấy sợ hãi.
Bà ấy nghĩ mà sợ, cũng không phải sợ bạc không còn, mà là sợ có chuyện gì đó xảy ra với con gái.
Đó chính là một con dao đấy!
Đến máu cũng chảy ra rồi.
Nếu lỡ như tên lừa đảo kia chỉ muốn tiền không muốn sống, tổn thương tính mạng nàng!
Vậy thì bà ấy và chồng còn sống thế nào được?
Trần Hi cười cười với bà ấy: “Con có chừng mực, đối phó loại người này phải tàn nhẫn hơn so với hắn ta, chủ động hù dọa hắn ta trước, nhanh chóng đòi tiền về mới là đúng đắn, lề mề một chút sẽ bị hắn ta nhìn ra ý định của chúng ta, đến lúc đấy đừng hòng lấy lại tiền.
“
Nghe nàng nói rằng nàng chỉ đang hù dọa người, bất an trong lòng mẹ Trần lúc này mới tiêu tán chút ít.
Lúc nãy nghe nàng nói cái gì mà chết thì chết, còn cả chuyện đòi giết cả nhà người ta! Bà ấy thật sự sợ chuyện từ hôn đã làm ảnh hưởng đến tâm tính của con gái mình.
Buổi sáng, khi mượn xe lừa còn bị chế nhạo như vậy, lúc đi còn phải nghe những lời chửi mắng suốt dọc đường từ trong thôn, bà ấy cũng không thấy nàng nháy mắt một cái.
Trong lòng bà ấy không yên nhưng cũng không dám hỏi.
Bây giờ nghe khuê nữ nói không có việc gì, lúc này bà ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Ăn bữa sáng từ sớm, lại căng thẳng chạy một đường, vừa rồi còn bộc phát một trận, Trần Hi thật sự rất đói bụng.
Sau khi ba bát mì trứng gà nóng hổi được bưng lên, Trần Hi lập tức vùi đầu ăn.
Mì chay không ngon lắm, nhưng may mà bột cán tay lại rất ngon.