Siêu Cấp Trà Xanh Ở Niên Đại Văn Nằm Thẳng

Chương 146: Nghỉ dài hạn



===

Bởi vì chuyện của Ôn Như Quy mà bầu không khí của 2 nhà Ôn, Tiêu rất nặng nề.

Sau khi Phác Kiến Nghĩa trả xe về Cục Công an, rất nhanh đã trở lại Ôn gia.

2 nhà Ôn, Tiêu còn người già trẻ nhỏ, lại còn có một người đang mang thai, anh ta không thể rời khỏi vào lúc này.

Mặc dù Ôn Như Quy cố gắng chống chọi với bệnh tật của bản thân, nhưng căn bệnh này không phải khoẻ lên ngay lập tức được, dù anh có chống chọi như thế nào, Tiểu Húc vẫn sẽ không đi.

Lúc thì cậu ta khuyên Ôn Như Quy để anh đừng tin tưởng người khác, lúc thì lại đả kích anh là kẻ điên, khiến Ôn Như Quy suy sụp, trạng thái vô cùng bất ổn.

Còn nữa, lúc này trong mắt anh không thấy được những người khác, chỉ cần Đồng Tuyết Lục vừa rời khỏi tầm mắt anh, anh lập tức sẽ trở nên vô cùng lo âu và cáu gắt.

– — Nhìn dáng vẻ này của anh, Đồng Tuyết Lục không dám rời khỏi anh nửa bước.

Chú Tông bưng cháo thịt vừa nấu xong đến, ánh mắt đỏ bừng: “Cháo hết nóng rồi, 2 người mau ăn đi.”

Khi nói lời này, ông ấy nhìn Ôn Như Quy, hy vọng đối phương có thể đáp lời mình.

Nhưng người đó tựa như không thấy ông ấy vậy, nhìn Đồng Tuyết Lục không chớp mát.

Mũi chú Tông chua xót, vội vàng xoay người ra ngoài.

Đồng Tuyết Lục để cháo thịt trước mặt Ôn Như Quy: “Đói chưa? Mau ăn đi.”

Đôi mắt đen láy của Ôn Như Quy nhìn cô, động tác chậm chạp lắc đầu: “Anh, không muốn ăn.”

Anh không cảm thấy đói bụng tí nào, ngược lại vừa ngửi thấy mùi thức ăn lại có cảm giác buồn nôn.

Đồng Tuyết Lục sờ vào bụng mình: “Tuy rằng em và con đều rất đói, có điều chúng ta là người một nhà, nếu anh không muốn ăn vậy thì em và con cũng không ăn với anh.”

Ôn Như Quy đẩy cháo thịt đến trước mặt cô: “Em và con ăn đi.”

Đồng Tuyết Lục mỉm cười lắc đầu một cái: “Bắt đầu từ hôm nay, em và con muốn tiến lùi cùng với anh, anh muốn làm gì bọn em đều ủng hộ anh, giúp đỡ anh, mãi mãi cũng không rời khỏi anh.”

Chân mày Ôn Như Quy nhíu chặt, sau đó cầm cây muỗng bên cạnh lên múc một muỗng bỏ vào miệng.

Một cảm giác buồn nôn xông lên cổ họng, anh cố gắng lắm mới không để mình nôn ra, sau đó chịu đựng cơn buồn nôn để nuốt cháo xuống.

Trông thấy dáng vẻ này của anh, trong lòng Đồng Tuyết Lục khổ sở muốn khóc, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười rạng rỡ: “Cha của đứa nhỏ ngoan lắm, vậy em với con cũng phải ăn ngay thôi.”

Người có bệnh tâm lý, có chút sẽ chợt ăn uống hăng say, có chút lại vô cùng chán ghét thức ăn, lúc này cần có người ở bên khích lệ họ, nhưng không thể phóng túng để bọn họ muốn làm gì thì làm.

Ôn Như Quy nghe thấy cô khen mình ngoan, khoé miệng có chút khó tin khẽ động đậy, sau đó lại múc một muỗng chậm rãi ăn.

Quả thực là Đồng Tuyết Lục rất đói, trước đó lo lắng cho tình trạng của anh nên vẫn chưa thấy đói, nhưng lúc này đã lơi lỏng rồi chỉ cảm thấy đói đến mức dạ dày cũng sắp co thắt.

Cô gần như là hùm là sói, ăn một mạch 3 bát mới bỏ cái bát trong tay xuống.

Ngẩng đầu liền trông thấy đôi mắt đen như mực của Ôn Như Quy nhìn cô, cháo trước mặt anh đã bị ăn đi một nửa, có thể thấy là không còn ăn nổi nữa.

Đồng Tuyết Lục không tiếp tục ép anh, lấy khăn tay ra lau mép miệng cho anh: “Chúng mình ngồi một lát rồi tắm rửa đi ngủ nhé, được không?”

Thấy cô không trách mình chưa ăn hết, trong lòng Ôn Như Quy thở phào nhẹ nhõm, từ từ gật đầu một cái.

===

Ông cụ Ôn ở bên cửa sổ trông thấy cảnh tượng này, giơ tay lên dụi mắt một cái, sau đó được chú Tông dìu đi về phía Tiêu gia.

Trước đó Tư lệnh Tiêu rất tức giận việc ông cụ che giấu bệnh tình của Ôn Như Quy, nhưng lúc này trông thấy dáng vẻ này của ông cụ cũng không nỡ kích động ông cụ, nhưng trong lòng quả thực là bực muốn phát điên, không thể làm gì khác hơn là mím môi không nói lời nào.

Ông cụ Ôn nhìn ông ấy, thở dài nói: “Lão già cổ hủ à, chuyện này là tôi có lỗi với Tuyết Lục, có lỗi với Tiêu gia mấy người, ông muốn mắng cứ mắng đi, chớ nhịn mà hại cho bản thân.”

Tư lệnh Tiêu hừ mũi một tiếng: “Ông cho là tôi không dám mắng ông đúng không? Lão già ngoan cố nhà ông, nếu từ đầu tôi biết ông ích kỷ như vậy thì dù có liều cái mạng già này tôi cũng không để cho Tuyết Lục gả đến Ôn gia các người!”

Tư lệnh Tiêu một lòng ôm nỗi bất bình thay cháu gái. Nếu như để ông ấy biết rằng ngay từ đầu Đồng Tuyết Lục đã biết bệnh tình của Ôn Như Quy nhưng vẫn khăng khăng muốn gả cho anh, e là sẽ tức đến hộc máu.

Ông cụ Ôn cúi đầu, dáng vẻ như già đi nhiều tuổi: “Ông cứ chửi đi, tôi không cãi lại là được.”

– — Ai mà ngờ chuyện sẽ như thế này đều là do người đàn bà Trình Tú Vân đó!

Nghĩ đến đây, đáy mắt ông cụ Ôn thoáng qua tia sát ý: “Nể phần nó là mẹ ruột của Như Quy, có một số chuyện tôi không muốn làm tới cùng, nhưng có vài người “chó thì vẫn quen ăn phân”!”

– — Lần này ông cụ phải khiến Trình Tú Vẫn trả giá đắt!

Đối với điểm này, Tư lệnh Tiêu rất tán thành: “Thật ngoan cố, trước kia ông quá nhân từ như đàn bà, nếu đổi lại là tôi thì tôi đã sớm làm rồi!”

– — Ông cụ Ôn hận không nện một quyền lên bàn.

Phác Kiến Nghĩa lo lắng 2 người họ sẽ gây ra chuyện phạm pháp, vội vàng nói: “Cháu hiểu tâm tình của 2 vị, có điều là 2 vị tuyệt đối không thể làm bừa được.”

Gia tộc như bọn họ đều có kẻ thù chính trị, “kéo một sợi tóc mà động cả người”, một khi bị người khác nắm được cán, hậu quả không thể lường nổi.

Ông cụ Ôn trừng mắt: “Nếu như cậu muốn khuyên tôi bỏ qua cho con đàn bà đó thì cậu im đi vẫn chưa muộn!”

Phác Kiến Nghĩa nói: “Không phải cháu muốn khuyên ông cụ ngài tha cho người đàn bà đó, cháu chỉ cảm thấy chuyện này không thể làm lớn, điều quan trọng nhất hiện nay chính là buộc người đàn bà đó từ bỏ ý nghĩ tố cáo Như Quy.”

Sau đó ở vùng lân cận, bọn họ tìm được không ít người chứng kiến tận mắt, cuối cùng biết được là Trình Tú Vân tự mình ngã xuống chứ không phải bị Ôn Như Quy xô ngã, có điều Ôn Như Quy đã từng bóp cổ Trình Tú Vân.

Dựa theo thân phận của Trình Tú Vân, dù Ôn Như Quy có lý do gì, chắc chắn đa phần người đời sẽ không đứng về phía anh.

Ông cụ Ôn hừ một tiếng: “Cái này thì cậu yên tâm, để tôi giải quyết cho.”

Không thể giết chết Trình Tú Vân bằng 1 phát súng được, nhưng để bà ta từ bỏ tố cáo, chuyện cỏn con này ông cụ vẫn có cách làm được.

Bấy giờ, trong lòng ai nấy đều có một ý nghĩ, đó chính là bọn họ phải dùng hết khả năng xử lý xong xuôi chuyện này, không thể lại để Đồng Tuyết Lục gặp rắc rối nữa.

Cô chăm sóc cho Ôn Như Quy đã đủ mệt lắm rồi, chuyện còn lại cứ giao cho bọn họ.

===

Sau khi Đồng Tuyết Lục ăn cơm xong, cô nắm tay Ôn Như Quy nói chuyện với anh ở phòng khách.

Phần lớn thời gian đều là cô nói, Ôn Như Quy ngơ ngác nhìn cô, thỉnh thoảng nhìn về phía bên cạnh, sắc mặt sẽ thay đổi trong nháy mắt.

Đồng Tuyết Lục biết “Tiểu Húc” tạm thời sẽ không rời đi, cách để tiếp cận căn bệnh này vẫn là phải uống thuốc.

Nhưng hiện nay ở trong nước, việc chữa trị căn bệnh này vẫn là không. Nếu như cô dẫn Ôn Như Quy đến bệnh viện thật, chắc chắn bác sĩ sẽ lập tức tuyên bố anh là người bị bệnh thần kinh.

Cô nhớ đến thầy của anh là Tiêu Bác Thiệm và Tô Việt Thâm.

Những thành viên khác trong gia đình của Tiêu Bác Thiệm đều ở nước Mỹ, có lẽ ông ấy có thể giúp một tay là cung cấp mấy tài liệu liên quan.

Có điều như vậy, bệnh tình của Ôn Như Quy sẽ không thể giấu diếm được nữa.

Thật ra dù cô có cố ý giấu diếm, tình hình hiện tại cũng không còn giấu được nữa, trong thời gian ngắn Ôn Như Quy hoàn toàn không thể trở về căn cứ được.

Quá trình chống lại bệnh tật đã được định sẵn là không dễ dàng, nhưng Ôn Như Quy không từ bỏ bản thân mình, người nhà và bạn bè cũng không từ bỏ, cô có lý do gì để không kiên cường?

Nghĩ đến đây, cô xua tan nỗi khổ sở trong lòng, nhìn anh cười nói: “Như Quy, chúng mình đi tắm nhé.”

Vừa nói cô vừa tiến đến, nhỏ giọng nói bên tai anh: “Là tắm kiểu uyên ương ấy.”

Cuối cùng mặt của Ôn Như Quy đỏ lên, cuối cùng nhìn vào chẳng còn chút huyết sắc.

Trước kia không cảm thấy, lúc này Đồng Tuyết Lục mới phát hiện mình nhớ dáng vẻ hở chút là xấu hổ của anh biết bao.

Cô đứng lên kéo tay anh, nói: “Đi thôi, hôm nay em đi nhiều quá, em sắp mệt chết rồi này, lát nữa anh xoa bóp cho em nhé.”

Ôn Như Quy mặc cho cô kéo mình vào phòng tắm, suốt dọc đường cũng không hề lên tiếng.

Mãi cho đến trước cửa phòng tắm, anh tỏ ra vẻ mặt hung hăng với không khí trước mặt, sau đó dùng sức đóng cửa, nhốt “Tiểu Húc” lại bên ngoài phòng tắm.

– — Bà xã của anh, anh không cho phép gã đàn ông khác thấy cơ thể của cô!

Đồng Tuyết Lục vờ như không thấy hành động của anh, nhẹ nhàng giúp anh cởi quần áo, lại cởi đồ cho mình.

Đây không phải lần đầu tiên cả 2 thẳng thắng nhìn nhau như vậy, chẳng qua lần này, trong mắt cả 2 không có bất cứ tình dục nào.

Cởi đồ xong, lúc này Đồng Tuyết Lục mới phát hiện cánh tay, còn có lưng sau của anh không biết từ lúc nào đã có không ít vết bầm và vết thương, những vết thương đó nhìn vào còn rất mới, có thể thấy là vừa gây nên.

Cô sờ lên vết đỏ thật dài trên cánh tay anh: “Đau không?”

Ánh mắt Ôn Như Quy từ đầu chí cuối đều đặt trên người cô: “Không đau.”

Lúc ấy anh nhốt mình vào nhà kho, đầu đau đến độ sắp nổ tung, cho nên anh lấy cơ thể mình va vào vách tường, muốn mượn việc này để xoa dịu cơn đau đầu.

– — Cơ thể đau đớn khiến cơn đau đầu của anh được hóa giải, thậm chí mang còn đến một loại khoái cảm kỳ dị.

Nhưng anh không thích trông thấy sự lo âu nơi đáy mắt cô: “Sau này anh sẽ không làm thế nữa.”

Ánh mắt Đồng Tuyết Lục sáng lên, tiến đến hôn “Chụt” một cái lên mặt anh: “Thế thì một lời đã định, sau này dù em có còn ở bên anh hay không, anh đều không được làm ra chuyện tổn thương đến mình, được không?”

Độ phối hợp của anh tốt hơn so với tưởng tượng của cô, điều này cho cô niềm tin vô cùng lớn.

Người có bệnh tâm lý, điều đáng sợ nhất chính là bọn họ mất hết hứng thú và hy vọng với thế giới này, không còn quan tâm bất cứ điều gì.

– — Nhưng anh quan tâm cô, điều này đã có thể thắng xa mấy người bệnh khác.

Ôn Như Quy thoáng dừng rồi gật đầu: “Được.”

===

Đến khi đã tắm rửa xong xuôi, 2 người không đi đến phòng khách chúc mọi người ngủ ngon mà đi thẳng về phòng.

Đồng Tuyết Lục trèo lên giường, ánh mắt Ôn Như Quy vẫn còn nhìn chằm chằm cô, dường như sợ vừa nhắm mắt lại là cô sẽ biến mất trước mắt mình.

Đồng Tuyết Lục với tay đến lồng vào mười ngón tay anh: “Đừng lo, em sẽ không biến mất đâu, anh nhìn tay chúng mình đang nắm lấy nhau này, không phải nếu em vừa rời khỏi là anh sẽ cảm nhận được ngay sao?”

Ôn Như Quy cúi đầu nhìn vào ngón tay 2 người quấn quýt, tiếp sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm cô, không thèm chớp mắt.

– — Lần này, anh không muốn phối hợp.

Đồng Tuyết Lục thở dài trong lòng: “Vậy thì em phải ngủ đây, lát nữa anh nhìn mệt rồi thì ngủ đi nhé.”

Bệnh của anh không phải trong một lúc liền có thể khá ngay được, đây là một trận chiến trường kỳ.

Muốn chăm sóc cho anh, trước hết cô cần chăm sóc tốt cho mình và đứa nhỏ, cho nên cô phải ngủ.

Bên ngoài có chú Tông và Phác Kiến Nghĩa, dù nửa đêm Ôn Như Quy phát bệnh thì anh cũng sẽ không chạy ra ngoài tứ hợp viện.

Nói xong, cô nhắm mắt lại, từ từ chìm vào mộng đẹp.

Đêm nay đã định là một đêm không ngủ, người của 2 nhà Ôn, Tiêu hầu như không hề chợp mắt.

===

Ngày thứ 2, ông cụ Ôn được Phác Kiến Nghĩa tự mình chở đến căn cứ, sau đó nói rõ tình trạng của Ôn Như Quy cho Viện trưởng Trang và cả Tiêu Bác Thiệm.

Viện trưởng Trang cực kỳ khiếp sợ: “Ngày thường nhìn đồng chí Ôn bình thường như vậy, sao lại đột nhiên…”

Ông cụ Ôn thở dài nói: “Hồi nhỏ nó từng phát bệnh một lần, tôi còn tưởng nó khỏi bệnh rồi, tình trạng hiện giờ của nó chỉ sợ không thích hợp đảm nhiệm chức sở trưởng nữa. Vì không để trễ nải việc nghiên cứu của căn cứ, tôi không thể làm gì khác hơn là đích thân tới đưa đơn từ chức thay nó.”

Viện trưởng Trang nhìn đơn từ chức, chân mày nhíu lại: “Chuyện này tôi vẫn phải báo lại với cấp trên, có điều tình trạng hiện tại của Như Quy, quả thực không thích hợp trở về căn cứ, trước tiên tôi phê cho cậu ấy nghỉ dài hạn vậy.”

Ôn Như Quy là nhân tài hiếm có, mấy năm gần đây vì đào tạo anh, quốc gia đã đầu tư không ít sức người và sức của, hiện nay là lúc quốc gia đang cần nhân tài, ông ấy thật sự không muốn mất đi nhân tài này.

Ông cụ Ôn còn muốn nói nhưng lại bị Viện trưởng Trang ngắt lời: “Tư lệnh Ôn, tôi biết ông muốn nói gì. Nhưng năm đó Như Quy có thể khoẻ lại thì tôi tin lần này cậu ấy cũng có thể khoẻ lại thôi, tôi có niềm tin với cậu ấy!”

Ông cụ Ôn nặng nề gật đầu: “Ông nói đúng, Như Quy nhất định sẽ khoẻ lại.”

Trong mắt người khác, căn bệnh này giống như bệnh thần kinh, trước khi qua đây, ông cụ Ôn đã chuẩn bị tâm lý sẵn, còn ngỡ rằng sẽ gặp cảnh tượng bị giễu cợt. Nhưng lời nào của Viện trưởng Trang cũng đều lo nghĩ vì Ôn Như Quy, khiến ông cụ không thể không xúc động.

Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Viện trưởng, 2 người ông cụ Ôn và Phác Kiến Nghĩ lại đi đến phòng thí nghiệm của Tiêu Bác Thiệm.

Tiêu Bác Thiệm bình tĩnh hơn Viện trưởng Trang nhiều, thở dài một tiếng nói: “Căn bệnh này của Như Quy, hồi trẻ ở Mỹ tôi từng nghe thấy, năm đó khi thấy Như Quy, tôi cũng có hơi nghi ngờ thằng bé có bệnh tâm lý.”

Phác Kiến Nghĩa không nhịn được hỏi: “Năm đó bác trai biết Như Quy như vậy sao lại đồng ý nhận anh ta làm học sinh?”

Tiêu Bác Thiệm: “Người mắc bệnh này thường sẽ có thiên phú hơn người khác ở một lĩnh vực nào đó. Khi đó tôi phát hiện Như Quy vô cùng nhạy cảm với những con số, rất nhiều đề số học thằng bé vừa nghe liền hiểu ngay, tôi bèn muốn xem có thể khai thác được thiên phú của thằng bé ở phương diện này hay không.”

“Sự thật chứng minh thằng bé quả là một nhân tài, sau đó nó còn từ từ khá lên, có điều không ngờ sau nhiều năm như vậy nó lại tái phát. Ông cụ Ôn chớ khổ sở, tôi sẽ về viết thư hỏi thử anh cả với anh hai tôi, xem ở bên Mỹ có cách nghiên cứu và chữa trị nào tốt hơn đối với căn bệnh này hay không.”

Ánh mắt ông cụ Ôn đỏ bừng, xúc động cầm lấy tay ông ấy nói: “Cảm ơn ông, Viện trưởng Tiêu, ông thật là người có ơn lớn với Ôn gia chúng tôi!”

Năm đó là ông ấy cứu Ôn Như Quy, hôm nay Ôn Như Quy xảy ra chuyện, cho đến giờ ông ấy cũng chưa từng muốn từ bỏ anh.

– — Phần nhân tình này, ông cụ Ôn sẽ nhớ kỹ trong lòng.

Tiêu Bác Thiệm kiêm mấy chức vụ, lại là Chủ tịch Hiệp hội Khoa học, lại là viện trưởng Viện Nghiên cứu số 5 của Bộ Quốc phòng, còn là phó bộ trưởng của Bộ Công nghệ Máy móc thứ 7, có điều mọi người đều thống nhất gọi ông ấy là viện trưởng.

Tiêu Bác Thiệm cầm tay ông cụ: “Ông cụ Ôn đừng khách sáo, Như Quy là học sinh của tôi, dù có thể nào tôi cũng sẽ không bỏ rơi thằng bé!”

Hoạn nạn mới thấy chân tình, phản ứng của mọi người khiến tâm tình nặng nề của ông cụ Ôn thanh thản hơn nhiều.

===

Để không gây ra những loại suy đoán, cũng vì lo nghĩ đến danh dự của Ôn Như Quy, cuối cùng căn cứ tuyên bố với bên ngoài rằng cơ thể Ôn Như Quy mệt mỏi đến suy sụp, bác sĩ dặn dò anh nên nghỉ ngơi, căn cứ suy xét tình trạng của anh đã phê cho anh nghỉ dài hạn 1 năm.

Còn vị trí sở trưởng do anh đảm nhiệm sẽ tạm thời do người khác phụ trách, chờ sau khi cơ thể anh bình phục sẽ trở lại tiếp tục đảm nhiệm vị trí sở trưởng.

Người của căn cứ nghe được tin này đều cảm thấy vô cùng khiếp sợ, sau khi hết khiếp sợ liền bàn bạc muốn đến hỏi thăm sức khoẻ Ôn Như Quy nhưng bị Viện trưởng Trang ngăn cản.

Ông ấy nói Ôn Như Quy phải nghỉ ngơi, chốc nữa ông ấy sẽ mang sự quan tâm của mọi người dành cho anh sang đó.

Mọi người nghe vậy bèn rối rít lấy tiền và phiếu gộp lại mua không ít đồ bổ để Viện trưởng Trang mang theo, còn viết thư khích lệ, chúc anh sớm ngày bình phục.

Chỉ có 2 người Chu Diễm và Hoàng Khải Dân là không tin lời giải thích của Viện trưởng Trang.

Nhất là Chu Diễm, bởi vì ngày đó anh ta ra ngoài tìm Ôn Như Quy đã nghe không ít tin tức khiến anh ta kinh hãi, sau đó Ôn Như Quy cũng không trở lại căn cứ nữa.

Trong lòng anh ta đã hơi đoán ra được một ít, nhưng không nói với những người khác.

Khi Viện trưởng Trang đi đến Ôn gia, 2 người bọn họ cũng vội vàng xin nghỉ để đi theo.

Sau khi đi đến Ôn gia, cuối cùng Chu Diễm cũng biết rốt cuộc là không đúng chỗ nào.

Cảm xúc của Ôn Như Quy tuy rằng ổn định hơn ngày đó một chút, nhưng cũng chỉ tương đối mà thôi.

Kể từ sau khi suy sụp, Tiểu Húc như hình với bóng, ngày nào cũng xuất hiện trước mặt anh. Trước kia không biết thì vẫn ổn, hiện tại đã biết Tiểu Húc là hư ảo, nhận thức này sẽ khiến anh suy sụp hết lần này đến lần khác.

Viện trưởng Trang và Chu Diễm, còn có Hoàng Khải Dân sang đó, điều trông thấy chính là một Ôn Như Quy không có bất kỳ phản ứng gì với mọi thứ xung quanh. Cũng không thể nói chuyện, không hề đáp lại mọi thứ.

– — Có lẽ trừ Đồng Tuyết Lục ra, anh làm như không nhìn thấy được bất cứ ai.

Ôn Như Quy như thế khiến 3 người họ đều vô cùng khó chịu.

Nhất là 2 người Chu Diễm và Hoàng Khải Dân, ở căn cứ, tình cảm giữa 3 người bọn họ là tốt nhất.

Mặc dù ngày thường hay so sánh người yêu lẫn nhau, không thì đả kích và cười nhạo đối phương, nhưng bọn họ quan tâm nhau như anh em, cho đến bây giờ đều không phải giả.

Trên đường về cả 2 trầm mặc rất lâu cũng không hề lên tiếng.

Rất lâu sau, Chu Diễm mới nói: “Không phải lúc trước Như Quy có nói muốn chế tạo một món đồ tên gì là bếp điện từ gì đó dùng trong nhà cho bà xã của anh ấy à? Chúng ta về hãy cùng nghiên cứu với anh ấy, anh cảm thấy sao?”

Hoàng Khải Dân ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực: “Ngày thường anh khiến người khác cảm thấy không đáng tin cậy lắm, nhưng lần này lời của anh lại vô cùng đáng tin, tôi cảm thấy có thể!”

Chu Diễm giơ tay lên đánh một quyền vào anh ta: “Đúng là thằng cha xấu xa không nói ra được lời nào tử tế!”

Đương nhiên muốn chế tạo bếp điện từ, bọn họ không thể âm thầm hành động, sau khi trở về căn cứ, 2 người xin phép Viện trưởng Trang.

Viện trưởng Trang lập tức phê chuẩn, chẳng qua chỉ dặn dò bọn họ không được bỏ quên nhiệm vụ và công việc của căn cứ.

Thấy Ôn Như Quy trở thành dáng vẻ như ngày hôm nay, trong lòng ông ấy cũng vô cùng tiếc nuối, nếu có thể khiến anh khỏe lại sớm một tí, ông ấy sẽ vô cùng vui như được mùa!

2 người đương nhiên không thể không đồng ý.

===

Tuy rằng đã xin nhờ vả phía Tiêu Bác Thiệm, nhưng “trứng gà không đặt hết vào trong một rổ”, Đồng Tuyết Lục không dám đặt hết tất cả hy vọng vào một mình ông ấy được.

Sau khi đã bàn bạc với ông cụ Ôn, cô quyết định đến nhờ sự giúp đỡ của Tô Việt Thâm.

Tô Việt Thâm có chỗ đứng vững chãi ở phía Nam, nhờ theo cuộc cải cách, mở cửa và thành lập đặc khu kinh tế, việc làm ăn của anh ấy ngày càng phát đạt, việc giao thiệp cũng ngày càng rộng.

Bên phía anh ấy hẳn có thể có cách tìm một bác sĩ tâm lý bên Hương Giang để giúp đỡ.

– — Quyết định này vô cùng chính xác.

Sau khi Tô Việt Thâm biết được tình trạng của Ôn Như Quy, lập tức nhận lời nhờ vả.

Sau đó từ phía tỉnh Việt, anh ấy đã gửi đến một đống món đồ bổ đắt tiền, sau đó chưa đến 3 ngày anh ấy đã mang đến một tin tốt cho mọi người – anh ấy đã liên hệ được với 1 bác sĩ tâm lý rất nổi tiếng ở Hương Giang.

Chỉ là vì nội địa chưa khai thông với Hương Giang, mà thân phận của Ôn Như Quy lại đặc biệt nên không thể tuỳ tiện ra ngoài, đối phương muốn đến cũng không dễ dàng, người đó cần một chút thời gian.

– — Tin tức này khiến tất cả mọi người đều phấn khởi.

Ông cụ Ôn lại cầm tay chú Tông, lần nữa xúc động đến lệ nóng doanh tròng.

Tâm tư của 2 nhà Ôn, Tiêu đều đặt trên người Ôn Như Quy, nhưng không vì thế mà bọn họ bỏ qua cho Trình Tú Vân.

===

Gần đây cuộc sống của Trình Tú Vân vô cùng bất ổn.

Sau khi được đưa đến bệnh viện, bà ta ở một mình trong đó, không có một ai sang thăm bà ta, càng không có ai chăm sóc cho bà ta, ăn uống ngủ nghỉ đều phải tự mình làm.

Bởi vì trán bị ngã quá nghiêm trọng nên bà ta thường xuyên đau đầu. Có lúc cơn đau đầu trỗi dậy làm bà ta hận không thể đập đầu vào tường.

Bác sĩ kiểm tra cho bà ta, nói rằng đầu do ngã nên để lại hậu di chứng, ông ta cũng không còn cách nào.

Bà ta tức muốn chết, vốn định ra viện sẽ lập tức đi tố cáo Ôn Như Quy.

Nhưng bà ta chưa kịp hành động, anh cả của bà ta đã từ Tân Thị chạy đến bệnh viện Bắc Kinh, vừa gặp đã hung hăng cho bà ta 2 cái tát.

“Tôi đã bảo cô đừng đối đầu với Ôn gia, cô muốn hại cả Trình gia chúng tôi nhà tan cửa nát mới chịu phải không?”

Ban đầu chống lại Ôn gia là muốn kéo Ôn gia xuống để Trình gia bọn họ bước lên, cộng thêm khi đó mấy người lớn cưng chiều Trình Tú Vân, cho nên mọi người mới đoàn kết chống lại Ôn gia.

Nhưng 20 mấy năm rồi, Trình gia bọn họ chẳng chiếm được điều gì tốt, ngược lại bị ép đến nổi không ngóc đầu lên được.

Con trai ông ta bắt giam vì giả danh thành tích thi đại học, ông ta bị đơn vị sa thải. Bây giờ ở Tân Thị, Trình gia bọn họ giống như con chuột qua đường.

Tuy rằng trong lòng rất không cam, nhưng lần dạy dỗ đau thương khi đó đã khiến bọn họ hoàn toàn ý thức được rằng bọn họ không đấu lại Ôn gia, nếu như còn muốn đấu nữa, e rằng sẽ nhà tan cửa nát mất.

Vì thế sau khi trở lại Tân Thị, mấy anh em Trình gia bọn họ ngồi lại bàn bạc với nhau, cuối cùng quyết định từ bỏ mọi ân oán với Ôn gia, kể từ giờ sẽ rút đuôi làm người.

Bọn họ cũng từng khuyên nhà thông gia, có điều Sử gia vốn không nghe khuyên bảo, bọn họ không thể làm gì khác hơn là vạch rõ ranh giới với mấy người kia.

Sử gia muốn tìm chỗ chết, bọn họ không lo được, cũng không muốn lo, nhưng lần này bởi vì Trình Tú Vân mà 3 người cháu của ông ta đều đã bị đơn vị sa thải!

Sau khi bọn họ hỏi thăm, mới biết là Trình Tú Vân lại đi trêu chọc Ôn gia.

Bên phía Ôn gia bảo người mang lời nhắn đến cho bọn họ, bảo bọn họ phải thuyết phục Trình Tú Vân từ bỏ tố cáo, nếu không tiếp theo sẽ trả thù nghiêm trọng hơn.

Anh cả Trình nhận được tin, lập tức chạy thẳng đến đây chẳng dám dừng, vừa gặp đã không kìm chế được mà cho bà ta 2 cái tát.

Trình Tú Vân bị đánh lệch mặt, lỗ tai ong ong: “Anh cả, anh bị bệnh hả? Anh vừa tới đã không phân rõ phải trái đúng sai đánh tôi, lần này tôi đã nắm được chuôi của Ôn gia, anh sợ bọn họ làm chi?”

Anh cả Trình chỉ vào bà ta, mắng: “Tốt nhất cô hãy từ bỏ ý nghĩ này ngay cho tôi, nếu không Trình gia chúng tôi sẽ đoạt tuyệt quan hệ với cô, sau này cô cũng đừng nhận người anh cả là tôi này!”

Trình Tú Vân tức muốn hộc máu: “Anh cả…”

Lời còn chưa nói hết, anh cả Trình đã xua tay ngắt lời bà ta: “Cô không cần nói gì hết, cô muốn nói rằng mình không muốn từ bỏ việc tố cáo chứ gì?”

Trình Tú Vân tức đến độ lồng ngực phập phồng lên xuống.

Bà ta không muốn buông tha, nhưng lúc này Sử Tu Năng đã vào tù rồi, nếu như đoạn tuyệt quan hệ với nhà mẹ thật thì sau này xảy ra chuyện gì cũng không còn bất kỳ ai giúp được bà ta.

Vì thế, bà ta không thể không từ bỏ tố cáo.

Không thể tố cáo Ôn Như Quy, bản thân còn bị ngã đập đầu, đúng là tiền mất tật mang.

– — Tức chết bà ta!

===

Phán quyết bên phía Sử Tu Năng cuối cùng đã hạ xuống.

Bởi vì không phải do ông ta chủ mưu, cộng thêm mới tham gia gây án 2 lần, cho nên ông ta không bị xử bắn mà bị tuyên án chung thân.

Cháu trai của Sử Tu Năng là Sử Tuấn Quân thì bị tuyên xử bắn, cha của anh ta là anh hai Sử, sau khi biết tin đã trúng gió nằm liệt giường.

2 đứa con trai đều bị xử bắn, người ngoài nhìn đều cảm thấy vô cùng thê thảm.

Có điều cả Sử gia đều là tội phạm, ở phía bên Tân Thị, Sử gia cũng đã thành con chuột qua đường, bạn bè thân thích đều dồn dập vạch rõ ranh giới với bọn họ.

Còn 2 hôm nữa là Sử Tu Năng sẽ bị đưa đến nông trường lao động cải tạo gian khổ nhất Tây Bắc để lao động cải tạo. Một chuyến đi này có thể cả đời cũng không còn gặp mặt.

Trình Tú Vân muốn gặp mặt ông ta một lần, sẵn tiện kết thúc cuộc hôn nhân với ông ta!

Lúc này Sử Tinh Nhuỵ như một con nhím, căn bản không nghe lời bà ta, Trình Tú Vân không có ý định dẫn con bé đi gặp Sử Tu Năng mà một mình đi thẳng đến nhà tù.

Nhưng mới vừa ra khỏi cửa chưa đến 10 phút, bà ta đã bị một người phụ nữ cản đường.

Người phụ nữ nọ có thân hình cao lớn và khỏe mạnh, tựa như một ngọn núi nhỏ.

Trình Tú Vân muốn vòng qua bà ta, nhưng người phụ nữ lại nhích người một cái chặn đường bà ta.

Bà ta nhíu mày nói: “Bà muốn làm gì?”

Người phụ nữ chỉ thẳng mũi bà ta mắng: “Con ả hèn hạ, tao còn tưởng cái mã ngoài mày đẹp đến nhường nào, không ngờ lại là bộ dạng bà già, mày còn dám dụ dỗ chồng của tao hȧ?”

Trình Tú Vân nhíu mày: “Bà nói bậy bạ gì đó? Tôi không quen chồng bà, tôi cũng không có dụ dỗ bất kỳ gã đàn ông nào!”

Người phụ nữ trừng mắt: “Có phải mày tên Trình Tú Vân, từ Tân Thị tới đây, còn có một đứa con gái 10 tuổi không?”

Trình Tú Vân gật đầu: “Đúng vậy, nhưng tôi không có dụ dỗ chồng bà, tôi thật sự không biết chồng bà là ai mà!”

Người phụ nữ hừ một tiếng: “Chuyện tới nước này mày còn dám cãi, con ả hèn hạ, tao đánh chết mày!”

Vừa nói vừa tiến lên túm tóc bà ta, bàn tay như chiếc quạt hương bồ tát “Chát chát chát” vào mặt bà ta.

Sức lực của người phụ nữ rất lớn, mặt Trình Tú Vân lập tức bị đánh sưng lên.

“A a a người đâu, cứu mạng với…”

Bà ta cảm thấy mình sắp điên mất rồi, người phụ nữ này cũng không biết từ đây chạy đến đây.

– — Bà ta vốn không quen biết 2 vợ chồng họ!

Người đi đường bu vào xem.

Không chờ mọi người mở miệng khuyên nhủ, người phụ nữ lập tức “vừa ăn cướp vừa la làng” nói: “Mọi người phân xử cho tôi với, tôi sinh cho chồng mình 5 đứa con, chăm sóc cho cha mẹ chồng đến cuối đời, nhưng ả đàn bà này đột ngột chạy tới dụ dỗ chồng tôi, bây giờ chồng tôi muốn ly dị với tôi, nói thử xem tôi có nên đánh ả không?”

Mọi người vốn thấy bà ta đánh người thì muốn lên Cục Công an báo án, bây giờ nghe thấy lời này, lập tức bắt đầu chỉ trích Trình Tú Vân.

“Ả dâm đãng này, nếu ở thời 10 năm trước nhất định sẽ bị bắt đi quanh chợ cho người ta bêu rếu rồi!”

“Chứ sao nữa, đời này tôi ghét nhất là loại hồ ly tinh dụ dỗ chồng người, nên đánh cho mạnh vào!”

Trình Tú Vân tức muốn hộc máu: “Tôi không có.”

Bà ta cảm thấy đám người này quả là trong đầu có bệnh, chứ làm sao người đàn bà này nói gì mà bọn họ cũng tin?

Trong đầu bà ta đột nhiên hiện lên tình cảnh ngày đó Ôn Như Quy bị mọi người mắng.

Nhưng bà ta vừa há miệng muốn tranh biện, người phụ nữ đã vung xuống 3 cái tát “Chát chát chát”.

Mặt bà ta sưng tấy, môi bị rách, tóc bị người phụ nữ bứt ra một nhúm to.

Người xung quanh không ai đứng ra giúp bà ta, ngược lại còn vỗ tay khen ngợi.

“Dám dụ dỗ chồng người khác, đánh nát mặt ả đi!”

Người phụ nữ đánh đủ rồi thì vứt bà ta xuống đất.

Sau đó nhổ mấy bãi nước miếng vào mặt bà ta: “Sau này đừng để tao gặp mày, nếu tao gặp mày một lần thì tao sẽ đánh một lần!”

Nói xong, ưỡn ngực phách lối rời đi.

Người đi đường chỉ chỉ chỏ chỏ Trình Tú Vân.

“Dáng vẻ vừa già lại vừa xấu, lại còn đi dụ dỗ đàn ông, không biết xấu hổ!”

“Chứ còn gì, không biết lấy tự tin ở đâu!”

“Con đĩ già, cả người lẳng lơ thật khiến người ta chán ghét!”

Trình Tú Vân bị nghẹn khí, hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.

[HẾT CHƯƠNG 146]


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.