Được vào nông trường hái quả rất thú vị, không chỉ được hái, còn có thể vừa hái vừa ăn.
Ông nội Cố đứng bên cạnh chú ý an toàn, nhìn bốn đứa trẻ chơi đùa nhảy lên nhảy xuống, tâm tình rất vui vẻ.
Nông trường này vốn là của Cố gia, nhưng bây giờ đã cho thuê, hàng năm thu hoạch không tệ.
Năm nay ông nội Cố trở về nên mang đám trẻ con đến chơi.
Buổi chiều hái quả trở về, Giang Thần phát hiện chân mình bị muỗi đốt mấy nốt, thể chất Vệ Mông còn hút muỗi hơn, vừa ngứa vừa đau.
Bà nội Cố mang cao ra cho họ: “Cháu trai, đừng gãi nữa, rách da đó”.
Vệ Mông khóc hu hu nói: “Ngứa quá, muỗi ở đây ghê dữ”.
Bà nội Cố là một người tao nhã, cười không lộ răng: “Đúng rồi, rất ghê.
Trong phòng mấy đứa bà đã đốt nhang muỗi rồi, trước khi ngủ nhớ xịt thêm ít nước hoa vào nhé”.
Chân Giang Thần không bị đốt nghiêm trọng như Vệ Mông, xoa chút cao đã không còn ngứa, cảm thấy rất hiệu quả.
Cậu giơ đôi chân trắng nõn của mình lên khoe với Vệ Mông: “Nhìn này, tao có sao đâu”.
Cố Hâm nhìn chân cậu một cái, rồi ngoảnh mặt sang hướng khác.
Bữa tối bốn đứa nhỏ cùng ăn cơm với ông bà nội Cố, Tưởng Nhất Bách ngọt miệng, dỗ cho hai ông bà cười ha ha.
Ông nội Cố và bà nội Cố muốn dưỡng sinh nên đi ngủ rất sớm.
Bốn cậu nhóc ngồi ở sân lớn hóng mát, mỗi người ôm một nửa quả dưa hấu, cầm thìa chậm rãi xúc ăn.
Vệ Mông ăn nhanh, ăn xong còn cướp của Giang Thần, giải quyết nốt nửa trái dưa của cậu.
Cậu ta vỗ bụng nói: “Không cần nghe mẹ càu nhàu, thật đúng là thoải mái ghê!”
Giang Thần: “Không phải mày cũng đến nhà ông bà rồi sao?”
Vệ Mông: “Ừ thì thế, nhưng chú hai chú ba nhà tôi đều ở nông thôn, đông con nhiều cháu, lại đều còn bé tí xíu.
Tôi coi như là anh lớn trong nhà, chuyện gì cũng phải làm, mệt chết thôi”.
Tưởng Nhất Bách nằm trên chiếc ghế dựa của ông nội Cố, đung đa đung đưa, gác chân lên nói: “Nhà Mông Mông có nhiều người thân, nhất định là náo nhiệt lắm”.
Vệ Mông: “Cũng được, hồi Tết thì náo nhiệt thât.
Nhà tôi ở trong xóm, có nhà trong xóm mổ lợn, hàng xóm đều sẽ đến giúp, vui lắm.”
Giang Thần không khỏi nhớ đến nhà nội của mình, ông bà luôn thiên vị chú hai, không vui vẻ như nhà Vệ Mông.
Nhà ông bà nội Giang Thần cũng không phải nhà giàu có, nhưng luôn cho rằng mình là kẻ có tiền, chỉ sợ đám trẻ con tranh giành tài sản với nhà chú hai.
Cố Hâm và Vệ Mông biết chuyện trong nhà cậu, nhưng quen nhau lâu rồi nên chẳng ai kiêng kỵ mấy thứ này.
Chỉ có riêng Tưởng Nhất Bách không biết chuyện trong nhà Giang Thần.
Tưởng Nhất Bách nói: “Bố mẹ tôi cũng nhiều anh chị em, nhưng chỉ biết tranh giành tài sản thôi”.
Vệ Mông sợ hãi thán phục: “Oa, nhà giàu có nha!”.
||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
Gia cảnh Giang Thần và Vệ Mông giống nhau, chỉ được coi là gia đình bình thường, không thể coi là nhà giàu được.
Cố Hâm cười nói: “Nhà nó giàu thật đấy”.
Tưởng Nhất Bách cười ha ha: “Không nói dối mấy ông đâu, tôi có tài sản ngàn vạn chờ kế thừa”.
Vệ Mông giả làm nữ sinh nhỏ, nâng mặt lên nói: “Vậy sau này ông sẽ kế thừa công ty gia đình à?”
Tưởng Nhất Bách nghĩ nghĩ, nói: “Chắc vậy”.
Vệ Mông lập tức nói: “Thoải mái thế sao, Bách à, sau này em dựa cả vào anh đấy!”
Tưởng Nhất Bách: “Sao không nhờ Cố Hâm ấy, sau này nó cũng thừa kế gia nghiệp đó”.
Cố Hâm: “Nhà tôi không có quyền kế thừa này”.
Tưởng Nhất Bách: “Chắc là do tư tưởng nhà tôi hơi hạn hẹp, nếu người nhà tôi có tư tưởng thoải mái như cô chú thì tốt rồi”.
Giang Thần dựa vào ghế, hai tay đan nhau gối sau đầu, ngước nhìn bầu trời, nói: “Nghĩ nhiều thế làm gì, bây giờ ông mới mười bảy tuổi, chờ khi kế nghiệp cũng là chuyện của mười mấy năm sau.
Bây giờ cứ sống cho thoải mái đi, muốn làm gì thì làm”.
Cậu nói rất có lý, Tưởng Nhất Bách nghe lời, gật đầu.
Cố Hâm nhìn Giang Thần, cũng học theo cậu ngắm nhìn bầu trời, chỉ còn Vệ Mông đang nhớ thương dưa hấu ướp lạnh.
Ngôi sao kia có gì mà đẹp, dưa hấu ngon thế này, cậu ta còn có thể ăn thêm hai miếng to nữa!
Tưởng Nhất Bách đột nhiên hỏi Vệ Mông: “Mông Mông, sau này ông muốn làm gì?”
Đầu óc Vệ Mông luôn luôn đơn giản: “Còn chưa nghĩ đến, trước tiên cứ thi đỗ đại học đã!”
Tưởng Nhất Bách hỏi Giang Thần: “Còn Thần Nhi?”
Giang Thần: “Công việc nào nhàn thì làm cái đó chứ sao”.
Tưởng Nhất Bách tiện miệng hỏi cả Cố Hâm: “Lão Cố thì sao?”
Mục tiêu của Cố Hâm rất rõ ràng: “Muốn nghiên cứu về trí tuệ nhân tạo, làm cho Thần Thần một người máy gia đình”.
Giang Thần nghiêng đầu nhìn Cố Hâm, hoàn toàn coi lời hắn là lời nói đùa: “Nếu có thể giống tôi như đúc thì tốt, thay tôi đi học, tôi không cần mỗi sáng sớm phải bò lên lớp nữa.
Thoải mái quá đi”.
Vệ Mông nói: “Thần Nhi, trong mơ cái gì cũng có”.
Bốn cậu nhóc ngồi trong sân trò chuyện một lát, mùi đồ nướng từ con phố bên cạnh theo gió bay đến.
Vệ Mông bỗng thấy dưa hấu trong tay không còn ngon nữa: “Các anh em, đi ăn đồ nướng không?”
Con sâu thèm ăn trong Giang Thần sống dậy: “Đi!”.
Cố Hâm ngồi dậy theo, Tưởng Nhất Bách không được lựa chọn nhưng cũng rất thèm ăn.
Bên kia cầu là một con đường ăn khuya ồn ã, chỉ cách một con sông nhưng tiếng ồn đó lại chẳng ảnh hưởng đến Cố gia.
Ban ngày nơi này rất yên tĩnh, nhưng ban đêm lại rất náo nhiệt.
Vệ Mông nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn: “Anh Hâm, nơi này nhiều đồ ăn ngon thế này mà bình thường anh không ăn à!”
Cố Hâm còn chả biết đến con phố bên này.
Mỗi lần hắn về đây đều theo bố tế tổ rồi đi, lúc ăn Tết với ông cũng chỉ có một mình nên không để ý, mà trong Tết, quán nướng không mở nên hắn không biết đến đêm mùa hè của nơi đây phồn hoa náo nhiệt đến thế này.
Các loại quán nhỏ cái gì cũng có, có nhà bán đậu, có nhà bán thịt xiên, có nhà bán cà phê đá, thành công mời gọi Giang Thần và Vệ Mông.
Nhóm họ mua mỗi thứ hai phần, Giang Thần và Cố Hâm một phần, Vệ Mông và Tưởng Nhất Bách một phần.
Nhóm thiếu niên đang tuổi lớn, ăn bao nhiêu cũng hết, ăn từ đầu đường đến tận cuối phố.
Giang Thần lười, nhưng lại bỏ ra phần lớn thời gian tối nay để chụp lại cảnh đẹp này, chụp lại từng món đồ họ nếm qua, lúc ngồi nghỉ ngơi bên bờ sông thì đem ảnh chụp đăng lên vòng bạn bè.
Dương Tú phát hiện ra, liền hỏi cậu đang ở đâu, Giang Thần trả lời là ở quê của Cố Hâm.
Dương Tú định nhắn riêng cho Cố Hâm, cuối cùng ấn nhầm gửi tin nhắn vào nhóm lớp, thành công kéo cả đám bạn học nhảy ra hóng hớt.
Một hồi thảo luận nổi lên, một đám người đòi đến nhà Cố Hâm chơi, Cố Hâm nói, hoan nghênh.
Thế là sáng hôm sau một đám bạn học lớp 8 đều chạy đến, ông Cố bà Cố thấy Cố Hâm có nhiều bạn như vậy, hết sức vui mừng.
Mẹ Cố ở Lan Thành nhận được video của bà nội mà lệ nóng tuôn rơi.
Ba năm học cấp hai bà chẳng mấy khi thấy được nụ cười của con trai, nhưng hôm nay qua video lại nhìn thấy con trai mình đầu mày đuôi mắt đầy nét cười, cũng sáng sủa hơn thời cấp hai rất nhiều.
Cố Hâm dẫn đầu lớp tám thể nghiệm một lần ra sông mò cá.
Cố Gia không thiếu tiền, bố Cố nghe kể bạn học của con trai đến, lập tức thu xếp khách sạn cho hai mươi bạn học.
Đêm đó, cả lũ đều được ăn dưa hấu ướp lạnh, sang con phố đối diện ăn quà vặt.
Lưu Sâm gặm chân gà nướng, hỏi Giang Thần đang ăn đậu hũ bên cạnh: “Ngày mai ông về cùng chúng tôi không?”
Nghe nói bố Cố thuê riêng cho họ một chuyến xe, trưa mai sẽ đưa cả bọn về Lan Thành, thế là các bạn học lớp tám mới biết, nhà lớp trưởng không phải giàu bình thường đâu.
Giang Thần lắc đầu: “À không, tôi sẽ ở đây đến khai giảng, bao giờ Cố Hâm về tôi mới về, có việc gì sao?”
Lưu Sâm gặm xong một cái chân gà, nói: “Không có việc gì, tôi hỏi thế thôi.
Tôi kể với ông chuyện này, buồn cười chết mất”.
Lưu Sâm: “Hôm qua lúc tôi đang xem hình trên vòng bạn bè của ông, em gái tôi ngồi bên cạnh còn hỏi tôi, ông với lớp trưởng là một cặp phải không, ha ha ha, tôi nói sao có thể, hai người là bạn tốt mà, buồn cười nhỉ! Con bé còn nói gì mà đáng yêu nữa chứ, thật không hiểu nổi dạo này nữ sinh đang nghĩ gì”.
Giang Thần vất vả lắm mới quên được Trịnh Cẩn và Tô Tấn Đông: “….”
Bình thường lên lớp Lưu Sâm không thích nói nhiều, hiện giờ đến chỗ này lại không dừng nổi miệng.
Cậu ta tiếp tục nói bô bô: “Có điều, nói cái này chắc ông cũng biết, diễn đàn trường mình còn có chỗ dành riêng cho CP của ông với Cố Hâm, có rất nhiều ảnh chụp nữa”.
Giang Thần tìm lại giọng nói của mình: “CP gì cơ?”
Lưu Sâm: “Ông không biết?”
Giang Thần: “Không biết.”
Lưu Sâm: “Ông lên diễn đàn tìm xem, gọi là cái gì mà sao trời ấy”.
Giang Thần nhìn Lưu Sâm: “Sao ông biết?”
Lưu Sâm bị Giang Thần nhìn mà tê cả da đầu, cậu ta lùi hai bước, xấu hổ cười nói: “…!Lớp chúng ta rất nhiều người biết”.
Giang Thần: “…” Ủa, thế sao chính chủ cậu đây lại không biết?
Lưu Sâm sợ bị Giang Thần tấn công bằng ánh mắt, lập tức ôm xiên thịt chạy đi tìm bạn học khác.
Nếu không bị Trịnh Cẩn và Tô Tấn Đông ảnh hưởng thì chắc là Giang Thần chỉ nghe rồi thôi.
Nhưng hiện giờ cậu không khống chế nổi tay mình, tìm một chỗ ngồi xuống, lấy điện thoại vào diễn đàn Tam Trung.
Cậu vượt qua trang chủ đầy lời thổ lộ, theo từ ngữ mấu chốt của Lưu Sâm để lại, cuối cùng tìm được bài viết ẩn dấu ở một góc mang tên “Biển của Sao Trời”
Giang Thần vừa định ấn vào thì có người vỗ vai cậu, Giang Thần đang mải đào gian tình của mình với Cố Hâm, trong lòng có chút chột dạ, bị giật mình, vẻ mặt căng thẳng.
Nhìn thấy người tới là Cố Hâm, cậu lập tức tắt màn hình điện thoại di động.
Cố Hâm hỏi cậu: “Sao lại chạy ra đây rồi?”
Giang Thần chột dạ nói: “Mệt á.”
Cố Hâm nghi ngờ nhìn cậu, rõ ràng là không tin.
Giang Thần qua nay chơi rất hăng, không thấy mệt mỏi tí nào.
Nhưng Giang Thần có nói gì Cố Hâm cũng không nghi ngờ quá nhiều: “Mệt thật sao?”
Giang Thần: “Ừm, hơi mệt.”
Cố Hâm còn phải chăm lo cho một đám bạn học, khó mà để mắt đến Giang Thần, nhìn điện thoại rồi bảo: “Cũng muộn rồi, hay ông về nghỉ trước đi?”
Giang Thần: “Không sao đâu, tôi đi cùng mọi người cũng được.”
Cố Hâm vừa ngồi xuống, liền có bạn học gọi hắn đến chụp ảnh hộ.
Thừa dịp Cố Hâm sang giúp họ, Giang Thần dựa vào băng ghế đá tiếp tục mở bài viết vừa rồi.
Bức ảnh đầu tiên đập vào mắt cậu chính là tấm ảnh của cậu và Cố Hâm trên sân bóng, hẳn là tấm ảnh trong trận chung kết năm ngoái, hai người họ đang đập tay.
Không đúng, hình như lần trước cậu từng đọc bài viết này, còn tải rất nhiều ảnh chụp của mình và Cố Hâm xuống, sau đó đem link gửi cho Cố Hâm nữa.
Trong đường link toàn là ảnh chụp của cậu và Cố Hâm, không phải chính là đường link của bài viết này chứ?
Lúc này cậu không nhìn ảnh chụp nữa, mà đọc bình luận bên dưới, càng xem mặt càng đỏ!
[ Chị em ơi! Xem tấm ảnh này này! ]
[ Trời ơi dắt tay này! Tôi muốn đặt luôn mông mình lại chỗ này giữ vị trí, không bao giờ ra nữa!]
[ Thần Thần của chúng mình dúi đầu vào ngực Tinh Tinh đó sao? Mẹ ơi, a a a con điên rồi! Hai hôm trước tôi thấy Thần Thần ngồi trên đùi Tinh Tinh, còn nghịch ngón tay người ta nữa, thật hận lúc ấy không mang theo điện thoại, không thể chia sẻ cho chị em.
]
[ Sao mấy người lại xem được tư liệu trực tiếp thế cơ chứ? ]
[ Tấm này đẹp dữ tía má ơi, Thần Thần quay đầu tìm Tinh Tinh đứng phía sau, vừa lúc Tinh Tinh cúi đầu.
Mọi người thấy không, lúc Tinh Tinh nhìn Thần Thần hai mắt sáng bừng lên á!]
Giang Thần nhìn tấm ảnh chụp của người này.
Cậu nhớ được, hôm đó trời rất lạnh, cậu dậy trễ không kịp ăn sáng nên khi tập thể dục giữa giờ xong cậu quay đầu tìm Cố Hâm cùng đi mua bánh mì.
[ Lầu trên mới tới à, tất cả tấm ảnh có Thần Thần và Tinh Tinh, lúc nào hai mắt của Tinh Tinh cũng sáng lấp lánh, tôi nghi ngờ Tinh Tinh thầm mến Thần Thần lâu rồi!]
[Quá ngọt, ngọt chết tôi rồi! A a a! Nữa đi nữa đi! ]
Giang Thần kéo thêm bình luận bên dưới, càng về sau nội dung càng rõ ràng, mỗi hành động cử chỉ của họ đều bị lôi ra phân tích, nếu không phải cậu chưa từng có suy nghĩ yêu đương với Cố Hâm thì đã hoài nghi mình biểu hiện rõ ràng quá rồi.
Còn về chuyện họ phân tích Cố Hâm thầm mến mình, cho dù cậu cũng sắp tin đến nơi, nhưng lý trí níu giữ, cậu biết đây là do đám bạn học nói nhăng nói cuội.
Đám ship CP này thật đáng sợ, biến giả thành thật, đổi trắng thay đen!
Ngón tay Giang Thần run run kéo hết bình luận, sau đó thuận tay tải hết ảnh chụp về điện thoại di động, còn về cái chỗ ship CP này thì không thể để Cố Hâm thấy được, cậu cắn răng, ấn xuống nút báo cáo.
Đêm xuống, tất cả các bạn học về khách sạn nghỉ ngơi.
Giang Thần và Cố Hâm tắm rửa xong cùng nằm trên một cái giường.
Trong đầu Giang Thần bây giờ tràn ngập nội dung của diễn đàn, mỗi bình luận giống như mưa đạn chạy qua não bộ, tại sao lúc không cần trí nhớ lại tốt đến vậy?
Cố Hâm tắm nước lạnh xong đi vào, thấy Giang Thần nằm trên giường, thẩn thẩn thơ thơ không nhúc nhích.
Hắn phất phất tay trước mắt cậu: “Nghĩ gì thế? Chưa ngủ sao?”
Giang Thần nắm lấy bàn tay hắn, trong đầu lập tức bắn ra dòng chữ “Thần Thần nắm tay Tinh Tinh, tay hai người cũng đẹp quá đi”, có muốn đuổi hàng chữ này đi cũng không xong.
Cậu buông tay Cố Hâm, gối vào sau đầu mình.
Giờ khắc này cậu cảm nhận được cái lạnh từ cổ tay hắn, giải tỏa cơn nóng đang bốc lên.
Lúc trước chẳng nghĩ kỹ bao giờ, hiện giờ đổi góc độ, tất cả đều có sự thay đổi.
Cố Hâm thì không để ý đến chuyện Giang Thần buông tay mình, quay sang chỉnh nhiệt độ điều hòa về nhiệt độ thích hợp để đi ngủ – hai mươi sáu độ.
Lúc hắn nằm xuống, Giang Thần lại dịch sang bên cạnh.
Lúc nãy còn nằm im thin thít, bây giờ đột nhiên lại dịch ra.
Trái tim Cố Hâm đập bình bịch: “Không sợ rơi xuống đất sao?”
Giang Thần lại dịch về gần Cố Hâm thêm một chút, nhưng không dán vào người hắn như bình thường, vẫn giữ một khoảng cách nhất định.
“Không rơi được đâu.
Hâm Bảo này, ông có thấy hai chúng ta ngủ một chỗ hơi nóng không?”
Cố Hâm cảnh giác nói: “Vẫn ổn.”
Bình thường Giang Thần sẽ không bao giờ nói những câu thế này, mà sẽ dán vào người hắn, sau đó hai người ngủ chung.
Hôm nay sao lại thế? Có chuyện gì ảnh hưởng đến cậu sao?
“Tư thế ngủ tôi không tốt lắm, giường cũng không đủ lớn, sợ là đêm đá phải ông, hay là mai tôi sang phòng bên ngủ nhé?” Trong đầu Giang Thần hiện lên vô vàn bình luận chạy qua, vừa thấy Cố Hâm mặc quần đùi lên giường đã không nhịn được nghĩ đến những tấm ảnh chụp kỳ quái kia.
[ Chân Tinh Tinh cũng dài quá đi! Tôi đã nghĩ đến cảnh cậu ấy bế Thần Thần lên bàn rồi!]
[ Lông chân cũng quyến rũ nữa chứ! ]
[ Cánh tay đẹp, ngón tay thon dài, quá hoàn mỹ, thật thích nhìn hắn và Thần Thần nắm tay.
]
Giang Thần nhắm mắt lại, cậu không muốn nghĩ tiếp nữa, nếu không đêm nay cậu sẽ không ngủ được!
Cố Hâm vùng vẫy một hồi: “Tôi không thấy ông đá phải tôi, nếu ông muốn đổi phòng thì mai sang chỗ Tưởng Nhất Bách đang ở kia nhé?”
Giang Thần lập tức gật đầu đồng ý: “Ừ, thôi ngủ đi, ngủ ngon!”
Cậu ôm chăn xoay lưng lại với Cố Hâm.
Cố Hâm có thể khẳng định, Giang Thần đang xa lánh hắn, thế nhưng, lý do là gì?
Hắn cố nhớ lại lời nói của mình gần đây, những chuyện mà mình đã làm, hình như đâu có vấn đề gì.
Mùi hương nhè nhẹ thoảng qua, Cố Hâm chỉ cảm thấy tủi thân quá.
Đến cùng Thần Thần bị sao thế?
Sao bỗng dưng thấy ngủ cùng hắn không phù hợp nữa?
Không phải cậu luôn coi hắn như anh em tốt sao?
Mặc dù hắn cũng không thích làm anh em tốt của cậu chút nào.
Sầu chết hắn, nếu hắn có thuật đọc tâm thì tốt rồi.
Ngày hôm sau, Cố Hâm và Giang Thần tiễn Tưởng Nhất Bách Vệ Mông và các bạn học khác về nhà.
Buổi chiều, ông nội Cố mặt mày hớn hở dẫn hai người đi câu cá.
Giang Thần học rất nhanh, còn câu được hai con cá trích béo.
Sau khi ngủ một đêm tỉnh dậy, mấy bình luận kia ít nhiều cũng mờ nhạt mất, nhưng Giang Thần vẫn duy trì một khoảng cách với Cố Hâm.
Ban ngày hai người lên trấn trên đi dạo, lúc thì theo ông nội câu cá, lúc thì theo bà nội hái rau.
Lúc không đi chơi, Cố Hâm bắt Giang Thần làm bài tập, Giang Thần không phản kháng, ngoan ngoãn ngồi làm bài.
Cố Hâm cảm thấy chuyện gì cũng tốt đẹp, quan hệ của hai người họ vẫn tốt, chỉ trừ việc Giang Thần không nhào vào lòng hắn nữa rồi.
Có lẽ do thời tiết nóng quá, hay bị toát mồ hôi nên cậu không thích lại gần hắn.
Cố Hâm cố gắng dùng suy nghĩ này thuyết phục chính mình.
Hai người họ ở lại nông thôn chơi đến tận khai giảng mới về Lan Thành.
Khai giảng.
Học sinh lớp mười hai năm ngoái đã rời trường, bây giờ bọn họ đã thành học sinh lớp mười một, trường học nhiều thêm một đám học sinh mới.
Nhìn những cô bé cậu bé đang tập quân sự dưới ánh nắng gay gắt, các bạn học lớp mười một tự nhủ, ôi nhìn xem, năm ngoái người đứng chỗ kia chính là mình đó.
Giang Thần dựa vào cửa sổ nhìn những học sinh lớp mười đang phơi nắng, gương mặt non nớt đỏ bừng.
Có người gọi cậu: “Giang Thần, có người tìm!”
Giang Thần quay đầu, nhìn ra, thì thấy người ở ngoài là học sinh mới lên lớp mười hai – Kiều Phàn.
Trong đầu cậu bỗng nhiên hiện ra bình luận hôm đó đọc trên diễn đàn.
[Ôi, Anh Kiều Phàn đang theo đuổi Thần Thần à? Mau nhìn ánh mắt Tinh Tinh đi, ba phần tủi thân, ba phần ghen tuông, ba phần bực bội, một phần còn lại đang khổ sở, ăn dấm rồi! Kịch bản máu chó dễ sợ anh chị em ơi!]
Giang Thần quay đầu sang nhìn về phía Cố Hâm, đúng lúc hắn ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của cậu.
Ba phần tủi thân, ba phần ghen tuông, ba phần bực bội, một phần còn lại đang khổ sở…
Mợ, cậu bị cái diễn đàn đó tẩy não rồi!.