Lý Quân đi đến quán bar một mình.
Khi anh vừa xuống xe trước cửa quán bar, liền nghe thấy một tiếng động lớn.
Có một đám thanh niên không đàng hoàng, có lẽ đã uống say đang trêu chọc một cô gái xinh đẹp.
Cô gái kia cố gắng rời đi mấy lần nhưng bị họ giữ lại.
Lý Quân dừng bước lại, trong mắt có chút mơ hồ.
Việc này khiến anh nhớ lại ba năm trước, Quách Ngọc Minh quấy rối Lục Kỳ, còn anh thì cầm con dao của người bán thịt ở bên cạnh lao tới.
Chính vì sự kích động lúc đó đã làm thay đổi quỹ đạo cuộc đời anh.
Khi Lý Quân đang phân tâm thì có một mùi thơm đã xộc vào mũi anh.
Cô gái kia hoảng sợ chạy đến chỗ Lý Quân, nắm lấy cánh tay của Lý Quân, ánh mắt cầu xin:
“Anh ơi, giúp em với.”
Còn không đợi Lý Quân kịp phản ứng, những thanh niên say xỉn kia đã bao vây anh.
Trong số họ có một anh chàng cao gầy đeo khuyên tai, dùng ngón tay chỉ vào mặt Lý Quân chửi:
“Biến đi, đừng có mà quản việc của người khác.”
Vừa nói hẳn vừa lấy từ trong túi ra một con dao bấm, cố ý vẫy nó trước mặt Lý Quân.
“Tôi thật sự không quen biết cô ấy.” Lý Quân cảm thấy nhàm chán.
Thanh niên cao gầy đột nhiên tràn đầy sự khinh thường: “Không quen thì cút ngay cho ông đây, đừng ở đây chướng mắt người khác, muốn bị đánh sao?”
Người con gái ở bên cạnh đã gần như sắp khóc.
Cô cũng là trong tình thế cấp bách mới trốn ở bên cạnh Lý Quân.
Dù sao thì ở hiện trường bây giờ chỉ có một mình Lý Quân là con trai.
Thế nhưng… người ta tại sao phải giúp cô chứ?
“Nhưng tôi có chút nhìn không nổi loại người bắt nạt con gái như các cậu.”
Nghe thấy lời nói của Lý Quân, cậu thanh niên kia sửng sốt một chút, tức giận n: Giỡn với tao à2”
Nói xong, hắn mở công tắc của cây dao ra.
Lưỡi dao lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo đang khua trước mặt Lý Quân.
Lý Quân cười nhạt n u nghĩ nhiều quá rồi, tôi thà chơi hai cân mông gà cũng không chơi cậu đâu.”
Nghe đến đây, cô gái trốn ở phía sau Lý Quân không khỏi bật cười thành tiếng.
Còn cậu thanh niên kia cảm thấy bị khiêu khích, cầm dao đâm mạnh vào ngực Lý Quân.
“Coi như là đồ chết tiệt mày đang tự tìm cái chết.”
Chỉ là khi con dao vừa đâm được nửa đường, cậu thanh niên kia đã bay ra ngoài như một con diều bị đứt dây.
Mọi người đều sửng sốt.
Tốc độ của Lý Quân quá nhanh, bọn họ căn bản còn không nhìn rõ anh ta đã ra tay như thế nào.