Buổi sáng tỉnh lại, Khương Mạt Lỵ một bên ăn điểm tâm một bên xem cuốn sổ lịch trình của mình, hôm nay có hai việc cần phải làm, ngoại trừ việc tham gia buổi tụ hội của Hoắc Giai Oái, cô còn muốn đi hỗ trợ chuyện của mợ Hiểu Hiểu.
Sau khi hỏi Hiểu Hiểu địa chỉ bệnh viện, cô liền mang theo một giỏ hoa quả đến đó.
Bạn học ở trường cao trung của cô, trên cơ bản đều là bạn học chung từ sơ trung chuyển lên, chỉ có vài người là từ trường khác thi vào, bởi vì thành tích quá mức ưu tú nên sẽ được miễn giảm học phí, Hiểu Hiểu chính là một trong số những học sinh có thành tích ưu tú kia.
Khương Mạt Lỵ từ nhỏ đến lớn đều có quan hệ rất tốt với mọi người, những học sinh thuộc nhóm phú nhị đại* không quá để ý đến những người bình thường này, họ cảm thấy không phải là người trong cùng một vòng tròn, căn bản là không liên quan đến nhau, tam quan cũng khác nhau thì sao mà có thể làm bạn bè với nhau được, bình thường cũng không có trò chuyện, nhưng Khương Mạt Lỵ là người khác biệt, cô đã từng ngồi ở bàn sau lưng Hiểu Hiểu, hai người còn cùng nhau kết bạn đi WC, Hiểu Hiểu cũng đã từng nói, Khương Mạt Lỵ cùng với những người trong nhóm phú nhị đại* đó không giống nhau.
* Phú nhị đại: Là thế hệ con cái của những nhà giàu, từ khi sinh ra đã hưởng thụ cuộc sống giàu có.
Đối với nhận định này, Khương Mạt Lỵ chỉ có thể biểu thị, đây quả thật là một sự hiểu lầm vô cùng tốt đẹp.
Lúc Khương Mạt Lỵ đi vào phòng bệnh, liền được một nhà cậu mợ Hiểu Hiểu nhiệt tình tiếp đãi.
Khương Mạt Lỵ nhìn mợ Hiểu Hiểu nằm trên giường bệnh, khí sắc lộ ra thật sự không tốt, cô ngồi xuống kế bên giường bệnh, ngữ khí ôn nhu an ủi: “Chuyện phẫu thuật dì không cần phải lo lắng, cháu đã nhờ mẹ cháu liên hệ với nhóm từ thiện bên kia, các dì ấy đều là người vô cùng nhiệt tình, cháu cũng mang hồ sơ bệnh án của dì cho bác sĩ chuyên môn xem qua, chỉ cần tích cực phối hợp trị liệu, đây không phải là vấn đề lớn, dì cứ yên tâm, tinh thần thoải mái.”
Mợ Hiểu Hiểu môi tái nhợt, bà rơi nước mắt, muốn kéo tay Khương Mạt Lỵ, nhưng lại sợ cô ghét bỏ chính mình.
Khương Mạt Lỵ giả bộ như không thấy được sự do dự của bà ấy, tiến lên một bước chủ động cầm tay bà ấy, “Dì xem, hiện tại Hiểu Hiểu có bao nhiêu lợi hại nha, học trường đại học nằm trong top năm cả nước, cháu nhìn dì là người có phúc khí, ngày tốt lành chân chính còn chưa tới đâu, dì cần phải kiên trì.”
“Được!”
Hiểu Hiểu tiễn Khương Mạt Lỵ ra khỏi phòng bệnh, hai người nói thêm một chút về bệnh tình của mợ, Khương Mạt Lỵ dừng bước, từ trong túi xách lấy ra một tấm thẻ đưa cho Hiểu Hiểu.
“Trong tấm thẻ này có khoảng năm, sáu vạn tệ.” Khương Mạt Lỵ cười, dịu dàng nhìn cô ấy, “Kỳ thật tớ có thể cho cậu mượn nhiều hơn, nhưng con người của tớ dùng tiền có chút vung tay quá trán, quá phung phí cho nên hiện tại mẹ tớ cũng nghiêm khắc khống chế tiền tiêu vặt.
Hiểu Hiểu, cậu không cần phải lo lắng, phí phẫu thuật tớ cũng đã hỏi qua, các dì ấy nói bên tổ chức từ thiện của họ sẽ chi trả, nhưng mà tớ nghĩ, trong khoảng thời gian này để xem bệnh cho mợ, cậu cũng bỏ ra rất nhiều tiền, nên sinh hoạt hẳn là cũng có khó khăn, cậu cứ cầm lấy, không được nói không lấy.” Cô cố ý xụ mặt “Đây không phải đưa cho cậu luôn, là cho cậu mượn, chờ sau này cậu có công việc, có tiền, chúng ta lại thương lượng chuyện lợi tức, thế nào?”
Trong xương cốt, Khương Mạt Lỵ là người vô cùng hiện thực.
Hỗ trợ người khác, cô tự nhiên nguyện ý, chỉ là loại chuyện này tốn sức lại phí tâm tư, cho nên cô cũng sẽ cân nhắc một chút, nếu không trên thế giới này mỗi ngày số người cần hỗ trợ lại nhiều như vậy, cô nếu là lần lượt đi giúp thì nhà họ Khương chắc bị cô giày vò đến mức phá sản.
Cô không phải là chúa cứu thế, cô chỉ giúp những người mà cô muốn giúp.
Học chung với Hiểu Hiểu cũng ba năm, cô đối người bạn này cũng có chút hiểu rõ, người này tính cách rất cứng cỏi, dựa vào năng lực của cô ấy, sau này muốn tạo nên sự nghiệp của riêng mình đó cũng không phải việc khó gì, đều nói nhà nghèo lại khó ra quý tử*, nhưng ai có thể cam đoan liền không có quý tử đâu? Đừng khinh thiếu niên nghèo, cô ấy là người có năng lực, có bản lĩnh chỉ là gặp rủi ro nhất thời.
Bây giờ cô chỉ cần giúp đỡ cô ấy là được, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, biết đâu được sau này cũng có lúc chính cô lại cũng cần sự giúp đỡ của người khác.
* Nhà nghèo khó ra quý tử: Ý chỉ ở những gia đình nghèo thì rất khó xuất hiện người có bản lĩnh và tài giỏi.
Hiểu Hiểu vốn là muốn cự tuyệt, nhưng nghe Khương Mạt Lỵ nói như vậy liền cúi đầu trầm mặc một lát, sau đó cũng không ngượng ngùng mà nhận lấy tấm thẻ kia, trịnh trọng hứa hẹn, “Mạt Lỵ, sau này có việc gì cần tớ giúp đỡ, cậu cứ nói một tiếng, dù là núi đao biển lửa, tớ đều không từ chối.”
Ở thời đại này, lời hứa hẹn đã không còn quan trọng gì, nó cũng giống như là lời được nói ra lúc cao hứng để lừa người khác, nói qua liền quên, nhưng Khương Mạt Lỵ biết, đối với một số người, lời hứa hẹn vẫn nặng như Thái sơn.
Cô cũng không biết trong tương lai chính mình sẽ có việc gì cần Hiểu Hiểu hỗ trợ hay không, hiện tại chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi, nếu như có thể đổi lấy về sau đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi*, từ góc độ thương nhân mà nói, là rất có lời.
* Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi: Giúp đỡ nhau lúc khó khăn.
Sau khi Khương Mạt Lỵ rời khỏi bệnh viện, liền thu được mười điểm hảo cảm từ Hiểu Hiểu, cũng thu được mười lăm điểm hảo cảm của cậu mợ Hiểu Hiểu.
Cộng thêm mười điểm của Khương Bạch Dương đêm qua, hiện tại cô có ba mươi lăm điểm, rốt cục cũng không còn nghèo rớt mùng tơi như hôm qua nữa.
Bất quá Khương Mạt Lỵ cảm thấy, cô hẳn là thuộc người tiêu xài phung phí, coi như mỗi ngày đều liên tục không ngừng thu được điểm hảo cảm nhưng cô vẫn sẽ dùng hết bọn chúng.
= =
Hoắc Giai Oái là người được hoan nghênh trong vòng danh viện* ở Cảnh Thành.
* Danh viện: Chỉ những thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, con nhà danh giá và có gia thế hiển hách.
Chủ yếu có hai nguyên nhân; nguyên nhân thứ nhất, cô ấy là thiên kim đại tiểu thư duy nhất của Hoắc gia, thân phận địa vị tự nhiên không giống những người khác; nguyên nhân thứ hai, cô ấy có một người anh trai vừa đẹp trai lại vừa nhiều tiền.
Ở Cảnh Thành địa vị của nhà họ Hoắc không hề tầm thường, ẩn ẩn có chút giống lão đại.
Quay chung quanh ở bên người Hoắc Giai Oái cũng đều là những người có địa vị không sai biệt lắm, đều là hào môn nhị đại, sau này, hôn nhân gả cưới cũng đều là tìm môn đăng hộ đối, chọn người có điều kiện thích hợp làm thông gia.
Cho nên hiện tại liền làm quen nhiều một chút, hiểu rõ tính cách của những nam nữ thanh niên chưa lập gia đình, chuyện này đối với bọn họ mà nói, tuyệt đối không phải là chuyện xấu.
Năm nay Khương Mạt Lỵ còn chưa tới hai mươi tuổi, trên cô còn có một người chị gái là Khương Tường Vi, coi như cô có muốn đính hôn, cũng phải xếp sau Khương Tường Vi, tối thiểu cũng là chuyện của mấy năm nữa, cho nên trong buổi tụ hội hôm nay cô không phải là người khiến người khác để ý, cũng không phải là người sẽ tranh giành vị trí chị dâu tương lai của Hoắc Giai Oái với những người khác.
Trong cái vòng này, mọi người có thể chơi đến đến đi đi cùng một chỗ, tất nhiên là cũng có chút tình nghĩa ở trong đó, nhưng mà chúng đều ít đến đáng thương, chủ yếu vẫn là do lợi ích.
Khương Mạt Lỵ mặc dù dáng dấp càng ngày càng xinh đẹp, nhưng cô còn nhỏ tuổi, mấy cô gái ở đây so với cô đều là người lớn hơn vài tuổi, trong chuyện hôn nhân, cũng không phải là người cùng một thời kỳ, không có va chạm lợi ích, tự nhiên cũng liền thân thiện xưng chị xưng em với cô.
“Thôi thấy trên vòng bằng hữu của Elvis, hắn mới trở về hai ngày trước, hôm nay hẳn là cũng sẽ tới đây?”
“Không biết được, hắn giống như rất ít cùng chúng ta tụ tập, nghe cha tôi nói, Elvis đã đến công ty thực tập, có thể là đang bận chuyện của công ty đi.” Cô gái nói lời này cảm thấy vô cùng đắc ý với tin tức mà mình có được, dùng ngữ khí mà cô ấy cho rằng khoa trương, ra vẻ lơ đãng nói ra, lập tức liền làm mọi người chú ý.
“A, Elvis là đi thực tập sao? Đây không phải là từ cơ sở làm lên?”
Khương Mạt Lỵ ngồi ở một bên, không nói chuyện chỉ yên lặng lắng nghe, giống như là đang chuyên chú ăn điểm tâm ngọt trên bàn, nhưng thực tế cô cũng đang nghe những cô gái này nói chuyện.
Rốt cuộc, nhà họ Hoắc là cái tình huống gì, người bên ngoài biết đến cũng chỉ là da lông, chẳng hạn như bác dâu cả của cô, tại các cuộc tụ hội của những quý bà cũng không nghe được bao nhiêu thông tin.
Nếu như muốn gả Khương Tường Vi cho Hoắc Lâm Chu, thì cũng phải tìm hiểu rõ ràng tình huống bên trong nhà họ Hoắc.
Hào môn gia tộc cũng không có đơn giản như vậy, cũng không phải là thấy đối phương có quyền thế lớn mà nhất định phải gả đi vào, liên hôn chính là liên quan rất nhiều đến lợi ích.
Bác dâu cả nghĩ muốn Hoắc Lâm Chu làm con rể nhà họ Khương, đó là bởi vì mặc kệ là bà ấy, hay là bác cả, đều đã nhận định Hoắc Lâm Chu chính là người thừa kế của Hoắc thị.
Nhưng loại chuyện này có thể xác định chính xác sao?
Hoắc tiên sinh cũng không phải chỉ có Hoắc Lâm Chu là con trai, nếu là đi sai một bước này, không phải liền là phí công nhọc sức hay sao?
“Vẫn là tuổi trẻ tốt.” Lưu tiểu thư của xí nghiệp Hưng Bác mỉm cười nhìn Khương Mạt Lỵ, “Lúc bằng tuổi Mạt Lỵ, tôi cũng giống cô bé, ăn cái gì đều không mập, hiện tại lớn tuổi quá trình trao đổi chất diễn ra chậm, nào còn dám ăn những món điểm tâm ngọt như này, buổi tối hôm nay nếu là ăn một khối bánh ngọt, buổi sáng ngày mai khẳng định là mập lên.”
Các cô gái đang ngồi ở đây, hầu như không ai dám đụng vào những món điểm tâm ngọt mê người này, sợ béo lên là một chuyện, chủ yếu vẫn là không thể lại nạp thêm đường vào người.
Khương Mạt Lỵ liền không giống vậy, bình thường cô cũng là người không thế nào ăn đồ ngọt, nhưng mà cô liền thích thiết lập mình là người có thể chất ăn hoài không mập, cô ở trong hệ thống mua thuốc kháng đường, có điều hiệu quả của nó quá nghịch thiên.
Trên thế giới này có rất nhiều mỹ nhân, có người là thiên sinh lệ chất, coi như ăn uống lung tung cũng vẫn xinh đẹp như thường, nhưng cũng có người chính là mỗi ngày phải cẩn thận tính toán lượng calorie nạp vào cơ thể, vừa muốn khống chế ẩm thực, vừa muốn tăng cường vận động cùng bảo dưỡng.
Cái này cũng giống như đi học vậy, có người dù là mỗi ngày chơi game, không nghe giảng bài, cũng có thể dễ dàng làm học thần*, có người thì phải thức khuya dậy sớm, mỗi ngày đều học tập đến đêm khuya mới có thể làm học bá*.
* Học thần: Không học mà điểm vẫn cao.
* Học bá: Chăm chỉ học cho nên điểm mới cao.
Khương Mạt Lỵ liền rất muốn thể hội một chút cảm giác của loại người thứ nhất.
Mặc dù cô là loại người thứ hai, nhưng cô cũng muốn để người khác hiểu lầm cô chính là loại người ăn không mập.
Ngượng ngùng nha, mỗi ngày đều ăn thịt cá nhiều calorie.
Không dùng kem nền, không dùng kem che khuyết điểm, cũng không bôi kem chống nắng, nhưng mà làn da vẫn trắng nõn không bị cháy nắng.
Không chú ý bảo dưỡng, chỉ dùng loại mỹ phẩm dưỡng da rất bình thường, không phải hàng mắc tiền, nhưng chính là làn da nhìn vẫn vô cùng trắng, vô cùng trong suốt!
Chính là như vậy, cô chính là muốn một cách vô tri vô giác thay đổi nhận thức của người khác, làm ảnh hưởng đến họ, để bọn họ nghĩ rằng cô chính là mỹ nhân trời sinh, cô mới không muốn làm người thường đâu.
“Thật vậy sao?” Khương Mạt Lỵ nhìn Lưu tiểu thư một chút, lại không tha mà nhìn những chiếc bánh ngọt xinh đẹp trên bàn, vẻ mặt rối rắm, “Em quả nhiên vẫn là quá không chú ý bề ngoài, chị à, dáng người của chị lại tốt như vậy, mà còn tự hạn chế, không được, em không thể lại ăn, nhưng mà món điểm tâm ngọt hôm nay thật sự rất ngon, ngọt mà không ngán, vào miệng liền tan.”
Ngồi ở bên cạnh, một đám đều là người gầy, thế mà vẫn khuyên Khương Mạt Lỵ, “Mạt Lỵ em đừng nghe cô ấy nói mò, muốn ăn liền ăn, em gầy như vậy không thể được, phải mập thêm chút nữa, có thêm chút thịt nữa nhìn mới đẹp!”
A, trước tiên chị ăn cho có thêm chút thịt tôi xem một chút.
“Chỉ là, hôm nay khẩu vị của tôi không tốt, hôm qua ở nhà, tôi với chồng tôi cùng nhau làm bánh ngọt, cuối cùng chỉ có một mình tôi ăn, Mạt Lỵ, nếu không phải khẩu vị của chị hôm nay không tốt thì những món bánh ngọt này đều không có phần cho em đâu nha.”
Nói chuyện thì cứ nói, cớ sao lại đi khoe vợ chồng ân ái thế kia chứ?
Khương Mạt Lỵ giống như là bị các cô ấy thuyết phục, lại thật vui vẻ bắt đầu ăn bánh ngọt.
Mọi người một bên ngồi nhìn, một bên điên cuồng nuốt nước miếng, một bên lại suy nghĩ: Em bây giờ là ỷ vào tuổi trẻ, quá trình trao đổi chất tốt đi! Cứ ăn kiểu này, đến hai mươi lăm tuổi mà không nặng hơn bảy mươi lăm kí thì coi như tôi thua.
Tưởng tượng thấy Khương Mạt Lỵ biến thành dáng vẻ của một cô gái mập mạp, mọi người lại cúi đầu nhìn xem tay chân gầy gầy của mình, lập tức liền bày ra dáng vẻ tươi cười, nâng ly rượu lên uống với tư thái vô cùng ưu nhã.
.