Cho tới bây giờ Khương Mạt chưa từng nghĩ đến chuyện đi xoát điểm hảo cảm của Hoắc Lâm Chu.
Một mặt là cảm thấy bọn họ cũng không có việc gì để gặp nhau, mặt khác là do quan hệ giữa anh ta và Hoắc Tự Hàn có chút xấu hổ.
Nam giới và nữ giới không giống nhau.
Đối với nữ giới, trừ khi là bách hợp, bình thường cô xoát giá trị hảo cảm đều không có áp lực gì, nhiều nhất thì người khác cũng chỉ xem cô là bạn bè, nhưng khác giới thì không giống vậy, đại khái là do cấu tạo sinh lý khác nhau, trên cơ bản thực ra bên trong mỗi người đàn ông đều có một loại tự tin thái quá, cô chỉ theo lễ phép mà cười với họ nhưng họ lại cho là cô thích họ.
Thật khiến người ta bất lực muốn chửi.
Tóm lại, mặc kệ người phụ nữ đó làm cái gì, chỉ cần người đàn ông có ý nghĩ này thì bọn họ sẽ vô cùng chắc chắn cho rằng đối phương thích mình.
Khương Mạt Lỵ xem như tương đối buông thả bản thân, cô lười phải cân nhắc, quan tâm xem hành động của cô có khiến người ta hiểu lầm hay không, dù là thẳng nam cho là cô thích anh ta, sau đó cam tâm tình nguyện làm lốp xe dự phòng thì cũng không hề liên quan tới cô, nhưng có những người không nên xoát điểm hảo cảm, chẳng hạn như Hoắc Lâm Chu.
Trước đó cô cũng không có nghĩ nhiều như vậy, hiện tại sau khi tỉnh táo lại, thật sự suy nghĩ tỉ mỉ thì cảm thấy hoảng sợ.
Từ khi Hoắc Giai Oái xuất hiện ở nhà cô ở nước Anh cho tới ngày hôm nay đều xuất hiện rất chuyện không thích hợp, cô có thể kết luận rằng: Cô, Khương hai tốt đã bị người ta tính kế.
Thật đúng là thiên đạo luân hồi không thể không tin..
Mau ngẩng đầu nhìn xem.
Trước kia đều là cô tính kế người khác, ngàn vạn lần không nghĩ tới có một ngày chính mình lại bị người ta tính kế, vậy mà cô còn không phát hiện ra, vô tri vô giác đâm đầu vào bẫy của người ta!
Nhưng mà, cô sẽ không ăn cái bẫy này.
Khương Mạt Lỵ cô vẫn là người có tiết tháo, cô không có một chút hứng thú nào với Hoắc Lâm Chu.
Phải biết rằng dù sao thì cô và Hoắc Tự Hàn cũng từng là mối tình đầu của nhau, nếu sau khi chia tay lại vùi đầu vào lòng ngực của anh trai cùng cha khác mẹ của anh thì sau này làm sao có thể ở chung đây? [Editor Huệ Lê Thị: Nghĩ thôi đã thấy cẩu huyết rồi..]
Tất nhiên bây giờ mà cân nhắc điều này vẫn là chuyện quá lâu dài, chủ yếu là do Khương Mạt Lỵ có linh cảm rất lớn, cô cảm thấy khả năng Hoắc Lâm Chu “lạnh” là rất lớn.
*Ý chỉ việc Hoắc Lâm Chu khôngt thể thừa kế Hoắc thị là rất lớn.
Mặc dù cô và ông Hoắc không quá quen thuộc, nhưng cô cảm thấy trong lòng ông ấy đã nhận định Hoắc Tự Hàn là người thừa kế.
Dưới loại tình huống này, trừ khi Hoắc Tự Hàn thật sự là cá ướp muối, hoặc là ông Hoắc thật sự không tìm thấy phương pháp thích hợp, nếu không thì rất khó đến phiên Hoắc Lâm Chu kế thừa.
Huống chi hiện tại ông Hoắc còn đang ở thời kỳ hoàng kim, nếu như ông ấy cũng có mạch não như bác dâu cả của cô, cảm thấy con trai không chịu kế thừa gia sản thì lại đẻ thêm một đứa nữa cũng được nhỉ?
Mặt khác, cô cảm thấy Hoắc Lâm Chu thuộc loại người ngốc bạch ngọt, thật sự không đấu lại Hoắc Tự Hàn, cũng không đấu lại ông Hoắc.
Hoắc Tự Hàn người này cực kì âm hiểm, nếu bây giờ cô nói chuyện yêu đương với người khác thì không sao, nhưng nếu đó là anh trai cùng cha khác mẹ của anh thì cô chắc chắn Hoắc Tự Hàn sẽ làm chút chuyện gì đó.
Điều này cô cũng có thể hiểu được, nếu Hoắc Tự Hàn thật sự muốn cùng Chúc Tư Ninh ở cùng một chỗ, thì cô cũng không quan tâm, nhưng nếu anh dám đi thông đồng với Khương Tường Vi, trở thành anh rể của cô, vậy thì chính là không muốn sống, chắc chắn lúc đó cô sẽ hắc hóa* đó.
* Biến đen, trở thành người xấu, chuyên môn gây chuyện, phá hoại người khác.
Sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện, buổi tụ hội trai xinh gái đẹp ở Cảng Thành đã không thể hấp dẫn cô nữa, cho dù thật sự có người đẹp trai đang chờ cô đi chinh phạt thì cô cũng không muốn phụng bồi.
Hoắc Giai Oái này mưu kế quá sâu, cô vẫn nên cách xa cô ấy một chút.
Tóm lại, cô không muốn tham gia vào, cho dù có nhiều điểm hảo cảm chờ cô thu nhưng cô cũng không muốn ngồi cùng thuyền với Hoắc Lâm Chu đâu, vĩnh biệt!
* * *
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, trên bàn ăn điểm tâm sáng Khương Mạt Lỵ nói: “Anh cả, Giai Oái, mẹ em gọi điện thoại nói trong nhà có chút chuyện nên em phải nhanh chóng trở về.
Em đã mua vé máy bay chiều nay, thật ngại quá, không thể ở chơi với cậu rồi Hoắc Giai Oái.”
Hoắc Giai Oái còn chưa kịp phản ứng, Hoắc Lâm Chu đã nói: “Vội vậy sao? Trong nhà có nói là đã xảy ra chuyện gì không?”
Anh ta cảm thấy Khương Mạt Lỵ đang lấy cớ, có lẽ bởi vì hôm qua bị em gái của anh ta giáo dục một phen nên hoảng sợ, vì vậy mới muốn trở về sớm như vậy.
Đúng vậy, ngay cả anh ta cũng cảm thấy em gái mình có chút không thèm nói lý, lời nói lại khó nghe, chẳng khác nào người điên, Mạt Lỵ còn nhỏ, tâm tư lại đơn giản, khẳng định đã bị hù dọa nên mới không muốn ở lại, tránh xảy ra xung đột, vì vậy mới muốn rời đi trước.
Khương Mạt Lỵ thật sự không muốn nói chuyện với Hoắc Lâm Chu, bởi vì cô lại nhận được điểm hảo cảm nữa rồi!
Thật nguy hiểm, nếu cứ tiếp tục như thế, nói không chừng Hoắc Lâm Chu sẽ có ý khác với cô.
Nhưng mà lễ phép cơ bản vẫn phải có, cô cố gắng bình tĩnh nói: “Sắp tới sinh nhật của em trai nên mẹ muốn để em xử lý buổi tiệc sinh nhật này để luyện tập một chút.”
Lúc này Hoắc Giai Oái cũng có chút hối hận, cảm thấy cô đã dùng lực quá mạnh, chắc chắn hôm qua đã đắc tội với Mạt Lỵ.
Hoắc Giai Oái kéo tay Khương Mạt Lỵ, nói: “Mạt Lỵ, có phải cậu giận tớ hay không, hôm qua tớ không phải cố ý, chỉ là nhìn thấy người khác không quý trọng ý tốt của cậu nên mới tức giận, cậu ở thêm mấy ngày đi! Qua mấy ngày nữa chúng ta cùng nhau trở về, có được không?”
Ai còn dám đùa với cậu chứ, mới vài phút đã bị cậu tính kế!
Khương Mạt Lỵ cười lắc đầu, thanh âm vẫn dịu dàng nói: “Không có giận cậu, tớ biết cậu chỉ vì muốn tốt cho tớ, là vì tớ mà bênh vực kẻ yếu, nhưng mà trong nhà thật sự có việc, nếu tớ không trở về chắc chắn mẹ sẽ mắng tớ.”
Cậu và anh hai cậu tuy không phải ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, nhưng thật sự âm hiểm không khác gì nhau, tớ chơi không lại hai người, cam bái hạ phong.
Tới lúc này, Khương Mạt Lỵ không phải là không nhìn ra ý định của Hoắc Giai Oái, cô ấy thấy mối quan hệ giữa cô và Hàn Vân Nguyệt rất tốt, mà gia thế nhà họ Khương cũng không kém, dung mạo cô lại xinh đẹp, tâm tư cũng đơn giản nhìn thì có vẻ rất dễ kiểm soát.
Không ngờ bất tri bất giác cô lại trở thành miếng bánh thơm ngon khiến người ta muốn tính kế.
Mặc kệ Hoắc Giai Oái khuyên thế nào thì Khương Mạt Lỵ vẫn không hề dao động, sau khi Hoắc Giai Oái lên lầu, Hoắc Lâm Chu chần chờ một chút rồi đến gần Khương Mạt Lỵ nói:
“Mạt Lỵ, hôm qua Oái Oái thật sự quá phận, em yên tâm, tôi sẽ nói chuyện này với con bé.
Em ấy bị ba mẹ tôi chiều hư nên có chút không biết phân biệt tốt xấu, em hãy bỏ qua cho con bé nha.”
Khương Mạt Lỵ sợ hãi cảm thán, có thể nói Hoắc Giai Oái là người không phân rõ phải trái, không phân biệt tốt xấu! Điểm này chính cô cũng phải tự than thở là cô không bằng.
Đây cũng chính là người đã mang theo kính lọc của người anh trai, bình thường anh trai đều cảm thấy em gái của mình luôn đơn giản ngây thơ, ngay cả một chút tâm cơ cũng không có.
Mặc dù không có ý định xoát hảo cảm của Hoắc Lâm Chu nhưng không để ý tới anh ta thì không được, nói xấu em gái của anh ta thì cũng không tốt, Khương Mạt Lỵ chỉ có thể mỉm cười lắc đầu: “Không nghiêm trọng như vậy đâu, Giai Oái chỉ là nhanh mồm nhanh miệng thôi, cô ấy cũng không có ý xấu.”
Nói xong cô lại tùy tiện tìm cớ đi lên lầu, cô không có hứng thú ở một mình với Hoắc Lâm Chu đâu.
Mặc dù điểm hảo cảm rất dễ xoát, nhưng quan trọng hơn chính là, không hiểu tại sao, rõ ràng cô không nói thêm câu gì nhưng lại không biết đến cùng đã đâm trúng dây thần kinh nào của anh ta mà điểm hảo cảm lại dễ xoát như vậy.
Hoắc Lâm Chu thấy Khương Mạt Lỵ đi lên lầu, anh ta thở dài một hơi, rồi chuẩn bị đến công ty.
Nào biết được vừa đi ra cửa, còn chưa tới nhà để xe thì chú Vương, người phụ trách làm vườn đã chạy chậm đến, ông là người địa phương, dùng tiếng phổ thông không quá tiêu chuẩn nói: “Hoắc tiên sinh, bao giờ tiểu thư Mạt Lỵ sẽ rời đi vậy?”
Hoắc Lâm Chu không nghĩ tới Khương Mạt Lỵ mới đến một hai ngày, thế mà ngay cả chú Vương cũng biết cô: “Có chuyện gì sao?”
Chú Vương chất phác cười một tiếng, nói: “Cũng không phải là chuyện quan trọng gì, hôm qua tiểu thư Mạt Lỵ nghe được chúng tôi nói chuyện của bà Lưu, cô ấy vô cùng đồng tình nên cho bà Lưu một khoản tiền, bà ấy rất cảm kích nên muốn tôi đến hỏi một chút xem khi nàot thì tiểu thư Mạt Lỵ sẽ rời đi, người nhà bà ấy muốn mời tiểu thư Mạt Lỵ ăn một bữa cơm.”
Chuyện của dì Lưu Hoắc Lâm Chu cũng biết.
Năm ngoái con dâu dì ấy sinh em bé, kết quả đứa nhỏ mới sinh ra không bao lâu thì kiểm tra ra nó có gene bệnh rất nghiêm trọng, nếu muốn trị liệu cũng phải tốn một khoản tiền rất lớn, mà con số này người bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ, dì Lưu càng ra sức đi tìm công việc, làm hai ba công việc một lúc, rõ ràng còn chưa đến năm mươi tuổi mà tóc đã bạc trắng, nhìn người cũng tang thương tiều tụy, nhưng mà nhà họ Hoắc coi như có thể giúp đỡ thì cũng không có thể gánh vác tất cả chi phí.
Nhưng cũng nhờ nhà họ Hoắc hỗ trợ nên hoàn cảnh của nhà dì Lưu đã tốt hơn rất nhiều.
Hoắc Lâm Chu cũng không nghĩ tới Khương Mạt Lỵ và dì Lưu không chút quen biết, thế mà cô lại ra tay hỗ trợ.
“Tiểu thư Mạt Lỵ nói, ở nước ngoài cô ấy có quen một giáo sư là chuyên gia về gene bệnh này, tiểu thư Mạt Lỵ sẽ tìm giáo sư ấy hỏi thăm.” Chú Vương cảm khái: “Tiểu thư Mạt Lỵ thật sự là người tốt, cô ấy là thật tâm muốn giúp đỡ, ngày đó thím Lưu nghe xong đã khóc rất nhiều.”
Hoắc Lâm Chu biết bên trong vòng tròn này có không ít bà chủ gia đình và tiểu thư làm từ thiện, nhưng họ đều quen thể hiện trước mặt người khác, chủ yếu là để lấy danh tiếng cho gia tộc và công ty.
Nhớ lại lời em gái nói, từ lâu Mạt Lỵ đã bắt đầu chú ý đến hoạt động công ích, hỗ trợ mẹ góa con côi, chú ý đến quyền lợi phụ nữ, cả những đứa trẻ bị ung thư..
Hoắc Lâm Chu không khỏi nghĩ đến, có lẽ trên thế giới này có rất nhiều người làm từ thiện là vì giả vờ giả vịt, nhưng nhất định cũng có những người thật sự đang nỗ lực vì thế giới này, trong lòng họ luôn mang theo ánh sáng, mà Mạt Lỵ chính là một trong số những người đó.
Anh ta thích người có tấm lòng lương thiện, cũng bội phục những người không mang lòng riêng, sẵn sàng giúp đỡ người khác.
Khương Mạt Lỵ đang ngồi trên ghế sa lon lướt weibo xem tin tức, bỗng nhiên hệ thống lại có thông báo cô vừa thu được hai mươi điểm hảo cảm.
Nơi phát ra chính là Hoắc Lâm Chu.
Khương Mạt Lỵ cả mặt toàn dấu chấm hỏi, hận không thể ôm đầu hét lớn: Thần linh ơi, cứu mạng! Hoắc Lâm Chu, anh tha cho tôi đi!.